Kể từ khi phát hiện ra mình có thể biến thành hình người, cục lông nhỏ bắt đầu nghiên cứu đủ các loại phương pháp.
Cuối cùng rút ra được kết luận, hôn tới hôn lui sẽ giúp hoá hình.
Vậy nên mấy ngày nay, nó luôn lừa hắn hôn hôn.
Lúc đầu nó vẫn chú ý đến phương pháp và sách lược, cố gắng giữ được thể diện thanh lịch ưu nhã trong loại chuyện lãng mạn này, làm sao cho phù hợp với phong cách thỏ thỏ văn minh.
Nhưng bây giờ nó đã hoàn toàn hành động theo kiểu bá vương rồi.
Bởi vì những phương pháp mà nó nghĩ ra hoàn toàn không dùng được.
Thỏ thỏ cưỡng ép trai nhà lành là tốt nhất, đơn giản thô bạo mà hữu hiệu.
Cố Nghịch: “Đừng có hôn tới hôn lui…”
Cục lông nhỏ ra vẻ đáng yêu, tội nghiệp ôm lấy cổ hắn.
Vô dụng thôi, Cố Nghịch nhéo mặt thỏ của nó.
Cục lông bé bỏng lập tức thay đổi chiêu trò, nó dũng mãnh lấy móng thỏ đè tay hắn lại, không cho hắn động đậy.
Cố Nghịch: “…”
Cục lông nhỏ sáp lại gần giống như ác bá, tùy ý toả hơi thở “top” cường đại của mình trong không khí, vô cùng hưởng thụ cảm giác khống chế toàn bộ cục diện này.
Cố Nghịch nắm lấy cái chân bé xiu kia vào trong lòng bàn tay.
Cục lông nhỏ: “? “
Cục lông nhỏ tốc chiến tốc thắng mạnh mẽ chụt một cái trên đầu hắn.
Cố Nghịch thản nhiên nói: “Người và bông xù khác nhau, thỉnh tự trọng.”
Thỏ con: “!!!”
Tên xấu xa này! Dám công kích ta bằng ngôn từ hả!
Cục lông bé bỏng lùi ra sau hai bước rồi nhảy đến chỗ cao nhất, sau đó nó nhảy lên lao vào trong ngực hắn như khẩu pháo nhỏ, ý đồ muốn tấn công bằng bông xù.
Cố Nghịch: “…”
Ta có nặng lắm không? Cục lông nhỏ dừng một chút rồi nhẹ nhàng nâng móng lên.
Cố Nghịch: “Không nặng.
“
Nó lại lùi về rồi nhảy lên tủ cao chuẩn bị khởi động, chuẩn bị xong thì lại bắt đầu một đợt tấn công bông xù mới, giống như một quả pháo nhỏ bắn vào trong ngực hắn.
Cố Nghịch khẽ nhếch môi, kiểm soát lại biểu cảm rồi nhàn nhạt nói: “Lực sát thương quá lớn, dùng cẩn thận vào.”
Cục lông bé bỏng nghiêm túc gật đầu.
Nó biết chiêu này của mình có thể hù chết người ta luôn mà.
Cố Nghịch nói: “Dọa tôi là được rồi, đừng làm như vậy với người khác.”
Cục lông nhỏ gật đầu, lại bắt đầu đợt tiến công nữa, vui vẻ không biết mệt mà bịch bịch vào trong ngực hắn.
Cố Nghịch nhịn cười.
Thật sự không đau sao? Cục lông nhỏ nhìn hắn.
Cố Nghịch: “Không đau.”
Cục lông nhỏ giơ móng lên xoa xoa ngực hắn.
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng: “Hình như hơi đau thật.”
Cục lông nhỏ nghiêm túc xoa cho hắn, ngẩng đầu thì phát hiện lỗ tai Cố Nghịch có chút đỏ ửng.
Tên này làm sao vậy?
Cục lông nhỏ kinh ngạc nhìn chằm chằm vào hắn.
Cố Nghịch ho nhẹ một tiếng rồi bình tĩnh chụp lấy con thỏ, không cho nó nhìn mình nữa.
…
Hôm nay Cố Nghịch có hẹn gặp mặt với Sở Tịnh, là tư vấn tâm lý định kỳ.
Lúc trước Phó Tri Cẩn cho rằng Cố Nghịch vô tình vô dục quá mức, sợ hắn chịu đựng cái gì đó quá rồi tổn thương này kia, thế là gửi danh thiếp của Sở Tịnh cho hắn.
Kết quả là sau khi kiểm tra, tâm lý hắn không có vấn đề gì cả.
Lần này cục lông nhỏ muốn đi theo.
“Nhưng nhóc phải trốn kỹ vào.” Cố Nghịch nói: “Nếu không sẽ bị người đó giải phẫu đấy.”
Quán cà phê rất yên tĩnh, hầu như không có khách hàng nào khác trên sân thượng.
Sở Tịnh mở sổ bệnh án ra: “Chịu thôi, đạo diễn Phó đã trả tiền thì phải cảm phiền cậu Cố chạy tới chạy lui vậy, coi như là nói chuyện phiếm bình thường đi.”
Cố Nghịch cho tay vào túi, nhẹ nhàng gãi gãi đầu cục lông nhỏ: “Hỏi đi.”
Sở Tịnh viết từng nét lên sổ bệnh án, hỏi: “Cậu có người yêu không?”
Cố Nghịch nhéo mặt cục bông xù: “Không có.
“
Sở Tịnh lại nói: “Đã từng có người yêu hay chưa?”
Cố Nghịch vẫn cứ đùa giỡn với cục lông nhỏ trong túi, trả lời từng câu hỏi của y: “Không có.”
Cục lông nhỏ ôm đầu ngón tay của Cố Nghịch rồi cắn một cái, nhưng lại bị Cố Nghịch dễ dàng đè đầu lại không cho động đậy, thế là tức giận đùng đùng.
Cố Nghịch cười ra tiếng.
…!Sở Tịnh ngẩng đầu nhìn hắn một cái: “Bây giờ cậu đang yêu đương à?”
Cố Nghịch dừng một chút: “Sao cơ?”
Ngay lúc ấy, cục lông bé bỏng nhanh chóng đè tay hắn lại rồi cắn một phát.
Ta thắng rồi.
Nó ôm tay hắn, đắc ý tuyên bố.
“Không có gì, tôi nhìn lầm rồi, chúng ta tiếp tục đi.” Sở Tịnh nâng kính: “Cậu có người mình thích không?”
Cố Nghịch: “Không có.”
Sở Tịnh nhìn hắn hai giây: “Đã từng thích ai đó chưa?”
Cố Nghịch: “Chưa từng.”
Sở Tịnh tiếp tục nói: “Vậy cậu Cố đây nghĩ gì về tình yêu?”
Cố Nghịch suy nghĩ một chút rồi đáp: “Là một từ vựng tiếng Trung, chỉ tình cảm yêu thương lẫn nhau giữa hai cá nhân.”
Sở Tịnh: “…!Đừng có đọc thuộc lòng Baidu như thế.”
Cố Nghịch nói: “Không có ý kiến gì cả.”
Tình yêu ư? Cục lông nhỏ ngậm một viên kẹo trong miệng, suy nghĩ một chút, mình thích ăn sô cô la là xem như mình có tình yêu với socola sao?
Mình định cưới Cố Nghịch làm vợ, vậy là có tình yêu với Cố Nghịch hả?
Sở Tịnh nói: “Cậu có từng động lòng với ai đó chưa? Kiểu như trong nháy mắt cảm thấy tim đập nhanh hơn, nhiệt độ cơ thể tăng cao, không biết phải làm gì, trong lòng hoảng loạn, chỉ một đốm lửa là bùng lên cả đồi thảo nguyên.”
Đề tài này thật sự vượt qua lĩnh vực nhận thức của Cố Nghịch, Cố Nghịch mất hai giây để phản ứng lại: “Cái gì cơ?”
Sở Tịnh: “…” Thật sự có người có thể sống được như vậy hả trời?
Một suy nghĩ chợt loé lên, Sở Tịnh quyết định bắt đầu từ một điểm khác: “Vậy cậu có cảm thấy ai đặc biệ đáng yêu không?”
Cố Nghịch dừng một chút, lần này lại không nói lời nào.
Tuy người này thích giải phẫu, nhưng mà giọng nói nghe êm tai quá đi.
Cục lông nhỏ không nhịn được muốn nhìn dáng vẻ của y, thế là lén thò đầu ra.
Da dẻ trắng bóc, trông không giống với mấy người thích mổ xẻ tí nào.
Cố Nghịch nhận thấy động tĩnh của nó, đưa tay sờ đầu nó như trấn an, sờ một hồi toàn là kẹo.
Cố Nghịch: “…”
Cố Nghịch điềm nhiên lấy khăn giấy lau tay.
(Truyện chỉ được đăng tại app W.AT.T.PAD cmj_jinju, tuyệt đối không đọc ở nơi khác!)
Nhìn thì là hai người, nhưng thật ra là có ba người, không lâu sau lại có thêm người thứ tư tới.
Người tới đeo kính râm, ra vẻ như tháo kính râm xuống rồi nói: “Ôi trùng hợp quá, đây không phải là ảnh đế Cố sao?” Hắn ta làm giống như mình vừa mới phát hiện ra Sở Tịnh, vẫy vẫy tay hô: “A Tịnh, em cũng ở đây hả?”
Sở Tịnh: “…” Vờ với chả vịt, diễn như c** vậy.
Trì Diễm hỏi: “Chỗ này có tiện cho anh ngồi không nhỉ?”
Sở Tịnh: “Không tiện.”
Vừa dứt lời, Trì Diễm liền mặt dày ngồi xuống bên cạnh y: “Cảm ơn, A Tịnh thật tốt, hai người tiếp tục nói chuyện đi, không cần để ý đến anh đâu.”
Thỏ con từ trong túi Cố Nghịch thò đầu ra, ngướn cổ nhìn người vừa đến.
Người này rất đẹp, là loại hình sáng ngời chói mắt, có đôi mắt đào hoa đưa tình, cả cách ăn mặc lẫn khí chất của hắn ta đều dễ dàng thu hút ánh nhìn của mọi người.
Sở Tịnh phát hiện cục lông nhỏ thì hai mắt lập tức sáng ngời, ngoắc ngoắc tay với nó.
Thỏ con trốn không thành, nghiêm túc gật đầu chào hỏi với y.
Sở Tịnh bị chọc cười: “Đâu ra bé đáng yêu thế này?”
Của tôi.
Đại ảnh đế họ Cố nọ không biểu cảm bảo vệ đồ của mình.
Sở Tịnh nhẹ nhàng nói: “Cục lông nhỏ, lại đây anh đút bé ăn này.”
Cục lông nhỏ lập tức nhảy phắt ra khỏi túi áo của Cố Nghịch.
Cố Nghịch: “…”
Bị lừa đi bởi đồ ăn một cách vô cùng dễ dàng.
Sở Tịnh đút nho khô cho nó ăn, dịu dàng nói: “Có ngọt không?”
Thỏ con gật đầu.
Trì Diễm không có chút cảm giác tồn tại nào, giả vờ hỏi: “Có phiền nếu anh hút một điếu không?”
Sở Tịnh giương mắt lên, mắng hắn ta: “Cút giùm, có vật nhỏ ở đây, không được hút thuốc.”
Mắng xong, y nhanh chóng thay đổi sang khuôn mặt ôn hoà với vận tốc ánh sáng, đút cục lông nhỏ ăn mấy loại hạt: “Có phải vừa nãy bé bị anh doạ rồi không?”
Cục lông nhỏ: “…”
Trì Diễm tức giận đến mức trong lòng oà khóc.
Không điệu thấp như Cố Nghịch, Trì Diễm là một người lúc nào cũng muốn có tiếng vỗ tay, có hoa tươi và những ánh mắt hâm mộ vây quanh.
Có Trì Diễm gia nhập, bên bọn họ lập tức ồn ào lên rất nhiều, thỉnh thoảng có người nhìn về phía mấy người họ, nhưng ngại khí chất của Cố Nghịch nên không ai dám tiếp cận.
Cuối cùng cũng có người không nhịn được mà chạy tới, chớp mắt lấp lánh hỏi: “Xin hỏi, anh là Trì Diễm đúng không ạ?”
Trì Diễm được thoả mãn lòng hư vinh trước mặt mọi người, cười cười từ chối cho ý kiến.
Người nọ kích động nói: “Trì Diễm! Em là fan của anh đó! Anh có thể ký tên cho em được không?”
Trì Diễm vung bút ký lên rồi đưa qua.
Người nọ lại cẩn thận nhìn anh chàng ngồi bên cạnh, kiềm chế nội tâm kích động mà hỏi: “Cho em hỏi anh là ảnh đế Cố đúng không?”
Cậu ta thật sự không thể tin được rằng mình lại có cái vận may này! Trong một ngày mà gặp được hai vị đại thần.
Đợi lát nữa đi mua vé số là được rồi đó.
Mình và Cố Nghịch thế mà lại có fan trùng ư? Trì Diễm hơi kinh ngạc, phải biết là phong cách của hai người bọn họ hoàn toàn bất đồng, khác nhau một trời một vực.
Cậu trai kia đỏ mặt: “Anh đừng hiểu lầm, trong tim em chỉ có anh! Ảnh đế Cố là tài sản chung của toàn đó dân ạ!” Chỉ có thể ngắm mà thôi, dám mơ ước đến thì công chúng sẽ tức giận đấy.
Trì Diễm ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh để lộ nhẫn cưới trên ngón áp út: “Chúng ta không có khả năng đâu, cậu biết đó, tôi là người đã có vợ rồi.”
Người nọ gật đầu đã biết, cảm thấy vô cùng mỹ mãn ôm giấy trong ngực rồi chạy đi.
Trì Diễm vừa là dancer vừa là ca sĩ, trên sân khấu toả ra mị lực khắp bốn phía, hốt sạch giải thưởng khắp nơi, ở cũng có fanboy fangirl của hắn ta.
Mấy năm gần đây mới phát triển trong giới điện ảnh và truyền hình, năm ngoái hắn ta công bố tin tức kết hôn khiến Weibo sụp đổ ba ngày, khắp nơi kêu rên.
Cũng may là Trì Diễm không đi theo con đường lưu lượng nên công ty quản lý cũng mặc xác hắn ta.
Mọi người than sầu bắt đầu tra xét xem nửa kia của hắn ta rốt cuộc là ai, nhưng người nọ được hắn ta bảo vệ quá tốt, đến nay vẫn chưa có ai bóc ra được, chỉ biết là người ngoài giới mà thôi.
Cứ như vậy, không hiểu sao mà hắn ta lại càng thêm nổi.
Thậm chí còn có không ít người cảm thán chân tình này kia.
Trì Diễm đi sự kiện mà động một tí là lại khoe nhẫn cưới của mình, dẫn đến một trận xôn xao.
Mà hắn ta làm vậy cũng chẳng phải vì muốn kéo fame hay gì cả, chỉ đơn thuần là vấn đề về tính cách cá nhân của hắn ta mà thôi.
Giờ phút này, Trì Diễm lại một lần nữa không biểu cảm cố ý để lộ nhẫn cưới của mình ra.
…!Người ngoài giới mang tên Sở Tịnh chỉ cảm thấy mất mặt.
Sở Tịnh lười để ý tới hắn ta, nhẹ giọng phổ cập kiến thức khoa học: “Thỏ con cần phải thường xuyên mài răng, cậu phải chuẩn bị nhiều đồ cho nó mài răng vào.”
Anh có nghe chưa hả? Tăng đồ ăn vặt cho ta! Cục lông nhỏ hợp tình hợp lý cọ cọ Cố Nghịch.
Sở Tịnh nhìn cục lông nhỏ vẫn dính lấy Cố Nghịch, nói: “Nếu bé thỏ thích dính lấy cậu, vậy chứng tỏ nó thích cậu đấy.”
Nói bậy cái gì không á! Toàn thân cục lông bé bỏng đỏ ửng lên.
Rõ ràng chỉ vì sinh tồn mà thôi.
Tâm trạng của Cố Nghịch rất tốt, giơ tay gãi gãi đầu cục lông nhỏ.
Sở Tịnh nhấp một ngụm cà phê rồi nói: “Còn nữa, nếu động vật nhỏ vẫy đuôi với cậu, có nghĩa là nó rất có hảo cảm với cậu.”
Cố Nghịch rũ mắt nhìn cục lông bé bỏng.
Cục lông nhỏ lập tức nghiêm mình giấu cái đuôi tròn của mình đi.
Sở Tịnh đeo kính, trông vô cùng lịch lãm văn nhã, y dùng giọng điệu nghiêm trang phổ cập kiến thức khoa học: “Không được sờ đuôi của thỏ, nếu cứ luôn sờ thì sẽ động dục.”
…!Sao, sao có thể nói loại chuyện riêng tư như vậy cho hắn chứ? Cục lông nhỏ sợ ngây người.
Sở Tịnh tiếp tục nói những lời thỏ kinh sợ: “Thỏ rất dễ động dục, cậu cứ sờ lưng nó thì nó cũng sẽ…”
Không được nói cái này nữa! Bộ ta không cần mặt mũi hả! Cục lông nhỏ kích động giơ móng vỗ lên bàn.
Hơn nữa chỉ có thỏ bình thường mới thế, ta không phải như vậy!
“Được rồi, không nói nữa.” Sở Tịnh dỗ dành thỏ nhỏ, cuối cùng cũng đổi đề tài: “Đúng rồi, cậu có biết cách phân biệt đực hay cái không?”
…!Cục lông bé bỏng cứng đờ, nhìn người này với ánh mắt không thể tin được.
Sao anh ta có thể dùng biểu cảm tự nhiên như thế nói ra chuyện e lệ như vậy cơ chứ?
Sở Tịnh dừng một chút, chống cằm: “Nhưng mà nó nhỏ thế này, liệu có mọc ra không nhỉ?”
Ta có đấy nhé!!! Cục lông nhỏ hoàn toàn nổi khùng lên.
Cố Nghịch khẽ cười ra tiếng, gãi gãi đầu thỏ: “Không nói cái này nữa, em ấy sẽ xấu hổ đấy.”
Sở Tịnh trêu chọc nói: “Đại ảnh đế Cố quan tâm với cục lông nhỏ như vậy cơ à.”
Vừa dứt lời, Trì Diễm lập tức dán lấy y: “Tình yêu à, anh cũng quan tâm em lắm á.”
Sở Tịnh: “…”
Cố Nghịch ôm nó về nhà, cục lông bé bỏng ngồi xổm trên vai hắn, rầu rĩ không vui, cảm giác quần lót của mình đều bị lột sạch cả rồi.
Thiết bị nhận dạng khuôn mặt ngoài biệt thự khởi động, cục lông nhỏ tò mò tiến lại gần, toàn bộ cục bông xù đều chắn ngang màn hình.
Cục lông nhỏ chớp mắt.
Âm thanh máy móc của trí tuệ nhân tạo vang lên: “Chưa kiểm tra đo lường được sinh vật, xin mời thử lại.”
…!Ý là đang nói ta là yêu quái đó hả!!!
Cái thứ trí tuệ nhân tạo thiểu năng đáng ghét này!
Cục lông nhỏ sợ tới mức rụt đầu về.
Cố Nghịch bắt lấy cục lông bé bỏng trong lòng bàn tay rồi để nó nhìn mình nhập mật mã.
Sau khi cửa mở ra thì ôm nó đi về phía trước: “Nhớ kỹ chưa?”
Thỏ con nhớ lại dãy mấy con số kia rồi gật đầu.
Cố Nghịch nhẹ nhàng khen: “Thông minh quá.”
Cục lông bé bỏng đỏ mặt, ngại ngùng dùng sức cọ vào ngực hắn.
Cố Nghịch vào cửa, đặt nó trên ghế sofa, tay gãi gãi lông trên chân nó.
Cục lông nhỏ vô cùng hưởng thụ mà nằm sải ra.
Bỗng nhiên tay Cố Nghịch dần dần di chuyển xuống.
!!! Chuông báo động của cục lông bé bỏng vang lên, cái tên này đang làm gì đấy?
Cố Nghịch bình tĩnh nói: “Để tôi xem xem có hay không?”
!!! Thỏ con ý thức được hắn đang nói đến cái gì, lập tức giãy giụa điên cuồng, muốn lật sang một bên nhưng chân lại bị đè lại.
Cứu với! Cố Nghịch biến thái! Bắt nạt động vật nhỏ này!!!
Cố Nghịch lẩm bẩm: “Thấy kiểu gì nhỉ? Hình như là chỗ này…”
Nói rồi bàn tay di chuyển đến chỗ cái đuôi.
Cục lông nhỏ ửng đỏ toàn thân, anh đừng có mà làm xằng bậy!.