* * *
“Cậu có tin tôi không?”
“Trong lòng anh tự có đáp án.”
* * *
Khương Dĩ An xuống sân khấu, đối mặt với đám đông bên dưới, y đưa mắt tìm kiếm nhưng không thấy Văn Khác đâu cả. Điện thoại trong túi rung lên, y lấy ra trả lời: “Alo.”
“Đừng lo lắng” Văn Khác nói, “Em chờ anh ở bên ngoài.”
“Đừng cúp máy.” Khương Dĩ An vội vàng nói, “Tôi ra ngay đây.”
Văn Khác: “Được.”
Phía sau có ai đó gọi y nhưng Khương Dĩ An không dừng lại, y xuyên qua cửa cách âm, dẫm lên những bậc thang bụi bặm trong hành lang tối tăm. Cửa chính của Global mở ra một khe hẹp, ánh sáng ùa tới, ngăn cách tầm nhìn thành hai mảng sáng tối rõ rệt.
Khương Dĩ An nắm chặt điện thoại di động, chạy nhanh về phía ánh sáng. Đương khi bước đến bậc thang cuối cùng, y kéo cửa, đang định lên tiếng thì một chiếc áo khoác mang theo nhiệt độ cơ thể đã đáp xuống vai y.
Văn Khác lo lắng nói: “Sao phải chạy.”
Khương Dĩ An cúp điện thoại, lau mồ hôi, quấn chặt áo khoác, sốt ruột hỏi: “Cậu phải về nhà sớm sao?”
Văn Khác: “Đêm nay em trực ban, phải về đơn vị.”
Khương Dĩ An rũ mắt đi sát bên anh, khoảng cách gần đến mức có thể nghe thấy âm thanh cọ xát của vải vóc: “Ừ.”
Bầu trời sao điểm xuyết những đám mây mỏng, Văn Khác âm thầm hộ tống Khương Dĩ An đi về hướng chung cư Mạt Lê. Im lặng suốt dọc đường, Khương Dĩ An giấu mặt dưới lớp quần áo không biết đang suy nghĩ gì, dần dần từ sóng vai cùng Văn Khác biến thành một trước một sau.
Văn Khác giảm tốc độ, nghiêng người hỏi: “Anh sao vậy?”
Khương Dĩ An: “Cậu ở lại với tôi được không.”
Miệng lưỡi cứng rắn, giọng điệu cũng không giống như đang thỉnh cầu nhưng Văn Khác lại vô cùng thích sự thẳng thắn này. Khương Dĩ An biết bản thân đang vô cớ gây sự, lại bổ sung: “Nhưng tôi không muốn trì hoãn công việc của cậu.”
“Vậy làm phiền ca sĩ Khương đi cùng tôi.” Văn Khác cười nói, “Theo tôi về cục cảnh sát tăng ca.”
Cánh cửa cục cảnh sát không được hoành tráng lắm, trước tòa nhà văn phòng chỉ có hai ngọn đèn mờ. Văn Khác bước lên cầu thang, dẫn Khương Dĩ An vào căn phòng ở cuối hàng lang. Đóng cửa lại, Khương Dĩ An cởi áo khoác treo lên móc, ngước mắt quan sát xung quanh. Trong không gian chật hẹp, bên phải là phòng vệ sinh, đối diện với bàn làm việc có một chiếc giường gấp dựa vào vách tường, tủ quần áo giản dị được kê ngay gần đó.
Văn Khác: “Ngồi lên giường đi, em pha cho anh tách trà.”
Khương Dĩ An nắm cổ áo sơmi ngửi thử: “Quần áo tôi có mùi.”
Văn Khác tiến đến gần: “Ừ, thơm quá.”
Khương Dĩ An: “…… Sao có thể.”
Văn Khác cho nửa qủa quất vào nước trà: “Em mang lăng kính của fans mà.”
Khương Dĩ An ngồi dựa vào tường, cởi giày, giũ chăn đắp lên chân. Y nhận lấy chén trà trên tay Văn Khác, phồng má thổi hơi nóng: “Khi cậu trực ban phải làm những việc gì?”
Văn Khác: “Soạn thảo kế hoạch công tác, hoàn thiện nội quy, sắp xếp văn kiện nội bộ và một số việc lặt vặt khác.”
Khương Dĩ An nhấp một ngụm trà: “Có nhàm chán không?”
Văn Khác nói: “Dù sao đêm nay cũng sẽ không như vậy.”
Anh ngồi vào bàn rồi bật đèn làm việc, tầng ánh sáng ấm áp rơi xuống vai và cổ người đàn ông. Chiếc áo màu lam vẽ ra những đường cong mượt mà rộng lớn phía sau lưng, quai hàm sắc nét, sườn mặt lạnh lùng, nhưng chỉ cần nghe thấy giọng của Khương Dĩ An thì hết thảy các góc cạnh đều hóa mềm mại, dịu dàng.
Khương Dĩ An: “Văn Khác.”
Văn Khác quay đầu, nhẹ giọng hỏi: “Sao thế?”
Trong căn phòng đơn điệu với hai gam màu chủ đạo là xám và trắng thì chiếc sơ mi đỏ trở nên cực kì bắt mắt. Khương Dĩ An hạ thấp vai trái, cổ áo sơmi nghiêng sang một bên, xương quai xanh lộ ra một nửa câu lấy tâm hồn Văn Khác.
Khương Dĩ An đặt chén trà lên góc bàn: “Tôi ngủ một lát nhé.”
Văn Khác duỗi tay khép kín nửa khung cửa sổ, dặn dò: “Đắp chăn cẩn thận.”. ngôn tình hay
Trốn vào ổ chăn xa lạ nhưng không sợ người lạ, tuy buồn ngủ nhưng vẫn lựa chọn hướng về phía ánh sáng. Khương Dĩ An chợt nhớ tới câu nói của Văn Khác vào bữa cơm đầu năm mới “Vì muốn làm người mình thích vui vẻ”. Bàn tay dưới lớp chăn mỏng bất giác nắm chặt, y có thể phát hiện ra một số manh mối sau khoảng thời gian quen nhau nên gấp rút muốn xác minh xem có phải người này thích mình hay không. Song, Khương Dĩ An sợ tình cảm bị từ chối, điều này sẽ ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ hiện tại, gây ra nỗi lo khiến y không thể bình tĩnh đối mặt được.
Suy nghĩ trong đầu như sông cuộn biển gầm thế nhưng chẳng mấy chốc Khương Dĩ An đã ngủ thiếp đi. Không biết qua bao lâu, y mơ hồ nghe thấy tiếng đóng cửa. Khi y mở mắt ra đèn bàn vẫn sáng nhưng không thấy Văn Khác đâu cả, trên mặt bàn có trải hồ sơ một vụ án.
Khương Dĩ An rời khỏi giường, đứng dậy đi lấy chén trà nhuận giọng. Tầm mắt y lướt qua một trang tài liệu bị túi hồ sơ đè lên, tấm ảnh dài mười cm của bản thân trần trụi lộ ra trên góc.
Đầu ngón tay nắm lấy góc trang giấy rồi rút ra, Khương Dĩ An đọc văn bản một cánh cẩn thận, vừa lật sang trang thì Văn Khác cầm điện thoại quay trở lại. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Dĩ An đặt tài liệu về chỗ cũ sau đó trèo lên giường. Bỗng nhiên y không buồn ngủ nữa nên ngồi thẳng dậy, im lặng nhìn chăm chú ra ngoài cửa sổ.
Văn Khác bước vào phòng, nhìn chằm chằm vẻ mặt kìm nén của Khương Dĩ An. Anh đi đến trước giường, đứng yên một lát nhưng đối phương vẫn giả vờ thờ ơ. Thân hình cao lớn chặn ánh sáng lại, anh chậm rãi ngồi xổm xuống, Khương Dĩ An rốt cuộc cũng quay đầu sang, ra vẻ bình tĩnh nhìn vào mắt Văn Khác: “Cậu có tin tôi không?”
Văn Khác nói: “Trong lòng anh tự có đáp án.”
Im lặng hồi lâu, Khương Dĩ An cúi đầu vuốt ve tấm chăn: “Đây không phải trách nhiệm của cậu.”
Văn Khác: “Anh không cần lo lắng.”
“Đồng ý với tôi, đừng dây vào chuyện này, sẽ rất nguy hiểm.” Khương Dĩ An lắc đầu, “Nó sẽ mang đến rắc rối lớn cho cậu chứ chẳng có lợi ích gì.”
Văn Khác không đáp lời, hỏi lại: “Anh có tin em không?”
Trong mỗi đôi mắt đều chứa đựng sự cố chấp của riêng mình, trong lòng Văn Khác hiểu rõ Khương Dĩ An cần thêm thời gian để tình nguyện đối mặt. Anh không tiếp tục đề tài này nữa: “Bây giờ là 3 giờ sáng, ngủ tiếp một lát đi, 5 rưỡi em gọi anh dậy.”
* Bản edit này chỉ được đăng tải duy nhất tại Wattpad -Cassey-. Tất cả những nơi reup khác đều chưa có sự cho phép.
Đầu tháng tư, nhiệt độ ở Cảnh Nam tăng dần. Bình minh đến sớm, hai người rời khỏi Cục cảnh sát để tránh đoàn người đông đúc đang đi làm. Văn Khác lái xe đưa Khương Dĩ An đến khu chợ buổi sáng ở Đông Thành.
Khi đến nơi, trời đã gần như sáng hẳn, người đi đường ngày một đông đúc khiến Khương Dĩ An cảm thấy khó chịu. Y khoác chiếc áo gió mỏng của Văn Khác, căng thẳng bước vào chợ, không ngừng ép bản thân loại bỏ nỗi sợ, mau chóng thích nghi với cuộc sống bình thường.
Trên đầu y là một chiếc mũ cảnh sát, Văn Khác dịu dàng nói: “Cứ mạnh dạn tiến về phía trước, không ai dám nhìn anh.”
Khương Dĩ An nghi hoặc liếc mắt ra bên ngoài từ dưới vành mũ, quả nhiên, nhóm chủ quán đều trợn tròn mắt, thành thành thật thật lấy ra “Giấy phép kinh doanh” và “Giấy chứng nhận vệ sinh an toàn thực phẩm” đặt lên trên quầy hàng, con mèo đứng cạnh xe bánh rán trong góc chợ lập tức chạy mất dạng.
Khương Dĩ An khẽ cười, giọng nói cách một lớp khẩu trang nghe có hơi buồn bực: “Cậu không phải là quản lý khu chợ, tại sao họ phải phản ứng mạnh như vậy?”
Văn Khác xác định mục tiêu, đi thẳng đến quầy hàng quen thuộc cách đó vài mét: “Bị kiểm tra bất ngờ mấy lần nên họ sợ ấy mà, nhìn thấy cảnh sát là run cầm cập.”
Gần khu vực thủy sản, có một người phụ nữ trung niên bụng phệ đang trông hai sạp rau củ lớn, nhìn thấy Văn Khác từ xa bèn vẫy tay chào: “Tiểu Khác!”
Văn Khác đáp: “Dì Triệu.”
Dì Triệu cười khanh khách: “Hôm nay đi chợ sớm vậy.” Bà liếc nhìn người đang che chắn kín mít bên cạnh Văn Khác, “Con không đi cùng dì à?”
Văn Khác: “Thường thì sau tám giờ dì ấy mới đến ạ.”
Văn Khác thành thạo lấy túi nilon, ghé sát môi vào bên tai Khương Dĩ An: “Trong nhà anh thiếu cái gì?”
Khương Dĩ An đáp: “Hôm kia Lâm Dã mang tới một túi rau tươi, ăn hai bữa vẫn còn dư một chút, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”
Văn Khác gật đầu: “Vậy lấy một thứ một ít.”
Hành, gừng, tỏi và tất cả nguyên liệu nấu các món ăn tại nhà đều được đóng gói với số lượng nhỏ, dì Triệu giúp cân và tính tiền. Thoáng thấy bàn tay của Văn Khác đang lấy ớt xanh, bà kêu một tiếng “Này” rồi nói to: “Tiểu Khác, chẳng phải con không thích ăn ớt xanh sao. Mỗi lần đi chợ, dì con đều phàn nàn về việc con kén ăn, khẩu vị thay đổi rồi à?”
Khương Dĩ An giật mình, cong ngón trỏ gõ nhẹ lên trán, Văn Khác không thích ăn ớt xanh? Nhưng lần đầu tiên y nấu cơm cho Văn Khác, cậu ấy đã quét sạch một đĩa trứng xào ớt xanh mà.
Sau khi chọn hai túi lớn đựng đầy rau, Văn Khác trả tiền và gửi tạm ở chỗ dì Triệu, anh định đến khu vực thủy sản gần đó mua cá tôm rồi tiện đường lấy về. Chưa đi được hai bước, Văn Khác quay lại nhìn người bên cạnh, Khương Dĩ An vẫn đứng trước quầy hàng và nhìn anh với ánh mắt phức tạp.
“Có chuyện gì thế?” Văn Khác hỏi.
Khương Dĩ An cau mày: “Cậu không thích ăn ớt xanh?”
Văn Khác đoán được tâm tư của y, uyển chuyển đáp: “Cũng không hẳn vậy.”
Khương Dĩ An sốt ruột nói: “Không thích mà còn ăn hết đĩa trứng đó à?”
Nụ cười trong trẻo tràn qua khóe môi, Văn Khác cách một chiếc mũ cảnh sát xoa đầu Khương Dĩ An: “Quả thật là không thích. Nhưng em lại rất thích ăn ớt xanh do Khương Dĩ An làm.”
___
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.