Cục lông nhỏ giãy giụa ra ngoài rồi đẩy hoa đến trước mặt hắn, này, ta mua cho anh đấy!
Cố Nghịch khựng lại.
Hắn chưa bao giờ cảm thấy hoa hồng lại đẹp đến thế, rực rỡ nóng rực, tựa như thỏ con chân thành nhiệt tình của hắn vậy.
Cục lông nhỏ dùng móng thỏ cào cào tấm thẻ ra, sau đó nâng lên cho hắn xem, trên tấm thẻ có vẽ một trái tim đỏ thẫm.
Có phải lãng mạn lắm hông?
Nó hơi ngượng ngùng, hai cái tai mềm mại phiếm hồng.
Cố Nghịch khẽ nhếch môi, ánh mắt dịu dàng: “Cảm ơn, tôi thích lắm.” Hắn nhấc tay xoa cái đầu bông xù của thỏ con: “Nhưng mà sao trông nhóc lại suy yếu thế này?”
Còn hỏi nữa, ta chạy ở bên ngoài cả ngày luôn đó. Cục lông nhỏ quyến luyến cọ đầu vào trong lòng bàn tay hắn.
Cố Nghịch ôm nó lên rồi bảo vệ trong lòng bàn tay mình, nhìn một cục bông xù mệt mỏi không muốn động, nhẹ nhàng đặt lên đầu nó một nụ hôn.
Sao nó lại mua cho mình những thứ này? Cố Nghịch hé miệng nhưng không biết nên nói cái gì.
Đúng rồi, còn có sô cô la nữa! Cục lông nhỏ vội vàng đẩy hộp sô cô la đến trước mặt hắn.
Cố Nghịch mở hộp ra.
Sô cô la bên trong đã bị vỡ thành từng miếng nhỏ.
Thỏ con sửng sốt.
Nhưng Cố Nghịch lại cầm một miếng lên đưa vào miệng, nghiêm túc cảm nhận rồi nhẹ giọng nói: “Ăn ngon lắm, rất ngọt.”
Thỏ con vui vẻ cọ cọ hắn.
Sao người này lại tốt như vậy chớ?
Cố Nghịch lấy ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt v e đầu nó: “Thật ra nhóc không cần nhọc lòng chuẩn bị những cái này cho tôi đâu.”
Có phải anh ta không thích không? Hai tai của cục lông bé bỏng căng thẳng khẽ động.
Cố Nghịch nhẹ nhàng nói: “Nhìn nhóc mệt mỏi quá.”
Không có, cục lông nhỏ nghiêm túc lắc đầu, không mệt tí nào hết.
Cố Nghịch nhìn nó rồi cẩn thận lấy cái hộp ra ở sau lưng, mở miệng nói: “Nhưng tôi quên chuẩn bị quà cho nhóc rồi.”
Cục lông nhỏ lắc đầu, không sao đâu.
Nó là một bé động vật nhỏ, chưa bao giờ ăn mấy ngày lễ này, không có cảm giác nghi lễ các kiểu của loài người.
Sau đó, nó nhìn thấy trước mặt mình bỗng nhiên xuất hiện một cái hộp tinh xảo.
Ngón tay thon dài của Cố Nghịch mở hộp quà ra, bên trong là một bó hoa hồng lớn, cạnh nó là một hộp bánh kem được đóng gói tinh tế với nơ con bướm.
Thỏ con sửng sốt.
Đây không phải là bánh ngọt bị chính mình nhịn đau từ bỏ sao? Sao anh ta lại biết được chứ? Thần kỳ quá đi!
Lại còn là vị nào cũng có nữa này!
Hai mắt thỏ con sáng lên.
Cố Nghịch hỏi: “Có thích không?”
Thỏ con gật đầu.
Bánh kem lớn hơn lòng bàn tay một chút, nom vô cùng tinh xảo. Bên cạnh cũng có một bó hoa, nhưng đẹp hơn cái của nó nhiều, ở giữa còn có những ngôi sao lúc ẩn lúc hiện, loé lên lấp lánh, cực kỳ xinh đẹp.
Cố Nghịch có hơi lúng túng: “Hoa là đồ được tặng kèm bánh thôi…”
Lời còn chưa nói xong thì cục lông nhỏ đã nhảy bổ vào trong ngực hắn.
Sao người này lại tốt như vậy?
Cục lông nhỏ chụt lên tay hắn một cái, sau đó hai móng thỏ chạm đến bánh kem, nỗ lực ôm lấy.
Bánh kem mà nó yêu quý, cũng thật tốt quá đi.
Quả nhiên bánh kem là ý kiến tuyệt nhất. Cố Nghịch thầm nghĩ trong lòng.
Sau đó, cục lông nhỏ nhìn thấy chữ ký trên hộp.
… Một vị nhân sĩ lạnh lùng không muốn để lộ tên họ.
Thỏ con nhịn cười đến mức bụng đau.
Cố Nghịch: “…”
Cái đuôi tròn ủm của nó nhẹ nhàng lắc lư.
Nếu đuôi thỏ con dài hơn, chắc chắn Cố Nghịch sẽ nhìn thấy cái đuôi của nó vui vẻ đến mức lắc tới lắc lui, giống như một cái quạt nhỏ không thể dừng lại vào mùa hè, không ngừng thể hiện yêu thích với hắn.
Cố Nghịch dừng một chút rồi nói: “Cái đuôi làm sao thế?”
Thỏ con đỏ mặt, len lén nhìn Cố Nghịch.
Trước đó, có phải có người đã nói với anh về việc động vật nhỏ vẫy đuôi với anh là có ý nghĩa thế nào không?
Cố Nghịch ôm cục lông nhỏ cùng một đống quà cáp đi vào phòng khách: “Bây giờ nhóc đang vui vẻ lắm sao?”
Thỏ con gật đầu, chờ hắn nói tiếp.
Cố Nghịch buồn cười: “Còn gì nữa à?”
Thỏ con gật đầu.
Cố Nghịch cất đồ đạc xong, suy nghĩ một chút rồi cúi người khẽ gãi đầu nó: “Vậy là do nhóc đói bụng rồi.”
Thỏ con lắc đầu.
Cố Nghịch nhìn ánh mắt chờ mong của nó, dừng một chút rồi nhẹ giọng nói: “Là do nhóc thích tôi.”
Thỏ con lập tức đỏ bừng lên thành một cục lông màu hồng, nó không nói lời nào, một lúc lâu sau mới gật đầu.
Cố Nghịch ôm nó lên bàn rồi hỏi: “Ăn màu gì đầu tiên đây?”
Thỏ con lập tức chỉ vào màu hồng.
Cố Nghịch kiên nhẫn cắt bánh kem, đặt lên đ ĩa nhỏ tinh xảo của nó, đút cho nó ăn một miếng bé.
Cục lông bé bỏng lại chỉ vào cái màu xanh.
Cố Nghịch buồn cười đút tiếp.
Chỉ chốc lát sau, bên miệng cục lông nhỏ đã dính đầy kem, nó ăn ngon đến mức suýt nữa thì ngất đi.
Cố Nghịch: “Ngon không?”
Cục lông nhỏ gật đầu.
Cố Nghịch kiên nhẫn đút cho nó ăn từng chút một, đột nhiên nói: “Vậy nhóc có biết khi con người yêu thích vật nhỏ thì sẽ có biểu hiện thế nào không?”
Thỏ con suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
Cố Nghịch suy đoán: “Có lẽ là sẽ ăn bánh kem nhỏ cùng nó đấy.”
Thỏ con khựng lại.
Cố Nghịch nói: “Chắc là sẽ gãi cằm nó nữa.”
Hả? Thỏ nhỏ nghiêng đầu, khó hiểu nhìn Cố Nghịch.
Tiếp theo đó, Cố Nghịch liền gãi cằm nó.
Thỏ con phản ứng một chút, đầu lập tức chuyển sang màu đỏ.
… (truyện chỉ được cập nhật tại WA.T.TPA.D cmj_jinju!!!)
Hai ngày nay bị Phó Tri Cẩn gọi điện muốn cháy máy, Cố Nghịch không chịu nổi phiền nhiễu nên liền chấp nhận ra ngoài gặp anh ta.
Cục lông nhỏ chờ mong lấy móng thỏ ôm chân hắn.
Cố Nghịch bất đắc dĩ nói: “Đi gặp Phó Tri Cẩn mà nhóc cũng muốn đi theo à?”
Cục lông nhỏ gật đầu.
Cố Nghịch gãi gãi đầu nó: “Vậy lát nữa nhóc phải ngoan ngoãn ở trong túi đừng đi ra đấy.”
Cục lông nhỏ gật đầu, lặng lẽ đặt một nắm kẹo trong túi, coi như đồ ăn vặt của mình.
…
Trong câu lạc bộ tư nhân xa hoa, thỏ con khẽ thò đầu ra, liếc mắt một cái đã nhận ra ai là Phó Tri Cẩn.
Đó giờ thỏ con vẫn luôn nghe đến tên của anh ta, cũng có dịp trời xui đất khiến trò chuyện cùng đối phương, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nó nhìn thấy Phó Tri Cẩn.
Da của Phó Tri Cẩn rất trắng, mang dáng vẻ quý công tử cao cao tại thượng, anh ta lười biếng ngồi ở đó, mang theo quý khí bẩm sinh cùng vẻ kiêu căng, đôi mắt phượng khẽ rũ xuống, giống như bất mãn với mọi thứ trên đời.
Trông khó ở quá đi. Cục lông nhỏ vội vàng rụt vào trong, giấu mình đi.
Bên cạnh Phó Tri Cẩn có một người đàn ông khác, vóc dáng của cậu ta rất cao, ánh mắt trong vắt, chính là loại hình toả ra ánh mặt trời chói lọi.
Cục lông nhỏ lại lén lút đánh giá, nghĩ thầm, mọi người xung quanh Cố Nghịch đều đẹp như vậy à?
Phó Tri Cẩn dựa lưng ghế lên, trêu chọc nói: “Đúng là không dễ dàng gì mà, cuối cùng cũng hẹn được đại thần tới rồi.”
Lạc Minh Dực bên cạnh vội vàng chào hỏi: “Tiền bối Cố, em chào chào anh, em là thần tượng của anh… À không phải không phải, anh là thần tượng của em.” Nói rồi mặt cậu ta đỏ bừng.
Cục lông nhỏ trốn trong túi bị chọc cười, khẽ run run.
Phó Tri Cẩn nhìn cậu ta một cái rồi trêu chọc nói: “Sắp quay phim cùng với thần tượng của cậu rồi, tâm trạng thế nào hả?”
Lạc Minh Dực căng thẳng đến mức nói năng lộn xộn: “Vui lắm ạ…”
Cố Nghịch ngồi xuống, tùy ý sờ sờ cái cục mềm mềm trong túi, nói: “Đây không phải là trường quay của Phó Tri Cẩn, cậu đừng cứ đứng mãi như thế.”
“Em cảm ơn.” Lạc Minh Dực nhìn Phó Tri Cẩn một cái rồi quy củ ngồi xuống.
Nhưng cậu ta ngồi còn chưa kịp nóng ghế thì đã bị Phó Tri Cẩn sai đi lấy đồ.
Đợi người đi rồi, Cố Nghịch mới nói: “Đạo diễn Phó mang cả uy nghiêm trên trường quay đến đây à?”
Phó Tri Cẩn nói: “Cậu không hiểu đâu, chọc cậu ta vui lắm.” Đột nhiên anh ta nhíu nhíu mày: “Cố Nghịch, sao trên người cậu lại có mùi sữa thế?”
Cố Nghịch: “…”
Bé thỏ con đang ngoan ngoãn ăn kẹo, ăn đến vô cùng nhập tâm.
Cố Nghịch bình tĩnh bỏ tay vào túi, nhéo nhéo mặt cục lông nhỏ, để nó tém lại một chút.
Phó Tri Cẩn chậc chậc một tiếng: “Tôi không nhớ là cậu thích ăn kẹo đấy. Khẩu vị thay đổi rồi à?”
Cố Nghịch nói: “Nuôi một nhóc thỏ thích ăn thôi.”
“Thỏ?” Đuôi lông mày Phó Tri Cẩn giật giật: “Có phải là con thỏ lần trước nói chuyện với tôi không?”
Trong lúc hai người nói chuyện, Lạc Minh Dực đã cầm rượu vang đỏ tới.
Thỏ con ngửi thấy mùi hương ngọt ngào, không nhịn được mà thò cái đầu bông xù ra.
Phó Tri Cẩn rũ mắt xuống.
Một người một thỏ nhìn nhau.
Cục lông nhỏ sợ hãi rụt trở về, một lát sau, nó lại thò đầu ra.
Cố Nghịch lấy ngón tay gãi gãi đầu nó: “Vào trong đi, nghe lời.”
Ánh mắt Phó Tri Cẩn sáng lên, không còn miếng giá nào, lập tức nói: “Đừng mà! Đáng yêu muốn chết!”
Cố Nghịch: “…”
Cuối cùng điều hắn lo lắng nhất vẫn xảy ra. Phó Tri Cẩn nghiêng người về phía trước, bắt chuyện với thỏ con: “Cục lông nhỏ à, trước đó hai ta đã nói chuyện với nhau rồi đó.”
Cục lông nhỏ gật đầu, nó biết.
“Nghe hiểu được luôn hả? Lại còn đáp lại tôi nữa!” Phó Tri Cẩn sửng sốt một chút: “Có linh tính thật đấy, có khi nào là thành tinh rồi không?”
Thỏ con cứng đờ.
Cố Nghịch nói: “Đừng có đùa, nhóc ấy nhát lắm.”
“Bảo vệ cẩn thận ghê.” Phó Tri Cẩn trêu chọc: “Nếu đại ảnh đế Cố cũng đối xử với người khác nhiệt tình như vậy thì cũng đâu đến mức ế đến giờ đâu.”
Anh ta cũng có nhiệt tình mấy với ta đâu chứ… Thỏ con đỏ mặt nghĩ thầm, móng thỏ quắn quéo nhích tới nhích lui.
Phó Tri Cẩn nhận thấy được động tác nhỏ của nó, cảm thấy thú vị: “Cục lông nhỏ này, có khi nào là thành tinh thật rồi không?”
Thỏ con lại nhịn không được mà co rụt lại, người này thật sự rất đáng sợ!
Phó Tri Cẩn nhất thời hứng lên, hỏi: “Cậu có tin yêu quái tồn tại không?”
Đừng có nói cái chủ đề nhạy cảm như vậy trước mặt ta! Thỏ con bị doạ cho sợ sắp điên rồi.
Khóe miệng Cố Nghịch cong lên: “Sao lại không tin chứ?”
Không biết có phải ảo giác hay không, nó cảm giác khi Cố Nghịch nói lời này thì đã nhìn thoáng qua phía nó.
Phó Tri Cẩn lại hỏi: “Lạc Minh Dực, cậu có tin hay không?”
Lạc Minh Dực nghiêm túc nói: “Em cảm thấy ai trong chúng ta cũng đều phải có lòng kính sợ với mọi thức trên đời.”
Cố Nghịch nhếch môi, gãi gãi đầu thỏ ngốc.
… Cục lông nhỏ nghe không nổi nữa, sốt ruột hy vọng bọn họ đổi đề tài khác.
Đáng sợ quá đi mất.
Phó Tri Cẩn ngồi bóc các loại hạt cho thỏ con ăn.
Cục lông nhỏ cũng nhận lấy ăn, để đáp lại, nó còn lấy từ trong túi ra một viên kẹo cho anh ta.
Phó Tri Cẩn bị sự đáng yêu này quật lên bờ xuống ruộng, buột miệng thốt lên: “A Nghịch…”
Cố Nghịch mặt không chút thay đổi: “Không được. “
Sao ngay cả loại người như Phó Tri Cẩn mà cũng hấp dẫn được vậy chứ? Cố Nghịch bình tĩnh bắt thỏ con trở lại túi.
Móng thỏ hồng hồng mềm mềm của thỏ con ngoan ngoãn đặt ở mép túi, chỉ lộ nửa cái đầu ra bên ngoài.
Phó Tri Cẩn ghen tị không thôi: “Lấy đâu ra bé cưng ngoan thế này hả? Tôi mua lại được không?”
Thỏ con lấy mỏng thỏ chỉ chỉ Cố Nghịch.Ta là của anh ấy rồi.
Phó Tri Cẩn sợ đến run rẩy: “Hay là thành tinh thật rồi vậy?”
Thỏ nhỏ: “…” Sao lại tới chủ đề này nữa?
Phó Tri Cẩn cảm thấy đáng yêu muốn chết, bắt đầu giở giọng: “A Nghịch…”
Cố Nghịch không biểu cảm cắt ngang: “Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Phó Tri Cẩn: “Tặng cho tôi đi, sau này tôi có bộ phim nào cũng tìm cậu hết.”
Cố Nghịch nghe thấy liền đau đầu: “… Đừng có tìm tôi.”
Phó Tri Cẩn lại nói: “Nể tình hai ta quen biết nhau lâu như vậy…”
“Không được.” Cố Nghịch phòng vệ cực kỳ tốt.
Cục lông nhỏ từ trong túi lặng lẽ bò ra, bị Cố Nghịch kịp thời bắt được thì lập tức ngoan ngoãn cọ cọ đầu vào lòng bàn tay hắn, ngấp nghé đến rượu vang đỏ trên bàn.
Nó chưa bao giờ uống cái thứ có màu sắc xinh đẹp như vậy cả, nhất định sẽ rất ngọt và rất ngon cho xem.
Cố Nghịch không uống rượu nên ly rượu trước mặt hắn vẫn còn y nguyên. Cục lông nhỏ thật sự rất muốn uống một ngụm.
Nó thừa dịp người khác không chú ý, thử lấy móng thỏ duỗi tới ly rượu, sắp uống được rồi, góc nghiêng vừa vặn đẹp, cục lông nhỏ há to miệng trước tiên…
Cố Nghịch nhanh chóng cầm lấy ly rượu rồi đẩy vào trong.
Cục lông nhỏ: “…”
Rượu vang đỏ bị văng ra ngoài một ít, Cố Nghịch lấy khăn giấy lau sạch sẽ.
Cục lông nhỏ: “…” Quá xấu xa rồi, ý là một giọt cũng không cho ta chứ gì!
Đang lúc tức giận thì mùi rượu của ly rượu trước mặt xông thẳng vào mũi. Cục lông nhỏ hít lấy hít để, đột nhiên nó choáng váng, đầu lắc lư.
Cố Nghịch vừa thở phào nhẹ nhõm cảm thấy may là mình không để nó chạm vào thì khi cúi đầu nhìn đã thấy ánh mắt cục lông nhỏ không đúng lắm.
Cố Nghịch: “Không thoải mái à?”
Cục lông nhỏ lắc đầu, sau đó lập tức nhảy lên bàn.
Cố Nghịch khẽ niết chân của nó.
Cục lông nhỏ liền hất tay hắn ra, lảo đảo nhảy cho hắn xem một bài nhảy thu hút bạn đời. Nó đứng thẳng, sau đó trịnh trọng cúi đầu vái lạy.
Nhưng kết quả là không đứng vững, lập tức choáng váng nhào vào trong ngực hắn.
Cố Nghịch: “…”
Cục lông nhỏ nóng hừng hực: “Cố Nghịch à…”
Phó Tri Cẩn đang cùng nói chuyện phiếm với Lạc Minh Dực, nghe được giọng nói này thì hoảng sợ, suýt nữa thì đứng lên: “Ai đang nói đấy!”
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch bình tĩnh bảo vệ tốt thỏ con, che miệng cục lông nhỏ trong ngực.
Đột nhiên, lòng bàn tay hắn truyền đến xúc cảm mềm mại.
Cục lông nhỏ đang mơ mơ màng màng li3m lòng bàn tay hắn.
Cố Nghịch khựng lại.
“Ở đây ngoài chúng ta ra còn ai nữa hả!?” Phó Tri Cẩn cả kinh.
Cố Nghịch nói: “Anh nghe lầm rồi…”
Thả ta ra coi. Cục lông nhỏ vươn móng thỏ lên ôm lấy tay hắn, cắn cắn đầu ngón tay hắn, răng nhẹ nhàng mài tới mài lui..
Cố Nghịch đứng lên rồi bình tĩnh nói: “Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Trên đường đi thỉnh thoảng lại đi ngang qua một người, mà cục lông nhỏ lại ôm tâm trạng tốt hát hò: “Là là lá la.”
Cố Nghịch: “…” Gan lớn thật.
Hắn đã nghĩ đến vô số khả năng nhóc yêu quái này bị bại lộ trước mặt mình, nhưng hắn không ngờ đến lại như thế này…
Cố Nghịch bình tĩnh lại, một lát sau, hắn xoa xoa thái dương: “Suỵt.”
Cục lông nhỏ lại mơ hồ nói: “Suỵt cái gì?”
Cố Nghịch: “…”
Đột nhiên cục lông nhỏ trèo lên vai hắn, mềm nhũn cọ đầu: “Chúng ta đi đâu thế?”
Cố Nghịch: “Viện nghiên cứu.”
Cục lông nhỏ lại cọ cọ hắn, không hề sợ hãi một chút nào: “Anh không nỡ đâu.”
Cố Nghịch buồn cười, lấy ngón tay cái gãi gãi đầu con thỏ ngốc: “Sao tôi lại không nỡ chứ?”
Cục lông nhỏ ghé sát lại thì thầm bên tai hắn: “Bởi vì ta biến thành hình người siêu đẹp luôn.”
Cố Nghịch lại bị chọc cười.
Cục lông nhỏ thấy hắn không tin mình, giơ móng thỏ lên ôm cổ hắn: “Thật đó, ta siêu cao, lại vừa có eo nhỏ vừa có cơ bụng tám múi, anh mà nhìn là sẽ muốn chụt chụt ta cho xem.”
Cố Nghịch bình tĩnh đi về phía trước: “Đây là uống bao nhiêu rồi vậy?”
Cục lông nhỏ: “…”
Cố Nghịch: “Cũng không dính miếng rượu nào, chỉ ngửi chút hương rượu đã thành thế này rồi sao?”
Cục lông nhỏ tức giận nói: “Có phải anh không tin không hả?”
Cố Nghịch: “Ừ.”
Cục lông nhỏ phẫn nộ nhảy xuống khỏi vai hắn, háo hức muốn chứng minh bản thân: “Anh chống mắt lên mà nhìn này!”
Cố Nghịch khoanh tay nhìn nó.
Cục lông nhỏ tập trung hết sức mình, một lát sau, nó mở mắt ra: “Thế nào hả?”
Cố Nghịch im lặng.
Cục lông nhỏ đắc ý nói: “Có phải đẹp trai đến nói không nên lời không?”
… Cố Nghịch ôm cục lông nhỏ trên mặt đất lên: “Đừng có nghịch nữa.”
Cục lông nhỏ rũ mắt nhìn xuống, vẫn là hình thái bông xù như cũ, cảm thấy nghi ngờ sự đời.
Cố Nghịch cười ra tiếng, sờ sờ cái eo tròn ủm của nó.
Cục lông nhỏ sống không còn gì luyến tiếc vùi đầu vào trong ngực hắn, thỉnh thoảng giận dỗi dùng móng thỏ hất cái tay đang ở trên eo mình ra.
Cố Nghịch ôm nó lên xe.
Suốt đường đi cục lông nhỏ cứ luôn miệng la làng kêu nóng.
Cố Nghịch điều chỉnh nhiệt độ: “Khá hơn chưa?”
Cục lông nhỏ: “Nóng vẫn nóng.”
Khó chiều thật. Cố Nghịch gãi gãi chân nó.
Về đến nhà, cục lông nhỏ nóng đến khó chịu, điều hòa không khí không giúp được gì, thế là nó la ầm lên bảo muốn ăn kem và đá.
Cố Nghịch đành phải đi ra ngoài, lấy túi nước đá hạ nhiệt cho nó.
Cục lông nhỏ quá nóng, cả người giống như muốn tan chảy vậy, nó cảm giác móng thỏ của mình nóng đến mức bốc hơi rồi, chân nó khẽ đạp, vô thức nói mớ từng tiếng.
Cố Nghịch lấy túi nước đá đến, đẩy cửa phòng ra, sửng sốt.
Trên giường hắn có một thiếu niên tr@n truồng đang nằm…