Kế Hoạch Tự Sát Khi Đông Tới

Chương 69: C69: Ngoại truyện 8



Ngoại truyện 8: Silent

Nếu như Trần Thư Ninh không mắc bệnh tâm lý, cậu học chung trường cấp ba với Đường Phong Hành, sau đó hai người cùng đỗ vào một trường đại học cách nhà không xa. Họ lớn lên bên nhau, sống cùng một con phố, là hàng xóm tầng dưới tầng trên.

—————

Sáng sớm, Trần Thư Ninh tỉnh giấc khi chuông điện thoại vừa reo, cậu ngái ngủ đi ra khỏi phòng, nghe tiếng ba mẹ giục mình mau đánh răng rửa mặt và ăn xong bữa sáng. Cậu ăn hết bát mì trứng cà chua bèn vội vã rời nhà, vừa khéo bắt gặp Đường Phong Hành đi xuống từ tầng trên.

Cậu đợi Đường Phong Hành theo bản năng, chờ người ta xuống đến nơi rồi nói: “Sao cậu cũng muộn thế? Thứ hai tám giờ mới đi là đã muộn rồi đấy, giáo viên bắt được là bị trừ điểm chuyên cần cho coi.”

Đường Phong Hành túm lấy túi đeo chéo, ngại ngùng sờ sờ đầu, “Ờm… Bởi vì tôi dậy muộn.”

Trần Thư Ninh ôm chầm lấy vai cậu, “Tôi bắt được rồi nhé, cậu mà cũng ngủ nướng! Thôi không sao, tôi đi với cậu, lúc đấy còn có bạn đồng hành.”

Đường Phong Hành gật đầu, mặc cho Trần Thư Ninh ôm mình, đáp: “Đi thôi, cùng ngồi tàu điện ngầm.”

Vẫn giống như trước đây, Trần Thư Ninh không biết rằng Đường Phong Hành cố ý đứng chờ ở chỗ ngoặt ngay cửa, nghe tiếng cậu dưới lầu mới bắt đầu đi xuống, làm bộ hai người vừa lúc gặp được nhau.

Đường Phong Hành lắng nghe Trần Thư Ninh hào hứng nói về bộ phim Frozen mà bọn họ vừa đi xem tối qua, nói người tuyết Olaf thật đáng yêu nên cậu cũng muốn có một con, tiếc là trong nhà đến cả mèo mình cũng chẳng được nuôi.

Đường Phong Hành bảo rằng nếu sau này hai người làm việc chung một chỗ thì có thể cùng nuôi một con mèo ở trong ký túc xá công ty.

Vẻ mong chờ hiện lên trong mắt Trần Thư Ninh, cậu chớp chớp hai mắt, “Vậy cũng được, nhưng ngày nào cậu cũng gặp tôi mà không thấy chán hả, còn việc tìm bạn gái thì sao? Tôi rất muốn đi những nơi khác nữa, không muốn chỉ chôn chân ở đây.”

Đường Phong Hành hiểu ý ẩn dưới những lời này.

Lòng cậu bỗng chua xót, khóe miệng hơi run rẩy, chưa kịp nghĩ đã nói: “Không phiền, tôi cũng có thể đi cùng cậu mà… Mà thôi, bây giờ còn sớm lắm, nói cái này sau đi.”

Câu sau được thêm vào chỉ vì cậu chột dạ, cậu sợ Trần Thư Ninh nhìn ra được manh mối. Trong mắt Đường Phong Hành, một Trần Thư Ninh tự do tự tại và tràn đầy nhiệt huyết luôn luôn tỏa sáng đến chói mắt, hấp dẫn bước chân cậu.

Có tình yêu náo nhiệt như pháo hoa rực rỡ, có tình yêu lặng im như tuyết đọng góc nhỏ.

Sổ nhật ký giấu sâu dưới đáy cặp, chỉ buổi tối mới được ra ngoài để hít thở không khí.

1184 ngày, mỗi ngày đều có thể gặp Trần Thư Ninh, đều có thể ở bên cạnh cậu ấy, hưởng thụ sự gần gũi chỉ có giữa bạn bè.

Trần Thư Ninh không muốn có vướng bận, cậu ấy muốn đi xa hơn nữa, muốn trải nghiệm thật nhiều.

Cậu biết được bởi vì Trần Thư Ninh tin cậu, nói với cậu rằng sau này cậu ấy sẽ không lập gia đình, bởi vì bọn họ quá hiểu nhau, mỗi một động tác, mỗi một ánh mắt, giống như từng ở bên nhau cả đời vậy.

Hai người mặc hai chiếc áo khoác màu xanh dương giống hệt nhau đến trạm tàu điện ngầm, giá 499 tệ, Trần Thư Ninh trả giá mua hai cái, nói là tiện tay mua cho cậu làm quà, còn hiếm khi mà khen cậu mặc nó trông rất đẹp.

Đường Phong Hành không nỡ mặc nên lấy túi nilon bọc bên ngoài áo khoác, cậu sợ bị bám bụi, chỉ khi nào Trần Thư Ninh định mặc thì mới lấy ra mặc cùng nhau, giống như một đôi đã yêu đương lâu lắm.

Nhưng bọn họ không phải.

Tàu điện ngầm lướt qua trước mặt, đám đông vui cười, áo quần chen chúc, hai người dựa sát vào nhau, ngoài cảm giác ấm áp còn có tiếng cọ xát khi áo khoác đụng chạm.

Đứng đối diện khiến tim Đường Phong Hành đập nhanh khó kiểm soát, vậy nên không dám quay đầu lại nhìn thẳng Trần Thư Ninh.

Trần Thư Ninh đeo một bên tai nghe cho cậu còn bản thân thì đeo bên còn lại, sau đó len lén lấy từ trong túi ra một gói bánh mochi Thái Điệp Hiên rồi rướn sát tới nói, ăn đi, đừng để ai nhìn thấy.

Bài hát tiếp theo vang lên trong tai nghe là một bản tình ca 《Yêu thầm là chuyện của một người》.

Đường Phong Hành nói khẽ khi trong miệng vẫn còn đẫm vị ngọt: “Tôi biết hát bài này.”

“Biết rồi, ông từng giành hạng bạc trong top mười danh ca, lần sau đi karaoke chắc chắn sẽ kéo ông lên sân khấu biểu diễn.”

Cậu xoa xoa hai tay, nói được.

Sau này cậu gặp người yêu của Trần Thư Ninh, đó là một cô gái có chí tiến thủ, hoạt bát xinh đẹp, lúc không biết nên mua món quà gì thì sẽ ngại ngùng tới hỏi cậu, cậu bảo cô ấy nên mua khăn quàng và kem dưỡng da tay. Khi không biết nên chọn nơi nào để hẹn hò, Trần Thư Ninh nghe theo lời cậu đi đến rạp chiếu phim, lúc về thì hồ hởi kể lại cho cậu nghe trải nghiệm tuyệt vời mà hai người đã có.

Một Trần Thư Ninh luôn hướng tới tự do cuối cùng lại lựa chọn kết hôn, cậu được mời phát biểu trong hôn lễ với tư cách bạn thân.

Trần Thư Ninh mặc vest đứng ở trước mặt cậu, ánh mắt vẫn sáng ngời, kiểu tóc được chăm chút, thân hình thẳng tắp như phát sáng bên dưới ánh đèn chùm, khiến cậu chẳng thể nào nhìn thấy cô dâu đứng bên cạnh.

“Chúc cậu hôn nhân viên mãn, chúc cậu mãi mãi…” Cổ họng cậu nghẹn lại, giữ nụ cười nói tiếp, “Mãi mãi hạnh phúc.”

Yêu thầm không phải là ôm lấy vô vọng, mà chỉ là một phương thức khác của tình yêu.

Đường Phong Hành không nghe thấy những tiếng hoan hô vang lên trong hội trường, cậu chỉ nhìn thấy ánh mắt của Trần Thư Ninh đang nhìn mình mà thôi, và cả giọt nước mắt hạnh phúc lấp lánh vừa lăn xuống.

Một giọt nước mắt với đầy ắp khung cảnh, dường như nó phản chiếu vô vàn thế giới với vô số Trần Thư Ninh và Đường Phong Hành, có đời yêu nhau, có đời không, có lúc kết đẹp, có lúc không.

Vậy bây giờ mà nói, là một kết thúc có hậu ư?

Cậu thấy có hậu.

Đúng thế, cho dù đời này Trần Thư Ninh đã cách cậu rất xa, nhưng cậu ấy lại vui vẻ hạnh phúc đi hết cả cuộc đời.

Vậy là đủ rồi.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.