Edit: tnhi
Beta: Chang
***
Chương 23. Thợ may số một thế giới
Cảm giác làm sứ giả thật sảng khoái, nhưng tiếc là trong bụng Ninh Phỉ chẳng có chút văn chương nào cả, muốn lập một tộc phổ (gia phả cho người trong bộ lạc) thật lớn mạnh thượng lưu, có thể để lại tiếng thơm muôn đời, nhưng lại không làm nổi, còn bị đám mèo to ngố tàu này làm tức gần chết. Anh xoa bụng con báo nhỏ, quyết định để những thứ này sang một bên. Cho dù anh không có văn chương gì, thì vẫn tốt hơn nhiều so với mấy hòn đá hay quả dại khác.
Trong nhà còn không ít nồi đất, mỗi con báo được chia cho một cái chậu thức ăn cho mèo, Ninh Phỉ bắt đầu chia thức ăn cho từng con một. Thấy một đám mèo lớn trước mặt đang vùi đầu ăn điên cuồng, anh đột nhiên có cảm giác giống một nhân viên chăn nuôi.
Nhưng tiếc là không có máy ảnh, nếu không thì anh đã chụp một bức ảnh và gửi nó đi rồi, tuyệt vời biết mấy!
Một đám mèo lớn nhỏ sau khi ăn uống no nê xong thì bắt đầu ngủ quanh bếp lửa ấm áp. Ba con báo con thì trèo lên người trưởng bối, kêu lên sung sướng.
Đây là tật xấu của loài mèo, chỉ cần không đói, chúng sẽ tìm một nơi ấm áp rồi ngủ nửa ngày, thời gian còn lại sẽ li3m lông và tám chuyện, cũng hết một ngày.
Làm! Sao! Mà! Được!!!
“Này…” Ninh Phỉ nhéo nhéo mũi, liếc nhìn đàn mèo lớn đang nằm sõng xoài trước mặt, trong lòng rõ khổ, “Ăn no rồi cũng không thể đi ngủ liền như vậy được chứ? Chúng ta cần phải làm việc.”
Lão Thạch Đầu ngáp một cái, đang định nói gì đó thì đột nhiên tỉnh táo sau cơn ngủ gật, trở mình bò dậy nói: “Đúng đúng, ta còn phải làm việc… Vậy sứ giả à, chúng ta nên làm gì đây?”
Ninh Phỉ xua tay nói: “Thạch Đầu thúc cứ gọi ta là A Phỉ đi. Tuy giờ không có nhiều việc để làm, nhưng cũng phải làm thôi. Ví dụ như… Bé Chinh, ngươi dẫn Đại Thạch và Thiết Trụ đi tuần tra núi, sẵn tiện đi săn luôn, ông không cần phải đi, ở nhà với Đại Hoa đi.” Anh chỉ vào đống rơm trong hang, “Chúng ta phải nghĩ cách dệt mấy tấm màn và đệm gì đấy. Ngoà ra còn có lương thực do Thần ban cho ta mùa màng bội thu. Vốn dĩ kho này đủ để cho ta và Bé Chinh sống sót qua mùa đông, nhưng bây giờ có thêm các ngươi nên sẽ hơi thiếu chút.”
Lão Thạch Đầu đột nhiên trở nên căng thẳng, nói: “Nếu vậy, ta cũng đi săn nhé?”
“Không cần không cần…” Ninh Phỉ đột nhiên nhớ tới mấy con sói ở ngoài cửa hang, “Chúng ta cần phải giết đám sói kia, ướp đông. Chỉ là bây giờ trời quá lạnh không thể thuộc da được, mấy miếng da nguyên vẹn cũng cần được thu gom vào, cất đi để mùa xuân dùng.”
Ninh Chinh lắc lắc lông trên người, mang theo Đại Thạch cùng Thiết Trụ Tử đi ra ngoài, “Đại ca, vậy chúng ta đi đây.”
Ninh Phỉ phất tay nói: “Đi đi, buổi tối nhớ trở về ăn cơm.”
Trong hang động thiếu đi ba con mèo lớn, không gian bỗng trở nên rộng rãi hơn.
Đại Hoa nhìn trái nhìn phải, lập tức biến thành hình người, “Vậy ta đi ra ngoài đem đám sói kia vào.”
Khi Ninh Phỉ ngước mắt lên, suýt chút nữa thì chảy máu mũi.
Anh vội vàng bịt mũi lại, thấp giọng nói: “Ngươi đừng có gấp, trước tiên nên mặc quần áo…”
“Quần áo?” Sau khi học được từ mới, Đại Hoa có chút vui sướng, “Quần áo là gì?”
“Là kiểu như ta đang mặc.” Ninh Phỉ đưa ra chiếc áo khoác lông sói và váy da, nhắm mắt lại, nghiêm túc nói: “Đại Hoa, dù sao ngươi cũng là phụ nữ… là báo cái, ngươi nên chú ý hành động của mình khi biến thành dạng người, nhỡ đâu bị mấy con báo đực mưu mô khác nhìn thấy thì không tốt đâu.”
Đại Hoa cười nói: “Sợ gì chứ, giết chúng thôi!”
Ninh Phỉ:…
Ninh Phỉ: Ta tôn trọng ngươi vì ta là một người đàn ông.*
(*Chú thích: 敬你是个汉子 câu này thường được dùng để ca ngợi những người đàn ông dám chịu trách nhiệm, dũng cảm và chịu trách nhiệm. Meme này được lan truyền rộng rãi trên Internet và thường được sử dụng trong các khu vực bình luận hoặc bình luận, đặc biệt là khi một nhân vật nào đó trong phim hoạt hình hoặc phim truyền hình)
“Thế cũng không được, ở chỗ này ngươi phải biết cách cư xử, đây là yêu cầu của Thần Thú.” Anh đi vào phòng ngủ, lôi ra mấy tấm da, bao gồm da hươu, da sói, da thỏ, còn có một số cái anh tự làm. Anh móc ra mấy cây kim bằng xương và dây bện tự làm, ném chúng cho Đại Hoa, “Học may quần áo đi, làm đẹp sẽ có thưởng. Nhân tiện, ngươi cũng có thể làm một bộ quần áo cho lão Thạch Đầu và Đại Thạch, cứ dựa theo cách của ta mà làm.” Sau đó, anh lấy ra một chiếc áo choàng và váy da khác, đưa tất cả cho Đại Hoa.
Lão Thạch Đầu cũng biến thành hình người, nôn nóng hỏi: “Còn ta thì sao?”
“Ta đi dụ đám sói kia vào, ông cùng ta đi lấy thịt.” Ninh Phỉ không dám để họ tr@n truồng chạy ra ngoài, chỉ có thể tự mình làm việc trước.
Những con sói bị giết đã nhanh chóng đông cứng lại, máu và lông của chúng dính lại với nhau, dính chặt xuống đất.
Ninh Phỉ đã phải mất rất nhiều sức để đưa đám sói đang bị đông cứng như sắt ra khỏi mặt đất, lần lượt từng con từng con một được kéo vào hang.
“Đây là dao vỏ sò,” anh đưa dao vỏ sò mà anh đã mài cho Lão Thạch Đầu, “Cẩn thận coi chừng đứt tay, vật này bén lắm.”
Lão Thạch Đầu cầm dao lên nhìn trái nhìn phải, vô cùng kinh ngạc, “Quả nhiên là sứ giả của Thần Thú, có thể làm ra một vật lợi hại như thế này.”
“Được rồi, được rồi.” Ninh Phỉ xấu hổ nhận lời khen, anh dạy cho lão Thạch Đầu cách dùng dao như thế nào để tách phần da và xương ra, cách cạo xương và cách để tạo ra một bộ lông hoàn mỹ. Tiếc là da của những con sói này đều bị tổn thương, hơn nữa trên đó còn dính đầy máu, có lẽ không có cách nào khác để làm sạch, nhưng cũng là cơ hội tốt để tập luyện.
Lão Thạch Đầu quả đúng là một con báo già sống lâu năm, ông chỉ nhìn Ninh Phỉ thực hành trên một con sói đã lập tức học được gần hết.
Ninh Phỉ chỉ hướng dẫn cho ông một chút, sau đó hoàn toàn không quản nữa.
Về phần Đại Hoa… Anh căn bản là không dám nhìn. Phụ nữ ở thế giới này đúng là dũng mãnh quá, mặc dù họ có dáng người rất đẹp, nhưng… Nhưng đó không phải gu của anh. Hơn nữa sau khi biến đổi, Đại Hoa còn cao hơn anh nửa cái đầu!
Là một người đàn ông có dòng máu thuần khiết, lòng tự trọng của Ninh Phỉ đã bị tổn thương.
Anh dứt khoát tập trung vào việc bện nệm rơm.
Thật ra sau nhiều lần suy nghĩ, trong đầu anh đã có một kế hoạch. Hơn nữa, trước đây anh cũng đã từng xem người khác bện màn trúc, tuy chưa chặt được những thanh trúc mỏng nhưng bù lại anh có rất nhiều rơm để luyện tập.
Ninh Phỉ lấy một cây trúc to bằng ngón tay cái từ cây trúc trong góc phòng, dùng rìu đá chặt thành một đoạn dài khoảng hai mét, sau đó lấy ba cọng rơm, bện thành cọng dây thừng, buộc thành một cái khóa quấn quanh cây trúc. Rơm tạo thành một vòng tròn trên cây gậy trúc, điều này không chỉ đảm bảo rằng nó sẽ không bị trượt, mà còn bảo đảm khi xoay người lại có thể rút cây gậy trúc này ra khỏi vòng tròn rơm một cách dễ dàng.
Sau khi buộc mấy chục vòng vào gậy trúc, anh nhanh chóng đặt nó lên trên những cái nêm đã đóng sẵn ở vách hang. Cái nêm cách mặt đất khoảng một mét, thuận tiện cho anh ngồi để hoàn thành nhiệm vụ ban đầu. Sau đó chà ba hoặc năm cọng rơm để kéo dài chiều dài của các vòng dây. Khi tất cả chúng đã được kéo dài khoảng ba mét, lấy các gậy trúc xuống và đặt xuống đất. Phần còn lại của quá trình này đơn giản hơn nhiều. Chỉ cần cắt lần lượt từng sợi rơm rồi ấn chúng vào từng sợi một, cách hai phân dùng dây thừng để cố định lại là có thể dệt được một tấm thảm rơm tỉ mỉ. Nếu muốn nệm dày hơn thì cho nhiều rơm hơn, còn muốn nệm mỏng thì chỉ cần ít rơm là được.
Ninh Phỉ muốn dệt một tấm nệm dày.
Nệm dày mềm lại không bị mài mòn, có thể dùng làm thảm trải ở phòng khách, như vậy có thể tiết kiệm được nhiều lông.
Đại Hoa vừa nghiên cứu về quần áo của mình, vừa thỉnh thoảng nhìn về phía Ninh Phỉ, nhìn được một nửa cô ném đống da kia qua một bên, ngồi chồm hổm bên cạnh Ninh Phỉ.
“Thì ra còn có thể làm như vậy!” Đại Hoa nhìn một lúc rồi thán phục nói. Cô đẩy Ninh Phỉ sang một bên, vui vẻ ngồi vào chỗ Ninh Phỉ vừa ngồi, nói: “Để ta thử xem, trước kia ta cũng từng làm, nhưng cỏ ở đó khô, không chắc chắn như cỏ ở đây.”
Ninh Phỉ bị cướp mất công việc, vội vàng thu hồi ánh mắt, bịt mũi trốn sang một bên.
Thôi quên đi, tốt nhất là anh nên nhanh chóng may cho Đại Hoa một bộ quần áo, nếu không sớm muộn gì anh cũng sẽ bị bệnh tâm thần.
Ninh Phỉ đang cầm một tấm da hươu hoàn chỉnh, tấm da hươu này rất mềm, trên đó có những hoa văn nhỏ màu trắng cực kỳ xinh đẹp. Anh cầm tấm da đo lên đo xuống, rồi dứt khoát quyết định may cho Đại Hoa một bộ váy, loại đơn giản thôi, chỉ cần một mảnh phía sau và hai mảnh phía trước, chân váy phải rộng và dài, để tránh bị lộ. Đục một vài lỗ trước ngực và dùng sợi dây thừng buộc lại như buộc dây giày. Khi cởi ra, cô có thể cởi bằng cách nới lỏng dây, còn khi mặc vào, chỉ cần siết chặt dây là che đi cảnh xuân trước ngực.
Anh không nhịn được tự khen mình, trong lòng nói mình là lính đặc chủng chỉ có thể làm nhiệm vụ, nhưng giờ anh thực sự phải trở thành con người toàn năng. Cho dù sau này có cơ hội quay về thời hiện đại thì ít nhất anh vẫn có thể dùng tài may vá của mình để kiếm sống…
Đại Hoa bện nệm rơm rất hăng say, cô thậm chí còn lên ý tưởng cho riêng mình dựa trên “kỹ xảo” mà Ninh Phỉ để lại, sau khi được bện xong, rèm trở nên vô cùng đẹp mắt và chắc chắn.
Đây đúng là thiên phú trời ban…
Ninh Phỉ thầm ghen tị, sau đó lắc lắc tấm da hươu trong tay, thầm nghĩ: “Ta cũng có thiên phú, ta có thể may quần áo!!”
Trong khi chờ nhóm của Ninh Chinh trở về, nhóm của Ninh Phỉ đã bắt đầu chuẩn bị cơm tối.
Thịt và xương của hai con sói được tách ra và cho vào bình, tim, gan, lá lách, phổi và thận cũng được tách ra. Chỉ có ruột là thực sự khó làm sạch nên bị Ninh Phỉ mang đi ném hết. Ngoài món thịt sói hầm trong nồi, còn có một con cá lớn đang nướng bên bếp lửa, con cá lớn lần trước được lốc xoáy cuốn tới, lần đó vụ mùa bội thu làm anh và Ninh Chinh ăn hải sản trong mấy ngày liền, thậm chí còn chưa ăn hết được một phần mười của nó.
Ninh Phỉ cắt cá rồi phi lê, đặt chúng trực tiếp lên đá, nấu bằng sức nóng của đá. Cá nướng kiểu này mềm và mọng nước, khi ăn vắt thêm chút chanh, khỏi phải nói là sướng miệng biết bao.
Ngoài những thứ này ra còn có thịt đông lạnh, bộ lông đã được lão Thạch Đầu thu dọn tương đối sạch sẽ, tấm nệm cỏ dày mà Đại Hoa dệt dài hơn một mét, và chiếc váy mà Ninh Phỉ may cho Đại Hoa.
Đại Hoa đang mặc chiếc váy đó và hào hứng khoe nó với mọi người xung quanh.
Chiếc váy này được làm khá đơn giản sơ sài, dây ở vai cũng được may sau, nhưng dù sao thì đây cũng là chiếc váy đầu tiên trên thế giới, hơn nữa Đại Hoa còn có dáng người cực kỳ nóng bỏng, nên khi mặc sẽ ôm vào người, khiến cho người nhìn cảm thấy gợi cảm và quyến rũ.
Đại Thạch trước giờ chưa từng nhìn thấy dáng vẻ xinh đẹp như vậy của vợ mình, các con báo khác đều sững sờ.
Ninh Phỉ ra hiệu cho bọn họ đi vào, kết quả liền nhìn thấy… Một thiếu niên cao gầy cường tráng đi phía sau.
Bởi vì ngoài chiều cao ra, thì khuôn mặt kia thực sự quá trẻ, thậm chí còn hơi béo một chút!
“Này, đây là…”
“Đại ca!!” Ninh Chinh phấn khởi chạy tới, ôm Ninh Phỉ xoay một vòng, “Ngươi xem, ta có thể biến thành hình người rồi này!!”
Ninh Phỉ bối rối nhìn Ninh Chinh, không biết là nên vui mừng hay ghen tị.
Ninh Chinh còn cao hơn anh cả một cái đầu!!!
Thân hình thậm chí còn lớn hơn anh!!
Chẳng lẽ, ngoại trừ trẻ vị thành niên ra thì chỉ có mình anh là thấp nhất sao???
Không, không đúng, sao Ninh Chinh lại có thể biến thành hình người???