Edit: Gà.
Beta: Chin.
***
Chương 1.
Du hành sang thế giới khác
Một con linh miêu thò đầu ra từ một cái hang thấp bé, cẩn thận nhìn xung quanh.
Mưa to hai ngày liên tục cuối cùng cũng ngừng, nhưng bầu trời vẫn chưa trong, vẫn còn âm trầm như cũ.
Cây cối chứa đầy nước mưa có chút run nhẹ, những giọt nước xôn xao rơi xuống như một trận mưa nhỏ.
Linh miêu lắc lắc lớp lông trên người, giũ sạch nước trên lông mao, sau đó bò ra khỏi hang nhỏ.
Nó duỗi người, xương cốt kêu răng rắc, đảo mắt một cái liền biến thành một người trưởng thành!
Ninh Phỉ hoạt động tay chân một chút, thở dài, nhặt một cây gậy trên mặt đất lên cầm trong tay.
Anh đứng suy tư một hồi, sau đó đi về hướng nam.
Anh đến thế giới này cũng đã hơn nửa tháng, anh vốn là một bộ đội đặc chủng, không may hi sinh khi đang thực hiện nhiệm vụ ở nước ngoài, lúc ngã xuống anh đã nghĩ đến quê nhà, cha mẹ, còn nhìn thấy đồng đội và đội trưởng đang gào thét chạy về phía mình.
Sau đó khi mở mắt ra, phát hiện mình đã bị biến thành một con linh miêu.
Còn là một con linh miêu dở sống dở chết!!
Mặc dù có chút oán hận khi không phải biến thành quỷ mà là biến thành một con linh miêu, nhưng dù sao thì anh cũng đang sống, so với mọi thứ thì sống vẫn tốt hơn.
Nằm liệt trên đất nửa ngày, cuối cùng anh cũng đã tiếp nhận xong ký ức của con linh miêu này.
Ký ức của linh miêu rất ít, có vẻ như nó được sinh ra trong một nhóm nhỏ, bởi vì là bộ tộc nhỏ nên năng lực đi săn cũng rất kém, hơn nữa còn có rất nhiều thiên tai, dẫn đến việc bộ tộc cuối cùng cũng tan rã.
Mà lúc đó con linh miêu này còn chưa trưởng thành thì đã mất liên lạc với cha mẹ, chỉ có thể lang thang một mình.
Một con linh miêu chưa trưởng thành, chắc chắn sẽ là đối tượng dễ ức hiếp của không ít động vật.
Nó ăn bữa hôm bỏ, bữa mai nhịn ăn, cuối cùng là chết đói.
Sau đó Ninh Phỉ xui xẻo mọc ra trên người nó.
Trong trí nhớ của linh miêu, thế giới này là thảo nguyên và rừng rậm bao la, rất nhiều dã thú có thể biến thành con người, nhưng dù vậy, giữa dã thú với dã thú cũng không có hòa bình.
Vì cướp đoạt đồ ăn hay là có được địa bàn tốt, bọn họ có khả năng sẽ vươn nanh vuốt về phía đồng loại.
Đối với Ninh Phỉ mà nói, hình dạng con người tự nhiên vẫn thuận tiện sinh hoạt hơn hình dạng linh miêu.
Anh giãy giụa biến thành một người đàn ông nhỏ bé gầy gò, dựa vào kinh nghiệm sinh tồn dã ngoại khi còn là con người, cuối cùng cũng lấp đầy được dạ dày.
Hiện tại quan trọng nhất chính là phải tìm được một nơi ở ổn định, một nơi có thể vừa tiện để đi săn, lại phải có nguồn nước sạch sẽ, còn phải tìm được thật nhiều đồ ăn.
Bởi vì con linh miêu đáng thương kia nói cho anh biết, mùa đông ở đây sẽ rất lạnh, còn có mưa tuyết rất lớn!
Ninh Phỉ không sợ chết trận, nhưng lại sợ mình chết vì đói vì lạnh.
Điều đó quá mất mặt!
Đã hai ngày rồi chưa có gì để bỏ bụng, Ninh Phỉ quyết định đi tìm thứ gì đó có thể ăn.
Trước tiên anh hái được mấy quả dại ăn lót bụng, sau đó dùng tảng lá cây lớn làm quần áo cho mình, còn tìm được một số loại thảo mộc đuổi côn trùng, anh nghiền nát chúng rồi bôi lên người.
Dù sao cũng lộ một chút da thịt ra bên ngoài, tránh để bị côn trùng đốt.
Đến giữa trưa, mây mù cuối cùng cũng tản ra, ánh mặt trời xuyên qua tán cây rậm rạp trong rừng, sương mù dần dần bốc hơi.
Nhìn từ xa, nó trông như một xứ sở thần tiên!
Chỉ là Ninh Phỉ căn bản không có tâm tình thưởng thức loại tiên cảnh này, anh còn phải đi kiếm thức ăn để chống đói.
Cứ như vậy mà ở trong rừng giãy giụa nửa tháng, cuối cùng anh cũng đến được khu rừng bên cạnh, bên tai nghe được tiếng sóng vỗ.
Anh nghiêng tai cẩn thận nghe, đúng thật là tiếng sóng vỗ!!
Cố gắng bò lên sườn núi nhỏ, nhìn ra phía xa, quả nhiên thấy được một đường xanh thẳm, kèm theo đó là những con sóng trắng như ngọc đang lăn tăn ở nơi giao nhau với trời xanh.
Ninh Phỉ có chút kích động, có biển, có thể làm ra muối ăn.
Có muối là có thể làm được rất nhiều đồ ăn ngon.
Hơn nữa trong biển còn cung cấp rất nhiều nguyên liệu nấu ăn phong phú, anh thật sự chán ngấy đồ ăn sống, cho dù sau khi biến thành linh miêu thì độ tiếp nhận đồ ăn sống của anh đã cao hơn, nhưng làm con người 26 năm qua mà nói, thứ đó thật sự rất khó nuốt!
Anh quyết định ngay tại chỗ, tìm một nơi để sống ở gần đây.
Bây giờ là mùa hè, nháy mắt đã sắp đến mùa thu.
Nếu đến cuối thu mà vẫn chưa thể dự trữ lương thực thì nếu anh không chết vì cóng thì cũng sẽ chết vì đói.
Ở thời đại hoang vu nguyên thủy này, mỗi ngày đều sẽ có Thần Chết bay lượn lờ trên đầu.
Anh không muốn chết, anh muốn sống thật tốt!
Có thể do ông trời thấy được cuộc đời anh cũng không dễ dàng, cho nên khi Ninh Phỉ vừa bò tới chân núi, quả nhiên tìm được một nơi vô cùng thích hợp để cư trú!
Đó là một khe núi nhỏ, nhìn quanh thấy toàn là đồi núi bằng phẳng năm mươi sáu mươi mẫu, phía sau lùm dây leo cách anh không xa, loáng thoáng lộ ra một hang động!
Ninh Phỉ chống gậy lê qua đám cỏ dại cao hơn nửa người, gian nan bôn ba đến cửa hang.
Anh cẩn thận kéo từng sợi dây leo ra, nương theo ánh mặt trời đánh giá hang động này.
Cửa hang là một hình bán elip không đều, cao hơn hai mét, rộng một mét, bên trong rộng chừng trăm mét vuông, mọc đầy cỏ dại và tro bụi.
Trong góc còn có không ít xương cốt rải rác, chứng minh rằng lúc trước đã có một con dã thú trú ngụ trong hang động này, nhưng bây giờ xem ra, có lẽ con dã thú kia đã rời đi từ lâu rồi.
Không biết là do tìm được nơi khác cư trú hay là đã chết.
Nhưng đối với Ninh Phỉ mà nói, nơi này từ đây sẽ thuộc về anh!!
Thật là một nơi hoàn hảo.
Ở cửa động có một ít bụi cây ẩn, từ xa nhìn lại nó là một mảnh trống trải, ánh nắng tươi sáng.
Nước suối trên núi chảy róc rách xuống, tạo thành một thác nước nhỏ cách hang hơn 100m, cung cấp đủ nước cho anh uống.
Hơn nữa cũng đừng xem thường cái ao nhỏ không đến 10m vuông này, nó chẳng những có thể cung cấp nước cho Ninh Phỉ sinh hoạt mỗi ngày mà còn cung cấp nước uống cho một số động vật nhỏ ở xung quanh.
Chỉ cần đặt bẫy rập, ít nhất anh không cần quá lo lắng về việc tìm thức ăn ở đâu.
Băng qua phía Nam ngọn núi kia, rồi lại đi thẳng về hướng Nam, là tới vùng biển mà hắn nhìn thấy được trên núi, đi 1 vòng ước chừng phải mất ít nhất 4 5 ngày, có điều cũng chả phải vấn đề gì, trước đây cũng không phải chưa từng băng qua núi rừng.
Mặc dù cơ thể hiện tại không còn là cơ thể đã được anh rèn luyện năm đó, trong tay anh còn không có một món vũ khí tử tế nào, nhưng dựa vào thân thủ của anh, trong núi cũng không gặp được gì quá khó khăn.
Khó khăn lớn nhất anh cần phải đối mặt lúc này chính là cái đói.
Nhanh chóng dọn dẹp hang động thật sạch sẽ, Ninh Phỉ lại hái được không ít lá cây to rộng và trải chúng ở trong góc sâu trong hang động, nơi này về sau sẽ là phòng ngủ của anh! Cỏ khô được dọn sạch khỏi hang động có thể dùng làm mồi nhóm lửa, anh tranh thủ trước khi trời tối, hái rất nhiều quả dại, lại nhóm lửa lên.
Nền văn minh nhân loại bắt đầu khi con người biết sử dụng lửa.
Ninh Phỉ có chút đắc ý.
Bây giờ anh không chỉ có văn minh mà còn có một căn nhà thô rộng hơn 100 mét vuông, những người có nhà còn sầu cái gì!!
“Đây là một khởi đầu tốt…” Anh tự nhủ: “Bắt đầu từ ngày mai, đốn củi, đi săn, thu thập thức ăn, trang hoàng nhà cửa.
Tôi, Ninh Phỉ, là một người đàn ông thực thụ, trước đây đã từng trải qua đao và lửa còn không sợ, giờ còn sợ cái quái gì nữa!!” Nói xong, anh dùng sức gặm một đống quả dại, cái bụng khô quắt cuối cùng cũng được thỏa mãn, không còn kêu gào nữa.
Ngọn lửa sáng rực và ấm áp không chỉ xua đuổi lũ bọ ẩn nấp trong góc hang tối tăm mà còn sưởi ấm cả hang động ẩm ướt.
Càng lợi hại là nó có thể ngăn dã thú tới gần hang động, có thể đảm bảo cho Ninh Phỉ có một giấc ngủ ngon đầu tiên khi vào đó.
Sáng sớm hôm sau, linh miêu đang cuộn tròn mình bắt đầu giật giật lỗ tai tỉnh dậy.
Thức dậy sớm với những chú chim bắt sâu, cũng là thức dậy với cái bụng trống rỗng.
Anh duỗi người, rũ bộ lông khô bóng của mình, vẫy đuôi đi đến trước đống lửa.
Buổi tối anh đã thức một lần để nhóm lửa, bây giờ những hòn than đỏ sẫm vẫn còn đang cháy, suốt đêm không tắt.
Đây là một dấu hiệu tốt.
Ninh Phỉ nghĩ vậy.
Anh quỳ rạp trên mặt đất dùng sức duỗi người, khi biến thành người thì bỏ thêm một ít củi khô vào lửa, sau đó ngáp một cái dài đi ra khỏi hang.
Hôm qua anh có dựng bẫy ở hồ nước bên cạnh, đi đến thì thấy thu hoạch cũng không tồi, một con nai tham ăn bị dây cỏ buộc chặt chân sau, treo trên cây đại thụ bên cạnh hồ nước không ngừng giãy giụa.
“Đây là mệnh lệnh!” Ninh Phỉ nhìn con nai con mập mạp, sờ sờ cái bụng đã lâu không được thỏa mãn của mình, không khỏi lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Thịt nai nướng, tôi đến đây!!
Sau khi vội vàng rửa mặt, Ninh Phỉ lại nhặt thêm mấy khối đá màu đen, dùng sức đập cho cạnh được bén nhọn.
Anh đã chịu đủ cái cảm giác dùng răng xé nát da lông động vật rồi, con người vẫn giỏi sử dụng công cụ hơn là đơn thuần chỉ dùng răng và móng vuốt.
“May mà mình vẫn là con người.” Ninh Phỉ lấy máu nai con, anh uống hai ngụm máu nai bổ sung thêm muối, sau đó ngồi bên hồ nước bắt đầu lột da nai.
Ngoại trừ thức ăn, anh còn muốn tích trữ da lông động vật, da lông là thứ quyết định anh có thể trải qua một mùa đông ấm áp hay không.
Đầu nai được anh chặt thành từng mảnh, nội tạng cũng không tha, rửa sạch chúng với nước suối, lấy dây cỏ buộc lại rồi khiêng về hang.
Lựa mấy thanh gỗ tương đối nhẵn nhụi làm cái giá đỡ cao hơn đầu, thịt nai ăn không hết có thể treo lên giá, dùng lửa từ từ hun, giữ lại làm thức ăn dự trữ.
Anh chọn một cái chân nai, dùng lá cây to lớn bọc lại, bên ngoài đắp một lớp bùn, sau đó đào một cái hố bên cạnh lò sưởi rồi dúi nó vào.
Lại lấy một ít than đặt lên lớp bùn đang bọc chân nai.
Một cái lò nướng giản dị đã hoàn thành.
Sau khi chôn xong chân nai, Ninh Phỉ lại đem mớ da nai sang một bên phơi khô, sau đó làm một con dao đá, một chiếc rìu đá, rồi móc hai thứ này vào váy cỏ của mình.
Một ngày mới bắt đầu với việc săn bắn và chặt củi!
Anh vừa ra khỏi hang động, đột nhiên nghe thấy một tiếng ding dong.
Ninh Phỉ đột nhiên sửng sốt.
Âm thanh này là âm thanh điện tử, nhưng làm sao lại có âm thanh điện tử ở nơi này???
【Đếm ngược độ phù hợp của không gian và ký chủ: Mười, chín, tám…!Ba, hai, một, bắt đầu!】
【Độ phù hợp, 100%.
Chúc mừng ký chủ hoàn thành liên kết với tân thế giới sơ cấp sinh tồn, kích hoạt hệ thống không gian.
Ký chủ có thể tùy ý tiến vào không gian, hoan nghênh ký chủ sử dụng, cảm tạ trải nghiệm của ngài, tái kiến.】
Hả, tái kiến???
“Mày là cái quỷ gì vậy??” Ninh Phỉ có chút kinh hãi, bởi vì vừa rồi âm thanh điện tử vang lên trong đầu anh, khiến cho anh đặc biệt khó chịu.
Đáng tiếc không ai có thể trả lời anh, ngay cả âm thanh điện tử cũng biến mất.
“Không gian gì?” Anh lại hỏi.
Vừa dứt lời, trước mắt anh đột nhiên tối sầm lại, chờ khi ánh sáng trở lại một lần nữa, anh phát hiện cảnh sắc xung quanh mình đều đã thay đổi!!.