“Ông làm gì thế, vừa rồi ông đâu có như thế đâu.” Từ Phương thản nhiên nói.
Phương Ẩn lau mồ hôi lạnh trên trán một cái, trong lòng vô cùng phiền muộn, nếu ông ta sớm biết Từ Phương lợi hại như vậy, thì ban nãy tuyệt đối sẽ không dùng kiểu thái độ đó.
“Đại nhân, vừa rồi có chút vô lễ, mong đại nhân thứ tội.” Phương Ẩn run run rẩy rẩy nói.
Từ Phương gật gật đầu, nói: “Được, ta biết rồi, vậy ngươi nói xem, bây giờ ngươi muốn như thế nào.”
“Xin đại nhân tha tội.” Phương Ẩn nói ra.
Từ Phương lạnh lùng cười nói: “Ha ha ha, ngươi có tội gì sao?”
Mồ hôi lạnh của Phương Ẩn càng tiết ra nhiều hơn.
Lời này của Từ Phương, cũng chỉ là lời nói dối thôi.
“Tội bất kính lúc nãy đó.” Phương Ẩn suy nghĩ một lát rồi nói ra.
“Ha ha, tội bất kính gì chứ, để đó đi, chúng ta hãy nói về chuyện yêu thú nhé.” Từ Phương chỉ về phía Ma Thiên Cuồng Giao đã chết kia, lạnh lùng nói.
Phương Ẩn cảm thấy trong lòng trầm xuống, mắt tối sầm lại, suýt chút ngất đi.
Bây giờ chuyện ông ta sợ nhất chính là Từ Phương truy cứu Ma Thiên Cuồng Giao.
Bời vì nhắc đến Ma Thiên Cuồng Giao, chính là nói trúng tim đen của bọn họ, thả hung thú ra suýt chút nữa là sơ xuất lớn nhất của thiên hạ rồi.
Hơn nữa, Ma Thiên Cuồng Giao cũng không chịu sự khống chế của Ma Vân Tông bọn họ, chỉ là cuộc giao dịch giữa Ma Vân Tông và Ma Thiên Cuồng Giao, khiến Ma Thiên Cuồng Giao tạm thời ở lại Ma Vân Tông thôi.
“Cái này, cái này, bọn ta cũng chỉ muốn để Ma Thiên Cuồng Giao làm linh thú bảo vệ núi mà thôi, chứ không hề có ý gì khác cả.”
Phương Ẩn có chút thiếu tự tin.
“Thật sao?” Từ Phương lại nở nụ cười gượng gạo, không có ý kiến gì nữa.
“Các ngươi thả Ma Thiên Cuồng Giao từ trong phong ấn ra, có bao giờ nghĩ đến việc mất đi sự khống chế không, nếu vậy thì các ngươi phải làm sao.”
Từ Phương hỏi.
“Điều này, không phải còn có đại nhân sao?” Một giọng điệu yếu ớt nói.
Từ Phương liếc người kia một cái, cũng không muốn tán dóc với những người này.
“Ta có thể không truy cứu, nhưng, ta muốn tới nhà kho của ngươi một chuyến, thế nào không có vấn đề gì chứ.”
Từ Phương hỏi, anh ta tin rằng anh ta hỏi như thế, thì người khác sẽ hiểu ra ý của anh ta.
Sắc mặt Phương Ẩn thay đổi liên tục, cuối cùng vẫn thở dài một cái, nói: “Được, theo sự sắp xếp của đại nhân vậy.”
Tuy trong lòng Phương Ẩn vô cùng bất mãn, nhưng anh ta có thể làm gì được chứ, một người có thể đá chết tiền bối Ma Thiên Cuồng Giao, còn không phải rất dễ dàng diệt Ma Vân Tông bọn họ sao.
…
Dưới sự dẫn đường của Phương Ẩn, Từ Phương đã bước vào nhà kho của Ma Vân Tông.
Quả nhiên, trong nhà kho của Ma Vân Tông, đúng là có không ít bảo bối.
Các loại linh kiếm đan dược công pháp gì đó.
Đây là tình hình bên trong của một tông môn, Ma Vân Tông kế thừa được hơn ngàn năm, bây giờ chính là thời gian Ma Vân Tông lớn mạnh nhất, bảo bối đương nhiên là không ít.
Những vật này ở một vạn năm trước, Từ Phương cũng không thèm nhìn lấy một cái.
Nhưng, bây giờ Ma Vân Tông đã nghèo rớt mồng tơi rồi, trong nhà kho hàng cơ bản đã rỗng tuếch.
Đệ tử Ma Vân Tông không ít, nghèo như vậy thì sao mà được đây.
Cho nên, Từ Phương trực tiếp vung tay lên, đem tất cả mọi thứ, cất hết vào bên trong không gian dự trữ vật của mình.
Phương Ẩn nhìn thấy gia sản của của tổ tiên cứ như thế mà biến mất, trong lòng tức giận, không dám nói lời nào, nhưng khuôn mặt vẫn phải nở nụ cười hòa nhã.
Phương Ẩn dưới sự kích động mãnh liệt, hơi thở gấp gáp, mắt trợn trắng, sau đó hôn mê bất tỉnh….
…
Ngày hôm sau, toàn bộ quận Thiên loan tin truyền thuyết Ma Vân Tông.
Bời vì, từ trưởng lão cho tới đệ tử Luyện Khí kỳ của Ma Vân Tông, cũng bắt đầu xuống núi ăn xin rồi…
Từ Phương không chỉ lấy hết đồ ở nhà kho Ma Vân Tông, mà còn dẹp sạch từ trưởng lão đến đệ tử Luyện Khí kỳ sang một bên.
Đến cả một sơn môn khí thế hào phóng như Ma Vân Tông, cũng phải dọn đi hết.
Hiện tại Ma Vân Tông, cũng chỉ là bang phái danh xứng với thực thôi.
…
Từ Phương về tới Thiên Lam Tông, ngày đầu tiên liền tuyên bố, Từ Phương muốn ban thưởng bảo vật cho đệ tử, khiến bao nhiêu đệ tử đều đến quảng trường.
Đám người thi nhau chen lấn ở trên quảng trường, khuôn mặt tràn đầy sự cùng bái nhìn Từ Phương trên khán đài.
“Khụ khụ, tất cả mọi người yên lặng một chút, sau đó tránh ra một khu đất trống, tôi sẽ đặt bảo vật ở đó, rồi mọi người nhìn trúng cái nào, thì tự đi lấy là được.” Giọng Từ Phương hùng hậu truyền ra, phần trung tâm của quảng trường để trống một khu.
Từ Phương vung tay một phát, bảo vật cướp được từ Ma Vân Tông rơi chồng chất như một đống rác ở quảng trường vậy.
Chỉ có mùi thơm ngát của đan dược, sự sắc bén của vũ khí, mới thể hiện đó không phải là rác, mà thực sự chính là bảo bối.
Hôm đó sau khi Thiên Lam Tông nhìn thấy những đồ ở giữa quảng trường, thì cảm thấy ngây ngẩn cả người.
Thế này cũng quá là nhiều đi, Từ lão tổ của họ rốt cuộc muốn làm gì vậy.
“Kim Đan kỳ các ngươi, cũng không phải không có kiến thức đi tranh cướp với bọn họ, ta sẽ giữ lại cho các ngươi thứ tốt hơn, bây giờ các ngươi đi giữ gìn trật tự, nếu ai đánh cướp gây lộn, thì các ngươi cứ việc xử lý những tên đó.” Từ Phương nói với trưởng lão Kim Đan kỳ của Thiên Lam tông.
Sắc mặt những vị Kim Đan kỳ tu giả đó rất vui vẻ, sau khi vội vàng nói cảm ơn, thì liền đi giữ gìn trật tự ngay.
“Lão tổ, những thứ này, nhiều như vậy, không phải là người đã ra ngoài cướp sạch hết của một tông môn đó chứ.”
Lúc này Lăng Thanh Thù đi tới, nhìn thấy bảo vật chất đầy như núi ở trong sân kia, không nhịn được liền nói tục vài câu.
“Không sai, chính ta đã cướp sạch hết của một tông môn.” Từ Phương khẽ gật đầu nói.
Lăng Thanh Thù sững sờ, vừa rồi cô ta cũng chỉ tùy tiện nói thôi, không ngờ lại đúng như vậy.
Không nhịn nổi nhìn Từ Phương một cái, rồi im lặng.
“Đi, chúng ta đến phía trước sơn môn đi.” Từ Phương nói.
“Chúng ta đến phía trước sơn môn làm gì.” Lăng Thanh Thù nghi ngờ hỏi.
“Sơn môn chúng ta, tồi tàn đến mức không ra dáng một sơn môn rồi, ta đã dọn một sơn môn trông khá ổn ở bên ngoài, mau đến xem một lần đi.”
Từ Phương nói.
Khuôn mặt Lăng Thanh Thù nhìn Từ Phương một cách kì lạ, nếu như vừa rồi cô ta không hiểu sai, thì Từ lão tổ chắc là đã cướp được một sơn môn ở ngoài về..
Từ Phương đi tới phía trước sơn môn Thiên Lam tông, đem những thứ rách nát của sơn môn vứt đi hết, sau đó đem những gì cướp được ở Ma Vân Tông đặt lại lên vị trí cũ.
Bỗng, có một khí thế của một sơn môn phóng khoáng, không khí của toàn bộ Thiên Lam Tông cũng khác đi.
“Từ lão tổ, bên trên sơn môn này, lại viết là Ma Vân Tông ạ.” Lăng Thanh Thù nhìn cái sơn môn này, thì gượng cười không nói lên lời.
Từ Phương nhướng mày, nhún người lên, trên tay cầm một thanh linh kiếm, một đường kiếm sắc màu trắng hiện ra, ba chữ Ma Vân Tông to đùng đã bị Từ Phương chém rơi xuống phía dưới.
Sau đó tay cầm linh kiếm, thanh kiếm trên tay Từ Phương rồng bay phượng múa, bên trên sơn môn khắc mấy chữ Thiên Lam Tông to đùng.
Từ Phương rơi xuống đất, thu kiếm, nhìn mấy chữ bên trên, mỉm cười, nói: “Lăng Thanh Thù, ngươi xem chữ này thế nào.”
Lăng Tanh Thù nhìn lên, xem qua thì cảm thấy chẳng có gì cả, nhưng càng xem kĩ thì lại càng sợ hãi, hình như có thứ gì đó bóp lấy trái tim cô ta, đến thở thôi cũng cảm thấy khó khăn rồi.