Chí cường va chạm bùng nổ, kéo theo quang mang trùng thiên chói sáng, tựa như muốn đem cả thế gian đều đốt cháy. Không chỉ có vạn dặm tuyết trắng bốc hơi, mà ngay cả không gian cũng cùng biến sắc, hỗn loạn tràn lan, khí cương phi thường bạo lệ.
Xa xa hơn nữa, cát đá hóa thành bão to, bụi đất mịt mù, nhưng tồn tại không nổi vài hơi liền bị hư không xoắn nát, hóa thành chân không tựa như chưa bao giờ tồn tại.
Cao Vô Cầu và Lâm Thanh Phong đâm vào nhau bạo nổ, tựa như lôi điện hồng hoang, oanh oanh tứ ngược, liên tiếp lại liên tiếp một đòn đập vào nhau, nhanh tới mức hình ảnh và âm thanh đều chênh lệch hàng phút, khiếp sợ trăm triệu người.
Cao Vô Cầu cả người bành trướng, giống như một con cự thú hồng hoang đang cố gắng phát tiết hết áp bức trong người, xé nát tầng không đại chiến với người trước mặt. Mỗi một đòn của hắn đều vô cùng đơn giản, nhưng lực lượng vô bờ, đem Lâm Thanh Phong đều đánh bắn ngược trăm lần.
Tiên nguyên lực tung tóe, Lâm Thanh Phong lần đầu tiên trong cuộc chiến chảy máu trên người, đối diện Cao Vô Cầu hung hăng, ánh mắt của lão càng thêm lạnh lẽo, rồi thành dữ tợn, nắm tay cầm Đả Thần Bổng siết chặt cau mày:
– Thật nghĩ ta không làm gì được ngươi sao.
Một trận âm hàn gào thét, phía sau lão bỗng nhiên huyễn hóa thành vạn đầu cánh tay, đột nhiên chấn mở gậy thần, hội tụ vào một chỗ đem Cao Vô Cầu đang hung hăng chấn bay ra non vạn dặm.
Lần đầu tiên để lửa giận trong lòng cháy cả ra ngoài, sắc mặt lão trở nên dữ tợn trước nay chưa từng có, so với bộ dáng hiền hòa trong quá khứ tưởng chừng như hai người hoàn toàn khác biệt.
– Ngươi vĩnh viễn không bao giờ biết thứ mình chống lại đáng sợ nhường nào.
Cùng nói, khí tức của lão càng trở nên khủng bố dọa người, trên thân tràn đầy lửa nộ, lạnh lùng nói ra. Sau lưng lần nữa biến ra một vạn đầu tay cánh tay, trùng trùng điệp điệp đập về, mang theo tử vong oanh tạc thẳng vào giữa trời.
Thân hình Cao Vô Cầu chớp mắt sau đó bị loạn lưu nhấn chìm, để cho không ít người kinh hãi. Dù là Hắc Minh Long cũng vô cùng ngưng trọng nhìn lấy, vì khí tức của Lâm Thanh Phong rõ ràng để cho bản năng của lão cảm thấy nguy hiểm, thậm chí so với con đại bàng tinh kia cũng không kém chút nào.
– Lão già này vì sao mạnh như vậy?
Khương Hồng đứng ở bên ngoài quan chiến, thông thấy một màn bỗng nghiến răng mà nói.
Chỉ có Cố Sở là bình tĩnh như trước, không vui không buồn nói ra:
– Bình thường thôi, nếu hắn không mạnh, đã không thể bố cục cả Thiên Nguyên phục vụ cho mình.
Ngưng lại một lát, sắc mặt lão cũng trở nên lạnh đôi phần, lướt đi giữa chiến trường, để lại phía sau một câu tràn đầy sát ý:
– Nhưng thường thì kẻ càng mạnh, lại càng không biết trời cao đất dày. Hôm nay nếu hắn cứng đầu, thì mấy trăm triệu người sẽ vì hắn mà chôn vùi thôi.
Cùng lúc đó, Cao Vô Cầu lần nữa bị đánh nhập vào đại địa, chấn động phân nửa đại lục.
Lực lượng kinh người dưới lòng đất nổ tung, phía trên cửu tiêu lôi vân cuồn cuộn, hàng vạn đạo công kích khủng khiếp dồn ép vào một chỗ dọa cho hàng trăm triệu người trắng bệch mặt mày, tại trước sức mạnh kinh khủng như tiên uy, bọn hắn mới thấy bản thân mình nhỏ bé nhường nào.
– Ha ha… đáng sợ sao? Ngươi biết mấy chục năm này, lão tử đi đâu, đối mặt những gì không? Đáng sợ… chỉ bằng vào ngươi, một lão già đến Chân Tiên còn chưa bước tới? Buồn cười.
Ở trong hỗn loạn, Cao Vô Cầu cười đến nghiêng ngả, đối diện hỗn loạn cứng rắn vọt qua. Cả người lướt đi ở trên chiến trường, Đồ Hoàng Diệt Thánh hội tụ sức mạnh viễn siêu tất cả những sức mạnh mà trước đây hắn từng thi triển.
Đúng vậy, hắn không hề nói láo. Ba mươi năm này, ở đây chỉ có duy nhất một mình Cố Sở là biết được bọn hắn đã phải đối diện với cái gì, phải đánh với những kẻ đáng sợ nhường nào. Tiên sao? Trước mặt cường giả như Vô Phong, Sơn Thần, Thủy Thần cũng chỉ là phế vật.
Lúc đó, hắn còn không sợ, bây giờ đối diện với Lâm Thanh Phong Tiên còn chưa tới, vì cái gì hắn phải sợ. Đúng là chuyện cười.
Chớp mắt sau đó, một cỗ khí tức kinh khủng tuyệt luân ở Đồ Hoàng Diệt Thánh bất chợt bùng nổ, quét sạch toàn bộ chiến trường trăm vạn dặm, để cho hàng trăm triệu người đều có cảm giác uy thế lớn lao bao phủ trên người.
– Khí tức này.
Biến cố để cho cả bốn tên cường giả phe Lâm Thanh Phong biến sắc, ngưng trọng nhìn nhau, dù là Lâm Thanh Phong cũng không dám khinh thường.
– Quân nhân Tuyết Vũ ở đâu?
Lăng lăng ở giữa bầu trời mù tối, mặc cho tóc dài bị gió thổi bay không ngừng, Cao Vô Cầu ngẩng đầu cười nói, âm thanh như sấm nổ chấn động trời cao.
– Quân nhân Tuyết Vũ ở đây…
Hàng trăm triệu quân lính Tuyết Vũ đang điên cuồng chém giết, nghe thấy tướng quân hiệu lệnh thì đồng thanh hô lớn, trùng trùng điệp điệp cộng hưởng, khiến cho triệu người Thiên Nguyên biến sắc.
– Theo ta, giết hết lũ ngoại lai xâm phạm này.
Cao Vô Cầu cười lớn, nắm chặt Đồ Hoàng Diệt Thánh, dẫn đầu lao thẳng về phía Lâm Thanh Phong.
Có tướng quân điên cuồng như vậy, hàng trăm triệu binh lính cũng như được uống vào thuốc kích thích, trùng trùng điệp điệp giết lên.
Lâm Thanh Phong âm trầm cười, đưa tay vung lên Đả Thần Bổng, không giữ lại chút nào bộc phá ra sức mạnh, cùng Cao Vô Cầu đánh đến trời long đất lở.
Sức mạnh đạt tới cảnh giới bán tiên, không cần phải nói, Lâm Thanh Phong mạnh đến điên cuồng, dù là Cao Vô Cầu cũng có chút không thụ nổi.
Nhưng là, càng đánh, sắc mặt của lão càng trở nên kinh sợ, vì mặc kệ Đả Thần Bổng có đánh trên người Cao Vô Cầu bao nhiêu lần, sử dụng bao nhiêu sức mạnh, vẫn vô pháp đem hắn diệt sát. Thậm chí còn không thể nào đem hắn trọng thương, cứ mỗi lần đem hắn đánh bạo máu, chẳng mấy chốc lại có thể phục hồi, cực kỳ đáng sợ.
Chém giết điên cuồng cứ thế kéo dài, chẳng mấy chốc đã đến hừng đông, máu tươi ướm đỏ khắp vạn dặm.
Lâm Thanh Phong đánh bay Cao Vô Cầu, ánh mắt âm trầm cực độ quét nhìn chiến trường, vô cùng khó chịu. Bởi vì đánh suốt mấy tiếng đồng hồ, Cao Vô Cầu mặc dù không phải là đối thủ của lão, nhưng lão cũng không thể làm gì được Cao Vô Cầu.
Trong chớp mắt xoay chuyển, nhìn thấy người của mình bị Cố Sở và Hắc Minh Long cuốn lấy, chẳng thể thoát thân, ba quân cũng đã chém giết đến bạo lệ, trong lòng ý thức được hôm nay chỉ sợ khó thắng ở Bình Liêu.
Cao Vô Cầu cười khẩy, đương nhiên hắn cũng nhìn ra được điểm này, đánh càng thêm hăng. Đồ Hoàng Diệt Thánh cuốn lên tỷ đạo tinh quang, tứ ngược thương khung đại địa, đem suy nghĩ của Lâm Thanh Phong đánh đoạn, cả người bắn ngược về đằng xa.
– Muốn chết…
Bị đánh trộm, Lâm Thanh Phong mặc dù theo bản năng nổi giận quát lên, nhưng nội tâm vẫn vô cùng lý trí, ánh mắt quét ra khắp chiến trường, tựa hồ đang tính toán điều gì đó.
Thế rồi trong sát na sau đó, ánh mắt lão lạnh đến dọa người, Tiên nguyên lực hội tụ vào trong Đả Thần Bổng, thoắt cái thuấn di khỏi nơi này, chớp mắt sau đã xuất hiện trên đầu Cố Sở, một bổng khủng khiếp điên cuồng đập xuống.
– Lão Cố…
Nhìn Lâm Thanh Phong giết về Cố Sở, Cao Vô Cầu kinh hãi quát to, nhưng là vẫn không kịp.
Oành! Oành…
Chênh lệch quá mức đáng sợ, Cố Sở vốn đang bị đám người kia quấn lấy, nào nghĩ tới sẽ bị Lâm Thanh Phong đánh lén, chỉ kịp giãy dụa một chút, vẫn là vô ích, bị Đả Thần Bổng nện thẳng lên người, máu tươi be bét, văng xuyên xuống hàng trăm dặm.
Theo ngay sau lão, Lâm Thanh Phong truy sát tới cùng, Đả Thần Bổng kéo dài, tiên quang không tán mà tụ, mặt ngoài có vẻ tầm thường, nhưng chỉ cần tinh mắt liền có thể thấy được bên trong chất chứa tiên lực áp súc cô đọng đến cực hạn, vô luận một tia lọt ra cũng đủ đem cường giả Quy Nguyên thông thường diệt sát.
Cố Sở nếu trúng thêm một đòn này, dù là bước thứ ba cũng phải chết.
– Cút!
Đứng trước tử vong, Cố Sở có chút điên cuồng gầm lớn, âm thanh truyền khắp vùng bắc Tuyết Vũ.
– Chết dưới Tiên Nguyên lực của ta, ngươi chết cũng xứng đáng.
Nhìn Cố Sở giãy dụa, Lâm Thanh Phong tràn đầy trêu tức, cười lạnh một tiếng, cao cao tại thượng. Ngay sau đó, Đả Thần Bổng tăng tốc tiến lên, gần như hủy diệt tất cả phòng ngự của Cố Sở, nện thẳng vào trên người lão.
Lực lượng đáng sợ không thể tưởng tượng được bùng nổ, để cho Cố Sở gần như mất đi ý thức, lục phủ ngũ tạng phảng phất nát tan, máu tươi ồ ra thất khiếu, thân thể càng thêm chìm sâu vào lòng đại địa.
Nhưng mà ngay tại lúc Lâm Thanh Phong gần như đánh chết Cố Sở, bên cạnh lão bỗng nhiên có một đạo kim quang phóng tới, tốc độ nhanh đến không thể nào đong đếm được, trực tiếp đánh văng Đả Thần Bổng, bạo phát ra chấn động rung chuyển hàng ngàn dặm đất.
Mấy hơi thở về sau, khắp nơi hỗn loạn, một đạo thân ảnh già nua cao lớn bị bắn ngược trở ra, khuấy động không ít mây mù, là Lâm Thanh Phong.
– Cực Đạo Hoàng Khí…
Kinh hãi nhìn về phía hố sâu đại địa nơi Cố Sở đang nằm, Lâm Thanh Phong run rẩy nói ra từng từ, đủ để thấy lão đang kinh sợ nhường nào.
Đúng vậy, đạo kim quang kia vậy mà lại là Cực Đạo Hoàng Khí, siêu cấp thần binh mà lão chỉ mới nghe được từ trong truyền thuyết. Thật không nghĩ tới thanh kích trong tay Cố Sở lại khủng khiếp thế này.
Nếu chẳng phải vừa rồi lão kịp thời lui lại, cộng thêm Phong Thiên Lạc Địa chỉ là bị động thủ hộ Cố Sở, chỉ sợ một đòn kia cũng đủ khiến cho lão vạn kiếp bất phục.
Lỡ mấy thời cơ giết Cố Sở, lại nhìn sang bên Cao Vô Cầu giết tới, Lâm Thanh Phong thoáng chốc âm trầm, cấp tốc suy tư chuyển đối tượng đánh giết sang cường giả khác của Tuyết Vũ, đột nhiên pháp bảo truyền tin bật sáng, mang theo thông tin được mã hóa truyền vào tai lão.
– Hay cho một cái Tuyết Vũ.
Có vẻ như là nhận phải thông tin bất lợi, lão lạnh lùng nhìn qua Cao Vô Cầu đang lao tới, phất tay đem hắn đẩy lùi, sau đó hướng ba quân hiệu lệnh:
– Thiên Nguyên quân nghe lệnh… tạm thời lui binh.
Âm thanh hùng hồn như sấm, mặc dù là lui quân, nhưng cũng không có bao nhiêu cảm xúc, nhiêu đó đủ để thấy lão lý trí đến mức nào.
Chỉ là lão lý trí, nhưng Thiên Nguyên quân thì không được như vậy. Chỉ vừa mới nhận lệnh thu binh, sỹ khí đã nhất tề giảm mạnh, mặc dù chiến đấu vẫn vô cùng ngoan cường, tổ chức lui quân quy củ, nhưng rõ ràng thiệt hại so với trước đó tăng lên nhiều lắm.