Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày

Chương 27: C27: Họa thủy đông dẫn



bắt đầu từ chương này tới cuối chỉ được beta 2 lần chứ không phải 3 lần như những chương trước (do tui lười=))), nên sau khi up full thì tui sẽ beta lại nha, có lỗi gì thì cũng mong mọi người chỉ điểm.

___

Edit: Phương Anh

Beta: Sứa

***

Chương 27: họa thủy đông dẫn*

*Đây không phải điển cố, mà xuất phát từ sự kiện trước chiến tranh thế giới, Anh-Pháp từ chối liên minh với Liên Xô và ký với Đức hiệp ước không xâm phạm lẫn nhau, đồng thời bỏ mặc đồng minh Tiệp Khắc cho Đức tiêu diệt. Điều này cho thấy các nước phương Tây không hề đồng lòng trong việc ngăn chặn Hitler, mà thực ra họ đang hướng cỗ máy chiến tranh Đức vào Liên Xô (Liên Xô nằm ở hướng Đông). Cre: truyện Ác nữ quay về.

Vào mùa đông rừng rậm bị tuyết bao phủ khắp mọi nơi, một bầy khỉ đầu chó đang truy đuổi một con linh miêu. Linh miêu có vẻ rất am hiểu đánh du kích, anh linh hoạt lúc ẩn lúc hiện trong đống tuyết, đôi khi còn khiêu khích khỉ đầu chó.

Ví dụ như đột nhiên thoát ra lưu lại một đống phân, hoặc là để lại mùi nước tiểu dày đặc.

Bọn khỉ đầu chó bị chọc giận, chúng điên cuồng gào thét về phía linh miêu, như thể muốn đem anh xé thành mảnh nhỏ!

Ninh Phỉ một bên nghe giọng của Triệu Trung Tường trong đầu, một bên chạy theo sự hướng dẫn của hệ thống, như thể đang liều mạng bỏ chạy. Cứ như vậy chạy loanh quanh suốt một ngày, rốt cuộc anh cũng nghe được một tiếng sói hú êm tai.

*Triệu Trung Tường là một phát thanh viên kiêm người dẫn trương trình nổi tiếng của Trung Quốc.

Cuối cùng cũng tới lãnh địa của sói xám rồi!

Bầy sói cùng bầy khỉ đầu chó tuy có lãnh địa trùng nhau, nhưng thường ngày cũng là nước sông không phạm nước giếng, hiện giờ lại có một đám khỉ đầu chó giận dữ đông như vậy xông vào lãnh địa của bầy sói, trực tiếp chọc giận chúng.

Con sói đầu đàn đứng trên cao, dùng đôi mắt xanh lục nhìn đám hàng xóm mặt dài đang nhảy cẫng lên, ngửa đầu hú một tiếng dài.

Những người đã chết đói vào mùa đông, hiện giờ xem ai cũng như một bữa tiệc thịnh soạn, nếu đối phương đã có thành ý đem đồ ăn tới, tất nhiên sẽ không khách khí mà nhận lấy tấm chân tình rồi.

Lượng tuyết ở đây rõ ràng ít hơn nơi Ninh Phỉ ở, nhưng cho dù ít hơn thì cũng phải dày ít nhất một mét. Anh hiện giờ đã thành công trốn vào một bụi cây khô và rút lui một cách hoàn hảo.

Bọn khỉ đầu chó bắt đầu đại chiến với bầy sói, chúng đã sớm quên con linh miêu mà chúng định thưởng thức cho buổi trà chiều.

Ninh Phỉ trốn ở trong không gian, sờ sờ cái bụng teo tóp, gặm một con sò biển lớn, vừa gặm vừa nghe hệ thống phát trực tiếp cảnh hiện trường.

【 Đánh nhau rồi đánh nhau rồi! Thủ lĩnh khỉ đầu chó và sói đầu đàn ở đằng sau giằng co chỉ huy, hai chủng tộc đều mười phần am hiểu đánh du kích và đánh “vây bọc!” Cánh trái chạm trán! Nhóm khỉ đầu chó vung móng vuốt không chút khách khí ngoạm vào mặt của sói xám, nhưng sói xám cũng đâu dễ bị đánh bại, nó bay vọt lên, cắn vào bả vai khỉ đầu chó!! Đây là một thử thách về sức mạnh, một cuộc chiến giành quyền lực! Đến cuối cùng kẻ nào sẽ giành được chiến thắng??? Chúng ta hãy cùng chờ xem!!】

Ninh Phỉ mặt không biểu cảm lau miệng, anh ném vỏ sò đi, đứng dậy hái được một nải chuối, tiếp tục ăn. Mấy ngày nay anh mệt muốn chết rồi, bọn khỉ đầu chó cũng không kiên nhẫn lắm, đuổi theo anh một hồi liền có chút bực bội, thậm chí có con còn bắt đầu tụt lại phía sau, không muốn tham gia vào cuộc rượt đuổi nhàm chán này nữa. Nhưng Ninh Phỉ làm sao có thể để chúng bỏ cuộc dễ dàng như vậy được? Vì thế anh liền liều lĩnh trút hết những thứ trong bụng ra trước mặt chúng.

Đây chính là một sự xâm phạm lãnh thổ nghiêm trọng, một sự thách thức tuyệt đối!

Bọn khỉ đầu chó tất nhiên không chịu nổi, ngay cả những con bị tụt lại phía sau cũng bị con đầu đàn gọi lại, thề sẽ bắt lấy con linh miêu không biết tốt xấu kia mà xé xác nó ra tế trời.

Cứ như vậy, Ninh Phỉ lao từ trái sang phải qua vòng vây của đám khỉ đầu chó, đi sai đường rất nhiều mới chính thức đưa bầy khỉ đầu chó vào chiến trường do mình sắp đặt. Bây giờ chiến tranh đã nổ ra, anh rốt cuộc cũng có thể thong thả nghỉ ngơi.

Khỉ đầu chó cùng sói đều ôm mối hận, chúng đánh nhau suốt hai ngày, cuối cùng vì thương vong quá nặng, đành phải cùng lùi lại để bảo toàn sức chiến đấu. Đến khi khỉ đầu đàn nhớ đến con linh miêu kia, thì nó đã sớm biến mất. Khỉ đầu đàn oán hận phát ra tiếng kêu đanh thép, triệu tập một số thuộc hạ có thể chạy nhảy trở lại sâu trong lãnh thổ, mang chiến lợi phẩm về.

Bầy sói chiến đấu với khỉ đầu chó một cách khó hiểu, thương vong cũng không ít, nhưng cuối cùng chúng vẫn thủ vững ở trận địa, để lại một đống xác khỉ đầu chó. Từng đó xác khỉ đầu chó cũng đủ để bọn chúng hưởng thụ một thời gian dài, tuy rằng mất đi không ít đồng bọn, nhưng tốt xấu cũng coi như là có một vụ mùa bội thu.

Tuy rằng sói đầu đàn không biết vì cái gì khỉ đầu chó lại đột nhiên chạy tới gây chiến với chúng, nhưng việc này cũng không gây trở ngại nó thưởng thức thịt khỉ đầu chó tươi mềm.

Hệ thống đưa ra kết quả cuối cùng là cả hai bên đều thua, Ninh Phỉ cuối cùng cũng chịu ra khỏi không gian. Không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, nhuộm đỏ cả vùng tuyết gần đó. Hầu hết xác khỉ đầu chó đều bị lôi đi, còn lại đều là xác sói. Nhưng qua một thời gian, sẽ có không ít kẻ săn mồi khác đến nơi này để thưởng thức bữa tiệc thịnh soạn bất ngờ này, ít nhất việc này đảm bảo rằng chúng sẽ không bị đói trong những ngày sắp tới.

Dựa theo hướng dẫn của hệ thống, Ninh Phỉ thuận lợi tránh mặt các dã thú khác đang chiếm cứ lãnh thổ, đến địa điểm mà lão Thạch Đầu đã nói.

Nơi đó thật sự quá rõ ràng, hơn phân nửa đỉnh núi cơ bản đều không có thực vật, có chỗ đá màu nâu sẫm lộ ra dưới lớp tuyết trắng, độ tương phản sắc nét giống như một bức tranh thủy mặc xinh đẹp.

“233, đây có phải khoáng thạch hay không?” Ninh Phỉ từ trong tuyết lấy ra một khối đá, hỏi hệ thống.

【 Ký chủ, xin hãy gọi tôi là 02333, đáp án là, đúng vậy, đây là khoáng thạch. Sở dĩ nó lộ ra là do mưa lớn cuốn trôi lớp đất ở trên, có lẽ nhiều năm trước phải có một trận mưa lớn sạt lở nên mới thành ra như vậy.】

“Ồ,” Ninh Phỉ đối với việc cục đá này lộ ra như thế nào đều không buồn để tâm, anh tiếp tục hỏi: “Đây là loại khoáng thạch gì? Tao có thể luyện quặng hay không?”

【 Đây là quặng sắt, đúng là có thể nấu chảy được, nhưng luyện sắt cần nhiệt độ cao, để làm ra sản phẩm từ sắt thì không thể thiếu khuôn đúc. Nếu ký chủ không biết những công nghệ này cũng không sao, trong trung tâm mua sắm có các loại sách kỹ năng, nếu đủ cấp bậc và điểm, có thể mua sách kỹ năng trong trung tâm thương mại.】

Trung tâm mua sắm còn có thứ tốt như vậy? Ninh Phỉ vui vẻ nghĩ về số điểm của mình, “Cũng không tệ, cấp độ không thành vấn đề, nhưng sách kỹ năng cần bao nhiêu điểm?”

Hệ thống hơi trầm mặc, 【 Yêu cầu rất nhiều… rất rất rất rất rất nhiều. Đương nhiên, nếu ngài đã học kỹ thuật này, ngài không cần phải đổi nó và ngài có thể tiết kiệm được rất nhiều điểm. 】

Ninh Phỉ lại bắt đầu đau đầu,tức giận nói: “Ngươi trừ nói những lời vô nghĩa còn nói được cái gì nữa không? Ý tứ chính là điểm của tao hiện tại còn kém xa sao? Được rồi, được rồi, tao biết rồi… Còn không phải chỉ là luyện sắt thôi sao? Tao không tin, với đầu óc sáng suốt của tao lại không thể làm nên chuyện!”

【 Chúc ngài may mắn. 】

Hệ thống nói xong, liền im bặt.

Nhưng Ninh Phỉ nghi ngờ, hệ thống có khả năng đang âm thầm cười nhạo anh. Chỉ có điều mấy câu khoác lác cũng đã lỡ nói rồi, hơn nữa xem ra điểm số quả thật kém rất xa, anh dứt khoát đem chuyện luyện sắt này ném ra sau đầu.

Những quặng sắt đó quả thực rất cứng, và một trong số chúng đã bị oxy hóa thành màu nâu đỏ do tiếp xúc với không khí quá lâu. Ninh Phỉ biến thành hình người, nhặt một khối quặng sắt to đập vào khối nhỏ hơn, cạnh của quặng nứt ra sắc bén hơn nhiều so với đá thông thường.

Đây là những gì anh muốn, trong trường hợp không có sắt, đá cứng như vậy là vật liệu tốt nhất để làm rìu đá và búa!

Có rất nhiều sỏi đá xung quanh, Ninh Phỉ không phân biệt lớn nhỏ, đem phần lớn sỏi đá kéo vào không gian, anh định sau khi trở về thử xem mình có thể luyện sắt thành cái gì khác ngoại trừ chế tạo công cụ hay không. Nếu có thể, như vậy thì nồi niêu, dao làm bếp, sắt nung…

Trong nháy mắt, đủ loại sơn hào hải vị ùa vào đầu Ninh Phỉ, thiếu chút nữa làm đầu anh chập mạch! Mấy ngày nay anh luôn ăn đồ hầm trong nồi đất, thật sự là chán ngấy. Đối với thú nhân chưa được ăn đồ ăn ngon mà nói, cái này chính là mỹ vị, còn đối với anh người vốn đã nếm qua bao cực phẩm nhân gian… Đây chính là cực hình.

“233 này, quanh đây có thứ gì tốt?” Ninh Phỉ run run lại biến trở về bộ dáng linh miêu, nhiệt độ một lần nữa quay trở lại như cũ. Anh muốn tìm chỗ nào khuất gió nghỉ ngơi một chút, gió lạnh rít gào gần đó, làm lông toàn thân anh rối tung, khí lạnh cứ thế theo khe hở xâm nhập vào trong cơ thể.

【 Tôi đã nói với ngài tên tôi là 02333! Hệ thống cũng có tính khí, hiểu không? Gần đây có rất nhiều thứ tốt, ngài có muốn mỏ ngọc không?】

Ninh Phỉ không nghĩ tới hệ thống còn có thể nổi giận, âm thanh điện tử sắc nét giống như một âm thanh ma thuật xuyên qua não.

“Mày kêu cái gì, tao đây không phải nên cho mày một cái biệt danh sao? Trực tiếp gọi là 02333 thật khó nghe, có vẻ hai ta một chút cũng không thân nổi!”

【 Vậy ngài tốt xấu đặt cho tôi một cái tên dễ nghe đi, 233 là một cái hệ thống khác, ngài có bao giờ nghĩ đến việc ngài gọi tôi bằng biệt danh của một hệ thống khác sẽ làm tôi khó chịu như thế nào không! 】 Hệ thống sẽ không làm ngài thất vọng đâu.

Ninh Phỉ cũng là say rồi, anh không nghĩ tới hệ thống tính tình còn rất dễ nóng giận, vì thế chịu thua nói: “Được được được, cho mày một cái tên dễ nghe… Gọi mày là Cẩu Đản được không?”

Hệ thống lãnh khốc cự tuyệt,【 Không, tôi muốn được gọi là Elizabeth, Cuồng Soái, Cool, Tyrannical, Tony Alexander I.】

Ninh Phỉ cũng tàn nhẫn bác bỏ đống tên vô nghĩa này, “Không, đã bảo gọi mày là Cẩu Đản. Được rồi, Cẩu Đản, ngọc thạch quặng với tao mà nói có tác dụng hay không?”

Hệ thống khóc lóc ầm ĩ nửa ngày không có kết quả, chỉ có thể bất bình nhận cái tên gớm ghiếc này, 【 quặng ngọc thạch tác dụng chính là chứa đồ, hoặc là về sau ngài có biện pháp đem nó biến thành tiền lưu thông, nhưng tôi nghĩ tác dụng lớn nhất của nó hẳn là đồ trang trí. 】

“Quên đi,” Ninh Phỉ trong lòng tự nhủ anh cơm ăn còn không đủ no áo mặc còn không đủ ấm, cần đồ trang trí để làm gì? Làm gì với những thứ đó? Không nên làm điều không cần thiết ở hiện tại!

“Còn cái gì tao có thể ăn, hoặc là ta có thể sử dụng đến.” Ninh Phỉ khoa tay múa chân, “Ví dụ như có thể mặc là được, xã hội nguyên thuỷ của chúng ta không chú ý đến chuyện đeo vàng bạc.”

【 Phía sau ngọn núi này, có một diện tích lớn là cây gai. Lá và hạt của cây gai dầu đều có thể ăn được, thân cây có thể lột thành sợi, đây là nguyên liệu kéo sợi dệt thành vải để may quần áo. 】

Ninh Phỉ lập tức bị hai ưu điểm vừa có thể ăn vừa có thể may quần áo hấp dẫn, anh hét lên: “Mau đưa tao đến đó.” Chưa đi được bao xa, bước chân anh đột nhiên dừng lại.

Cách đó không xa, có bóng một người đang cúi mình trên tuyết. Ninh Phỉ cẩn thận đi qua, anh phát hiện bóng dáng này mười phần là một ông già đang khô cạn dần, tay phải ông lão nắm chặt một khối khoáng thạch, tay trái là một mảnh xương không còn thịt. Bởi vì thật sự là quá gầy, cơ thể ông lão không ngừng run rẩy khi bị gió mạnh thổi vào.

【Đây là một con báo già.】 Hệ thống đột nhiên lên tiếng.

Con báo già trông không giống con báo khi chết, rất có khả năng nó tìm được xương muốn ăn, nhưng những chiếc răng đã rụng hoàn toàn không còn khả năng nghiền nát xương, vì vậy nó chỉ có thể đến đây và nhặt một hòn đá. Đáng tiếc trời thật sự quá lạnh, nó lại quá đói bụng, không thể kiên trì đến khi đập xương ăn tủy bên trong, thế là nuốt xuống hơi thở cuối cùng.

Ninh Phỉ an tĩnh nhìn chăm chú vào khối thi thể, qua hơn nửa ngày anh mới đưa thi thể chậm rãi đẩy đến chỗ trũng dưới chân núi, sau đó cào rất nhiều tuyết phủ lên thi thể.

Âm thanh của hệ thống trở nên nặng nề,【Đây là sự tàn khốc của tự nhiên, bởi vì thú nhân già không có năng lực săn bắt, cũng không có thân thể khỏe mạnh, về cơ bản đều sẽ bị bộ lạc xua đuổi, mặc cho bọn họ tự sinh tự diệt. Khi thức ăn dồi dào, sẽ còn bố thí một chút thức ăn, nhưng hiện tại là lúc thức ăn khan hiếm nhất, xương của ông ta có thể bị kẻ khác cướp mất. Phải biết rằng hiện tại một khối xương, đều xem như là một bữa ăn không tồi.】

“Trong bộ lạc của tao, loại chuyện này tuyệt đối không được phép xảy ra.” Anh trầm giọng nói.

【 Ngay cả sắt cũng không luyện được…】Hệ thống phàn nàn.

“Tao đây không phải có mày sao? Mau đưa ta đi tìm những cây gai đó!” Ninh Phỉ nhìn cỗ thi thể kia, tâm trạng mười phần không tốt. Ở trong mắt anh thú nhân cũng là người, mà người phải chú ý đạo đức cơ bản. Anh tuy hiểu rằng thế giới này chính là cá lớn nuốt cá bé, nhưng anh không thể chấp nhận việc trục xuất những sinh mệnh ốm yếu và già nua khỏi bộ tộc.

Tuy rằng cây gai đã khô khốc, nhưng Ninh Phỉ như cũ thu vào không gian một mảng lớn. Cho đến mùa xuân năm sau cây gai sẽ khôi phục ở trong không gian, khi anh trồng lại chúng trên mặt đất. Bất ngờ lớn nhất thực ra không phải là sợi gai mà là một cây ớt nhỏ mọc cạnh cây gai.

Mặc dù ớt đã khô, nhưng những quả đỏ teo lại đặc biệt dễ thấy khi chúng rơi trên tuyết.

Ninh Phỉ không nói một lời liền đem cây ớt thu vào không gian, ngay cả những quả rơi vãi trên mặt đất cũng không buông tha. Ớt chẳng những có thể làm gia vị, còn có có thể thoát ẩm, trong không gian anh còn trồng một cây tiêu nhưng do chưa hái nên toàn những trái tiêu chín đỏ. Hiện tại ớt cùng hoa tiêu đều có, chỉ chờ một bữa lẩu thôi!

【 Sợi gai tuy rằng có thể bện thành vải, nhưng ký chủ sẽ dệt vải sao? Đương nhiên, có sách kỹ năng trong trung tâm mua sắm, cũng như máy kéo sợi đơn giản và khung cửi…】

“Chỉ là yêu cầu rất rất nhiều điểm số đúng không? Mày yên tâm, tao nhất định sẽ tích đủ điểm.” Ninh Phỉ lại lần nữa kiên định muốn xây dựng một bộ lạc tốt, đúng như cái tên anh đặt cho bộ lạc, phồn hoa tựa gấm và thịnh vượng.

Lần này mất nhiều thời gian hơn dự kiến, chủ yếu là do lãng phí quá nhiều ngày trên lãnh thổ của khỉ đầu chó. Nhưng dù sao thu hoạch cũng không tồi, còn có thể giảm bớt uy hiếp của hai cường địch, đối với Ninh Phỉ mà nói cũng là thu hoạch rất lớn. Lúc trở về, vì có hệ thông hướng dẫn, lộ trình đã rút ngắn đi một nửa, mới vừa bước chân vào lãnh địa của Ninh Chinh, liền bị một bóng trắng đột nhiên lao tới đụng phải, trực tiếp vùi vào trong tuyết.

“Bé Chinh!!” Phần eo già nua của Ninh Phỉ suýt chút nữa bị gãy, anh tức giận đá mấy cái vào chân sau, mới đẩy được con hổ trắng lớn ra, “Mày muốn giết tao đúng không? “

Ninh Chinh cúi đầu đem linh miêu từ trong ổ tuyết ra, sau đó không ngừng cọ ở trên người anh.

Hai con báo từ nơi xa chạy tới, lão Thạch Đầu cười nói: “A phỉ đã về rồi? Trong khoảng thời gian này A Chinh vẫn luôn tuần tra ở bên này, đây là đang đợi ngươi trở về đó.”

Ninh Phỉ giơ tay lên vỗ vỗ cái đầu to của Ninh Chinh, sau đó đem hắn đẩy sang một bên nói: “Đã về rồi, ta cũng không muốn đi lâu như thế, nhưng mang về không ít thứ tốt.”

Nghe thấy hai chữ “đồ tốt”, Ninh Chinh đột nhiên ngẩng đầu lên kêu vài tiếng.

“Thật sao?” Ninh Phỉ cười, “Không tồi không tồi.”

Lão Thạch Đầu nói: “Bắt được hai con lợn rừng,thu dọn sạch sẽ và chôn trong tuyết. A Chinh không cho người khác động vào, nói chờ ngươi trở về ăn, nói ngươi thích ăn thịt heo.”

“Ha ha ha,” Ninh Phỉ cười ha hả, “Ngoan lắm, trở về tao làm cho mày ăn!!”

Trước khi xuống núi, từ xa anh đã nhìn thấy lão cục đá từ trong hang đi ra, mang theo những bông hoa lớn đến chào đón. Ba chú báo con chạy nhảy tưng tưng, phát ra những âm thanh thút thít thơm mùi sữa.

Sống mũi Ninh Phỉ cay cay, hốc mắt bắt đầu nóng lên.

Anh bị bao quanh bởi những tảng đá và những cột sắt ngớ ngẩn của Ninh Chinh, quay trở lại hang động, Đại Hoa mang cho anh một chiếc chiếu rơm mềm, lão Thạch Đầu đổ một ống tre đầy nước nóng và nhét vào tay anh.

“Không nghĩ tới sẽ lâu như vậy, ta cảm thấy… Lòng ta đặc biệt khó chịu, sợ ngươi sẽ xảy ra chuyện.” Thấy Ninh Phỉ bình an trở về, Lão Thạch Đầu không cầm được nước mắt.

Đại Hoa liền nhanh nhảu nói: “A Chinh vẫn luôn khuyên cha, nhưng cha vẫn đặc biệt lo lắng, không tài nào ngủ được. Ta liền nói sứ giả chính là sứ giả, nhất định sẽ trở về.”

Đám báo con cọ cọ bên chân Ninh Phỉ một lúc lâu, mới ngượng ngùng quay về bên mẹ.

Ninh Phỉ dùng sức lau mặt, cười nói: “Đúng vậy, ta đã trở về, chẳng những đã trở lại còn mang về không ít đồ tốt. Buổi tối chúng ta ăn thịt heo hầm, bảo đảm các ngươi ăn rồi lại muốn ăn thêm!”

Vốn dĩ ban đầu anh muốn làm lẩu thịt lợn cay, nhưng khi xem xét còn có trẻ vị thành niên, dứt khoát làm hai loại khác nhau.

Anh đặt một chiếc nồi gốm sâu lòng lên bếp lửa, sau đó lôi thịt lợn đã cất giữ từ lâu mổ ra, anh giả vờ vào kho tìm thứ gì đó, rồi đi vào không gian, lôi ra rất nhiều thịt và hành, tỏi, gừng, còn có một đống hạt tiêu cùng ớt khô.

Mỡ còn nóng, Ninh Phỉ cho hành, gừng, tỏi, ớt đã rửa sạch vào mỡ xào thơm, mùi cay nồng này làm cho tất cả mèo lớn trong động hắt xì liên tục, từng con từng con lao ra khỏi hang.

“Đây là cái gì vậy?” Đại Hoa xoa xoa cái mũi nói: “Rất thơm, nhưng ta khó chịu.”

Ninh Phỉ vui vẻ nói: “Mới tìm được gia vị, bé Chinh, lấy một ít nấm ngâm nước nóng đi, đừng có lúc nào cũng cọ lên người tao.”

“Ta đi, ta đi,” lão Thạch Đầu lon ton chạy đến kho đồ, cầm một chuỗi nấm không rõ chủng loại tới, “Như vậy đủ chưa?”

“Đủ rồi.” Ninh Phỉ vừa muốn đổ nước vào nồi, anh ngẩng đầu, bình sành đựng nước vẫn còn đầy,nhưng nước bên trong hẳn đã không còn là nước suối trong không gian. “Nước trong lọ có phải là nước tuyết không?”

“Phải, nước tuyết mới được thay mỗi ngày do cha tôi đào trong tuyết.” Đại Hoa tránh ở cửa không dám tiến vào, nhưng đám nhóc con lại không sợ k1ch thích, chạy quanh đống lửa.

Nước tuyết cũng không tồi, Hồng Lâu Mộng không phải còn hầm chứa nước tuyết để pha trà sao? Ninh Phỉ ôm một vại nước tuyết đổ vào nồi đất chờ đun sôi.

Lão Thạch Đầu đem thịt heo bỏ vào nồi, thịt heo đã được Ninh Chinh xử lý theo những gì Ninh Phỉ đã nói trước đó, còn có hai bộ lòng heo, cặn bẩn bên trong cũng đã dùng rơm rạ cạo sạch.

Ninh Phỉ nhặt một cái xương sườn, dùng rìu đá chặt ra, cho vào nồi đất, xào qua đảo lại vài lần, cho vào nồi, vớt hai cái móng giò, đổi dao, cho vào nồi dùng, xào gia vị, sau khi phần bì đã chiên và chuyển màu, trút móng giò cùng gia vị và canh bên trong vào nồi đất nung, sau đó cắt khoai tây đã được làm sạch thành hai nửa, ném vào nồi đất, rắc một nắm táo gai khô ở cuối, đậy bằng rơm rạ.

Trong một cái nồi khác, có thịt heo hầm không cay, nhưng cũng được xào với mỡ hành, gừng, tỏi và hạt tiêu, bên trong có bốn móng giò heo, là dành cho Đại Hoa, sau cùng thì cô ấy vẫn đang cho con bú.

Sau khi nấu xong hai nồi, Ninh Phỉ lại gắp một chiếc xương sườn khác, chặt thành từng miếng dọc theo xương, ướp với hành, gừng, tỏi và muối, tất cả đã sẵn sàng để nướng và ăn. Cuối cùng, tim, phổi và ruột già của heo cũng được thái mỏng, anh định đợi sau khi hầm xong, sẽ trực tiếp chiên một nồi nội tạng cay trong nồi đất.

Anh rửa sạch một nồi khoai tây khác và nhét chúng vào lò sưởi, những củ khoai tây này là lương thực chính.

Lão cục đá nhặt một miếng ớt khô còn sót lại, cho vào miệng nhai hai lần rồi trực tiếp phun ra ra…

“Đây là cái gì?” Lão Thạch Đầu bưng ống trúc lên vội vàng uống nước, thật lâu mới tống thứ mùi kinh dị trong miệng đi.

Ninh Phỉ nói: “Đây là ớt cay, cũng là một thứ tốt, nhưng ta không biết các ngươi có thích ăn cay hay không, còn ta thì rất thích.”

“Vậy cái này thì sao?” Lão Thạch Đầu tràn đầy thăm dò, ông lại nhai một hạt tiêu, hiện tại đầu lưỡi đã tê dại…

“Những thứ đó đều là gia vị, mùa đông ăn sẽ trở nên ấm hơn.”

Lão Thạch Đầu lau trán nói: “Nóng quá, mới ăn một chút đã toát mồ hôi..”

Những người khác nhìn hũ ớt, nhịn không được mà nóng lòng muốn thử.

Bữa ăn này ai nấy đều toát mồ hôi hột, Ninh Phỉ nghĩ có lẽ họ không quen ăn cay, nhưng nồi hầm có vị cay lại được ăn nhanh nhất. Sau khi gặm bốn cái móng giò to, Đại Hoa không nhịn được ngâm khoai tây trong nước súp cay, ngái ngủ ăn thêm hai củ khoai tây lớn nữa, cuối cùng khi bụng đã căng tròn, cô ăn thêm hai miếng sườn nướng và một bát nhỏ nội tạng lợn cay.

“Thật là cay và ngon!!” Đại Hoa khuôn mặt đỏ bừng vì nóng, cắn một miếng xương sườn sạch sẽ và từ từ nghiến răng, nhìn người khác tiếp tục ăn một cách điên cuồng.

Ninh Phỉ đưa cho Ninh Chinh mấy cái ruột già, cười nói: “Tao thu hoạch được rất nhiều hạt ớt, mùa xuân tới chúng ta có thể trồng một ít ớt trước cửa. Chúng ta có thể ăn bất cứ khi nào chúng ta muốn trong tương lai”

Miệng Ninh Chinh toàn là dầu mỡ, khi đó hắn và Thiết Trụ Tử thuộc tầng lớp nghèo khó, cho dù ăn no rồi cũng có thể ăn thêm hai bát nữa, khi người khác dừng ăn rồi, hai người vẫn có thể quệt khoai tây vào canh rồi ăn hết.

Khi mọi người đã ăn uống xong xuôi, dọn dẹp sạch sẽ và nằm trên mặt đất, Ninh Phỉ nói về xác chết mà anh nhìn thấy bên cạnh mỏ.

Lão Thạch Đầu sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi, trên khuôn mặt có chút tiều tuỵ lộ ra vẻ đau khổ, cuối cùng không nói gì mà thở dài thườn thượt.

Ninh Phỉ nói: “Ta không muốn bộ lạc của chúng ta biến thành như vậy, mỗi người trong bộ lạc đều rất quan trọng, hiện tại học dự trữ lương thực, ngày mai phải học trồng trọt, để cho người trong bộ lạc sẽ không chết đói. Ngoài ra, ta muốn dạy cho mọi người cách nhận biết các loại thảo mộc đơn giản để cầm máu và giảm viêm, và cách nối xương gãy. Bằng cách này, bất kể điều gì xảy ra, ít nhất chúng ta có thể sống sót. Nếu mọi người có thể không săn bắn thì đi làm ruộng, không làm ruộng được thì làm đồ thủ công, lão Thạch Đầu cứ yên tâm ở đây cơm áo đủ sống.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.