Cố Nghịch nhìn qua, vầng trăng bạc đang buông xuống, bên cạnh còn có vài ngôi sao màu xanh nhạt.
Trái tim Cố Nghịch khẽ động, tay hắn đưa về phía sau lấy một ngôi sao trang trí từ bình hoa giả đằng sau ghế sofa.
Nhân lúc hắn không chú ý, cục lông nhỏ cũng nhanh chóng lấy một ngôi sao trang trí từ đoá hoa giả phía sau hắn, sau đó nắm lại rồi duỗi chân lên không trung.
Cố Nghịch buồn cười: “Em đang hái sao à?”
Cục lông nhỏ gật đầu, trịnh trọng bắt lấy một cái ở trên không trung.
Cố Nghịch phối hợp nói: “Hái được chưa?”
Cục lông nhỏ lại gật đầu, chân thỏ nhỏ lông xù nắm chặt thành nắm đấm giơ ra rước mặt hắn, ra hiệu hắn vươn tay ra.
Nhưng kết quả là tay Cố Nghịch cũng đang nắm lại.
Nó gấp gáp không đợi nổi mà duỗi móng ra cho hắn xem.
Bên trong cái chân bông xù là một ngôi sao nhỏ lấp lánh.
Cố Nghịch cũng buông lỏng nắm tay.
Trong lòng bàn tay hắn cũng có một ngôi sao y hệt.
… Nhìn qua là biết cả hai đều được lấy xuống từ bình hoa giả kia rồi.
Hai bên đều có chút xấu hổ, trao đổi ngôi sao cho nhau rồi kết thúc buổi lễ tặng quà.
Cố Nghịch cất ngôi sao mà cục lông nhỏ hái cho mình: “Ngôi sao của em rất đẹp.”
Cục lông nhỏ cũng vô cùng cẩn thận cất giấu ngôi sao hắn tạng đi, còn lén nhìn hắn một cái nữa.
Cố Nghịch ho nhẹ: “Cặp đôi vừa rồi thật kỳ quặc.”
Chứ gì nữa? Lây cho cả hai chúng ta rồi. Cục lông nhỏ gật đầu tán thành.
Bỗng nhiên nó ngáp một cái.
Cố Nghịch ôm nó lên, dùng ngón tay cái trìu mến xoa xoa cái đầu lông xù của nó: “Ở đây quá ồn, chúng ta trở về phòng thôi.”
Vừa trở về phòng, Cố Nghịch đã nhận được điện thoại của Phó Tri Cẩn, một lúc sau hắn vô cảm đáp: “Tôi biết rồi.”
“Bây giờ tôi phải đi ra ngoài một chuyến.”
Cục lông nhỏ lập tức tự giác nhảy vào lòng hắn.
Cố Nghịch không muốn Phó Tri Cẩn nhìn thấy cục lông nhỏ của mình, hơn nữa nhóc yêu quái này cứ đi ra ngoài là lại bị người khác dòm ngó, vậy nên hắn nói: “Em ngoan ngoãn đợi ở đây đi, tôi sẽ quay lại nhanh thôi.”
Anh ta muốn đi đâu?
Những người trong bữa tiệc này đều đẹp trai xinh gái, nó còn tận mắt nhìn thấy có người tiến lại làm quen với hắn nữa là.
Cục lông nhỏ ý thức được nguy cơ mạnh mẽ, chân trước Cố Nghịch vừa rời đi thì chân sau nó đã nhảy đến trước gương, hoá thành hình người. Cậu cầm lấy quần áo dự phòng của Cố Nghịch mặc vào rồi tò mò đi bắt gian.
Không có Cố Nghịch bên cạnh, Bạch Phó Tinh rất lo lắng, nhưng cũng may là bữa tiệc ồn ào nên không ai để ý đến cậu, cho nên cậu cũng thả lỏng một chút.
Cậu tìm kiếm rất lâu nhưng không tìm được Cố Nghịch.
Hay lắm cái tên Cố Nghịch này, anh trốn ở đâu rồi hả?
Ở sảnh trước đang có hoạt động rút thăm trúng thưởng, có rất nhiều người đều đang thử vận may. Cậu nhìn mà tò mò nên cũng chạy tới rút một cái, cảm thấy thoả mãn rồi, đang muốn rời đi thì nhân viên vui vẻ tiến lại ngăn cậu: “Chúc mừng, cậu đã trúng được giải nhất rồi, xin đợi một lát để nhận thưởng ạ.”
Bạch Phó Tinh vội vàng xua tay: “Xin lỗi, ta không cần, không cần đâu.”
Cậu không dám nán lại thêm.
Nhân viên: “Giải nhất là đá quý và một vé buffet bánh ngọt miễn phí 365 ngày.”
Bạch Phó Tinh liếc nhìn cả một vùng bánh ngọt chói lọi xung quanh, trái tim khẽ động, lập tức đứng lên nói: “Được rồi, vậy thì đừng làm lâu quá đó.”
Người dẫn chương trình cầm lấy micro rồi thử âm thanh.
Tất cả mọi người bắt đầu im lặng.
Người dẫn chương trình nói: “Thưa quý vị, bây giờ chúng tôi sẽ công bố người chiến thắng tối nay. Đầu tiên là giải ba…”
Sau đó ánh đèn sân khấu chiếu rọi lên người thắng được giải ba.
Tất cả mọi người ở hiện trường đều nhìn về phía ấy.
Bạch Phó Tinh trong bóng tối cũng tò mò nhìn qua.
Người đoạt giải ba phát biểu cảm nghĩ khi trúng thưởng, xong xuôi rồi người dẫn chương trình lại nói: “Tiếp theo là giải nhì…”
Ánh đèn sân khấu lại chiếu rọi đến người thắng được giải nhì.
Kết thúc thủ tục tương tự, người dẫn chương trình cầm micro và xúc động nói: “Khoảnh khắc kích động lòng người đã đến, bây giờ người may mắn chiến thắng giải nhất của tối hôm nay sẽ được tiết lộ, đó sẽ là ai đây? Ánh đèn sân khấu chuẩn bị…”
Bạch Phó Tinh nhìn ánh đèn sân khấu bị dập tắt, dần dà mới nhận ra có gì đó không đúng.
Cố Nghịch đang cúi xuống, đột nhiên ngước mắt lên liếc nhìn về phía đài nhận thưởng.
Người dẫn chương trình lớn tiếng: “Giải nhất chính là! Mọi người nhìn về phía này đi nào… Ơ? Đâu mất rồi?”
Nơi ánh đè chiếu rọi không có bóng người nào.
Kỳ lạ thật, rõ ràng vừa rồi còn ơ đây cơ mà? Người dẫn chương trình chẳng hiểu ra sao.
Bạch Phó Tinh khom lưng chạy phắt đi, may mắn gì mà may mắn!
Cậu thoát được ra ngoài thì lập tức thở phào nhẹ nhõm. Ngay lúc chuẩn bị trở về phòng thì đột nhiên một cảm giác quen thuộc ập đến, tai thỏ Bạch Phó Tinh hiện lên, đồng thời khiến cậu bắt đầu thèm khát hơi thở của Cố Nghịch.
Cậu giơ tay lên che kín đôi tai thỏ rồi nhanh chóng đi tới chỗ ít người, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã thấy Cố Nghịch đang cách đó không xa.
Bạch Phó Tinh nhanh chóng quay đầu đi về hướng ngược lại.
Khi nãy Phó Tri Cẩn vừa ra khỏi nhà vệ sinh thì bị một người quấn lấy dúi danh thiếp cho nên bây giờ anh ta rất khó chịu, không thèm che giấu chút chán ghét trong mắt.
Phó Tri cẩn bực bội nhìn xung quanh, đột nhiên ánh mắt dừng lại.
Cách đó không xa, có một thiếu niên hoảng sợ ôm chặt lấy đầu. Ánh mắt Phó Tri Cẩn dừng lại trên người cậu một lúc rồi đi tới.
Bạch Phó Tinh đang trốn Cố Nghịch, vừa bất ngờ quay đầu lại thì thấy Phó Tri Cẩn đang đi tới chỗ mình, không nhìn được mà mắng một tiếng “Đm”.
Nhưng đã quá muộn, Phó Tri Cẩn đã đi tới, anh ta nhìn cậu rồi đánh giá một phen, không hề che giấu sự hứng thú của mình: “Cậu đến từ công ty nào đấy?”
Bạch Phó Tinh đã cố gắng hết sức để giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, nhưng Phó Tri Cẩn lại chủ động nói chuyện với cậu bằng điệu bộ vô cùng khoe khoang, ngay lập tức khiến cậu trở thành trung tâm của mọi ánh nhìn.
Cả Cố Nghịch cũng nhìn sang.
Bạch Phó Tinh vội vàng quay đầu lại nói: “Xin lỗi, cho qua.”
Phó Tri Cẩn: “Đây là danh thiếp của tôi.”
Liếc mắt thấy Cố Nghịch đang đi về phía này, Bạch Phó Tinh che lỗ tai lại: “Xin lỗi, làm ơn cho ta qua.”
Phó Tri Cẩn nói: “Điều kiện khá tốt, cậu thử suy xét…”
Bạch Phó Tinh lén lút nhìn Cố Nghịch đang càng ngày càng gần, muốn nhanh chân chạy: “Không suy xét, cảm ơn.”
Phó Tri Cẩn không ngờ mình lại bị từ chối, anh ta khựng lại một lúc rồi nói: “Cậu có biết tôi là ai…”
Cố Nghịch càng ngày càng gần, Bạch Phó Tinh không còn quan tâm đ ến bất kỳ hình tượng nào nữa sất, lập tức nhấc chân bỏ chạy.
Cố Nghịch đi tới, nhìn bóng lưng hoảng sợ của cậu rồi hỏi: “Người đó là ai thế?”
Phó Tri Cẩn: “Chưa gặp bao giờ, trông dáng vẻ thanh tú phết, mà không biết sao cứ bịt tai ôm đầu mãi.”
Cố Nghịch dừng lại.
Phó Tri Cẩn không để ý đến phản ứng của hắn, tiếc nuối thở dài: “Tờ giấy trắng tinh mới là tờ giấy dẻo dai nhất, cũng không biết sau này có thể gặp lại cậu ấy không nữa… Ơ Cố Nghịch, cậu đi đâu đấy?”
Làm cách nào đi nữa tai thỏ cũng không thể rụt trở về, Bạch Phó Tinh chỉ có thể lui bước biến thành hình thỏ, nhưng cậu không ngờ rằng vào thời khắc mấu chốt này mà cậu lại không thể hoá hình trở lại.
Không còn cách nào khác, chỉ có thể tạm thời trốn ở một chỗ không người dưới cầu thang thôi.
Cậu suy yếu dựa vào tường, muốn buông tay xuống nhưng lại không dám, chỉ sợ có người bắt gặp. Giờ phút này, cậu thực sự rất muốn ôm Cố Nghịch, ngửi mùi hương của hắn, được hắn hôn hôn thơm thơm một chút.
Có thể là do ý chí quá mạnh mẽ nên dường như cậu đã thật sự ngửi thấy hơi thở của Cố Nghịch.
Không đúng…
Hơi thở quen thuộc càng ngày càng gần, lỗ tai Bạch Phó Tinh nhúc nhích, cậu lén lút liếc mắt nhìn ra ngoài, hai mắt lập tức sáng lên, giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
Hình như Cố Nghịch đang tìm kiếm cái gì đó.
Bạch Phó Tinh đi vòng qua đằng sau, dí một ngón tay lên lưng hắn rồi hạ thấp giọng: “Không được nhúc nhích!”
… Giọng nói này thật sự quá quen thuộc. Cố Nghịch khựng lại, vẻ mặt vô cảm.
“Không được nhúc nhích, ta là người xấu đây!” Bạch Phó Tinh hung dữ doạ hắn, đồng thời bịt mắt hắn bằng cà vạt trong túi rồi thắt chặt lại.
Sau đó, cậu kéo hắn đến chỗ cầu thang tối tăm không người qua lại, xong xuôi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cố Nghịch mở miệng nói: “Cướp tiền hay cướp sắc thế?”
Bạch Phó Tinh: “Cướp sắc!”
Cố Nghịch: “…”
Bạch Phó Tinh cố hết sức làm cho mình trở nên thật hung dữ: “Mau hôn ta, nếu không ta sẽ kill anh!”
Giọng nói của cậu vốn dĩ đã trong trẻo dễ nghe, bây giờ còn gấp gáp như thế, nghe vào giống như mấy đứa con nít doạ nạt vậy.
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch: “Nhưng mắt tôi không nhìn thấy được.”
Bạch Phó Tinh chủ động nhón chân lên: “Mặt ta ở đây.”
Cố Nghịch sát lại gần.
Bạch Phó Tinh lo lắng nói: “Không được hôn lung tung, hôn mặt là được rồi.”
Cố Nghịch càng ngày càng gần, một tay đỡ cổ cậu, môi cọ lên má cậu.
Cứ như vậy, Bạch Phó Tinh lập tức cảm thấy hơi mềm chân, luyến tiếc buông tha hắn.
Đôi tai thỏ trên đầu cậu lặng lẽ rủ xuống, dần dần rụt lại trở về.
Bạch Phó Tinh không buộc quá chặt, ngay khi Cố Nghịch hơi cúi đầu thì cà vạt trên mắt đã rơi xuống.
Lông mi hắn khẽ động.
Bạch Phó Tinh thầm nói tiêu rồi, thế là vội vàng dùng tay bịt mắt hắn: “Không được nhìn, nhìn là diệt khẩu đó.”
Cố Nghịch cong môi: “Ừm.”
Cười cái gì mà cười? Có gì mà buồn cười. Bạch Phó Tinh đỏ mặt, lại hung hăng hôn lên mặt hắn.
Cố Nghịch nói: “Em là lưu manh sao?”
Bạch Phó Tinh: “Ta vốn dĩ là lưu manh.”
Cố Nghịch: “Vậy bao giờ thì em thả tôi?”
Đương nhiên là chờ đến khi tai hoàn toàn rụt trở về rồi.
Bây giờ hai tai đã nghe lời trở lại rồi, Bạch Phó Tinh đến gần, lần này là vì cậu đang sốt ruột nên nghe giọng điệu có hơi tủi thân: “Anh lại hôn ta chút nữa đi.”
Cố Nghịch không nhúc nhích, không vội không chậm nói: “Em là ai? Có phải tôi quen biết em không?”
Bạch Phó Tinh lập tức nói: “Không quen! Anh đương nhiên không quen ta rồi! Anh mau hôn ta nhanh, nếu không ta sẽ kill anh đó!”