Luân Hồi

Chương 36: Lái xe háo sắc



Hai chị em ngồi xuống bên đường đợi nửa ngày, cuối cùng cũng thấy một chiếc xe biểu Thiên Tân đi qua trước mặt.

– Cô gái đi đâu đấy?

Người lái xe từ Thiên Tân nhìn thấy Tiểu Thần Hi quốc sắc thiên hương thì mắt sáng lên, vội vàng xuống xe, ân cần mở cửa xe cho Tiểu Thần Hi, hỏi han nhiệt tình. Còn về phần Trương Lam thì tên tài xế háo sắc không thèm nhìn đến.

Không biết nịnh bợ mỹ nữ cũng phải học cách lấy lòng mỹ nữ sao? Trương Lam khinh bỉ kẻ xum xoe này, một chút kỹ xảo cũng không biết.

– Đi tới trung tâm kiểm tra nước, phiền anh đi nhanh một chút.

– Được, cô gái, cô ngồi cẩn thận, một chút là đến nơi.

Tên tài xế nhẹ nhàn trả lời, nghe giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào của Tiểu Thần Hi, dường như cả người hắn như mềm nhũn ra, cả thân người một mét tám dường như cả một trăm tám mươi kí mồ hôi, giọng nói nhẹ nhàng khiến cho Trương Lam toàn thân nổi da gà.

Nhìn Trương Lam đang buồn rầu vì người ta không đếm xỉa gì, Tiểu Thần Hi hé miệng cười, cái đầu nhỏ giương cao cao, đắc ý hiểu rõ không xót gì, chuyện nhỏ, bây giờ thì đã thấy sự lợi hại của mỹ nữa đây chưa?

– Xì

Tiếng ma sát của lốp xe và mặt đất vang lên, tài xế đang lén nhìn Tiểu Thần Hi thì bị nụ cười của Tiểu Thần Hi cuốn hút làm cho đầu óc ruột gan hỗn loạn lên, thiếu chút nữa thì va vào tảng đá bên đường.

– Kìa anh, lái xe cẩn thận.

Trương Lam có chút bực mình.

– Ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì chết.

– Xin lỗi, xin lỗi.

Tài xế nhanh chóng xin lỗi, xin lỗi rồi cũng không quên liếc nhìn Tiểu Thần Hi.

– Rầm

Một tiếng động đụng tới mũi.

Quá phục cái kẻ háo sắc này! Trương Lam không còn gì để nói nữa.

Thấy tên tài xế này đen đủi, Tiểu Thần Hi cười đắc ý, khiêu khích ánh mắt của Trương Lam: thế nào, biết mê lực của chị chưa, thử hỏi người trong thiên hạ có ai có thể chống lại được?

Trương Lam bực mình sờ mũi, coi như không nhìn thấy gì.

Trên suốt đường đi tới trung tâm kiểm tra thủy lợi hắn không nói gì, người tài xế luống cuống dừng xe, tay chân luống cuống mở cửa cho Tiểu Thần Hi, ân cần chào hỏi:

– Cô gái, lần sau cứ ngồi xe của tôi nhé.

– Được.

Tiểu Thần Hi cười cười, gật đầu đồng ý, Trương Lam lại bĩu môi: lần sau còn ngồi xe của ông thì đúng là nợ cái mạng nhỏ này của tôi.

Tiểu Thần Hi trả lời xong rồi, mặt tên tài xế vui mừng khôn xiết, cho xe chạy nhanh như chớp.

– Ê anh vẫn chưa cầm tiền.

Trương Lam gọi với phía sau, cũng không nói được gì, người này nhìn thấy gái đẹp là ngay cả tiền xe cũng không cần nữa? Có chuyện tốt như thế sao? Lần sau ra ngoài phải mang theo Tiểu Thần Hi.

Tên tài xế trực tiếp không nhìn Trương Lam, nhanh chóng biến mất. Không biết người anh em đen đủi này hôm nay có bị vợ phạt quỳ giặt quần áo hay không chứ? Trương Lam suy nghĩ ác địa.

– Mấy đứa trẻ các cháu đang làm gì vậy? Đây không phải là chỗ chơ, đi đến chỗ khác chơi đi.

Bảo vệ của trung tâm giám sát thủy lợi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp dẫn theo một đứa trẻ hai tuổi đi vào trong bèn thò đầu ra khỏi cửa sổ hỏi.

– Chú à, chúng cháu đến có việc.

Tiểu Thần Hi trả lời:

– Chú à, chú có biết phòng giám sát chất lượng nước ở đâu không ạ?

– Các cháu đến để kiểm tra chất lượng nước à?

Xem ra người canh cửa có vẻ nghi ngờ.

– Vâng.

Tiểu Thần Hi lấy ra một bình nước trong túi, chỉ vào cái bình nói:

– Chúng cháu muốn kiểm tra xem chất lượng nước ở trong bình này như thế nào?

– Ừ.

Nhìn thấy ông ta gật đầu, chỉ tay vào một tòa nhà màu xám phía trước.

– Đi lên lầu hai rẽ trái, trên cửa có viết dòng chữ – kiểm tra chất lượng nước- là đến.

– Cám ơn chú ạ.

Tiểu Thần Hi ngoan ngoãn gật đầu, nói cảm ơn với ông ta.

Hai người đi lên tầng hai, rồi rẽ chỗ cầu thang bên trái, quả nhiên thấy tấm biển – kiểm tra chất lượng nước-. Gõ cửa.

– Ai đó?

Một giọng phụ nữ nhẹ nhàng phát ra, cửa phòng được mở ra.

Người mở cửa là một người phụ nữ khoảng ba mươi tuổi, hơi gầy, trông thanh tú, khuôn mặt trắng trẻo đeo một cặp kính, trông rất nho nhã, đúng là mang phong thái của một nữ khoa học gia. Trên người mặt một chiếc áo dài màu trắng, trên tay còn mang theo găng tay caosu, hình như đang làm thí nghiệm.

– Ồ, các cháu tìm ai thế?

Thấy những đứa trẻ đứng ngoài cửa, người phụ nữ có vẻ ngạc nhiên.

– Cô à, chúng cháu đi kiểm tra chất lượng nước.

Tiểu Thần Hi ngoan ngoan đưa bình nước trên tay mình.

– Các cháu kiểm tra tư nhân phải không?

Thấy cái bình nhỏ trong tay Tiểu Thần Hi, người phụ nữ không hề kinh ngạc, tư nhân đến kiểm tra chất lượng nước không phải là không có:

– Các cháu muốn kiểm tra nước thì đi đến phòng tổng hợp điền vào tờ đăng ký, đồng thời nộp tiền phí kiểm tra là năm mươi đồng. sau đó mang tờ giấy đến thì cô mới giúp các cháu kiểm tra được.

– Cảm ơn cô.

Tiểu Thần Hi lễ phép cảm ơn.

– Xin hỏi phòng làm việc ở tầng mấy ạ?

Nhìn Tiểu Thần Hi lễ phép nên người phụ nữ cũng có vẻ thích Tiểu Thần Hi, giọng nói cũng có vẻ nhiệt tình, chỉ vào cầu thang bên phải nói:

– Ngay cầu thang bên phải phòng đầu tiên là tới, thôi dù sao cô cũng không có việc gì, để cô dẫn các cháu đi.

Nói rồi người phụ nữ xinh đẹp đưa hai chị em Tiểu Thần Hi đến phòng kiểm tra tổng hợp, đẩy cửa ra, bên trong có vài người đang nói chuyện, chào hỏi với một người trung niên trắng trắng mập mạp:

– Chủ nhiệm Lý, giúp tôi một tờ đơn kiểm tra chất lượng nước.

– Công trình sư Tiêu đến đấy à? Thực là vị khách ít đến a, bình thường cô cũng rất ít khi đến đây, hôm nay sao lại không bận rộn làm thí nghiệm vậy?

Chủ nhiệm Lý vừa trắng vừa mập cười chào hỏi rồi nhìn thấy hai chị em Tiểu Thần Hi bèn nói:

– Đúng là cô bé xinh xắn, cô Tiêu, đây là người nhà của cô sao?

Thì ra người phụ nữ xinh đẹp này họ Tiêu, Trương Lam lúc này mới nghĩ ra là mình còn không biết người ta tên là gì.

– Làm gì có, tôi làm gì có phúc có người thân xinh xắn như thế.

Cô Tiêu cũng đùa giỡn lại.

– Đây là hai người đến làm kiểm tra chất lượng nước. Tôi đến giúp lấy tờ đơn.

– Thực sự là không nhìn ra, cho dù là cô Tiêu thì cũng có người thân xinh xắn như thế ư.

Chủ nhiệm Lý có vẻ tiếc nuối.

– Đây, cầm lấy.

Chủ nhiệm Lý lấy ra ba tờ đơn đưa cho Tiểu Thần Hi.

– Cầm cái này điền vào, xong rồi nộp năm mươi đồng tiền phí kiểm tra.

Nhận tờ đơn, những chỗ cần điền vào không ít, quan sát một chút, Tiểu Thần Hi liền cầm chiếc bút điền nhanh chóng, lấy ra năm mươi đồng đưa cho chủ nhiệm.

– Chữ viết rất đẹp.

Chủ nhiệm Lý nhận tờ đơn rồi, ánh mắt sáng lên khen ngợi, đang nói rồi ký vào tờ đơn, ba tờ thì giữ lại một tờ, một tờ đưa cho cô Tiêu, một tờ đưa cho Tiểu Thần Hi.

– Cảm ơn chủ nhiệm Lý khen ngợi.

Tiểu Thần Hi nhẹ nhàng cảm ơn.

– Không cần cảm ơn đâu cháu.

– Đi theo cô.

Thấy đã làm xong thủ tục, cô Tiêu cũng không dừng lại nữa, bèn chào hỏi mọi người trong phòng làm việc rồi dẫn hai chị em về phòng kiểm tra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.