Mục Nam Dữ mặt không cảm xúc tắt ứng dụng đi, còn tiện tay gỡ luôn app Baidu khỏi điện thoại.
Nực cười, Dữ ca muốn trả thù người khác còn phải xài mỹ nhân kế à?
Huấn luyện quân đội ở Đại học Nam Dương nổi tiếng là khắc nghiệt, năm nào cũng có sinh viên mới bị cảm nắng, té xỉu được đưa tới phòng y tế.
Nhìn cái tên Bạch Cảnh Đàm chân tay gầy gò kia, dáng người tiểu bạch kiểm mảnh mai, phỏng chừng ngày mai huấn luyện một ngày đã không chịu nổi, căn bản không cần cậu phải ra tay trả thù.
Sáng sớm hôm sau, Mục Nam Dữ đúng 7 giờ rời phòng ngủ đến hồ bơi để huấn luyện buổi sáng.
Huấn luyện kết thúc đã là 10 giờ hơn, cậu chỉ tới kịp tắm rửa sơ qua một chút, rồi mặc kệ cái đầu ướt đẫm liền chạy đến sân thể dục nhận quân phục.
Tiết trời tháng chín biến hoá khôn lường, gần tới chính ngọ (*), ánh nắng chói chang đã hong khô hết tất cả hơi nước lạnh lẽo do cơn mưa đêm qua đem đến.
Không khí bị hong đến khô nóng, Mục Nam Dữ mới chạy hai bước, trên trán đã toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lúc cậu chạy đến sân thể dục, mười mấy huấn luyện viên đã sắp xếp hàng ngũ xong xuôi.
Từng tổ đội sinh viên xếp hàng chỉnh tề trên sân thể dục, còn Mục Nam Dữ đã tới muộn còn rất nhàn nhã đi tìm xem mình xếp hàng ở đâu.
Nam sinh mặc áo thun trắng cùng quần đen nom rất thoải mái, vóc người thon dài, làn da trắng bị ánh mặt trời chiếu vào lộ một chút hồng nhạt, lại càng làm nổi bật môi hồng răng trắng.
Mắt hạnh nhu hoà lại mang theo tia lười nhác, tóc vẫn còn hơi ướt, cả người đẹp đến đáng chú ý.
Mỗi khi cậu đi qua đội ngũ nào, từ trong hàng ngũ đó sẽ truyền đến vài tiếng thì thầm nhỏ.
“Bạn nam kia đẹp trai quá!”
“Ngày hôm qua khai giảng tớ có xem ở bảng thông báo nên nhớ nè, hình như là trong đội bơi lội của tỉnh, giỏi lắm luôn á! ! “
“Trai đẹp thể thao á, quân huấn không cho cầm điện thoại nên không chụp ảnh được, tiếc ghê á huhu! ! “
“Sinh viên kia, cậu có biết mình đến muộn không vậy? Cậu đang đi huấn luyện quân sự, hay là đi dạo đường ngắm cảnh hả?!”
Huấn luyện viên trưởng đứng phía đội hình thấy hàng lối vừa chỉnh xong lại bắt đầu rối loạn, trừng trừng mắt hổ.
Giọng nói vang dội vừa phát ra từ loa phát thanh, ngay lập tức toàn bộ sân thể dục lại yên tĩnh, vốn dĩ có mấy học sinh không thấy được Mục Nam Dữ, lúc này đều quay lại nhìn cậu.
Mục Nam Dữ dừng bước.
Huấn luyện viên trưởng tay cầm cái loa, khuôn mặt vuông vức chữ điền, làn da ngăm đen, nghiêm mặt bước về phía Mục Nam Dữ.
“10h5, cậu không biết mình phải xếp hàng ở đâu à?”
Huấn luyện viên đang lo không biết làm thế nào để ra đòn phủ đầu với đám sinh viên thiên chi kiêu tử này, tóm được Mục Nam Dữ liền giết gà doạ khỉ.
“Còn cái đầu tóc nước chảy tong tong này nữa, sao, buổi sáng gội đầu xong không thèm sấy tóc, cố tình chơi trội à?!”
Quân huấn chia đội theo chuyên ngành, Mục Nam Dữ học khoa thể dục xếp hàng ở ngoài cùng sân tập, chứ thật sự cậu không hề muốn tản bộ qua mấy cái đội hình đâu.
Nhưng mà đến trễ vẫn là đến trễ, muộn vài phút cũng là muộn.
Trước mặt nhiều người như vậy, Mục Nam Dữ cũng lười giải thích mình phải tập bơi nên mới đến trễ.
Dứt khoát lưu loát nói: “Báo cáo huấn luyện viên, em nhận phạt.
“
Cũng chỉ là mấy chục cái hít đất, chạy thêm vài vòng sân tập, có vậy thôi ――
“Báo cáo huấn luyện viên, cậu ấy là thành viên đội bơi lội, mỗi buổi sáng đều phải tập luyện đến 10 giờ.
“
Giọng điệu điềm nhiên, âm thanh trầm thấp mang theo giọng mũi nho nhỏ, trật tự rõ ràng, làm cho cả Much Nam Dữ và huấn luyện viên chưa kịp mở miệng không biết nói gì nữa.
Mục Nam Dữ lần theo tiếng nói quay qua nhìn hàng người đứng ngay bên cạnh mình, quả nhiên nhìn thấy Bạch Cảnh Đàm đứng ở cuối.
Người ít nói, thân cao 1m85, vai rộng chân dài, khuôn mặt thanh tú mà lạnh lùng, nổi tiếng là “Học bá hạc trong bầy gà” của ngành Luật.
Huấn luyện viên vẻ mặt vốn âm trầm chớp mắt đã hòa hoãn hơn nhiều, hơi nghi ngờ hỏi: “Ai mới vừa bảo cậu ta ở trong đội bơi lội?”
Bạch Cảnh Đàm nhàn nhạt đáp một tiếng “Báo cáo”, bước ra khỏi đội ngũ, chậm rãi đi tới đứng cạnh Mục Nam Dữ.
Gương mặt tuấn mỹ đạm mạc, gọng kính đen không khiến cho hắn thêm chút phong độ tri thức nào, ngược lại rất có cảm giác như hắn là luật sư ở toà án đang “Đại sát tứ phương”.
Đám tân sinh viên vừa nhìn chằm chằm sự việc bên này vừa thi nhau thì thầm bàn tán, còn ồn ào hơn nhiều so với khi nãy.
Hai trai đẹp đứng cùng nhau, ai mà không thích xem?!
Huấn luyện viên nhíu mày, giơ cái loa lên hét lên một tiếng: “Im lặng!”
Xong mới lại xoay người hỏi Mục Nam Dữ: “Cậu tập bơi nên mới đến trễ thật à?”
Mục Nam Dữ liếc liếc mắt nhìn Bạch Cảnh Đàm một cái, “Vâng” một tiếng.
“Thì ra là vậy, trước khi tập huấn đữ phát sổ tay hướng dẫn, có lý do chính đáng cũng phải xin phép, được trường phê duyệt mới được tính, cậu không biết à?”
Sổ tay, sổ tay gì cơ?
Tròng mắt hạnh của Mục Nam Dữ xẹt qua một tia mờ mịt, nhớ lại một chút, hình như cái cuốn sổ tay đó bị cậu ném đại lên bàn, lúc nhàn rỗi còn xé giấy xếp máy bay.
Đang tính mở miệng nói thật, vạt áo sau lưng bỗng nhiên bị người nào đó nhẹ nhàng kéo kéo.
Bạch Cảnh Đàm nhân lúc Mục Nam Dữ còn đang bận với tay tới đánh hắn, không có thời gian để ý, mở miệng đáp hộ người ta luôn.
“Báo cáo huấn luyện viên, phát rồi ạ.
Mục Nam Dữ nhờ em giúp cậu ấy xin giấy nghỉ phép, là do em quên mất.
“
Chỉ bằng một câu, đem hết tội lỗi của Mục Nam Dữ lên đầu mình.
“Nếu vậy cậu chịu phạt thay cậu ta, tội đến trễ, 30 cái hít đất, 1 km chạy bộ, có ý kiến gì không?”
“Không có.
“
“Có!”
Mục Nam Dữ khó khăn lắm mới không một tiếng động mà gạt cái tay đang túm áo cậu của Bạch Cảnh Đàm ra, vừa định mở mồm mắng người ta làm chuyện ấu trĩ, đã nghe thấy Bạch Cảnh Đàm nói dối không chớp mắt.
Cậu nhờ Bạch Cảnh Đàm xin giấy nghỉ hồi nào chứ?
Cậu vừa ghét bỏ mà liếc mắt nhìn cái người da trắng đến xanh xao bên cạnh, trong đáy lòng lại vừa “sượt” một tiếng.
Này chắc không phải bị cảm, mà đầu hắn có vấn đề.
Không nói đến chuyện hắn bị bệnh, nếu thật sự để Bạch Cảnh Đàm gánh phạt dùm cậu, người ta đánh giá cậu như nào chứ.
Hơn nữa còn để một tên tiểu bạch kiểm gánh phạt, Dữ ca còn chút mặt mũi nào nữa?
Đúng là cậu muốn xem Bạch Cảnh Đàm bị xấu mặt lúc huấn luyện, nhưng không phải như thế này.
Mà cậu không ngờ rằng, trong mắt đám con gái đang đứng trong đội hình kia, bộ dáng thản nhiên nhận phạt của Bạch Cảnh Đàm, ngầu muốn xỉu á.
“Cậu có ý kiến gì?”
“Em không có nhờ ――”
Bạch Cảnh Đàm nhướng mày, mắt phượng màu hổ phách chớp nhẹ, vương chút ý cười nhàn nhạt.
Ngay sau đó, hắn hơi cúi đầu, môi mỏng vừa vặn kề sát tai Mục Nam Dữ.
Giọng nói nhẹ đến mức chỉ có 2 người nghe thấy, một luồng hơi theo tiếng nói khẽ phả vào vành tai làm cậu có chút khô nóng.
“Chân của cậu bị thương.
“
Mục Nam Dữ chớp mắt ngẩn ra, xong mới nhận ra “Chân bị thương” là nói cái vết bầm tím trên chân của cậu, sau đó liền thấy Bạch Cảnh Đàm chống tay xuống đất, dứt khoát bắt đầu hít đất.
Động tác còn rất tiêu chuẩn.
Huấn luyện viên lạnh lùng nhìn chằm chằm cậu:” Cậu vừa tính nói cái gì?”
Mục Nam Dữ khẽ nhúc nhích cái chân bị bầm, thở ra một hơi: “Báo cáo huấn luyện viên, không có gì.
“
Thôi kệ đi đi, coi như cậu nợ Bạch Cảnh Đàm một lần vậy.
Cùng lắm thì lát nữa Bạch Cảnh Đàm có ngất xíu, cậu cõng hắn ta tới bệnh viện vậy.
.