Mèo Con Trên Đại Thảo Nguyên

Chương 31: C31: Chương 31



Edit: Mạc Tử Thiên  

Lại biến về hình người a.

Cứ như vậy, kế hoạch ban đầu của Thiệu Dĩ Ninh đều bị quấy rầy — bất quá cùng lúc đó, cậu có chút suy đoán.

… Hẳn là có quan hệ với rừng rậm. Mỗi lần cậu tiến vào rừng rậm đều biến thành người.

Nhưng mà, Già Lâu không thay đổi, hồ ly nhỏ Mộc Mộc ra vào rừng rậm nhiều lần cũng không thay đổi. Chỉ có mình cậu biến hình.

Hơn nữa, lần nãy cũng sẽ giống như lần trước, qua một đêm là hết sao?

Cậu không thể hiểu hết.

Báo đen lần thứ hai nhìn thấy mèo con biến thành “người”.

Anh cũng không kinh ngạc, vẫn đè thấp thân thể như cũ, định chờ đến khi Thiệu Dĩ Ninh ngồi chắc sau lưng anh thì dẫn cậu đi sơn động.

Cái này…

Trước lạ sau quen, trên mặt Thiệu Dĩ Ninh hơi nóng, da mặt dày bò lên.

Da thịt bóng loáng chạm vào lông mềm mại. Già Lâu cho rằng cậu đã ngồi ổn, liền bắt đầu đi lại. Nhưng trọng tâm Thiệu Dĩ Ninh không ổn, đột nhiên ngã về phía trước. Hai cánh tay thon dài theo bản năng ôm cổ Già Lâu.

Báo đen tạm dừng, thoáng nghiêng đầu hỏi cậu: “Xảy ra chuyện gì?”

“Không, không có việc gì…”

Cậu cực kỳ ngượng ngùng, chui đầu vào sau cổ Già Lâu. Già Lâu hồn nhiên không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ quay đầu lại, li3m li3m cánh tay cậu như khi đối đãi với mèo con.

Lưỡi nóng ướt, còn mang theo gai ngược của động vật họ mèo. Thiệu Dĩ Ninh bỗng nhiên run lên, mau chóng thu hồi cánh tay, đoan chính ngồi vững, nghiêm trang nói: “Đi, đi thôi!”

“Tôi không sao!”

Còn tiếp tục như vậy, cậu sợ cậu sẽ thẹn thùng đến mức nổ mạnh.

Rõ ràng trong hình mèo thì không có việc gì, nhưng vì sao… thời điểm hình người, cậu nhịn không được mà suy nghĩ miên man?

Là bởi vì mình không mặc quần áo sao? Nói vật, cậu nên nhanh chóng khoác da thú lên.

Thiếu niên tai mèo không hề lên tiếng, chỉ rầu rĩ nắm da lông của anh. Già Lâu cũng không có truy vấn, anh thả chậm tốc độ, rồi lại tới sơn động trước đây.

Nơi này nghiễm nhiên trở thành căn cứ bí mật của bọn họ.

Thiệu Dĩ Ninh vừa chạm đất liền gấp không chờ nổi mà chui ra sau cục đá, tìm được mảnh da thú kia. Báo đen nghi hoặc đi theo, cậu oa một tiếng: “Già Lâu đại ca! Đừng tới đây!”

Thanh âm cậu có chút buồn bực, nhưng Già Lâu không rõ, chỉ đành phải đứng tại chỗ kiên nhẫn đợi một lát. Vài phút sau, Thiệu Dĩ Ninh giả vờ trấn định, dường như không có việc gì mà đi tới. Đón nhận ánh mắt của báo đen, cậu nỗ lực lật trang này qua, tùy tiện tìm một đề tài: “Già Lâu đại ca, hay chúng ta thử nướng thỏ ăn đi?”

Đúng vậy, cậu quên mất. Có đôi tay người là có thể làm nhiều chuyện.

“Nướng?”

Ở trên thảo nguyên rất ít khi thấy lửa, cái từ này chưa từng tồn tại. Thiệu Dĩ Ninh giải thích: “Chính là, hiện tại tôi cần một con thỏ.”

“Tôi có một cách ăn khác, sẽ rất ngon.”

Các con vật đều sợ lửa theo bản năng, Thiệu Dĩ Ninh cũng biết điều này. Cho nên cậu không định nghịch nhiều, chỉ thử một con thỏ thôi.

Báo đen đứng dậy đi ra ngoài. Thiệu Dĩ Ninh vui vẻ cướp đoạt củi lửa cùng đá xung quanh, vây chúng thành một lửa trại.

Cậu dựa theo kỹ xảo học được, trước dùng cục đá tạo thành một vòng tròn, lại phân biệt nguyên liệu dễ châm lửa nhất. Cành cây khô thô một chút để ở đáy, rơm rạ dễ cháy nhất để ở phía trên. Báo đen đi săn cực kỳ nhanh, không bao lâu sau, liền mang theo một con thỏ hoang còn ấm về.

Nguyên liệu nấu ăn đã có, đáng tiếc không có gia vị. Bất quá có nguyên liệu nấu ăn tươi mới ở đây, hẳn sẽ rất ngon.

Trước kia Thiệu Dĩ Ninh thường xuyên hỗ trợ trong phòng bếp, dưới tình huống không có công cụ gì, cậu miễn cưỡng lột da thỏ ra. Sau đó tìm được một nhánh cây dài, xuyên con thỏ.

Nhưng kế tiếp, cậu gặp một nan đề — làm thế nào để có lửa?

Bây giờ trời đã tối, không có mặt trời, cũng không có thấu kính pha lê. Cậu nghĩ nghĩ, hình như chỉ còn cách nguyên thủy nhất… đánh lửa.

Thiệu Dĩ Ninh:… Vì ăn một ngụm thịt nướng, mình liều mạng!

Hai thanh gỗ đặt lên nhau, sau đó tay bắt đầu không ngừng ma xát. Cậu cắn môt dưới, cố gắng ma sát một hồi lâu, rốt cuộc nhìn thấy chút đốm lửa xông ra.

Khói mỏng lượn lờ bay lên. Báo đen bỗng nhiên ngửi được mùi, cảnh giác quay đầu qua.

“… Đây là lửa của tôi.” Thiệu Dĩ Ninh vội vàng giải thích: “Tôi muốn dùng nó để nướng thỏ, sẽ không gây hỏa hoạn.”

Vừa rồi bận rộn, cậu không chú ý trên mặt mình đều là ô uế, tay cậu dính đầy bụi than lại còn dùng mu bàn tay để lâu mồ hôi trên má, ngây ngốc cười với Già Lâu: “Không sao, chờ một chút là tốt rồi.”

Cậu hết sức chuyên chú nướng thịt. Nhưng giây tiếp theo, báo đen bỗng nhiên tới gần, li3m li3m mặt cậu.

Thiệu Dĩ Ninh: A? Sao đột nhiên…

Đầu lưỡi vừa vặn li3m gần khóe môi cậu, Thiệu Dĩ Ninh đột nhiên hoảng loạn đẩy mặt mèo lớn của Già Lâu ra: “Già Lâu đại ca, anh anh anh…”

Đôi mắt lục khó hiểu nhìn cậu.

Thiệu Dĩ Ninh hậu tri hậu giác nhớ tới việc Già Lâu là động vật! Là động vật! Cho nên… trên mặt mình có vết bẩn?

Cậu nhanh chóng lau mặt, phát hiện trên tay đều là tro bụi màu đen, tức khắc hiểu rõ. Ngượng ngùng nói: “Xin lỗi Già Lâu đại ca, tôi cho rằng…”

Cho rằng…

Bỗng nhiên cảm thấy hổ thẹn.

Già Lâu vẫn đối xử với cậu trước sau như một, cậu lại luôn suy nghĩ về một chút điều không nên.

Tai mèo buồn bực gục xuống, cái đuôi cũng rũ xuống không nhúc nhích. Già Lâu híp mắt, bỗng nhiên cái đuôi màu đen vươn ra, quấn với đuôi cậu.

Anh thấp giọng dò hỏi: “… Xảy ra chuyện gì?”

“Không có gì…”

Thiệu Dĩ Ninh khô cằn nói: “Chỉ là có chút đói.”

Nhưng mà, tầm mắt cậu rời đi một cách khả nghi, không có nhìn báo đen.

Hình thái này của A Ninh, tựa hồ sẽ có nhiều phản ứng bất đồng, cũng… càng dễ thẹn thùng.

Cho dù ánh sáng trong sơn động tối tăm, chỉ có ánh lửa mỏng manh chiếu rọi, nhưng năng lực nhìn trong đêm của động vật họ mèo rất tốt, Già Lâu vẫn có thể chuẩn xác phát hiện sự thẹn thùng của mèo con.

Lỗ tai cậu hồng thấu, trên má cũng ửng đỏ. Ánh lửa phập phồng, chiếu sáng làm da thịt trắng nõn nổi bật hơn, hấp dẫn anh. Già Lâu bỗng nhiên phát hiện, anh vậy mà thích hình thái này cả A Ninh hơn.

Hơn nữa, A Ninh ở hình thái này, chỉ có anh mới được nhìn thấy.

Trong lòng báo đen sinh sôi cảm xúc nào đó.

Ngọn lửa đang nướng thỏ rung động, giọt dầu nhỏ xuống ánh lửa, mùi thơm dần bao phủ sơn động. Già Lâu ngây người, mùi thơm ngào ngạt chui vào xoang mũi anh, không ngừng quanh quẩn ở chóp mũi. Anh chỉ hơi động đậy cái mũi mà lập tức ngửi thấy một hương vị hoàn toàn mới.

Đây là… đây là mùi gì?

Thơm quá, đặc biệt thơm, cực kỳ thơm.

Anh kìm lòng không được, ánh mắt chuyển dời từ trên người tiểu miêu nhãi con đến trên ánh lửa.

Tầng ngoài của thịt thỏ đã hóa thành từng mảnh vàng rụm màu sắc mê người, mỡ bị hóa đốt cháy phát ra mùi thơm không gì sánh kịp — loại hương vị này rất khó để kháng cự, nhất là đối với động vật từ trước đến nay chỉ ăn để sống.

“Thành công!”

Thiệu Dĩ Ninh hoan hô, hứng thú bừng bừng vươn tay, muốn xé một chân thỏ cho Già Lâu nếm thử. Nhưng thịt nướng quá nóng, cậu nhanh chóng lùi ngón tay về, ngượng ngùng nói: “Ai nha, quên mất quên mất. Phải đợi một chút.”

Lâu lắm rồi không ăn đồ chính, cậu quá sốt ruột.

Tai mèo lại lắc lắc, kiên nhẫn đợi trong chốc lát, lúc này mới cẩn thận xé xuống một miếng thịt, đưa cho Già Lâu trước: “Già Lâu đại ca, anh nếm thử chút?”

Trong đôi mắt tròn xoe của cậu tràn đầy sự chờ mong, báo đen không khỏi chăm chú nhìn vào mắt cậu, chỉ nhìn thấy ảnh ngược của bản thân. Rồi sau đó, anh há mồm cắn khối thịt nướng kia, tinh tế nhấm nuốt.

… Sau đó, anh bị nóng bỏng miệng rồi.

Biểu tình của báo đen cực kỳ nghiêm trọng: “A Ninh, ngươi không cần ăn cái này.”

Thiệu Dĩ Ninh: Cậu quên mất, đầu lưỡi mèo không thể ăn đồ quá nóng!

Tai mèo quẫn bách đến mức vùi vào tóc, cái đuôi cậu không ngừng vung vẩy, cuống quít bổ cứu, cậu nhảy dựng lên xoay vòng vòng, muốn tìm chút nước.

Nhưng mà, ở sơn động thì làm gì có nước. Thiệu Dĩ Ninh lùi trở lại, mắt trông mong nhìn chằm chằm báo đen lớn, đằng phải nói: “Chờ một chút thì tốt rồi, nguội thì tốt rồi.”

Mặt cậu đỏ lên, đến cả phần đầu của đuôi cũng hồng.

Xấu hổ, cực kỳ xấu hổ.

Cậu thật sự không cố ý.

Mắt thấy mèo con muốn đào một cái hố mà chui vào, báo đen nuốt khối thịt nướng kia xuống, trầm mặc một lát, mới mở miệng kêu tên cậu: “A Ninh.”

Thiệu Dĩ Ninh ngẩng đầu, đôi mắt to màu lam hiện lên vẻ nghi hoặc, lỗ tai giật giật bất an: “Nóng quá sao? Muốn hay không…”

Cậu vừa muốn đề nghị ra ngoài tìm nước uống, Già Lâu đột nhiên hỏi cậu: “Đây là cái gì?”

Đôi mắt lục lướt xuống phía dưới, tầm mắt anh dừng lại ở mảnh da thú trên sườn eo của thiếu niên tai mèo, tựa hồ không quá hiểu vì sao cậu muốn mặc như vậy.

Lời này vừa ra, Thiệu Dĩ Ninh liền bắt đầu nói lắp.

… Cậu cậu cậu, cậu có thể từ chối trả lời câu hỏi này sao?

Ma xui quỷ khiến, trong đầu cậu hiện lên mấy câu nói —

### Trên thảo nguyên Châu Phi rộng mênh mông vô bờ, mùa xuân đã tới, các con vật…

Dừng, đình chỉ! Cậu đang miên man suy nghĩ cái gì thế này!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.