*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
* * *
Biến mất hai năm thì ra anh ở đây sao.
Khương Dĩ An.
* * *
[1.]
Trở lại đội sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Văn Khác nhìn thấy một loạt thanh niên ngái ngủ, ngồi xiêu vẹo trên bậc cửa. Ngọn đèn mờ nơi đỉnh đầu rọi xuống lớp tuyết đầu mùa chưa tan hết, phản chiếu những mảng sáng vụn vỡ, lấp lánh lóa mắt.
Đoạn Dương chỉ dựa vào chút ý thức mỏng manh treo trên dây thần kinh, trong tầm mắt mơ hồ, cậu nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc, tức khắc mở to hai mắt, như fans nhìn thấy thần tượng nhiệt tình bổ nhào về phía anh: “Sếp!”
Các cậu trai khác đồng loạt “sống dậy”, sôi nổi đứng lên, vây thành vòng tròn chào đón: “Đội trưởng Văn.”
Văn Khác bị tư thế của đám cảnh sát nhỏ trong đội làm cho dở khóc dở cười, anh giơ tay lên vò đầu Đoạn Dương, thuận tiện cởi ba cúc áo trên cùng của bộ cảnh phục, hoạt động vùng vai cổ đã tê cứng: “Khuya rồi sao còn chưa về ký túc xá ngủ đi?”
“Hì hì.” Đoạn Dương che trán cười hai tiếng.
Văn Khác đã quá quen thuộc với mấy đứa nhóc này, thậm chí không cần nhìn biểu hiện trên mặt Đoạn Dương, lập tức biết cậu đang kìm nén chuyện gì, hỏi: “Lần này lại là lý do gì đây?”
“Sinh nhật Tiểu Hàn!” Đoạn Dương nháy mắt với Hàn Hiểu Quân, Hàn Hiểu Quân là người dễ xấu hổ nhất trong đám, nói dối là đỏ mặt nên chỉ im lặng gật đầu.
“Các cậu không có ai sinh vào mùa đông cả.” Văn Khác rũ mắt tháo găng tay, x0a nắn những ngón tay đông cứng.
Đoạn Dương cợt nhả che ngực: “Sếp, trí nhớ của anh tốt thật, em cảm động quá.”
“Bớt nịnh hót.” Từng bước dẫm lên bậc cửa, Văn Khác phủi rơi những bông tuyết trong suốt trên mũ, “Chờ anh mười phút.”
“Sếp, em yêu anh!” Đoạn Dương quân tư thẳng thớm, vòng tay tạo thành hình trái tim cực lớn.
Trong hành lang tối om, đèn cảm ứng giọng nói lần lượt sáng lên, Văn Khác đẩy cánh cửa gỗ phía trong cùng, bước vào văn phòng, cởi bỏ bộ đồng phục cảnh sát giao thông màu đen. Ánh sáng yếu ớt xuyên qua cửa sổ, phác họa lên đường nét cơ thể với những cơ bắp rắn chắc, vai rộng eo thon, cảm giác cực kì quyến rũ.
Mặc áo sơ mi cùng quần jean, khoác ngoài một chiếc áo gió màu cà phê càng khiến đôi chân thêm thon dài thẳng tắp.
Đoạn Dương đứng ở ven đường vẫy ba chiếc taxi. Khi Văn Khác đi ra, cậu sốt sắng mở cửa sau xe: “Sếp, em đã đặt chỗ ở Global rồi.”
Văn Khác liếc xéo cậu một cái: “Cậu thành hội viên ở đó rồi à?”
“Ai da.” Đoạn Dương theo gót lên xe, hơi ấm phả vào mặt, cậu thoải mái dựa vào Văn Khác, “Lần nào cũng không thanh toán bill của chúng ta, không phải em đang tiết kiệm tiền cho anh sao, trở thành hội viên sẽ được lợi hơn mà.”
Văn Khác dáng vẻ nghiêm chỉnh, trầm giọng nói: “Ngồi hẳn hoi.”
“Vâng.” Đoạn Dương nghe lời, xê dịch cơ thể, giơ tay nắm lấy mái tóc hơi xoăn của mình. Yên tĩnh không quá hai phút, cậu lại mon men đến gần, cười hì hì hỏi: “Sếp, năm nay anh 28 rồi phải không?”
Văn Khác cúi đầu, ngón tay di chuyển trên màn hình điện thoại, hơn một trăm tin nhắn WeChat nhắc nhở, một đám cậu ấm, tất cả đều rủ anh đi chơi dịp Tết Nguyên đán. Anh đồng loạt trả lời: “Làm nhiệm vụ rồi.”
Ánh sáng màn hình ánh lên đôi con ngươi đen thẫm sâu thẳm, Văn Khác nhướng mi mắt, nhìn vẻ mặt bát quái của Đoạn Dương: “Ừ.”
“Ngay cả Hàn Hiểu Quân cũng có bạn gái rồi.” Đoạn Dương thẳng thắn: “Đến khi nào em mới có chị dâu đây.”
Công việc của cảnh sát giao thông vừa buồn tẻ vừa nhàm chán, nhiều quy củ lắm hạn chế, ngay khi có cơ hội, những đứa nhỏ này sẽ lén trốn ra ngoài để giải tỏa áp lực, Văn Khác nói: “Có chị dâu rồi thì anh không thể yểm trợ cho các cậu đến quán bar chơi đâu.”
Vẻ mặt Đoạn Dương căng thẳng, lo lắng cau mày: “Chị dâu, rất xin lỗi, chị vẫn nên tới muộn một chút đi.”
Tài xế nghe xong thì không nhịn nổi nữa, bật cười khanh khách.
Global cách đội cảnh sát giao thông không xa, nếu không có tuyết rơi, bình thường bọn họ đều chạy bộ tới để nâng cao tố chất thân thể. Không lâu sau, bánh xe taxi dừng lại bên đường, Đoạn Dương đẩy cửa ra, xoay người nói: “Sếp ơi.”
Cậu gọi đến mức Văn Khác đau hết cả đầu:”Lại sao nữa?”
Đoạn Dương: “Em vừa nhớ ra, ngày mai mẹ em đến Cảnh Nam thăm em, có thể cho em xin nghỉ buổi chiều được không?”
Văn Khác gật đầu đồng ý, hai người song song đi vào Global, Văn Khác móc chìa khóa xe Mercedes-Benz trong túi áo gió ra, ném cho Đoạn Dương: “Đã đặt khách sạn chưa?”
Đoạn Dương vững vàng bắt được, trợn tròn mắt, nâng hai tay lên: “Đặt, đặt rồi, sếp à, cái này… “
Văn Khác dậm chân cho rơi bớt tuyết trên mặt giày, nghiêng đầu hướng về phía cửa: “Đi thôi.”
Hai bên tường cạnh cầu thang phủ kín những bức vẽ graffiti đầy sặc sỡ và khoa trương, khi rẽ vào một khúc ngoặt thì tầm nhìn bị chặn lại, phía sau hai lớp cửa cách âm ẩn chứa một thế giới xa hoa trụy lạc. Những cánh tay múa may theo nhạc, organ điện tử thay đổi nhịp điệu, ghita điện đuổi sát theo sau, những đoạn nhạc heavy metal* vang lên khiến toàn sảnh la hét chói tai.
* Heavy metal (thường được gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock
phát triển vào cuối những năm 1960 và đầu 1970, chủ yếu ở Anh và Mỹ. Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói chung là ồn ào.
Văn Khác bình tĩnh ngồi vào ghế A01, hất cằm với Đoạn Dương, dùng mắt ra hiệu, “Đi lấy rượu”. Anh cởi áo khoác gió, để sang một bên, lượt đầu tiên Đoạn Dương lấy Brandy anh đào – món đồ uống ưa thích của Văn Khác, tiếp theo mới lấy cho mình ly Vodka quen thuộc.
* Brandy anh đào
* Vodka
Đám người trong sàn nhảy lắc lư điên cuồng, mùi nước hoa trộn lẫn mùi thuốc lá. Một người phụ nữ mặc váy ngắn cầm ly Whiskey bước đến chỗ Văn Khác, dưới chân đi đôi giày cao gót màu đỏ tươi, cô lắc mông vặn eo ngồi xuống cạnh anh, cười hỏi: “Đi một mình à?”
* Whiskey
Đôi mắt nghiêm nghị liếc nhìn một cái đã khiến cô gái như mất hồn ngả đầu vào vai anh: “Tối nay có hẹn không?”
Văn Khác mỉm cười, lễ phép từ chối: “Cô không phải gu của tôi.”
Ngọn đèn trên đầu đong đưa qua lại, Văn Khác xoay tròn ly rượu trong tay, khuôn mặt góc cạnh sắc sảo in lên võng mạc người phụ nữ, sức quyến rũ mê hoặc lòng người. Cô cười nói: “Chưa thử sao biết là không thích?”
Văn Khác thấy Đoạn Dương bưng mấy ly rượu trở về, anh nói với người bên cạnh vài câu, đối phương ngoan ngoãn rời khỏi ghế dài.
Ánh mắt lướt qua miệng ly, Đoạn Dương ngắm bóng dáng cô gái uể oải bước đi, tò mò hỏi: “Sếp, anh nói gì với người ta thế, dạy em với, tuy không có ai dính lấy em, nhưng ngộ nhỡ người nào đó không có mắt mà em lại không thích…”
Nói xong, Đoạn Dương sụp vai xuống, thở dài: “Em chẳng có chút hi vọng nào cả.”
Văn Khác mím môi cười, nhấp một ngụm Brandy.
Đoạn Dương đưa tay vuốt mái tóc xoăn tự nhiên, tiếp tục chân thành xin chỉ bảo: “Làm thế nào em có thể uyển chuyển từ chối người khác đây?”
Văn Khác bình tĩnh, giọng nói mang theo chút hứng thú: “Cứ nói cậu thích đàn ông là được.”
“A?” Đoạn Dương lộ vẻ kinh ngạc, đứa nhỏ quá ngây thơ, nghe gì cũng tin là thật, ánh mắt nhanh chóng quét từ đầu đến chân người ngồi trước mặt mình, “Sếp à, anh…”
“Nếu người quấy rầy cậu là đàn ông thì cậu nói là thích phụ nữ.”
Đoạn Dương “A” một tiếng, hài lòng gật đầu: “Em hiểu rồi, lỡ như có người bị anh mê hoặc đến thần hồn điên đảo, từ chối không được, lì lợm la li3m sống chết không buông thì tính sao?”
Văn Khác nhướng lông mày: “Tấn công cảnh sát dễ lắm sao?”
Đoạn Dương sửng sốt cười “phì” một tiếng, giơ ngón cái với sếp nhà mình.
Bài hát kết thúc, không khí bị đẩy lên cao trào, âm thanh reo hò cùng ngững tràng vỗ tay kéo dài một lát rồi dịu xuống, sau đó chừa ra một khoảng trống nhỏ, xung quanh chỉ còn vài tiếng nói chuyện thưa thớt. Văn Khác lắc lư ly rượu trong tay, liếc mắt nhìn vu vơ, trong lúc lơ đãng, anh chú ý đến một một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đứng trong bóng tối chật chội bên cạnh sân khấu.
Người đó mặc một thân màu đen, im lặng như sắp hòa thành một thể với bóng tối xung quanh, vạt áo khoác rộng mở lay động bên eo, vòng eo mỏng manh tựa như vươn tay là có thể nắm trọn. Cần cổ mảnh mai, khẩu trang che kín mặt chỉ lộ ra đôi mắt mê ly.
Tất cả các thành viên của ban nhạc đều lui xuống, một lát sau, người đàn ông đi theo một tay guitar khác lên sân khấu, ngồi yên vị trên chiếc ghế bar* cao, dùng ngón trỏ cởi khẩu trang, lại đè vành mũ xuống thấp hơn.
* Ghế bar:
Chiếc cằm thon gầy, cánh môi no đủ, vài lọn tóc tinh tế buông xuống bên tai, không nhìn ra kiểu tóc gì.
Tiếp theo là một bản blues* nhẹ nhàng, Văn Khác thu hồi tầm mắt, đặt ly rượu trong tay xuống, nói với Đoạn Dương: “Anh đi vệ sinh đây.”
* Nhạc Blues có nguồn gốc từ những điệu hát của miền tây Phi Châu được các nô lệ da đen mang sang Bắc Mỹ, đặc biệt là vùng châu thổ sông Mississippi (Mississippi Delta) tại miền nam Hoa Kỳ. Nhạc Blues là từ viết tắt của thuật ngữ Blue Devils (Quỷ xanh), mang ý nghĩa buồn bã, chán nản và u sầu.
Anh đứng dậy khỏi ghế dài, chưa kịp cất bước đã ngây ngẩn cả người.
Giọng hát mang theo chút trầm ấm truyền vào tai xuyên đến tận tim, bất kể là thói quen lấy hơi hay nhả chữ Văn Khác đều vô cùng quen thuộc. Anh xoay người, ánh mắt vốn dĩ không có mục tiêu bất chợt giống như chim ưng săn mồi, lập tức nhìn thẳng vào người ca sĩ trên sân khấu.
Biến mất hai năm thì ra anh ở đây sao.
Khương Dĩ An.
– —
Tác giả có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.
—
Editor có chuyện muốn nói: Cảm ơn các bạn đã đọc.