Chiều thứ sáu, đa số các lớp trong trường đều đang học tập hoặc mở họp lớp, chờ đến khi chuông tan học vang lên một tiếng là sẽ mở ra cuối tuần vui chơi thả ga, đống sách bài tập còn lại tạm thời ném ra sau đầu.
Lớp 11/6 là lớp duy nhất toàn trường mở họp phụ huynh, học sinh rải rác đứng ở các góc trong sân thể dục, các bạn nữ tản bộ nói chuyện phiếm, các bạn nam tụm năm tụm ba chơi bóng rổ bóng đá, bóng dáng tuổi trẻ kéo dài dưới ánh hoàng hôn, bao trùm khắp sân thể dục.
Thẩm Trí sớm đã biến mất đút hai tay vào túi, đá cục đá ven đường, ngẩng đầu nheo mắt lại, đôi mắt cách một cặp kính còn bị ánh hoàng hôn chói mù, đột nhiên phúc chí tâm linh*, ngón tay chỉ vào viên trứng muối thật to nơi chân trời kia, ngâm nga: “A~ Tôi nhớ ngày ấy tôi đã chạy dưới ánh hoàng hôn, đó là ngày tôi mất đi……!Hửm?”
*Phúc chí tâm linh: Phúc ở đây có nghĩa là hạnh vận, ý câu là khi vận khí đến thì tự nhiên tâm tư cũng mẫn tiệp linh động ra.
Cậu ta dời ngón tay xuống dưới thêm một chút, thấy có một người đang ngồi trên thiết bị thể thao.
Khác với học sinh dở bọn họ vừa có thời gian liền muốn vui chơi, trên đời này còn có loại học sinh giỏi phát rồ như Tưởng Phong, lúc này đang ngồi trên xà kép cúi đầu đọc sách, phía sau mang một vầng sáng to bự, dát cho cậu chàng một lớp kim quang Phật tính.
Khóe miệng Thẩm Trí cong lên một chút, ý xấu trong lòng cũng đang dữ tợn mọc rễ nảy mầm.
Hai tay của cậu ta vẫn đút trong túi, tựa như đi dạo không có mục đích chậm rãi vòng qua sau lưng Tưởng Phong, học sinh giỏi Tưởng trầm mê học tập, quả nhiên không hề chú ý.
“Ha!” Thẩm Trí gần như dán vào sau lưng Tưởng Phong hét lớn một tiếng, hiệu quả này đối với người đang chuyên tâm làm việc mà nói thì có thể so với phim kinh dị, người kia lập tức sợ giật mình, run tay nhặt quyển sách rơi trên mặt đất lên, nếu không phải cậu chàng nhanh chóng bắt được thanh sắt thì suýt nữa đã từ trên xà kép trực tiếp ngã lộn nhào xuống đất.
“Thẩm! Trí” Sau khi hãi hùng thấy rõ người phía sau, Tưởng Phong nổi giận, nghiến răng nghiến lợi gọi tên cậu ta.
Thẩm Trí dọa người xong liền co cẳng chạy đi, Tưởng Phong hiếm thấy lấy một cây bút hung hăng ném cậu ta nhưng lại bị lệch sang bên cạnh, một cọng tóc cũng chưa rơi, Thẩm Trí thấy cán bút bay qua trước mặt mình, quay đầu lại cười nhạo một trận.
Ngay sau đó, một quả bóng rổ “Vụt” một tiếng bay qua sát sau đầu cậu ta, sau gáy Thẩm Trí chợt lạnh, tiếng cười đột nhiên im bặt.
“Ai?! Dám trêu bố……” Sau khi kinh hãi, cậu ta quay đầu lại vừa định nổi giận thì thấy Tô An ôm cánh tay đứng cách đó không xa cười hì hì nhìn cậu ta, lập tức trào dâng khát vọng sống sót chuyển đầu lưỡi nói tiếp: “Bố……!Bố khỏe không?”
Editor: Câu cuối trong bản gốc là 爷……爷爷好 (Gia……!Gia gia hảo) nghĩa là “Chào bố.” nhưng để vậy thì không mượt nên mình chuyển thành câu hỏi “Bố khỏe không?” nhé (vì đây cũng là một cách chào hỏi bên Việt mình á).
Lại quay đầu nhìn hướng quả bóng bay qua, Tề Văn Hiên đã nhận được bóng, anh cầm nó bằng một tay, nâng mí mắt nhìn cậu ta rồi lại như không có việc gì mà đặt quả bóng lên ngón trỏ xoay một vòng.
“Các cậu làm gì vậy?” Tưởng Phong ngơ ngác, bộ dáng như sắp nội đấu này khiến cậu chàng cảm thấy hơi chính trực, “Tôi không sao, tuyệt đối không nên vì tôi mà……”
“Cậu nghĩ gì thế?” Tô An không hiểu nội tâm nghĩ nhiều của học sinh giỏi, kịp thời ngăn cản cậu chàng tự mình đa tình, lại nâng nâng cằm lên với Thẩm Trí: “Đừng quấy rầy học sinh giỏi người ta, ngứa tay thì chơi bóng đi.”
“Được!” Thẩm Trí xoa xoa tay đồng ý, quay người lại kề vai sát cánh với Tô An, “Chỉ ba chúng ta hả, đánh thế nào?”
Tô An nhấc tay, chỉ vào vài bóng người đã rơi mồ hôi dưới khung bóng rổ ở xa xa: “Vừa lúc bên kia có ba người, 3v3?”
“……! Nếu tôi không nhìn lầm thì đó hẳn là lớp phó thể dục nhỉ?” Thẩm Trí đẩy mắt kính, “Hai anh trai à, người ta là đội thi đấu của trường, các cậu chắc chứ?”
“Chơi thôi mà, đâu phải đấu thật.” Tô An vỗ vỗ Thẩm Trí như an ủi, “Đây không phải là để cậu thả lỏng một chút sao, lão Trịnh có dạy là, đối mặt với mưa to gió lớn phía trước dù sao cũng nên thư giãn thể xác và tinh thần một tí.”
Nói cách khác, không khác gì một bữa ăn ngon trước khi tử hình.
Tô An không nói đến còn được, bây giờ lại khiến Thẩm Trí lo nghĩ không biết lão Trịnh sẽ nói với ba mình cái gì, có còn mạng trở về nhà không vẫn là một vấn đề, lập tức than thở.
Ba người vừa đến sân bóng rổ bên cạnh, Lưu Thành Vĩ đã chú ý tới bọn họ, hắn mặc đồng phục ngắn tay của đội thi đấu bóng rổ của trường, lộ ra cánh tay cơ bắp căng chặt hữu lực màu lúa mạch, vươn tay đánh thêm ba điểm đẹp mắt.
Khi bóng vào rổ, Lưu Thành Vĩ xoay người dùng bao tay lau mồ hôi trên thái dương, nhếch miệng cười lộ ra tám cái răng trắng sáng với bọn Tô An: “Chơi bóng rổ?”
“Chơi bóng rổ.” Tề Văn Hiên cười một cái với hắn, anh đập quả bóng trong tay xuống đất để đổi tay khác, “Chúng tôi qua bên kia khởi động trước một lát, chút nữa 3v3?”
Chơi bóng cùng Lưu Thành Vĩ là hai nam sinh cùng lớp, trình độ không thể so được với lớp phó thể dục, rõ ràng cũng chỉ tùy tiện chơi một chút.
Bình thường mấy người Tô An không tiếp xúc gì với bọn họ, ngoại trừ lớp phó thể dục, hai bạn nam còn lại đều tỏ ra hơi đề phòng, ánh mắt nhìn Tô An không giống như cùng nhau chơi bóng mà là đến đập phá.
Xem ra quần chúng nhân dân có rất nhiều hiểu lầm với cậu……!Tô An nghĩ như vậy, vì để cứu vãn hình tượng, cậu nhe răng cười với hai bạn nam kia một cái.
Không biết tại sao, hai nam sinh trông như càng muốn chuồn đi hơn.
“Thành Vĩ……” Một người trong đó kêu lớp phó thể dục một tiếng.
“Được thôi.” Lưu Thành Vĩ vô cùng hào phóng đáp ứng Tề Văn Hiên, “Vậy các cậu làm nóng người trước đi, lát nữa chơi một trận.”
Hắn nói xong mới quay đầu nhìn người mới gọi mình, hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì không có gì……” Bạn nam kia buồn bã lắc lắc tay.
Tô An cởi áo khoác ra, ném lên một cái ghế, gió lạnh thổi đến khiến cậu rụt tay lại, cậu quay đầu thoáng nhìn qua bọn Lưu Thành Vĩ, một đám để trần cánh tay, mồ hôi chảy ròng ròng, toàn thân đều tỏa ra tinh thần phấn chấn nóng hầm hập.
Tô An chưa từng đánh bóng rổ, cậu không quá hứng thú với loại hoạt động tranh giành một quả bóng với một đống người này, khởi động tay chân xong, cậu tùy ý đập bóng rổ bịch bịch xuống đất hai lần, nâng cánh tay lên, nhắm ngay rổ ném bóng vào.
Tư thế tiêu chuẩn, tràn đầy khí thế, quả bóng trực tiếp đập lên trên bảng bóng rổ, dứt khoát bật ngược ra.
Thẩm Trí thở hổn hển chạy đến nhặt bóng, Tô An nhíu mày: “……!Tôi vẫn không tin, lần nữa.”
“Bịch ——”
Lúc này quả bóng đang ở trên vòng rổ, cái rổ lắc lư, bóng bay ra ngoài.
“Bịch ——”
Bảng bóng rổ lại gặp nạn lần nữa.
“Bịch ——” “Ui da ——”
Thẩm Trí ôm đầu, bị quả bóng bật ngược ra đập trúng cái trán, ôm đầu gào khóc một tiếng.
“Đại Trí cậu không sao chứ?” Tô An vội chạy tới lấy tay cậu ta ra, “À vẫn tốt vẫn tốt không bị đập vào mắt kính……”
Tề Văn Hiên chạy chậm hai bước nhạy bóng lên, đứng ở chỗ Tô An vừa đứng, vươn tay lên: “Nice.”
Tô An nhìn quả bóng vững vàng lọt vào rổ, trầm mặc một lát.
Nhất định nguyên nhân là do chiều cao, đúng vậy.
Ba người miễn cưỡng làm nóng người xong, đứng trước mặt bọn Lưu Thành Vĩ từ cao xuống thấp xếp thành một cái tín hiệu di động, trên trán người thấp nhất còn có một vết đỏ.
Ba người đối diện muốn cười, hai người kia không dám, một người còn lại cảm thấy xấu hổ, đều nhịn vô cùng vất vả.
“Đúng rồi, Đại hội Thể thao sắp bắt đầu rồi, các cậu biết không?” Trước khi bắt đầu, Lưu Thành Vĩ đột nhiên nói một câu như thế với bọn họ, “Lớp chúng ta ít con trai, các cậu lại có tế bào vận động, có thể cân nhắc tranh vinh quang vì lớp không?”
Tô An chắc chắn tư thế oai hùng giãy giụa dưới vòng rổ của mình lúc nãy đều bị họ thấy hết, bây giờ nghe thấy cụm từ “Có tế bào vận động”, không thể không hoài nghi đối phương đang cà khịa mình.
Nhưng ánh mắt chân thành tha thiết của lớp phó thể dục lại khiến người ta không thể lên án.
“Đánh xong rồi nói.” Tô An nắm tay lại nói.
Không biết còn tưởng đang nói đánh nhau chứ không phải đánh bóng.
Tác giả có lời muốn nói: Chương tiếp theo của tác phẩm này bắt đầu nhập V rồi ~ Hy vọng mọi người tiếp tục ủng hộ!.