Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 43: C43: Chương 43



4 giờ chiều chủ nhật, Ngư Lam bước vào cổng trường đúng giờ.

Lúc hắn đến khu dạy học thứ ba có đi ngang qua bảng thông báo của trường bọn họ.

Đó là một màn hình tinh thể lỏng rất lớn, mặt trên liên tục đổi mới thông báo các loại xử phạt vi phạm trong trường học.

Ngư Lam đứng trước màn hình, tay cắm túi quần, đứng nhìn chằm chặp trong chốc lát.

Hai hàng màu đỏ liên tiếp hiện lên:

“Học sinh X ban XXX năm hai viết thư tỏ tình nam sinh, trái với nội quy trường học, phạt viết kiểm điểm 3000 chữ.”

“Học sinh X ban XXX năm nhất viết thư tỏ tình nam sinh, trái với nội quy trường học, phạt viết kiểm điểm 3000 chữ.”

….

Phía sau là danh sách học sinh bị phạt vì “viết thư tỏ tình nam sinh” dài dằng dặc.

Tuy không nhắc đến tên “nam sinh” này nhưng toàn trường đều biết đó là vị ủy viên kỷ luật của bọn họ.

Còn ai vào đây nữa.

Ngư Lan thu hồi tầm mắt, nghĩ thầm: Sớm muộn gì cũng có một ngày tên hắn xuất hiện ở chỗ này.

Ngư Lam lớp 15 năm hai viết thư tình gửi bạn học Chu Miên….

Ngư Lam cười một tiếng.

Không sao cả, bị toàn trường biết cũng có sao đâu.

Hắn thích Chu Miên.

Tốt nhất là toàn thế giới đều biết.

Sáng hôm sau, nghi thức chào cờ diễn ra như thường lệ.

Từ khi kéo gần quan hệ với Chu Miên, Ngư Lam đã không còn phải lên đài chủ tịch vì trái kỷ luật nữa, số lần viết kiểm điểm cũng càng ngày càng ít.

Có dấu hiệu của “Rửa tay gác kiếm”.

Người lên đọc kiểm điểm lần này là Hạng Bùi Lâm.

Người này đã bị ghi xử phạt vào học bạ vì bạo lực học đường nhưng vẫn không biết điều, tiếp tục dẫn người đến gây sự nhằm trả thù ủy viên kỷ luật.

“Liên tiếp tái phạm” là tội nặng, nhà trường vừa ra quyết định xử nghiêm vào tuần trước. Tội của Hạng Bùi Lâm vốn dài dằng dặc, chỉ cần trái kỷ luật một lần nữa là sẽ bị trực tiếp đuổi học.

Khuôn mặt Hạng Bùi Lâm âm trầm, đứng trước microphone đọc kiểm điểm, ngữ khí như một con robot không có cảm tình: “Tôi là Hạng Bùi Lâm lớp 6 năm ba, vì bắt nạt bạn học nên đã chịu khiển trách nặng, tôi sâu sắc nhận thức được hành vi của mình….”

Ngư Lam đứng trong hàng lớp ngửa đầu nhìn đài chủ tịch, lẩm bẩm đưa ra cảm nghĩ của người – đã – từng – là – bất – lương: “Hóa ra cảm giác đứng từ dưới nhìn người khác đọc kiểm điểm là như này.”

Hứa Gia Duyên liếc hắn: “Lúc cậu lên đọc có giống như này đâu.”

Ngư Lam tò mò nhìn cậu: “Không giống chỗ nào?”

Hứa Gia Duyên vỗ tay: “Cái bộ dáng ưỡn ngực ngẩng đầu phô trương kiêu căng ngạo mạn của cậu đến đội danh dự cũng không bì nổi. Cậu cứ như lãnh đạo tập đoàn lên răn dạy mọi người ấy. Rồi lúc lên đài, xuống đài còn được toàn trường nhất trí vỗ tay bôm bốp, đãi ngộ như thế ai mà sánh kịp.

Ngư Lam: “…”

Sau hắn hồi đấy không nhận ra bản thân trẻ trâu đến thế nhỉ.

Ngư Lam xoa xoa mũi, hơi xấu hổ, không lên tiếng nữa.

“Kiểm điểm học sinh mắc lỗi” là hạng mục cuối cùng. Nghi thức chào cờ kết thúc, học sinh về lớp theo hàng.

Trên đường Ngư Lam đến sân thể dục huấn luyện có một Alpha trêu ghẹo hắn: “Trùm trường như này là không được rồi, bao lâu rồi cậu chưa lên đài chủ tịch thế?”

Ngư Lam trề môi dưới, không chút để tâm: “Về sau chắc chẳng lên nữa đâu.”

Đứng ở trên đài chủ tịch nhiều chán lắm.

Đứng ở chủ tịch…

Ngư Lan phát hiện hắn lại chiếm tiện nghi của chủ tịch Chu về mặt tâm tưởng, hắn khụ một cái, chính nhân quân tử nói: “Chán chết.”

Nhiệt độ không khí dạo này đã hạ xuống Lúc huấn luyện còn có thể miễn cưỡng khoác một cái áo đồng phục, đến khi huấn luyện xong, gió thổi qua cái là có thể cảm nhận rõ ràng sự lạnh lẽo của thời tiết.

Ngư Lam chịu lạnh không tốt lắm, hắn mặc một cái áo khoác đen ngồi cạnh Nguyên Kỳ, trong tay cầm một chai nước.

Vừa hoàn thành hai đợt huấn luyện, bọn họ ngồi chỗ này nghỉ ngơi.

Ngư Lam ngắm nghía bình nước lọc, gió trong sân phất qua mái tóc hắn làm lộ ra một khuôn mặt tinh xảo, hàng lông mày đen nhánh dài mà thẳng.

Hắn làm bộ lơ đãng: “Nếu mày thích một người mà không biết người đấy có thích mày hay không thì mày có theo đuổi người ta không?”

Nguyên Kỳ không hề ngẫm nghĩ: “Có chứ.”

Ngư Lam tạm dừng một giây, lại hỏi: “Thế chẳng may người đấy không đồng ý thì phải làm sao giờ?”

Nguyên Kỳ vô sỉ đáp: “Thế cưa đến khi đổ thì thôi, có câu nói như nào ấy nhở —- từ xưa đẹp trai không bằng chai mặt mà.

Nguyên Kỳ đánh giá Ngư Lam một lượt, nước da trắng trẻo, ngũ quan tuấn soái lại mang theo khí chất kiệt ngạo khó thuần, cái gì cũng không vào mắt này thực sự rất cuốn hút.

Gã cực kỳ thành khẩn: “Hơn nữa tao cảm thấy người điều kiện như mày thì chẳng ai cự tuyệt nổi đâu. Thử nghĩ xem, một nửa Omega toàn trường đều muốn phát triển quan hệ nào đó gần gũi hơn với cậu, ngay từ ban đầu cậu đã nắm tỉ lệ thành công gốc là 50% rồi.”

Ngư Lam thầm nghĩ: Chu Miên không phải là Omega.

Là người sở hữu trái tim của 50% Omega còn lại.

Chắc chắn chủ tịch Chu rất khó cưa.

Khỏi phải nghĩ.

Nhưng mà…

Ngư Lam nhẹ nhàng vê vê ngón tay, cụp mắt xuống.

Nguyên Kỳ có một câu không tệ —- đẹp trai không bằng chai mặt, cùng lắm thì theo đuổi tới khi Chu Miên đồng ý thì thôi.

Ngư Lam khách quan đánh giá chính mình, ngoại trừ thành tích học hơi kém thì các phương diện khác đều là cấp bậc “Đỉnh của đỉnh”. Hắn đẹp trai, dáng người tốt, tính cách tuy chẳng ra gì nhưng chắc chắn sẽ đối xử cực kỳ cực kỳ tốt với người hắn thích.

Hẳn là Chu Miên… sẽ không để hắn theo đuổi quá lâu ha?

Huấn luyện sáng kết thúc, Ngư Lam về lớp vào tiết thứ tư.

Hắn lấy điện thoại ra, lướt lướt lịch sử trò chuyện lên trên.

“Hay là cậu không muốn?”

“Tôi nguyện ý mà.”

Đến bây giờ Ngư Lam vẫn nhớ rõ cảm giác rùng mình vui sướng len lỏi đến từng ngóc ngách trong cơ thể lúc hắn nhìn thấy câu trả lời này của Chu Miên, từ đầu ngón tay lan tràn đến tận đại não.

Những chờ mong, lo âu, thấp thỏm, sợ hãi từ hư vô trong lòng hắn đều yên ổn xuống nhờ bốn chữ này.

Anh vẫn nguyện ý luôn kề bên hắn.

Cho nên, với Chu Miên, hẳn là hắn cũng có chút đặc biệt ha.

Ngư Lam hít một hơi, bấm vào khung chat.

Siêu Cá: “Tối cậu có rảnh không?”

Siêu Cá: “Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

…Chuyện rất quan trọng.

Đối tượng thầm mến: “Được.”

Ngư Lam gãi đầu, hắn vẫn chưa nghĩ nên hẹn nhau ở đâu.

Trước kia mỗi khi có việc hắn đều trực tiếp đến văn phòng của Chu Miên, hai người, thanh tịnh.

Nhưng tỏ tình —- tốt nhất vẫn không nên phát sinh ở văn phòng Chủ tịch Hội học sinh.

Hay là cứ đến rừng nhỏ dưới khu dạy học?

Ngư Lam nhìn nickname hắn đặt cho Chu Miên.

Nghĩ thầm: Tối nay phải đổi thành “Đối tượng yêu công khai” rồi.

Mỗi tiết buổi chiều bỗng trở nên thật dài, 45 phút mà cứ như hai thế kỷ vậy.

Lát nữa là đến lúc thổ lộ với Chu Miên rồi.

Ngư Lam vô thức cuộn ngón tay lại, trái tim vẫn luôn đập thình thịch thình thịch, hắn cảm nhận được cảm xúc mờ mịt, chân tay muốn cuống khi đám gà con tiểu học lần đầu tiên rơi vào lưới tình.

Nên mở đầu như nào?

“Cậu có nguyện ý ở bên cạnh tôi không?”

“Chu Miên, hình như tôi hơi thích cậu “

“Chủ tịch Chu, tôi có thể theo đuổi cậu

không?”

Hình như đường đột quá.

Ngư Lam mất nửa ngày cũng không nghĩ ra gì cả, nhịn không được lên mạng tra: “Tỏ tình với người mình thích như nào?”

“Má ơi, lúc bạn trai tui tỏ tình tui á, trên cây treo mấy dải đèn bảy màu nhấp nháy nhấp nháy, trên mặt đất bày 99 đóa hồng đỏ, sau đó ảnh dùng nhẫn thổ lộ với tui~”

Ngư Lam: “….”

Hoa hòe lòe loẹt.

Nửa phút sau, Ngư Lam bình tĩnh nghĩ: Giờ còn kịp đi mua đèn bảy màu với hoa hồng không nhỉ?

Nhưng mà kể cả có mua được thì chắc chắn trường cũng không cho bày ra, mang vào được một lúc là bảo vệ đến vác đi ngay.

Hơn nữa lấy tính cách Chu Miên mà nói, chắc chắn anh sẽ không thích kiểu đó.

Hiện giờ nghĩ nhiều thế, nói không chừng vừa thấy Chu Miên cái là đầu trống rỗng chẳng nhớ nổi gì cả.

Ngư Lam xoa xoa mặt, cảm thấy khả năng hắn làm ra việc như thế cao lắm.

Đến lúc đấy cứ phát huy tùy phong độ vậy.

Tiết cuối cùng, còn 20 phút nữa là tan học, Ngư Lam bỗng muốn đi WC.

Mắc tiểu.

Hắn liếc giáo viên một cái, lén lút chuồn ra từ cửa sau.

Hiện vẫn đang trong giờ học, nhà vệ sinh cực kỳ yên tĩnh, Ngư Lam tùy tay đẩy cửa một phòng đi vào.

Không quá vài giây sau liền có tiếng bước chân “Cộp”, “Cộp”.

Hẳn cũng là học sinh đến WC.

Nhưng người nọ không dừng lại lâu, vừa đến được một lúc là đi luôn.

Ngư Lam không để ý, hắn cất Tiểu Ngư về chỗ cũ, thắt dây lưng rồi đẩy cửa —-

Nhưng lại không đẩy ra được, hình như có gì đó chặn bên ngoài.

Ngư Lam sửng sốt, tiếp túc dùng sức đẩy đẩy hai cái.

Cánh cửa chạm vào cái gì đó làm phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau.

Ngư Lam rất nhanh hiểu ra, có người khóa hắn lại.

Là người vừa đến kia.

Loại Ngư Lam ghê tởm nhất là những kẻ lén thọc dao trong tối, nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của. Trước giờ hắn luôn trực diện đối mặt, làm trùm trường mấy năm còn chưa lật thuyền ở cống ngầm bao giờ.

Thế nhưng có người dám theo dõi hắn, lại còn khóa hắn trong phòng vệ sinh.

Nhưng mà hắn đắc tội quá nhiều người, nhất thời Ngư Lam cũng không nghĩ ra là thằng khốn rùa rụt cổ nào.

Còn hai mươi phút nữa mới tan học, gần như sẽ không ai đi vệ sinh vào tầm này cả.

Ngư Lam nghĩ: Chỉ có thể nhờ chủ tịch Chu tới giải cứu hắn lần nữa thôi.

Hắn mở điện thoại, bấm vào khung chat với “Đối tượng thầm mến”.

“Tôi bị khóa trong WC tầng hai! Cậu có thể tới….”

Ngư Lam còn chưa kịp đánh chữ xong thì trên đầu bỗng truyền đến một tiếng sột soạt.

Hắn ngửa cổ theo bản năng.

Rầm —-

Chu Miên thất thần khép folder trong tay lại, rũ mắt nhìn đồng hồ.

…Còn có hai mươi phút.

Anh đại khái đoán ra Ngư Lam muốn gặp anh nói gì.

Đôi mắt Ngư Lam không giấu được tâm sự, đôi đồng tử màu hổ phách kia trong sáng đến mức chỉ cần liếc một cái là có thể đọc hiểu.

Dù là nét giảo hoạt khi nói năng ngọt xớt với anh hồi trước, cẩn thận thử hay lén lút chú ý trong khoảng thời gian này.

Chu Miên đều thấy rõ ràng rành mạch.

Đối với Ngư Lam, anh cũng có đủ kiên nhẫn.

—- Cho nên, thích anh, hay là thích pheromone của anh, Ngư Lam đã có đáp án rồi sao?

Khóe môi Chu Miên chưa kịp cong lên thì bỗng nhiên tim đập nhanh một cách bất thường.

Như thể đã xảy ra một chuyện nào đó không tốt.

Chu Miên khẽ nhíu mi, anh không chờ đến khi tan học mà đến khu dạy học của Ngư Lam luôn.

Anh đi cầu thang lên tầng hai, đến cửa sau của lớp 15.

Không đóng cửa, có thể nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài.

Chu Miên nhìn về phía chỗ ngồi của Ngư Lam, nơi đó trống không.

Trái tim anh vô cớ lỡ vài nhịp.

Hứa Gia Duyên thấy anh đứng ở cửa, tưởng là Chu Miên đến kiểm tra nên vội vàng chỉ ra ngoài, dùng khẩu hình nói với anh: “Ngư Lam đi vệ sinh rồi.”

Chu Miên gật đầu, xoay người đi về phía WC tầng hai.

Còn chưa đến nơi Chu Miên đã cảm nhận được một sự ẩm ướt lạnh lẽo.

Một thứ hỗn hợp nước lạnh và đá vụn từ phòng nào đó tràn ra sàn nhà WC.

Đồng tử Chu Miên nháy mắt co lại.

Anh bước vào, cao giọng gọi: “Ngư Lam, cậu có ở đây không?”

Bên trong “Ô” một tiếng, là thanh âm của Ngư Lam: “Chủ tịch Chu cứu mạng! Tôi bị thằng chó nào đấy khóa trong này!”

Ngư Lam giẫm lên nước đá đi vào, ánh mắt va phải một cánh cửa nào đó, ánh mắt tức khắc khựng lại —- có một thanh sắt to cỡ ngón tay cái chặn ở ổ khóa.

Anh rút thanh sắt ra, mở cửa.

Ngư Lam ướt sũng từ đầu đến chân, nước còn nhỏ giọt tì trên người xuống, đôi môi tái nhợt vì thiếu máu, tóc còn thấm vụn băng, cả người lạnh đến phát run.

Đôi mắt ướt dầm dề như nhóc thú con đáng thương nào đó bị nước dội nhìn anh.

Nhóc thú rất dữ, vừa lập cập vừa mắng: “Không biết là thằng chó nào muốn hại bố mày… Mẹ nó, đừng để tôi bắt được rồi nện hắn một bộ quyền quân thể.”

Sau đó lùi ra sau hai bước: “Cậu cách xa tôi chút, trên người tôi toàn nước thôi, đừng để ướt quần áo cậu.”

Khuôn mặt Chu Miên trầm như biển sâu, anh nắm lấy cổ tay Ngư Lam kéo về phía mình, giọng nói nghe không ra cảm xúc gì: “Cởi đ ồng phục ra.”

Ngư Lam sửng sốt: “Hả?”

Chu Miên không nói nữa, anh kéo khóa áo khoác đồng phục của Ngư Lam xuống, cởi chiếc áo vì thấm sũng nước mà trở nên cực kỳ nặng nề ra.

Áo sơmi coton bên trong cũng ướt đẫm, màu biến thành dạng trắng nửa trong suốt dán trên người Ngư Lam, phác họa sắc nét ra dáng hình thân thể hắn.

Ngư Lam ngắm Chu Miên, loáng thóang cảm thấy hình như Chu Miên đang tức giận.

…Người tốt tính như vậy cũng sẽ có lúc cáu sao?

Là vì có người “ám sát” hắn ư?

Tức là Chu Miên cũng thực để ý hắn đúng không?

Bộ não nhược trí toàn là yêu với đương trong đầu Ngư Lam lên tiếng.

“Đồ trong cũng cởi ra đi.” Chu Miên thấp giọng nói.

Tay chân Ngư Lam không nghe hắn chi phối, nó tự chủ trương cởi áo sơmi đẫm nước ra.

Chu Miên cởi áo khoác đồng phục của anh xuống, phủ lên cơ thể tr@n trụi tái nhợt của Ngư Lam.

Tuy vẫn rất lạnh, nhưng mà…

Trên áo mang theo độ ấm da thịt của Chu Miên.

Ngư Lam nhấp môi dưới, nhỏ giọng: “…Cảm ơn.”

Thanh âm hắn run run: “Tôi vốn định gọi cậu đến mở cửa hộ tôi, kết quả là nước vào điện thoại nên không bấm màn hình cảm ứng được… Tôi kêu khàn giọng cũng chẳng ai quan tâm cả.”

Chu Miên rũ mắt nhìn hắn, nhẹ giọng hỏi: “Gọi như nào?”

Ngư Lam cúi đầu, cổ họng giật giật: “…Chu Miên.”

Chu Miên trầm mặc trong chốc lát, nói: “Xin lỗi.”

“Tôi tới chậm.”

Cơ thể Ngư Lam tê rần, hắn lắc đầu.

Hiện giờ tốt nhất là Ngư Lam nên đi tắm nước ấm để xua bớt khí lạnh đi.

Nhưng đã 6 giờ chiều rồi, trời rất lạnh, tóc Ngư Lam còn đang ướt, không chịu nổi gió thổi mạnh như vậy.

Chu Miên đưa hắn tới một phòng học không người, bật điều hòa xong lại đến văn phòng giáo viên xin hai khăn lông to dài.

Ngư Lam cuộn tròn ngồi trên sô pha, trên người đắp một cái khăn lông, chóp mũi đo đỏ, lạnh đến mức run lập cập, hắt xì.

Chu Miên nghe thấy tiếng thì quay đầu nhìn hắn, anh cầm ấm nước bên cạnh: “Tôi đi chuẩn bị nước ấm cho cậu, sẽ quay lại ngay.”

Ngư Lam bỗng nhiên kéo tay anh lại.

Giọng nói như thể bị nước làm đóng băng, nghe run run.

“Chu Miên.”

“Tôi có thể theo đuổi cậu không?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.