Kiều Đại Bài

Chương 4: Chương 4



Chương 4:
Đây không phải lần đầu tiên người đàn ông này đến đây.

Ngay lúc người đàn ông sắp tháo kính xuống, Kiều Cầu đã phát hiện ra khuôn mặt này rất quen.

Cẩn thận ngẫm lại, vị khách này thường hay ngồi trong góc cửa hàng, âm thầm quan sát cái gì đó.
Kiều Cầu giật tay lại, ép người đàn ông buông tay mình ra, dừng một chút rồi đưa cây kem tới: “Kem của quý khách đây ạ, tổng cộng sáu longka, cảm ơn quý khách đã ủng hộ…”
“Tôi là đạo diễn.” Người đàn ông tháo kính ra, để lộ khuôn mặt chừng bốn mươi tuổi, cực kỳ thành thạo mà tự giới thiệu, “Tôi tên là Pickett Lý, sinh viên mấy cậu đều giỏi tiếng Anh mà, biết actor không? Tôi trời sinh đã mang mệnh làm đạo diễn rồi…”
Kiều Cầu không nhịn được, cau mày lại nhìn Pickett Lý: “Chú…, chú là…!đạo diễn?”
Pickett Lý hơi gượng gạo, cười mà khóe mắt toàn nếp nhăn: “Đúng, đúng.”
Kiều Cầu rũ mắt xuống, ra hiệu không quan tâm đ ến người này.

Nhưng Pickett Lý nhiệt tình đến mức khiến người khác phải khiếp sợ: “Tôi quan sát cậu nhiều ngày rồi.

Cậu xem này, cậu xem này.”
Pickett Lý lấy từ trong ngực ra một cuốn sổ thật dày, khổ giấy A4 to vậy, cũng không biết bằng cách nào giấu được trong người.

Người này ngang nhiên lật cái thanh chắn ngang trước quầy thu ngân lên, bởi thanh chắn rất cao, Pickett Lý suýt chút nữa ngã sấp xuống.
Kiều Cầu khiếp sợ nhìn hắn, kinh ngạc thốt lên: “Quý khách…!Quý khách! Ở đây ngoài nhân viên ra, người ngoài không được vào.”
Pickett Lý giả bộ không nghe thấy: “Cậu xem một chút đi.”
Kiều Cầu cau mày, tò mò đến gần nhìn một chút.
Trong cuốn sổ kia đều là tranh phác họa bằng bút chì, có cái mơ hồ, không thấy rõ đường nét, song có tấm lại vẽ rất rõ.
Người đàn ông kích động đến mức ngón tay run lên, lật lung tung cuốn sổ, lật tới một trang thì chỉ vào, hỏi Kiều Cầu:
“Cậu xem, trông giống cậu không?”
“…”
Kiều Cầu tùy tiện liếc nhìn qua, rồi à một tiếng, đẩy lưng Pickett Lý ra, nói: “Chú không thể vào.

Mau đi ra đi.”
Pickett Lý suýt ngã túi bụi, lòng thầm nghĩ thằng nhóc này sao mà khỏe thế…
Vẫn không hết hy vọng, hắn chống tay lên bàn làm việc, tiếp tục huyên thuyên giảng giải cho Kiều Cầu về kế hoạch và ý tưởng của mình.

Kiều Cầu cứ như nước đổ đầu vịt, một chữ cũng không nghe lọt, có khách đến liền đứng dậy làm nước, lúc không có khách thì chỉ cúi đầu đọc sách.

“…” Pickett Lý nói khô cả họng vậy mà lại thấy Kiều Cầu chẳng mảy may có chút phản ứng nào, suy nghĩ một chút, liền dụ dỗ tiếp, “Cậu theo tôi đóng phim truyền hình đi, thù lao một tập là mười ngàn longka.

Mặc dù hơi ít chút, nhưng cậu sẽ đóng vai chính, tôi cam đoan sẽ quay thật chất lượng, thật đấy.

Cậu không muốn làm ngôi sao à?”
Pickett Lý tưởng Kiều Cầu là sinh viên học viện điện ảnh, mà dù có không phải đi chăng nữa thì người đi làm bây giờ ai chẳng một là kiếm tiền, hai là kiếm danh, hắn hi vọng một trong hai điểm này có thể đánh động Kiều Cầu.
Thù lao tuy không cao nhưng tiền quay một tập thôi đã gần bằng với tiền lương Kiều Cầu làm suốt mấy tháng qua, nếu như tính đại khái một bộ hai mươi tập, thì chuyện học phí, sinh hoạt phí cho bốn năm đại học là không cần phải lo lắng.
Kiều Cầu không nói gì, vẫn cứ cúi đầu đọc sách.

Khuôn mặt của cậu thật dịu dàng, chỉ cần nhìn thôi đã thấy không khí xung quanh cũng như trở nên mềm mại hơn.
Pickett Lý là kiểu người mặt dày mày dạn bám chặt không tha, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì một năm.

Từ sau buổi đó, mỗi ngày hắn đều tới chỗ Kiều Cầu làm thêm uống nước.

Bình thường Kiều Cầu phải đi học, thời gian làm việc khá rải rác, Pickett Lý liền mặt dày ngồi ghế chờ.
Rốt cuộc có một ngày Kiều Cầu nhịn không được nữa, đối với Pickett Lý còn đang thao thao bất tuyệt, thờ ơ hỏi:

“—— vậy phải ngủ với chú mấy lần, chú mới có thể để cháu diễn vai chính?”
Pickett Lý sững sờ, nét mặt già nua đỏ chót, lắp bắp nói: “Cậu, cậu hiểu lầm rồi, tôi không phải là đồng tính, hơn nữa còn là người theo chủ nghĩa cấm dục…”
Kiều Cầu không tỏ rõ ý kiến, vẻ mặt không thay đổi nhìn Pickett Lý.

Bởi nơi này ở sát bên học viện điện ảnh, gần trường học có không ít đoàn phim, diễn viên, đối với mấy chuyện góc tối của giới điện ảnh, cậu không phải là không biết gì.
Pickett Lý nhìn cậu, hứa: “Tôi bảo đảm.”
“Chú bảo đảm không có tác dụng.” Kiều Cầu nói, “Hơn nữa cháu đã bảo với chú nhiều lần rồi, cháu không phải sinh viên học viện điện ảnh, cháu cũng không muốn làm diễn viên.”
“Có tác dụng chứ.” Pickett Lý vội vã giải thích, “Tôi bảo đảm không động vào cậu, cũng không để người khác chạm vào một đầu ngón tay cậu.

Cậu biết không, thật ra diễn viên cũng không nhất định phải là dân học chính quy, cậu còn chưa thử sao biết không được chứ? Tôi thấy cậu rất hợp, bộ phim này tôi đã chuẩn bị từ lâu rồi, tìm nam chính mãi…” rồi nói thêm tràng giang đại hải một loạt các thứ.
Kiều Cầu thoạt nhìn ôn hòa, thực tế lại là người cực kỳ cảnh giác với người lạ, bình thường mà có ai đó tiếp cận thì cậu cũng mặc kệ, chẳng thèm phản ứng lại, là mẫu người điển hình trong lạnh ngoài ấm, có rất ít người lạ có thể vui vẻ ở chung chỗ với cậu.

Nhưng Pickett Lý thì không giống thế, người này rất có tài ăn nói, hơn nữa càng nói càng hăng, Kiều Cầu dù có bày cái mặt lạnh tanh ra thì người này vẫn kệ, tiếp tục lải nhải mãi.
Cuối cùng Kiều Cầu thật sự là chịu không nổi, giơ tay lên làm tư thế đầu hàng, bảo người kia câm miệng lại, suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói:
“Nếu như cháu không đồng ý thì sao?”
“Đồng ý đi!” Pickett Lý chân thành thuyết phục, “Lâu nhất cũng chẳng tốn hết một tháng của cậu đâu.

Chúng tôi có thể sắp xếp quay trong kỳ nghỉ, cậu vừa kiếm được tiền, lại còn tận hưởng được niềm vui đóng phim, quá tốt ấy chứ.”
Kiều Cầu chẳng thấy tốt ở chỗ nào, chỉ lặng lẽ khe khẽ thở dài, hỏi ngược lại: “Chú bảo phim này nói về cái gì…?”

Pickett Lý trong lần trò chuyện đầu tiên với Kiều Cầu có nói tới chuyện kịch bản, song bị hắn lơ đẹp, hiện tại hắn muốn nghe lại từ đầu, người này cũng chẳng nề hà gì, mồm miệng lưu loát mà giải thích lại.
Tên kịch bản là “Hợp đồng bốn điều khoản”, vai chính là một cậu học sinh mười bảy mười tám tuổi, bởi vì bị bố dượng đánh đập dã man nên trốn vào căn nhà ma ám không ai dám bước chân tới ở trong thôn.
Câu chuyện bắt đầu từ nơi này, vai nam chính ở trong ngôi nhà đó đã gặp phải ma, song lại sợ bị bố dượng bên ngoài nghe thấy nên không dám hét to lên.

Con ma kia cảm nhận được hơi thở của nam chính, tiến tới, vậy mà lại mở miệng ra trò chuyện cùng nam chính.
Mới đầu nam chính rất sợ hãi, nhưng trải qua một thời gian chịu dày vò nhẫn nại, nam chính bắt đầu nhiều lần ra vào ngôi nhà ma đó, nói chuyện với con ma này, đồng thời ký một hợp đồng.
Hợp đồng có bốn điều, vĩnh viễn không làm hại nam chính, nghe theo điều khiển của nam chính, nam chính trợ giúp con ma đó đạt thành một ước nguyện, tuyệt không trái với điều thứ nhất trong hợp đồng.
“Đây không phải là một bộ phim kinh dị bình thường sao?” Kiều Cầu nghe xong, tương đối khách khí sắp xếp ngôn từ, đưa ra kết luận.
“Phim này không hoàn toàn là phim kinh dị đâu, cấp trên không cho quay phim kinh dị.” Pickett Lý giải thích, cũng không tức giận: “Mới đầu thì khá bình thường, quan trọng là đoạn sau kìa, đây là phương thức kh ủng bố độc quyền của tôi đấy, gọi tắt là “Phương thức kh ủng bố của nhà họ Lý”, phong cách đặc biệt, vô cùng thích hợp mang lên màn ảnh lớn, bảo đảm khiến người xem tập thứ nhất xong liền muốn xem tiếp tập thứ hai…”
“Cháu cảm thấy mình không thích hợp.” Kiều Cầu vừa nãy còn tưởng sẽ kêu cậu đóng mấy phim thanh xuân vườn trường nam nữ này nọ chứ.
“Ôi trời, tôi bảo cậu thích hợp không phải nói vớ vẩn đâu, cậu nghe tôi nói tiếp này…”
Pickett Lý cực kỳ khẩn thiết: “Kỹ năng diễn xuất này nọ thì sau này luyện tập rồi thêm kinh nghiệm thôi, còn khí chất, tích cách thì tôi thấy không thể nào bắt chước được.

Cậu cũng biết kịch bản kia của tôi rồi đó, lúc tôi mới nghĩ cốt truyện đã liên tưởng đến nhân vật chính như vậy, ngoại hình không phải vấn đề quá lớn, mấu chốt là khí chất, tính cách cơ.”
“…” Kiều Cầu im lặng, trong lòng nghĩ, mấy cái gọi là khí chất gì đó, toàn là nói bậy, “Cháu cứ cảm thấy chú vô căn cứ thế nào ấy.”
“Đáng tin, tuyệt đối đáng tin.” Pickett Lý cười nheo mắt trả lời.
Hết chương 4.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.