Hôn Trộm Ánh Trăng - Tiểu Chu Dao Dao

Chương 21



Tưởng Kiêu rũ mắt, rót một ly nước đá: “Anh đã kêu người mang quần áo qua rồi, chắc khoảng nửa tiếng nữa.” 

Tạ Thanh Di lười biếng “ờ” một tiếng, nhấc mắt khỏi màn hình điện thoại: “Anh đã mua thuốc chưa?” 

Tưởng Kiêu: “… Không cần.” 

“Sao lại không cần? Anh đã bị chảy máu rồi.” Tạ Thanh Di nhíu mày: “Thôi bỏ đi, em sẽ tự mình tìm thư ký Triệu nhờ anh ấy mua mang qua đây.” 

Cô đứng dậy đi ra ngoài, hoàn toàn không hề cảm thấy ăn mặc như thế này có chỗ nào không ổn. 

Gương mặt Tưởng Kiêu hơi thay đổi, khi cô đi ngang qua, anh nắm lấy vai cô: “Lại làm loạn rồi.” 

Tạ Thanh Di khẽ nâng khuôn mặt trắng trẻo, nhỏ nhắn lên, giọng điệu trở nên lạnh hơn một chút: “Em làm loạn cái gì chứ? Anh bị thương còn không chịu bôi thuốc mới gọi là làm loạn đấy.” 

Tưởng Kiêu: “…” 

Cô nhún vai, cố gắng thoát khỏi tay anh: “Đừng đụng vào em, em sẽ tìm thư ký Triệu.” 

Một khi cô đã giở chứng bướng bỉnh thì có tám con trâu cũng không thể kéo lại được. 

Tưởng Kiêu: “Được, vậy anh sẽ bảo cậu ta đi lấy hộp thuốc.” 

Tạ Thanh Di: “Vậy thì anh bảo nhanh lên.” 

Tập đoàn Quang Linh là một công ty lớn như vậy, trụ sở có hàng nghìn nhân viên, đương nhiên cũng sẽ được trang bị một phòng y tế. 

Một lúc sau, thư ký Triệu đã mang một hộp đựng thuốc y tế đến.

Sau khi Tưởng Kiêu nhận lấy hộp thuốc, anh liền đóng cửa phòng làm việc lại, còn dặn dò bất cứ ai cũng không được quấy rầy. 

Thư ký Triệu ngoài miệng đáp “vâng” nhưng trong đầu óc đang mặc sức tưởng tượng, đủ kiểu phỏng đoán—— 

Bên trong rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì? 

Tổng giám đốc Tưởng đột nhiên kêu anh ta đi mua quần áo phụ nữ mới, rồi lại đột nhiên bảo mang hộp thuốc đến, hơn nữa nhìn quần áo và đầu tóc của tổng giám đốc Tưởng, hình như anh vừa mới tắm xong. 

Anh ta không muốn nghĩ xấu nhưng tất cả những điều này lại khiến anh không thể nào không nghĩ xấu được! 

Cũng không biết trong hộp thuốc y tế đó có đồ dùng kế hoạch hóa gia đình nào không… 

*** 

“Em giúp anh bôi thuốc.”

“Không cần đâu.” Tưởng Kiêu bình tĩnh tránh né bàn tay đưa ra của Tạ Thanh Di: “Anh tự mình làm là được rồi.” 

“Tưởng Kiêu!” 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tạ Thanh Di nhăn nhó, giọng điệu cũng rất dữ tợn: “Có nhất thiết phải xa cách như thế này không? Anh lúc nào cũng nói xem em như em gái nhưng nếu như anh thật sự coi em như em gái, thì em bôi thuốc cho anh đã sao chứ? Hay vốn dĩ anh không xem em như người của mình?” 

Tưởng Kiêu: “…” 

Nhìn thấy sự do dự của anh, Tạ Thanh Di lại càng giở chứng ra: “Được rồi, nếu anh không để em giúp anh, vậy thì bây giờ em sẽ trở về Thượng Hải ngay lập tức. Sau này chúng ta đừng qua lại nữa, dù sao thì anh cũng định xa cách với em, em cũng không cần phải bám riết theo anh, thân thiết với anh nữa.” 

Cô xỏ đôi dép lê định rời đi. 

Ánh mắt Tưởng Kiêu lóe lên, bàn tay siết chặt lọ Iodophor: “Nguyệt Lượng.” 

… 

Anh gọi cô bằng một giọng trầm và khàn.

Bước chân của Tạ Thanh Di dừng lại, trong đáy mắt thoáng hiện lên ý cười nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, nâng cằm lên nói: “Cái gì?”

Tưởng Kiêu: “Giúp anh bôi thuốc đi.”

Tạ Thanh Di “hứ” một tiếng: “Vừa rồi không phải là không cần sao? Sao bây giờ lại muốn em giúp rồi?”

Ngoài miệng nói thì nói như thế nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trầm lặng của hắn, trong lòng cô lại mềm ra và bối rối vô cùng.

Cô rất quen thuộc với người đàn ông trước mặt nhưng… cô vẫn không hiểu được.

Mặc dù anh luôn dung túng và dịu dàng với cô, không lạnh lùng và xa lánh như đối với người khác.

Nhưng đó chỉ là lớp vỏ đầu tiên, sau khi lột lớp vỏ đó ra, trong lòng anh vẫn còn mang một lớp vỏ không thể nào phá hủy được, nó bảo vệ rất nhiều bí mật và cảm xúc mà anh không bao giờ mở ra cho bất kỳ ai, kể cả cô.

“Quay người lại.”

Tạ Thanh Di cầm lấy Iodophor và tăm bông, đi về phía phía sau lưng anh.

Ngón tay mảnh khảnh vén áo sơ mi của anh lên, vô tình chạm vào da thịt anh, cô cảm nhận được rõ ràng thân thể anh hơi cứng đờ lại.

Nhạy cảm như vậy à, cô thầm nghĩ.

Ánh mắt lại rơi xuống từng vết sẹo đỏ, từng vết bầm đen trên lưng anh, lông mày của cô nhíu chặt lại, đầu ngón tay mềm mại không khỏi chạm vào: “Có đau lắm không?”

Tưởng Kiêu dựa vào sô pha, siết chặt tay lại, kìm nén sự ngứa ngáy trên lưng.

“Không đau.” Anh trầm giọng nói: “Mau bôi thuốc đi.”

“Ừm.”

Tạ Thanh Di cũng không chạm vào lung tung nữa, nhúng tăm bông vào lọ thuốc rồi chấm từng chút lên vết thương. 

Nhất thời, cả hai đều không lên tiếng. 

Ánh tà dương buổi lúc chạng vạng xuyên qua khung cửa sổ kính sát đất, lặng lẽ phủ lên mái tóc và khuôn mặt của hai người, những tia sáng nhuộm đỏ cả những đám mây trên bầu trời, rồi cũng lặng lẽ leo lên chóp tai lạnh lẽo của người thanh niên, chiếu vào khuôn mặt thanh tú của cô gái.

Nhiệt độ trong phòng dường như đang tăng lên, Tưởng Kiêu nhắm mắt lại, giống như đang chịu đựng một sự tra tấn nhẹ nhàng. 

“Bôi xong rồi nhưng thuốc vẫn còn chưa khô, anh từ từ hẵng vén xuống.” 

Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai, cô thu dọn hộp thuốc, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Những cái này là ai đánh?” 

Cô cất tiếng hỏi, căn phòng liền im lặng lại. 

Hồi lâu sau, Tưởng Kiêu rũ mắt xuống: “Bố anh.” 

Tạ Thanh Di cũng đã đoán được kết quả này, dù sao thì với thân phận của Tưởng Kiêu, trên đời này này làm gì có ai dám động tay với anh, trừ người trưởng bối duy nhất của anh. 

“Tại sao?” 

Tạ Thanh Di không hiểu, chú Tưởng là một người hiền lành, rộng lượng như vậy, hoàn toàn không giống một bậc phụ huynh sẽ ra tay đánh con mình, huống hồ chi Tưởng Kiêu đã là người lớn rồi.

Cô quậy phá và hay giả vờ như thế, vậy mà còn chưa bao giờ bị động đến nửa ngón tay, có đôi khi khi cô làm điều gì sai, cùng lắm là bố sẽ nhăn mặt nói với cô vài câu. 

Anh Tạ Minh Duật thì đã bị đánh một lần nhưng đó là khi anh ấy còn rất nhỏ, hơn nữa cũng chỉ bị bố đánh có hai cái bạt tay, mẹ đã nhanh chóng bước tới để can ngăn rồi.

Những trận đòn vụn vặt đó so với mảng màu đỏ sậm trên lưng Tưởng Kiêu hoàn toàn không phải là cùng một khái niệm.

Có thể xem là ngược đãi đúng không?

Trái tim Tạ Thanh Di đột nhiên chua sót, sống mũi cũng cay nồng: “Tại sao chú Tưởng sao lại đánh anh? Còn đánh thành ra thế này nữa?”

Tưởng Kiêu suy tư, thấp giọng nói: “Anh đã làm sai.”

“Cho dù có làm sai thì cũng không nên đánh người… Còn đánh thành ra thế này thì quá đáng quá rồi!” Cổ họng Tạ Thanh Di hơi nghẹn lại.

Nghe thấy trong giọng nói của cô có cả tiếng nghẹn ngào, Tưởng Kiêu quay đầu nhìn cô gái đang rơi lệ bên cạnh, trong lòng đột nhiên dao động.

“Em không cần phải buồn.”

Đôi mắt xanh lục của anh khẽ mềm mại lại, giọng điệu chậm rãi: “Nhìn thì đáng sợ nhưng thật ra cũng không đau lắm.”

“Đã như thế này rồi mà còn không đau sao? Anh xem em là con nít ba tuổi à.”

Tạ Thanh Di bĩu môi, trong lòng cô khó chịu vô cùng, người này có ngốc không chứ, bản thân mình đã như vậy rồi mà còn dỗ ngược lại cô nữa chứ.

Quay mặt đi, cô tức giận hỏi: “Nói mới nhớ, rốt cuộc là anh đã làm gì sai?”

Tưởng Kiêu nhìn cô thật sâu, một lúc sau, đôi môi mỏng khẽ giật: “Không có chuyện gì.”

Tạ Thanh Di: “Không thể nói? Giết người phóng hỏa, làm điều phi pháp sao?”

Tưởng Kiêu: “Em không thể nghĩ về anh tốt hơn một chút à?”

Tạ Thanh Di: “Ngoài những chuyện này ra, em không thể nghĩ ra lý do nào khác để chú Tưởng có thể ra tay với anh tàn nhẫn như vậy.”

Nhìn bộ dạng định sẽ truy hỏi đến cùng của cô, Tưởng Kiêu đột nhiên cong môi, rồi nói: “Anh thích một vật quý gia truyền của nhà người khác, muốn ăn trộm, bị bố phát hiện ra nên đã dạy dỗ anh một trận.”

Tạ Thanh Di kinh ngạc “à” lên một tiếng: “Ăn trộm? Anh ăn trộm đồ sao?”

“Ừm.”

Tưởng Kiêu khẽ nheo mắt lại: “Đồ gia truyền, người ta không chịu bán nhưng anh thật sự rất muốn có được, cho nên chỉ có thể dùng thủ đoạn đê hèn đi ăn trộm.”

Trong ánh mắt kinh ngạc và trong veo của cô, thái độ của anh lại càng tùy tiện hơn nữa, mang theo vài phần tự ngược đãi và khinh thường: “Bây giờ em đã biết, tâm tư đê hèn của anh rồi đấy…”

Anh là một người tồi tệ và đê tiện như thế đấy.

Tạ Thanh Di quả thực có chút kinh ngạc, đôi mắt đen láy chuyển động, bật thốt lên: “Thứ gì mà anh lại thích đến như vậy? Nói cho em biết, em sẽ nghĩ cách cho anh.”

Tưởng Kiêu không nói gì, nheo mắt nhìn cô: “Em không nghĩ là anh sai sao?”

“Ăn trộm chắc chắn là không đúng rồi. Nếu anh trộm mà có giá trị lớn là anh sẽ phải bóc lịch đó. Nhưng chúng ta có thể ném tiền vào đó mà, chỉ cần chúng ta có đủ tiền, người ta chắc chắn sẽ động lòng. Trên đời này không ai gây khó dễ với tiền đâu.”

Tưởng Kiêu cười: “Gia tộc đó cũng rất giàu có, không thua gì hai nhà chúng ta đâu.”

Tạ Thanh Di nghẹn lời: “Vậy thì chuyện này… có hơi khó xử lý rồi.”

Sau khi suy nghĩ, cô khuyên nhủ: “Quên đi, chỉ là một món đồ thôi mà, nếu không có được thì thôi vậy. Có khi một khoảng thời gian sau, anh sẽ thích thứ khác, dù sao thì trên thế giới này cũng có nhiều điều tốt đẹp như vậy.”

Giống như cô vậy, cô thích alexandrite nhưng nó cũng không ngăn cản được việc cô thích kim cương, hồng ngọc, ngọc lục bảo và các đồ trang sức khác.

Khóe miệng Tưởng Kiêu co rút, anh không nói gì nữa.

Tạ Thanh Di ở bên cạnh lại léo nhéo thêm một đống thứ nữa, chủ yếu là phàn nàn rằng chú Tưởng đã ra tay quá nhẫn tâm.

Chẳng bao lâu sau, thư ký Triệu đã đưa quần áo mới của phụ nữ tới.

Sau khi Tạ Thanh Di mặc vào, bầu trời bên ngoài cửa sổ cũng đã mờ tối rồi.

Vốn dĩ cô muốn đi ăn tối với Tưởng Kiêu nhưng Tưởng Kiêu lại nói buổi tối có một bữa tiệc quan trọng không thể hủy được.

Mặc dù trong lòng có chút buồn bực nhưng cô cho rằng mình đã ở bên cạnh anh cả một buổi chiều rồi, cô cũng không thể nào mặt dày quấy rầy anh thêm nữa, vì vậy cô đành phải ngồi xe về Cung Côn Ngọc Đàn trước.

Trên đường trở về, Tạ Thanh Di lại tìm Tần Cửu.

Diane: [A Cửu, vẫn là người bạn đó của tớ. Vừa rồi cô ấy nói với tớ rằng người đàn ông đó vô tình làm tay bị thương, cô ấy đã bôi thuốc cho anh ấy. Sau đó bọn họ trò chuyện một lúc, người đàn ông đó còn kể cho cô ấy nghe một chuyện riêng tư của mình nữa.]

Diane: [Chuyện đó rất riêng tư, trên đời này chắc chỉ có hai người bọn họ biết mà thôi.]

Không bao lâu sau, đầu dây bên kia đã trả lời: [Chúc mừng cô bạn đó của cậu, cô ấy đã được coi như bạn thân hay là chiếc lốp dự phòng rồi.]

Diane: […]

Được rồi, hôm nay hãy bàn về cái chết đi.

Đặt điện thoại xuống, cô nặng nề nằm xuống ghế sau xe, mu bàn tay che trán, một khuôn mặt đau đớn.

A a a a a a a a a a a a, rốt cuộc là phải làm sao mới có thể khiến cho anh thích cô đây?

Không phải kiểu như em gái, mà là kiểu xem cô như một người phụ nữ thực sự.

Hôm nay cô đã như vậy rồi, thế mà anh vẫn không chút dao động…

Chờ đã, hình như cũng không hoàn toàn thờ ơ?

Tạ Thanh Di cẩn thận hồi tưởng lại, lúc ở trong phòng tắm bế cô lên, cả người anh cứng đờ, rồi khi bôi thuốc, vành tai anh có chút ửng đỏ. 

Trên thực tế, chẳng lẽ anh cũng không phải là hoàn toàn không có bất kỳ cảm giác gì với cô? 

Có lẽ nếu như cô cố gắng thêm chút nữa, liệu Tưởng trưởng lão thanh tịnh, cấm dục có thể sẽ phá giới không nhỉ? 

Nghĩ đến đây, cô đột nhiên lấy lại được sự tự tin, mở phần mềm nghe nhạc và chia sẻ bài hát “Nữ nhi tình” lên vòng bạn bè. 

Một lúc sau, dưới dòng trạng thái của cô xuất hiện một loạt các bình luận—— 

[???]

[Bị hack tài khoản rồi à?]

[Tại sao lại nghe một bài xưa như vậy?]

Một vài bình luận khen ngợi số ít đến từ ông nội, bà nội, ông ngoại, bà ngoại: [Ca khúc cũ kinh điển, nghe hoài không chán. Bông hoa / Bông hoa / Ngón tay cái /]

Tạ Thanh Di tùy tiện trả lời lại một vài bình luận, xe cũng đến Cung Côn Ngọc Đàn. 

Tối nay Tưởng Việt cũng ở nhà. 

Thấy Tạ Thanh Di trở về một mình, ông bảo cô vào phòng ăn dùng bữa tối. 

Trên bàn ăn, Tạ Thanh Di nghĩ đến vết thương trên người của Tưởng Kiêu, sau đó nhìn chú Tưởng Kiêu đang tươi cười niềm nở, chỉ cảm thấy đầu lọc filter của mình hình như đã bị vỡ đi một lớp, không còn hòa nhã như trước nữa. 

Cô thực sự là một người rất bao che khuyết điểm, và trong lúc bất tri bất giác, cô đã coi Tưởng Kiêu như là người của mình. 

Nhưng chú Tưởng là bố của Tưởng Kiêu, bố dạy dỗ con cái thì dù có thế nào cũng không đến lượt bậc con cháu hơn nữa còn là người ngoài như cô xen vào. 

Một bữa ăn vô cùng yên tĩnh.

Tưởng Việt cũng nhận ra cô nhóc này đã không còn hoạt bát như trước nữa, dịu dàng hỏi: “Thức ăn hôm nay ăn không hợp khẩu vị của con à?” 

Tạ Thanh Di cầm khăn ăn lên, chậm rãi chấm chấm khóe miệng: “Không phải, các món ăn đều rất ngon.” 

Tưởng Việt: “Vậy sao con lại ăn ít như vậy?” 

Tạ Thanh Di nói: “Con không có cảm giác muốn ăn…” 

Cô muốn nói rồi lại thôi, cứ ngập ngừng nhưng cuối cùng cũng không kìm được, trước khi Tưởng Việt rời bàn, cô đã gọi ông ta lại: “Chú Tưởng.”

Tưởng Việt Nhân dịu dàng nhìn cô: “Sao vậy?” 

Tạ Thanh Di siết chặt ngón tay, đứng dậy nhìn ông: “Chú Tưởng, con nghĩ… Anh William dường như càng ngày càng khép mình lại. Thực ra cho dù là người lớn hay trẻ nhỏ đều cần tình yêu thương và bầu bạn. Anh ấy đã rất tài giỏi rồi. Nên đôi khi chú cũng không cần phải quá nghiêm khắc với anh ấy như vậy đâu.” 

Tưởng Việt nheo lại đôi mắt đen lại, kéo dài âm cuối: “William nói gì với con à?”

Người đàn ông trước mặt rõ ràng đang mỉm cười nhưng Tạ Thanh Di lại đột nhiên cảm thấy ánh mắt của ông vừa u ám vừa lạnh lùng, khiến đáy lòng cô có hơi hoảng. 

Cô vội vàng lắc đầu: “Không phải, anh ấy không nói gì với con cả, là con tự mình nhìn ra. con chỉ cảm thấy anh ấy không còn thân thiết với con… và anh trai của con như trước nữa.” 

“Tính cách của William đó giờ đều rất hướng nội.”

Tưởng Việt trầm ngâm gật đầu, nụ cười chín chắn và không hề mất đi phong nhã lại trở nên ấm áp: “Tuy nhiên, nó thật là may mắn khi có một cô em gái quan tâm đến nó nhiều như vậy.” 

Tạ Thanh Di thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy chú Tưởng đã trở lại thành người chú tốt bụng rồi. 

Cô nói: “Anh ấy đối xử rất tốt với con, con quan tâm đến anh ấy cũng là chuyện nên làm mà.” 

Tưởng Việt mỉm cười: “Vậy thì con giúp chú một việc đi.” 

Tạ Thanh Di: “Dạ?” 

“Con giúp chú chọn xem thiên kim tiểu thư nào phù hợp với thằng bé hơn.” 

Tưởng Việt nhìn cô, vẻ mặt thoải mái: “Nếu là sự lựa chọn của con, chắc là thằng bé sẽ tiếp nhận. Dù sao nó cũng chưa bao giờ từ chối con mà, đúng không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.