Edit: Thu Sương.
Beta: Chin.
***
Chương 29: Kế hoạch dạy học của Ninh Phỉ.
Trận tuyết thứ hai rơi lả tả vào một đêm.
Vốn dĩ Ninh Phỉ muốn cùng Đại Thạch thay phiên gác đêm, anh rút kinh nghiệm từ trận tuyết rơi lần trước, để tránh việc ngày mai không thể ra ngoài, buổi tối phải liên tục quét dọn tuyết.
Nhưng Đại Thạch và Lão Thạch Đầu kiên quyết từ chối yêu cầu của các sứ giả và Thần Thú.
“Chúng ta có thể sống trong một ngôi nhà đẹp đẽ như vậy là nhờ có sứ giả và Thần Thú. Bây giờ chỉ là chuyện nhỏ như gác đêm và dọn tuyết ta và Đại Thạch đều có thể làm được.” Lão Thạch Đầu đẩy Ninh Phỉ muốn hai người họ về nhà nghỉ ngơi, sau đó dời một chiếc ghế dài ra gác cửa.
Ninh Phỉ không có cách nào cũng chỉ có thể trở lại phòng.
Trận tuyết đầu tiên chưa tan hết đã bị lớp tuyết thứ hai bao phủ. Ninh Phỉ nhìn những khối tuyến chất chồng trên bức tường đá hai bên cửa, cảm nhận được sự khắc nghiệt của mùa đông. Nhưng tuyết lớn cũng có cái lợi của nó, rất nhiều động vật nhỏ chui ra từ hang ở trong tuyết, tìm kiếm các loại đồ có thể ăn. Những con chim sẽ đến nơi mà thú nhân tụ tập, ăn những thức ăn thừa mà thú nhân để lại hoặc tìm kiếm những thứ còn sót lại trong bãi cỏ khô héo nơi chúng ẩn náu.
Rốt cuộc, mùa đông rồi cũng sẽ qua, sau hơn hai tháng khó khăn, sẽ lại là một mùa xuân dồi dào chào đón những sinh vật này.
Quá trình chế tạo cối xay đá đã diễn ra hơn nửa tuần, sau khi thử nghiệm năm sáu loại đá, cuối cùng tôi cũng tìm được loại đá granit trắng xanh thích hợp nhất để nghiền đá. Vốn dĩ đã đập ra được những đường rãnh cơ bản, nhưng công việc ngoài trời này đã bị dừng lại do tuyết.
Vốn dĩ Lão Thạch muốn đem cối xay đá vào trong động tiếp tục làm, nhưng sau khi leng keng gõ một hồi, liền phát hiện đá vụn văng tứ tung, xém chút suýt đập vào mắt của đám con non, vì vậy ông phải từ bỏ.
Nhân cơ hội này, Ninh Phỉ cầm thước dạy học lên.
“Ta muốn dạy các ngươi đếm số.”. Anh nhặt một viên sỏi, viết mười con số từ 0-9 lên vách đá trong hang, sau đó quay đầu nhìn một đám mèo lớn, “Tại sao các ngươi cần phải biết đếm số? Chính là bởi vì để thuận tiện cho chúng ta quản lý và phân phối đồ vật, ví dụ như thức ăn, đồ dùng. Thiết Trụ, ngươi có biết trong động của chúng ta hiện tại có bao nhiêu thú nhân không?”
Thiết Trụ không ngờ mình sẽ bị gọi tên, nhóc mở to mắt tròn xoe nhìn xung quanh, “Rất nhiều.”
“Ta biết ngươi sẽ nói như vậy.”
Ninh Phỉ cầm lấy một rổ ngô mới từ ruộng mang về, ngô phơi nắng đã nghiền thành hạt, lấp đầy hơn nửa mai rùa. Hơn nữa bởi vì mấy mẫu đất này sau khi thu hoạch ngô, cuối cùng không gian đã thăng cấp lên cấp năm, cho nên anh sáng sớm liền gieo vào trong không gian một loại hạt giống mới —— cà rốt.
Anh cầm lên một hạt ngô và nói: “Đây là một hạt ngô”, và nhặt một hạt ngô khác và đặt cả hai lại với nhau, “Đây là hai hạt ngô.” Như thế suy rộng ra cách đếm cho mười con số phía sau, đem những con số tương ứng chỉ cho bọn chúng xem, “Hôm nay chúng ta học mười con số. Tại sao lại có mười con số? Bởi vì sau khi làm người, chúng ta có mười ngón tay và mười ngón chân. Vậy ai nói cho tôi biết, một bàn tay của chúng ta có có bao nhiêu ngón tay?”
Ninh Chinh hưng phấn nói:
“Không tới mười!”
Ninh Phỉ:…
Làm tốt lắm, thật thông minh.
Sau khi làm việc chăm chỉ trong một thời gian dài, cuối cùng anh đã dạy cho đám mèo lớn về các khái niệm cùng mười con số, anh cảm thấy còn mệt hơn chạy mười vòng ngoài trời. Có thể tưởng tượng được những người làm nghề giáo viên thật là làm việc cũng không dễ dàng gì, đối mặt với một đám mù chữ là một chuyện đáng sợ đến nhường nào.
Dạy xong mười con số, Ninh Phỉ cùng họ bắt đầu lột ngô, nhưng là sẽ không lột s@ch vỏ mà muốn giữ lại một phần thuận lợi đem ngô dùng sợi dây xâu thành chuỗi trao trong sơn động hong gió.
Đại Hoa kinh ngạc hét lên: “Ta có ba đứa con!” Nói xong đắc ý nhìn Đại Thạch, “Chàng có bao nhiêu đứa?”
Đại Thạch sửng sốt một lúc lâu, anh ta nhìn đàn con hoạt bát, gãi đầu, “Hình như cũng có ba đứa?”
Ninh Phỉ:…
Lão Thạch Đầu vừa bóc ngô vừa thấp giọng lẩm bẩm: “Một ngô, hai ngô, bốn ngô, năm ngô, ba ngô… hả?”
Ninh Phỉ:…
Ninh Chinh: “Thiết Trụ có một củ khoai tây, ta có một củ khoai tây, Ninh Phỉ có một củ khoai tây, ta có một củ khoai tây, Đại Hoa có một củ khoai tây, ta có một củ khoai tây… Ủa? Tại sao ta có nhiều khoai tây như vậy? “
Ninh Phỉ:!!!
Anh rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác bất lực của thầy giáo lúc anh đi học, anh hận không thể đem não của mình nhét vào cho bọn họ.
Ánh mắt của anh rơi vào Thiết Trụ ngồi xổm trong góc, trước mặt Thiết Trụ có một đống chuối, nhóc bẻ một cái nhét vào trong miệng, nói: “Ta ăn một quả chuối.”Ninh Phỉ nhìn đi chỗ khác, không bằng đi làm việc, làm việc khiến cho anh vui vẻ.
Đám mèo lớn này ngoại trừ con non, Đại Hoa là người học nhanh nhất, không chỉ đếm đến mười rất nhanh mà còn học được phép cộng trừ mà không cần giáo viên. Vì vậy, Ninh Phỉ vui vẻ mang nhiệm vụ dạy và phổ cập kiến thức cho bọn mèo lớn còn lại giao cho Đại Hoa. Đại Hoa lúc đầu còn là một giáo viên nhiệt huyết nhưng cuối cùng không nhịn được biến thành một nữ nhân hung bạo, dùng chùy đè Đại Thạch xuống khiến Thiết Trụ và Ninh Chinh run rẩy.
Lão Thạch Đầu tương đối nhàn nhã, mặc dù ông đối với việc học có phần kiêu ngạo, nhưng cũng sẽ không bị đánh. Ngoài ra, ông còn phát minh ra phương pháp dệt chiếu rơm từ vỏ ngô, được các sứ giả khen ngợi.
Điều này khiến Đại Hoa càng trở nên cáu kỉnh hơn!
Tuy nhiên, dưới sự tàn bạo của nàng, những con mèo lớn cuối cùng đã học được cách đếm từ không đến mười và phép cộng trừ đơn giản trước khi màn đêm buông xuống.
Ninh Phỉ nhìn điểm thừa của mình, lặng lẽ cười.
Sau ba ngày tuyết rơi dày đặc, những đám mây đen cuối cùng cũng trôi đi, để lộ bầu trời trong xanh và nắng vàng rực rỡ.
Ninh Chinh và Đại Thạch buổi sáng thường ra ngoài quan sát, thỉnh thoảng bắt được vài con mồi về. Họ trở lại vào buổi trưa, nghỉ ngơi một chút, rồi tiếp tục lăn qua lăn lại những chiếc cối xay bằng đá của mình.
Ninh Phỉ và Lão Thạch Đầu đã dọn sạch thức ăn trong kho và một số thức ăn vẫn cần thỉnh thoảng lấy ra để sấy khô để tránh ẩm mốc. Và anh phát hiện ra rằng một con vật nào đó đã đào một cái hố ở góc phòng kho và lấy trộm rất nhiều thức ăn. Mặc dù không ngại chia sẻ thức ăn, nhưng anh sợ những con vật nhỏ đó sẽ mang mầm bệnh, lây nhiễm cho những con mèo lớn này thì lại thêm phiền phức.
Bọn họ dứt khoát treo một ít thịt xông khói chống đông ngay bên ngoài hang, nấm khô và trái cây được treo lên cao bằng dây thừng và những chiếc giỏ đựng lúa mì được đặt trong mai rùa. Ninh Phỉ thậm chí còn lấy ra rất nhiều hải sản từ trong không gian, cho vào xe trượt tuyết cấp đông lạnh để giữ tươi, đồng thời lấy hơn một nửa kho hàng của không gian để chuẩn bị nâng cấp không gian.
Trước đây, lúa mì và ngô chỉ mất một ngày để trưởng thành, nhưng cà rốt phải mất hai ngày để trưởng thành.
Ninh Phỉ lấy ra một củ cà rốt, rửa sạch bằng nước suối, cắn một miếng. Giòn và ngọt, ăn khá ngon, rất giống như ăn trái cây. Anh đưa cà rốt cho những con mèo lớn và thấy rằng chúng không thích cà rốt bằng khoai tây và khoai lang. Nhưng đàn con non rất thích ăn loại thức ăn này, chúng đang nhai cà rốt, hẳn là đang nghiến răng.
Nhưng mà khoai tây cùng khoai lang dù sao cũng có hạn, những loại này chỉ có thể gieo trồng dưới đất thực vật thu vào trong không gian, trực tiếp đưa vào kho hàng, về sau hệ thống cũng đã bổ sung, hệ thống nếu có hạt giống, bọn họ chỉ có thể được trồng trong lòng đất. Nhưng nếu tìm trước thì có thể tính điểm nhưng không thể bố trí vào chỗ trống như những loại cây cỏ, cây ăn quả.
Khoai tây, khoai lang còn phải trữ làm giống, bây giờ mùa đông mới qua một phần ba, những hạt này nên để dành ăn. Ngoài khoai tây và khoai lang, trong kho còn có nhiều quả bí ngô to. Từ khi mang bí về, chưa từng ăn qua lần nào.
Đại Hoa dạo này ăn rất tốt, nhiều sữa, đàn con lớn lên rất nhiều, con nào con nấy lông bông tròn trĩnh, tràn đầy sức sống, rạng sáng là muốn chạy ra ngoài, hú trong tuyết lăn lộn, cũng không cảm thấy lạnh chút nào.
Ninh Phỉ lấy ra một quả bí ngô, mấy con mèo lớn lập tức tập hợp lại, nhìn thứ to bằng bánh xe phát ra tiếng chậc chậc.
“Ta đã từng nhìn thấy thứ này rồi,” Lão Thạch Đầu chạm vào quả bí ngô và nói, “Cha ta đã cho ta xem. Khi ta còn nhỏ, cha mẹ ta vì già yếu phải rời khỏi bộ lạc. Sau này, khi ta bắt được con mồi đưa nó cho họ, cha ta chỉ cho ta xem cái này và nói rằng nó ăn được, chẳng qua là ăn không ngon.”
Lão Thạch đầu nghĩ tới cha mẹ, hốc mắt lại đỏ lên.
Ninh Phỉ vỗ vai lão Thạch Đầu, thầm nghĩ lão mèo này cũng quá đa sầu đa cảm, nhưng nghĩ lại cũng đúng, bởi vì ông không chỉ có kinh nghiệm nhiều hơn, mà còn ở cái tuổi sắp bị đuổi như vậy tự nhiên ông sẽ suy nghĩ nhiều hơn.
“Bí ngô thật ra cũng rất ngon. ” Ninh Phỉ đính chính cho quả bí ngô nói rằng, “Nấu chín hoặc là hấp đều có vị mềm ngọt, hạt bí ngô phơi khô nghiền thành bột, có tác dụng diệt giun trong dạ dày.”
“A!” Lão Thạch Đầu xoa xoa bụng, ông đột nhiên nghĩ tới, sở dĩ ông không có giun là bởi vì ông ở chỗ cha ăn loại bí đỏ này chứ? Bởi vì năm đó ông muốn cho cha mẹ ăn nhiều thịt liền giành ăn phần bí ngô mà ông vẫn chê không ngon. Nhưng bây giờ nghĩ lại… chính là bởi vì như vậy, trong bộ lạc rất nhiều bị giun ký sinh, lẽ nào ông nhờ thế mà tránh được một kiếp nạn sao?
“Tối nay chúng ta ăn bí ngô hầm đi!” Ninh Phỉ sờ quả bí ngô, vui vẻ nghĩ cách làm sao để bí ngô được ngon hơn. Anh nhớ trước đây trong nhà ăn quân đội có món tôm hầm bí đỏ, nhưng bây giờ không có tôm khô, nhưng có mấy con tôm biển khá lớn, chỉ cần hầm tôm biển và vỏ sò là được. Đã đến lúc tiêu thụ những hải sản đó rồi, hơn nữa gần đây anh cũng cảm thấy chán ăn thịt.
Những con mèo lớn không quan tâm đ ến vấn đề ăn cái gì nhưng cuối cùng họ cũng biết tại sao Ninh Phỉ nói rằng phải quản lý tốt thức ăn. Bây giờ vừa vào hang đã thấy ngô khô, nấm, trái cây treo tứ phía, thịt treo ngoài hang trông như lỗ thủng màn nước, chưa kể các loại hải sản vùi sâu trong tuyết. Ăn ba bữa một ngày chắc chắn có thể ăn cho đến đầu mùa xuân. Đặc biệt, thỉnh thoảng bọn họ còn có thể mang về một ít con mồi, ngày nào cũng ăn no căng bụng, ngay cả Thiết Trụ trong nửa tháng cũng cao qua nửa đầu, xem ra sắp đuổi kịp Ninh Phỉ.
Ninh Phỉ:…
Đứng cạnh đường đo chiều cao mà anh đã vẽ trước mùa đông, anh đã rất ngạc nhiên khi thấy rằng mình cũng đã cao hơn!
Cao thêm một cm…
Nhưng ít nhất anh đã cao thêm một cm, một năm nữa không thể không lớn thành một đại nam nhân cao hơn hai mét! Hoặc là… Ít nhất cũng phải cao ngang đầu của Đại Hoa chứ.
…
“Ca ca! Ca ca!!” Trưa hôm nay, Ninh Chinh vội vàng chạy xuống núi, kêu to: “Nhìn xem ta đã bắt được cái gì này!”
Ninh Phỉ và lão Thạch đầu nhìn nhau một cái, đặt đồ trong tay xuống, lần lượt bước ra khỏi cửa. Đại Hoa cũng lao ra, quát: “Ngươi đánh cái gì? Heo rừng…” Bây giờ nàng hoàn toàn mê ăn thịt heo, ăn cái gì cũng thấy ngon, ăn mãi không chán!
Ninh Chinh đột nhiên đứng lên, duỗi ra lông xù móng vuốt, khoa tay múa chân, “Rắn lớn”
Đại Thạch và Thiết Trụ kéo con rắn lớn mà hắn nói xuống núi, Ninh Phỉ nhìn thấy, không khỏi cảm thán một tiếng.
Con rắn lớn là cái quái gì, đây là một con mãng xà khổng lồ!
Bây giờ đang là mùa đông, nghe nói loài động vật máu lạnh như mãng xà nhất định đã bắt đầu ngủ đông, vì sao lại bị đàn mèo lớn này phát hiện?
Sau khi kéo con mãng xà khổng lồ đến cửa nhà, Thiết Trụ vui mừng nói: “Ta đã tìm thấy nó. Ta đang đuổi theo một con chim Trĩ sau đó thì con chim Trĩ chui vào tuyết. Tôi đào đào, sau đó tôi đào thêm một chút nữa sau đó liền tới ổ hang. “Một con mãng xà lớn chui ra!”
Con mãng xà đáng thương đang ngủ trong hang, nào ngờ bị một con mèo lớn đào ổ của nó. Vào những ngày như thế này, vừa bước ra là trực tiếp bị đóng băng, bị ức hiếp đủ mọi cách cũng không còn sức chống trả chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy cay đắng rơi nước mắt.
Lão Thạch Đầu tiến lên chạm vào lớp da lạnh lẽo của con mãng xà khổng lồ, thở dài: “Ta đã từng nhìn thấy con mãng xà lớn như vậy, một lần nó nuốt chửng một con trâu nhỏ. Trước kia ta thấy nó đều phải đi đường vòng để tránh, bị con vật này quấn lấy chết là cái chắc.”
“Nhưng nó không nhúc nhích nữa.” Thiết Trụ giơ móng vuốt cào vào cơ thể của mãng xà hai lần, con mãng xà vẫn thẳng đờ không động đậy, không biết là sống hay đã chết.
“Đây không phải là thú nhân chứ?” Ninh Phỉ lo lắng hỏi.
Lão Thạch Đầu suy nghĩ một chút rồi nói: “Ta nghe từ Vũ tộc nói phía nam có thú nhân rắn độc, nhưng ta chưa từng nghe nói qua ở chỗ chúng ta cũng có.” Thấy vẻ mặt do dự của Ninh Phỉ, lão nói: “Cho dù nó là một con thú nhân, chúng ta không thể để nó ở bên trong lãnh địa, quá nguy hiểm.”
“Không phải thú nhân!” Ninh Chinh ngửi được mùi của mãng xà, chán ghét nói: “Nó ở trong lãnh địa của ta đã lâu, đuổi không được, có lần suýt chút nữa đã giết ta, nếu không phải ta chạy không nhanh, không chừng…”
Ninh Phỉ sờ cằm nói: “Đã như vậy, chúng ta ăn đi?”
“Mãng xà to thế này chắc ăn không ngon đâu nhỉ?” Lão Thạch Đầu nói: “Trước đây ta đã từng bắt được rắn nhỏ, ăn rất ngon, nhưng con mãng xà này to quá sợ rằng cắn không nổi.”
“Không sao, chỉ cần không phải thú nhân, ta có rất nhiều biện pháp để có thể ăn nó!” Canh rắn hầm, thịt rắn nướng, đáng tiếc trong nhà đồ dùng quá ít, nếu không hắn có thể nấu thành mười món!
Mãng xà khổng lồ bị trói chặt vào gốc cây, đáng tiếc nó lớn đến mức suýt chút nữa trở thành bạo chúa địa phương, ai ngờ bị người đột kích, bây giờ đến mạng còn không giữ nổi.
Da mãng xà là thứ đồ tốt, cho dù không thể làm quần áo, mùa hè có thể làm chiếu, mật rắn… Đáng tiếc, anh hiện tại không có rượu. Đầu rắn có thể trực tiếp vứt đi, thịt rắn và xương rắn chặt thành miếng nhỏ, xào với ớt, cho vào lọ hầm nhừ.
Mãng xà khổng lồ dài tám mét to lớn bằng cả bắp đùi trở thành bữa ăn trên bàn của một đàn mèo lớn.
“Ngon!” Thiết Trụ không thể vui hơn, đây là lần đầu tiên anh bắt được một con mồi lớn như vậy hơn nữa còn ăn rất ngon…
Có vẻ như trong tương lai, những con mãng xà trong rừng đều gặp nguy…