Hội Chứng Lệ Thuộc Pheromone

Chương 27: Chương 27



Người này đã ở trong lãnh địa của hắn.
Ngư Lam nghĩ thầm.
Sau đó hắn duỗi tay ôm lấy Chu Miên, cánh tay ôm lấy cổ anh, kéo anh lại gần mình nhất có thể.
Ngư Lam đã khao khát làm điều này từ rất lâu rồi.
Mỗi lần Chu Miên ở gần hắn, lúc vô tình ngửi được pheromone của anh, hay thời điểm nói chuyện trực tiếp với anh.
Pheromone Alpha từ trên người Ngư Lam tỏa ra.
Nháy mắt vị rượu mạnh nồng đậm trong không khí bùng nổ đến cực hạn, như thể những dây leo vô hình vươn ra, bện lại thành một nhà giam hòng quấn chặt Chu Miên bên người hắn.
Đồng tử Chu Miên khẽ co lại.
Bao nhiêu lo lắng, hồi hộp cũng những cảm xúc thấp thỏm hỗn loạn nãy giờ phảng phất đều bình lặng xuống vì cái ôm thình lình này.
Anh an tĩnh, tùy ý Ngư Lam cứ xâm chiếm lãnh thổ của mình như vậy, buông thả cho pheromone Alpha bao vây lấy mình.
Chu Miên không biết Ngư Lam bị làm sao.
Nhưng nếu những dị thường phát sinh như vậy liên quan tới anh, anh sẽ chữa khỏi bệnh cho Ngư Lam.
– – Nếu mình không nhìn nhầm thì, Chu Miên nghĩ, anh thấy một cảm xúc gần như là si mê trong ánh mắt Ngư Lam.
Vì sao?
Ngư Lam nuốt khan, mũi nhẹ nhàng dụi dụi, sợi tóc đen nhánh mềm mại khẽ lướt cọ trên làn da Chu Miên, tham lam hít ngửi mùi hương trên cổ anh.
Lòng bàn tay chạm vào mảnh da thịt mềm mại mỏng manh, trong căn phòng nhỏ hẹp, pheromone của Ngư Lam len lỏi từng ngóc ngách, mang theo một khát cầu nào đó không nói thành lời.
Alpha chủ động thả ra pheromone thường chỉ có hai tình huống: Một là khiêu khích thị uy, hai là tán tỉnh gần gũi.
Mà xét trạng thái trước mắt của Ngư Lam, không quá có khả năng là trường hợp đầu.
Chu Miên không xác định được rốt cuộc chuyện là như thế nào, nhưng nhớ lại những biểu hiện trước đó của Ngư Lam, anh chần chừ, thử thả pheromone mình ra.
Hương hoa đào mê hồn tỏa ra từ người Chu Miên.
Thiếu niên đang dừng sức ôm lấy Chu Miên bỗng run cả người lên, cánh tay giam cầm anh siết càng chặt hơn, cổ họng phát ra một tiếng rùng mình tối nghĩa.
Chu Miên hiểu ra, anh bình tĩnh cẩn trọng áp tay lên phía sau lưng Ngư Lam.

Đó là một tư thế ôm chầm lấy người nọ trong lồ ng ngực, lặng lẽ dùng pheromone của mình trấn an hắn.
Hai loại pheromone hòa quyện vào nhau, tạo ra một hương rượu hoa đạo kỳ bí lại say lòng người ngày càng nồng nàn.
Ngư Lam không biết hắn đã ôm Chu Miên như vậy trong bao lâu.
Dã thú trong lồ ng sắt cuối cùng đã bình tĩnh trở lại.
Ngư Lam đã không còn run rẩy mất kiểm soát nữa.
Sau khi tỉnh táo lại, hắn ý thức được chính mình vừa làm cái gì.
Hắn gọi Chu Miên đến phòng dụng cụ, hơn nữa còn chưa hỏi ý kiến anh đã tự ý ôm chầm lấy người ta, thả pheromone nhắm vào anh.

…Hơn nữa còn được đáp lại.
Hình tượng chủ tịch Chu giờ…!không giống trước kia lắm.

Cổ áo vốn dĩ phẳng phiu nay cũng bị hắn cọ đấy nhăn nheo, mà đoạn cổ kia – có lẽ vì từng bị tiếp xúc gần gũi như vậy – cũng phiếm màu đỏ nhạt.
Như thể bị người chà đạp.
Chỉ sợ còn chưa ai được thấy một Chu Miên như vậy.
Bổn đầu sỏ gây tội Ngư nghĩ:
Hắn phải đưa ra một lời giải thích cho Chu Miên.
Ngư lam lần nữa ngồi bệt xuống đất, túm lý trí đang bay xa trở lại.

Hắn trầm mặc hai giây, trước hết phải xin lỗi vì hành động quá phận của mình đã.
Ngư Lam nhỏ giọng mở miệng: “Tôi xin lỗi.”
Hắn chưa được ai cho phép đã…!ôm người ta.
Chu Miên là người đầu tiên.
Kỳ thật hắn càng muốn làm việc gì đó quá mức hơn, nhưng vẫn nỗ lực kiềm chế được.
Ngư Lam hít sâu một hơi: “Chu Miên, tôi bị mắc một bệnh.”
Đôi mắt đen nhánh của Chu Miên nhìn hắn, một tay anh sửa lại ống tay áo, yên lặng nghe hắn giải thích.
“Khoảng hơn tháng trước, cái lần ở hồ nhân tạo ấy, bọn mình…” Ngư Lam không nói tiếp, hắn biết nhất định Chu Miên vẫn nhớ rõ chuyện đấy, “Tôi ngửi thấy pheromone của cậu, hơn nữa, còn có phản ứng với nó.”
Biểu cảm Chu Miên khẽ thay đổi: “Ý là?”
“Cậu đã nghe đến “Hội chứng lệ thuộc pheromone” bao giờ chưa?” Ngư Lam siết chặt ngón tay, nói, “Tôi đến viện hỏi bác sĩ, chỉ có…”
Hắn dừng một chút, như là khó có thể nói ra thành lời, thanh âm thấp xuống: “Chỉ cặp Alpha có độ tương thích pheromone cao hơn 95% mới mắc chứng bệnh này.”
Độ hiểu biết của Chu Miên rộng hơn Ngư Lam rất nhiều, anh hiểu độ tương thích 95% có ý nghĩa gì.
Kể cả là Alpha và Omega cũng rất khó để đạt tới chỉ số như vậy.
Anh và Ngư Lam…
Hàng mi dài hạ xuống, che khuất mọi cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt.
Ngư Lam nói tiếp: “Vì độ phù hợp giữa chúng ta quá cao nên sau khi ngửi thấy pheromone của cậu, tôi sẽ đơn phương sinh ra sự lệ thuộc vào nó.”
“Nếu không được tiếp xúc trong thời gian dài sẽ thấy khó chịu.”
…Sẽ sinh ra một khát vọng nào đó khó có thể miêu tả.
Ngư Lam liếc Chu Miên một cái, cảm thấy biểu tình Chu Miên vẫn ổn, không giống như muốn trói mình lên cột cờ nên lớn mật tiếp tục nói: “Cho nên khả năng phải phiền cậu, cho phép tôi ngửi pheromone đúng hạn.”
“Giống như ngày hôm nay ấy.”
Ngư Lam nói mấy câu đó làm Chu Miên nghĩ đến ít việc phát sinh từ trước tới giờ, thời điểm ấy anh không thể lý giải hành động của Ngư Lam, hiện tại tất cả đều đã có lời giải thích hợp lý.

Cho nên, lúc ấy muốn anh thả pheromone ra, giữ lại đồng phục của anh, trên người lưu lại hương vị của anh, đều là bởi vì hội chứng này ư?
Bởi vì Ngư Lam…!thích pheromone của anh.
Nên mới bỗng nhiên muốn đến gần anh.
“Tôi sẽ không làm mất quá nhiều thời gian của cậu đâu, bác sĩ nói chỉ cần tôi tìm được một Omega có pheromone phù hợp, tạm thời đánh dấu thì sẽ không phát sinh loại tình huống này nữa.”
Thấy Chu Miên im lặng, Ngư Lam mím môi, thấp giọng nói: “Tôi sẽ sớm giải quyết vấn đề này.”
Nhưng hắn không thể hủy hoại một Omega vô tội được, không thể không có cơ sở tình cảm nào mà đòi cắn người ta một cái.

Mà tìm được chân ái trong một khoảng thời gian cũng không dễ dàng chút nào cả.
Nên lúc Ngư Lam nói những lời này cũng có chút chột dạ.
…Đằng nào cũng phải vậy thôi, trước mắt đành phiền Chu Miên gặp xui xẻo vậy.
Thần sắc Chu Miên vốn không có gì biến hóa, nghe Ngư Lam nói vậy, đồng tử bỗng trầm xuống.
Sau một lúc lâu mới “Ừ” một tiếng, cảm xúc không rõ.
Anh muốn nói với Ngư Lam là, cứ tiếp tục như vậy cũng không sao.
– – Có thể lợi dụng anh, có thể thích pheromone anh, có thể đòi hỏi từ anh càng nhiều thứ hơn nữa.
Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn im lặng.
Nếu Ngư Lam biết tâm tư của anh, khả năng sẽ bị dọa đến chạy thật xa.
“Nếu lần sau cần pheromone, báo cho tôi lúc nào cũng được”
Thanh âm Chu Miên rất thấp: “Đừng tự chịu đựng một mình.”
Ngư Lam nghe anh nói vậy, bỗng ngẩn ra.
Không cần thêm bất kỳ điều kiện nào sao?
Không cần hắn “Ngoan ngoan ngoãn ngoãn không vi phạm kỷ luật”, “Thay đổi triệt để, lại lần nữa bắt đầu làm người?”
Cứ thế…!đáp ứng luôn?
Đương nhiên Ngư Lam không thể chủ động nhắc tới mấy điều kiện đó trước mặt Chu Miên rồi, đôi mắt màu hổ phách nhạt nhìn anh, thử thăm dò: “Thế, cậu cho tôi xin số điện thoại được không? Hay là kết bạn Wechat? Như thế dễ liên lạc hơn.”
Chu Miên gật đầu.
Ngư Lam lấy điện thoại ra để Chu Miên lưu số điện thoại.
Nghĩ nghĩ, Ngư Lam để ghi danh bạ là “A Chu Miên”
Lúc mở ra là có thể thấy số này đầu tiên.
Trong không khí còn pheromone chưa tan hết, hai loại mùi hương nhẹ nhàng bện vào nhau, câu ra chút dư vị ái muội.
Ngư Lam cảm giác cổ họng hơi khô khốc, hắn li3m môi dưới, nói: “Giờ tôi thấy khá hơn nhiều rồi, về sau có chuyện gì thì tính tiếp, lúc đấy tôi sẽ gọi cho cậu.”

Lại nói: “Nếu cậu còn bận gì thì cứ đi trước đi.”
“Ừm.” Chu Miên dừng một chút, ánh mắt đảo qua khuôn mặt hắn, chậm rãi nhắc nhở một câu: “Tốt nhất là, cậu chờ một lát rồi hẵng ra ngoài.”
Ngư Lam không hiểu ý anh lắm, chỉ loáng thoáng phản ứng lại.

Chờ Chu Miên rời khỏi đây, hắn mở camera trước ra nhìn.
Camera chiếu ra một gương mặt cực kỳ đẹp trai ngầu lòi ngạo mạn.
Ngư Lam: “…”
Nhưng mà tên ngốc đang đỏ bừng cả tai này là ai vậy trời!
Ngư Lam đã sớm tu luyện skill mặt dày, đến pháo dưa hấu bắn cũng vững vàng như tường thành, trên cơ bản là sẽ không có thời điểm nào bị đỏ mặt cả.
Chỉ có lúc gặp Chu Miên mới mất khống chế rồi thành như này.
…Cho nên chắc chắn là vấn đề ở Chu Miên.
Làm ủy viên kỷ luật làm gì.
Làm hồ ly tinh còn hợp hơn.
Ngư Lam ở phòng dụng cụ vò đầu bứt tai ngẩn người mười phút, lúc về ký túc xá lập tức hồi sinh full máu.

Hắn gọi điện cho Trịnh Vũ Tuyên, ngữ khí sung sướng như sắp bay lên trời: “Tớ kể hết cho Chu Miên rồi! Tớ lại sống! Tớ có thể!”
Trịnh Vũ Tuyên nghe hắn gào rú như vậy là biết chắc chắn tên này lại gặp được chuyện tốt gì rồi, cợt nhả hỏi: “Như nào, cậu ta không đòi ước pháp ba chương với cậu à?”
Ngư Lam: “Không! Cậu ấy không nói gì mà đồng ý luôn! Lại còn cho tớ ngửi lâu cực!”
Trịnh Vũ Tuyên nói: “Thế tức là nhân cách chủ tịch Chu nhà các cậu cũng có tệ lắm đâu, không nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, thế là tử tế với cậu lắm rồi.”
Ngư Lam gãi gãi mặt: “…Đúng thật.

Tớ còn xin số điện thoại cậu ấy nữa.”
Trịnh Vũ Tuyên nghe được thì cực kỳ khiếp sợ: “Thời buổi này ai còn gọi điện thoại nữa? Thà xin Wechat của chủ tịch Chu nhà cậu còn hơn? Nhớ để ý thu xếp đi.”
Quả thực Ngư Lam không hay gọi điện thoại cho người khác lắm, ngẫm lại cũng hợp lý, “Ừm, để tớ dùng số điện thoại tra vậy.”
Hắn nhập số Chu Miên vào ô kết bạn, bấm tìm kiếm.
Tìm thấy một acc tên “z”
Vừa nhìn ảnh đại diện cái đã biết là tài khoản của Chu Miên, Ngư Lam còn chẳng cần đắn đo.

Trời xanh mây trắng non xanh nước biếc, cực kỳ người con ngoan ngoãn nối nghiệp xã hội chủ nghĩa.
Rất có khí chất “chủ tịch Chu”.
Ngư Lam bỗng thấy có chút dễ thương.
Nghiêm tranh một cách dễ thương.
Hắn gửi một sticker [ Cá ] ở ô chat, sau đó gửi “Lời mời kết bạn”.
Chắc chắn Chu Miên biết hắn là ai.
Ngư Lam chợp mắt một lát, đặt chuông báo thức lúc hai giờ chiều để lát nữa còn đến lớp học.
Ngủ dậy, hắn mở điện thoại, phát hiện “z” đã đồng ý lời mời kết bạn.

Ngư Lam khẽ nhướng mày, tùy tay gửi một sticker hình đầu gấu trúc.
Đi đến lớp, lúc sắp vào học, Ngư Lam lại nhìn điện thoại.
Chu Miên không trả lời.
Nên hắn lại gửi một tin: “Chủ tịch Chu đang làm gì đấy?”
Bên kia hiển thị “Đối phương đang soạn tin nhắn…”
z: “Trong lớp, chuẩn bị vào học.”
z: “Đừng chơi điện thoại trong giờ.”
Ngư Lạm: “…”
Mịa, vẫn không thoát.
Ủy viên kỷ luật vẫn xuống tay với chú cá chép be bé ngây thơ vô tội này.
Ngư Lam spam liên tục mười , còn tiện tay tắt thông báo tin nhắn từ Chu Miên luôn.
Chuông vào học vang lên, giáo viên Ngữ văn đẩy cửa vào rồi đưa ra một báo một tin chết chóc: “Tiết đầu hôm nay kiểm tra học thuộc văn cổ học giờ trước.

Các em có năm phút chuẩn bị, lát nữa tôi gọi mà không đọc được thì chép thơ mười lần cho tôi!”
Cả lớp tức khắc rền rĩ, sau đó cắm đầu mở sách giáo khoa soàn soạt soàn soạt.
Ngư Lam nhíu mày, hỏi Hứa Gia Diên: “Tiết trước cô giáo bảo học thuộc gì đấy?”
Hứa Gia Duyên trăm công nghìn việc dành ra một giây trả lời hắn: “Ta với Thành Bắc Từ Công ai đẹp hơn!”
Ngư Lam: “…”
Ngư Lam nhìn số trang trên sách Hứa Gia Duyên, làm bộ làm tịch giở sách giáo khoa ra đặt trên bàn.
Từ trước tới nay hắn chưa đọc thuộc được bài văn cổ nào cả.
Hắn tùy tiện lướt qua một bài, đoạn mở đầu giới thiệu một người tên “Trâu Kỵ”, mỹ nam nước Tề, trong đó có từ miêu tả ông “Tướng mạo tuấn mỹ”.
Ngư Lam vô cớ cảm thấy từ này đặt trên người Chu Miên rất hợp.
Chu Miên rất đẹp, là kiểu đẹp đoan chính sạch sẽ, nhưng những từ xinh đẹp, mỹ lệ này nọ tựa hồ không thích hợp với hắn lắm, quá thùy mị.
Tuấn mỹ là vừa hợp.
Yết hầu Ngư Lam không tự giấc nuốt một cái.
Năm phút sau, cô Ngữ văn bắt đầu gọi kiểm tra, có không ít “cá sa lưới” bị vớt lên và vinh quang giành giải thưởng chép văn x10.
Mà Ngư Lam trong trường không ai không biết không người không hiểu, các giáo viên cũng không muốn trêu chọc hắn, cũng sẽ không thầy cô nào gọi hắn lên kiểm tra.
Hắn chán chết mới chờ đến hết giờ, cuối cùng đã có thể chat với chủ tịch Chu trong “thời gian hợp pháp”.
Ngư Lam chuẩn bị khoe khoang mình vừa kết nạp thêm được một từ vựng vào từ điển nhân sinh, bấm mở khung chat với z: “Giờ tôi có thể chat với cậu không?”
z: “…”
z: “Có chuyện gì sao?”
Ngư Lam gửi hai tin nhắn:
“Chủ tịch Chu.”
“Tôi thấy cậu rất tuấn mỹ.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.