Hướng Dẫn Nuôi Dưỡng Cục Lông Nhỏ Dính Người

Chương 1: 1: Kiếp Đào Hoa



Khách sạn yêu quái, phòng 2001.
“Bạch Phó Tinh, không hay rồi, gần đây cháu sẽ có kiếp đào hoa đó!”
Trên tấm thảm bông mềm mại, có một cục lông đang co lại thành một đoàn ngủ khò khò, có thể là vì cảm thấy hơi ồn ào nên hai tai càng cụp lại chặt hơn, hoàn hảo tránh được tiếng ồn.
“Thằng nhóc này, có nghe không đấy?”
Cục lông nhỏ đáp qua loa một tiếng, bất mãn xoay người rồi tiếp tục ngủ.
“Là kiếp đào hoa đấy!”
“Biết rồi mà.”
Trong chăn truyền đến âm thanh lười biếng còn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ của thiếu niên.
Một lúc lâu sau, cục lông nọ mới lăn một cái, mở mắt ra rồi lười biếng duỗi thắt lưng, thân hình đột nhiên biến to, trong chớp mắt đã trở thành một thiếu niên tay dài chân dài mặc áo ngủ tai thỏ.
Thiếu niên nhìn qua ước chừng mười sáu mười bảy tuổi, trắng nõn hồng hào, ngũ quan tinh xảo, hai mắt của cậu tròn tròn, con ngươi đen bóng, nhìn qua trông hiền lành và vô hại vô cùng.
Có thể là còn chưa tỉnh ngủ nên viền mắt thiếu niên có chút đỏ, vài sợi tóc trước trán không nghe lời mà vểnh vểnh lên, cậu lười biếng ngáp một cái, viền mắt lại lập tức đỏ thêm vài phần.
Bạch Phó Tinh luôn luôn gắt ngủ, bây giờ đột nhiên bị đánh thức nên trên khuôn mặt trắng nõn đang tràn đầy nét khó ở, lại bởi vì dáng vẻ của cậu quá mức thuần khiết nên trông khá giống mấy đứa con nít tức giận.
Cậu tùy ý nhét kẹo m út vào miệng, híp mắt lại cảnh cáo: “Hồ Lão Cửu, ông mà còn làm ồn lúc cháu ngủ nữa là cẩn thận cháu đi dưới cầu vượt đạp ngã sạp bói của ông luôn đó.”
Hồ Lão Cửu vểnh râu lên: “Nhãi ranh, cháu nói lại một câu xem đá sạp của ai! “
“…”
Hồ Lão Cửu là một lão hồ ly, ông nhìn nhóc thỏ con này lớn lên và cũng lớn hơn Bạch Phó Tinh hơn một ngàn tuổi, vì thường xuyên ra vào xã hội loài người nên sở hữu lượng kiến thức sâu rộng.

Hai người vừa là thầy vừa là bạn, có điều, bởi vì Hồ Lão Cửu thường xuyên già mà không đứng đắn nên mỗi khi ở trước mặt nhóc thỏ yêu đều không có chút gì gọi là uy nghiêm của trưởng bối cả.
“Không biết lớn nhỏ gì hết.”
Hồ Lão Cửu hùng hổ ngồi trên sô pha: “Bản thân đã khó bảo toàn rồi mà còn muốn đạp sạp của ta.

Bạch Phó Tinh, cháu có biết không, quẻ tượng lần này rất không tốt, là tai họa đổ máu đó!”
“Ò.” Bạch Phó Tinh không quan tâm, ngậm ngậm kẹo m út.
Hồ Lão Cửu: “Cháu không sợ sao?”
Bạch Phó Tinh duỗi thắt lưng, tai thỏ đều thoải mái muốn dựng lên, lười biếng nói: “Ông tính quẻ có bao giờ chuẩn hả? “
Hồ Lão Cửu: “…”
“Chờ một chút…”
Bạch Phó Tinh thu lỗ tai, giống như là giờ mới phản ứng lại: “Vừa rồi ông nói cháu có kiếp đào hoa sao?”
Hồ Lão Cửu: “…”
Hồ Lão Cửu cười lạnh, nói: “Biết sợ rồi đấy à? “

Bạch Phó Tinh chậm rãi xoa xoa huyệt thái dương: “Cho nên ông đánh thức cháu dậy chính là để nói cho cháu biết điều này thôi ư? “
Hồ Lão Cửu thật muốn từ trên sô pha nhảy dựng lên: “Mẹ nó đây mà không phải là chuyện quan trọng sao?”
Bạch Phó Tinh đứng dậy, bình tĩnh sửa sang lại dáng vẻ: “Xin lỗi, cháu nghĩ có thể là ông nhầm lẫn rồi, đối phương đụng phải cháu thì đối phương mới là người có kiếp.”
Hồ Lão Cửu: “…”
Thân hình thiếu niên yếu ớt thon dài, cậu mặc áo ngủ tai thỏ, tùy ý lắc lư dép lông xù trên chân.
Bạch Phó Tinh duỗi người rồi ném một cây kẹo m út sang phía đối diện: “Ông ăn đường đi nè.”
Hồ Lão Cửu giơ tay nhận lấy, ngày hôm qua trạng thái của ông rất tốt nên nhất thời hứng khởi bói một quẻ, quẻ tượng bói ra khiến mình hoảng sợ.
Con thỏ nhỏ này suốt ngày ở khách sạn yêu quái, chỉ biết ăn đường không sợi tơ thì có thể có kiếp đào hoa gì chứ? Lại còn là tai họa đổ máu nữa, nói bậy bạ.
Nhưng quẻ tượng lại thật sự rất đáng ngại, Hồ Lão Cửu không có cách nào bình tĩnh được như cậu, dặn đi dặn đi lại: “Tiểu Bạch, tóm lại cháu nhớ chú ý một chút.”
“Cháu biết rồi mà.” Bạch Phó Tinh mở tủ đồ rồi quan sát vài giây, kho vàng nhỏ vẫn đầy ắp, cậu hài lòng đóng cửa lại.
Cậu bước qua rồi thần thần bí bí đưa tay ra: “Cho ông này.” “
Trong lòng bàn tay xuất hiện một viên bảo thạch lấp lánh.

Hồ Lão Cửu vểnh râu lên, vui vẻ nói: “Thằng nhóc con nhà cháu còn rất hiếu thuận đấy, không uổng công ta thương cháu như vậy, lấy đâu ra đây?”
Bạch Phó Tinh cong môi cười nói: “Đào ạ, tặng ông đấy, coi như là quẻ vàng, đúng rồi…” Nói tới đây, cậu đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Lát nữa cháu muốn đi xem động trữ đồ mới của cháu! “
Hồ Lão Cửu cảnh cáo: “Tốt nhất không nên chạy lung tung! “
“Cháu biết rồi mà.” Bạch Phó Tinh ngã về phía sau, thoải mái nằm trên sofa, sofa mềm nhũn lún xuống.
“Đúng rồi…” Sắc mặt Hồ Lão Cửu nghiêm túc: “Ta còn tính ra rằng kỳ ph@t tình của cháu sắp đến đấy.”
Bạch Phó Tinh cho một chút: “Gì cơ? Cháu không có gì cả sao? “
Hồ Lão Cửu: “…”
Hồ Lão Cửu nghiêm khắc nói: “Tóm lại, cháu vẫn nên chú ý một chút, cố gắng không nên chạy loạn xung quanh.


Bạch Phó Tinh đáp cho có lệ: “Vâng vâng.”
Bạch Phó Tinh ở lầu hai thu dọn một chút chuẩn bị đi ra ngoài.

Tầng một rất ồn ào, từ xa đã nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao.

Đám đông bu lại thành một cụm để nghe kể chuyện.
“Sắc mặt người đàn ông ửng hồng, hét lớn không cần…” Ông lão dốc sức kể sao cho thật ly kì..
Thế nên đến tình tiết tuyệt vời nhất, tất cả những người nghe đều kích động đến mức mọc ra cái đuôi của mình.

Đúng vậy, tất cả những người ở đây đều là yêu quái.
Khách sạn yêu quái, đúng như tên gọi của nó, bên trong đều là yêu quái.

Ngoại trừ mấy vị yêu thường trú như Bạch Phó Tinh ra thì phần lớn đều chỉ ở đây vài ngày.

Bạch Phó Tinh bĩu môi, khịt mũi coi thường với tình tiết này, nhưng tay lại rất thành thật mà kéo một cái ghế tới rồi ngoan ngoãn ngồi một bên, gia nhập đội ngũ nghe kể chuyện.
Người kia kể tiếp: “Sau đó người nọ lại bị tiểu yêu quái xoay người lại, thêm một đêm xuân nồng nàn nữa.


“Tuyệt!” Đám tiểu yêu quái hưng phấn vỗ móng vuốt, đều vô cùng hài lòng.
Chỉ có thế à?
Sao lại diếm đi thế? Đêm xuân cụ thể như thế nào cơ?
Cậu còn di chuyển cả ghế đến đây luôn rồi mà cứ vậy là xong rồi á hả?
Bạch Phó Tinh bất mãn nói: “Chi tiết đâu? Tôi muốn nghe chi tiết! “
Người kể chuyện nhìn thấy cậu thì nghiêm túc nói: “Đi đi, con nít con nôi mà nghe chi tiết cái gì!”
Bạch Đi Tinh: “…”
Ông mới là đồ con nít đấy!
Hồ Lão Cửu đã nói kỳ ph@t tình của cậu cũng sắp tới rồi đó!
Bạch Phó Tinh vẫn canh cánh trong lòng các chi tiết vừa nãy, đi trên đường mà cậu vẫn cứ nhớ thương loại chuyện này, nhưng nghĩ muốn vỡ đầu luôn mà vẫn không ra được.
Chờ cậu phục hồi tinh thần lại thì đã suy nghĩ cả một đường luôn rồi.
Thật kỳ lạ.

Bình thường, mấy loại chuyện dở dang như này, qua một lúc là cậu đã bị cái khác dời đi lực chú ý rồi cơ mà, sao lần này cứ nghĩ về nó suốt thế?
Bạch Phó Tinh lắc đầu, không muốn nghĩ về những chuyện đó nữa, nhàm chán đi bộ trong rừng.
Phía sau cậu là hướng về khách sạn yêu quái với đầy mây mù lượn lờ, là một nơi rất sâu mà nhân loại không thể tới được.

Phía trước xem như là xã hội loài người rồi, chẳng qua là rừng cây hẻo lánh này ít dấu chân người, khả năng đụng phải nhân loại là rất ít.

Bạch Phó Tinh tung người nhảy lên trên cây, thưởng thức phong cảnh xung quanh.

Tầm nhìn trên cây rất tốt, ngước mắt lên là có thể nhìn thấy đỉnh của tòa nhà xa xa, đó là đỉnh của tòa kiến trúc cao nhất của thành thị phồn hoa này.
Đột nhiên Bạch Phó Tinh nhìn thấy một đốm đen nhỏ, cậu tò mò nhảy qua từng cái cây, tới gần rồi mới phát hiện đó là một con người.

Cậu nhảy lên cái cây gần nhất, tò mò đánh giá người kia, còn chưa kịp thấy rõ mà lòng đã đột nhiên thầm nghĩ không hay rồi.
Gần đó là cái hang trữ đồ của mình mà!
Bạch Phó Tinh vội vàng lắc mình đi qua, muốn giữ chặt người nọ nhưng đã muộn, chính cậu cũng bị đối phương giữ chặt cổ chân, hai người cùng nhau rơi vào trong động.

Bạch Phó Tinh: “…”
Có thể nào đen đủi hơn được nữa không.
Bên trong là một mảnh tối tăm, mất nửa ngày mắt mới thích ứng được.

Cái hố này là do cậu tự tay đào, ẩn nấp an toàn, dự định dùng để làm một trong những kho bạc nhỏ mới của mình, dưới đáy hố còn tỉ mỉ trải cỏ khô, không sâu lắm nhưng cũng rộng rãi.
Đối với cậu mà nói, đi ra khỏi đây thật dễ như trở bàn tay, Bạch Phó Tinh tùy ý phủi phủi bã cỏ khô trên tay.
“Ai vậy?” Một giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút hấp dẫn, truyền tới tai thật sự dễ nghe vô cùng.
Bạch Phó Tinh chớp chớp mắt, tò mò nhìn về phía người nọ, nhưng ánh sáng quá tối nên cậu nhìn không rõ lắm.

Cậu giơ tay lên và biến ra một ngọn lửa nhỏ.
Ánh sáng chợt lóe lên, người đàn ông không thích ứng được nên có hơi nhíu mày.
Bạch Phó Tinh nhìn thấy đầu ngón tay hắn đầu tiên, đôi con ngươi trừng to: “Cẩn thận! “
Nhưng đã muộn, đầu ngón tay của người đàn ông bị một con côn trùng đầy màu sắc cắn lấy.

Bạch Phó Tinh nhanh tay lẹ mắt bắt lấy con sâu kia, nhìn một chút rồi nói: “Không có việc gì, loại sâu này không độc, trừ phi…”
Đang nói đến một nửa thì mình đã bị con sâu kia cắn một miếng rồi, ngọn lửa nhỏ trên đầu ngón tay cũng dập tắt, trước mặt lại rơi vào bóng tối một lần nữa.
…!Bạch Phó Tinh hiện tại có mười ngàn câu mẹ nó muốn mắng!
…Trừ phi nó cắn thêm một người khác trong một thời gian ngắn, như vậy sẽ trúng một loại độc đặc thù, hình như là gọi là xuân độc gì đó?
Bạch Phó Tinh nghiêm túc suy nghĩ xem đó là thứ gì.
Cố Nghịch bắt đầu phát hiện bản thân mình có gì đó sai sai, cảm giác khô nóng truyền đến, trong thời gian ngắn đã càng ngày càng trở nên mãnh liệt, không khống chế được nữa, đầu óc hắn mê man, máu nóng toàn thân dần truyền xuống dưới.

Giờ phút này, ánh mắt của hắn đã thích ứng với bóng tối, Cố Nghịch chạm tay lên phiến đá cứng rắn, lòng bàn tay xẹt qua, một trận đau đớn ùa đến, máu chảy ra khiến hắn tỉnh táo hơn một chút.
Bạch Phó Tinh là thể yêu nên cũng không đáng ngại, nhưng bây giờ, đột nhiên cậu lại ngửi được mùi máu.

Nhóc thỏ yêu chỉ cảm giác cả người giống như bị rút hết xương, toàn thân nhũn ra, vô cùng khô nóng, có cái gì đó đang muốn kêu gào ra khỏi thân thể, hai tai và đuôi cũng xuất hiện toàn bộ.
Loại cảm giác mãnh liệt này đến vô cùng nhanh, toàn thân Bạch Phó Tinh mềm nhũn, suýt nữa đã té trên mặt đất.
Cậu cố hết sức thu tai và đuôi lại, nghĩ thầm, phải nhanh chóng dẫn người này cùng đi ra ngoài mới được, nhưng vừa đụng phải cánh tay người kia thì bản thân đã trực tiếp nhào vào trong ngực hắn.
Bạch Phó Tinh không khống chế được bản thân mà ôm chặt hắn, trong đầu hỗn loạn thành một mảnh, đột nhiên nhớ tới kỳ ph@t tình mà Hồ Lão Cửu đã nhắc.

Cậu sẽ không xui xẻo tới mức bị câu cho kỳ ph@t tình đến đấy chứ?
Bạch Phó Tinh dựa vào bản năng mà ôm chặt hắn, cảm giác khô nóng giảm bớt không ít, nhưng vẫn không đủ, hốc mắt cậu có chút đỏ, nghẹn ngào nói: “Chào, chào anh…!anh tên là gì…”
Giọng nói thiếu niên trong trẻo, nghẹn ngào không nói lên lời càng thêm như đang câu dẫn, nghe qua muốn mềm nhũn: “Nhà anh ở đâu thế?”
Mùi hương thơm ngọt trên người cậu giờ đây lại mang theo sức hấp dẫn trí mạng khiến Cố Nghịch muốn mất đi lí trí, không khống chế được mà nắm chặt cổ tay cậu.
Bạch Phó Tinh cũng thuận thế dán sát vào hắn, cảm giác khó chịu giảm bớt một chút.

Nhưng người nọ lại đẩy cậu ra, khàn giọng nói: “Xin lỗi…”
Trời sinh giọng nói của hắn đã trầm thấp lạnh lùng, giờ phút này lại hệt như được đan xen với tình cảm nồng đậm, khàn khàn gợi cảm, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng nóng lên vài phần.

Vừa rồi rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều mà, Bạch Phó Tinh hiện tại rất không thoải mái, cậu ủy khuất nhào tới, nói chuyện còn mang theo tiếng mũi nũng nịu: “Anh có thể ngủ với tôi không? Tôi sẽ chịu trách nhiệm với anh…”
Giọng của người phía sau càng ngày càng rối loạn, có lẽ cũng không biết bản thân đang làm cái gì.

Đầu óc Bạch Phó Tinh nóng lên, trực tiếp xoay người đè hắn lại, nói năng lộn xộn: “Tôi sẽ thương anh thật tốt!”
Nhưng mà sau đó thì không nha.
Bạch Phó Tinh hôn lung tung lên mặt hắn.
Cánh môi mềm mại, ngay cả không khí cũng ẩm ướt theo, khiến cả người càng thêm khô nóng, cuối cùng Cố Nghịch không còn bình tĩnh được nữa, hắn xoay người đè cậu lại.
Không biết người này lấy đâu ra khí lực lớn như vậy, Bạch Phó Tinh bị bao vây trong hơi thở đột ngột ùa đến, có chút sợ hãi nên giật giật muốn thoát, nhưng lại bị đối phương mạnh bạo đè lại cổ tay, không thể động đậy.

Bạch Phó Tinh loáng thoáng cảm thấy không nên thế này, cậu tránh tránh, nhưng yêu lực lại giống như bị phong bế rồi vậy, giãy dụa không thoát ra được.
Bạch Phó Tinh nhíu nhíu mày: “Nè anh gì ơi, không phải như vậy đâu.


Bạch Phó Tinh: “Người bị cắn trước nhất định phải nằm dưới, nếu không thì…!a….”
K1ch thích quá lớn, tai thỏ lông xù trực tiếp bật ra.
Cố Nghịch sờ được thứ gì đó xù xù, khàn giọng nói: “Đây là cái gì vậy?”
Bạch Phó Tinh run rẩy, cố gắng thu hồi tai trở về: “Là cỏ.


“…”
Bạch Phó Tinh lắc lắc đầu trong lòng hắn: “Không phải, là hoa cỏ mới đúng.”
“…”
______
Juu: Đừng hỏi tại sao tui siêng như vậy, chẳng qua là tui đang bị trầm kảm với một đống bài thi đang đợi phía trước mà thôi:))))))
À mà đợi mốt up lại tên chương sau hen..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.