Mục Nam Dữ đẩy cửa phòng ngủ ra, điều hòa mở đến nhiệt độ thấp nhất, trong phòng chỉ có mình Quan Phương đang nằm trên giường chơi game.
“Dữ ca, cậu về rồi à.”
“Ừm.” Mục Nam Dữ cầm quần áo đi vào phòng tắm, thuận miệng hỏi một câu, “Bạch Cảnh Đàm đâu, không phải nói muốn tôi lấy thuốc cảm cho cậu ta hả?”
“Đàm ca hả, cậu ấy cầm sách Tiếng Anh cấp 4 lên phòng tự học rồi, cậu tìm cậu ấy chi á?”
Mục Nam Dữ mở vòi hoa sen, tiếng nói hòa với tiếng nước “rào rào” nên hơi không rõ ràng.
“Không có….!Cậu ấy dùng sách Tiếng Anh gì đó?”
“Tớ với Đàm ca dùng cùng loại sách đó, lát nữa tớ gửi link cho.
Cuốn đề ôn đó tớ được một chủ kênh học tập trên B trạm giới thiệu đó, làm hai ba lần rồi.
Nội dung phân tích khá kỹ càng tỉ mỉ, ôn bài khá là ổn.”
Mục Nam Dữ tắm rửa xong, nhiệt độ nóng rực từ bên ngoài cuối cùng cũng được cuốn trôi.
Cậu đặt mua cuốn đề ôn kia.
“Cậu nói kênh dạy trên B trạm…”
“Kênh đó có chục ngàn fans lận đó, slogan là Chạy nước rút đạt 600 điểm trong vòng một tháng.”
Mục Nam Dữ hừ cười một tiếng: “Ha ha, tự tin vậy sao.”
Sao cậu thấy cái slogan của vị này giống như đa cấp lừa tiền vậy nhỉ.
“Cỡ tôi học Tiếng Anh xém nữa là thi rớt đại học, người ta dạy tôi thi cấp 4 được 600 điểm luôn à?”
Hình như Quan Phương rất thích chủ kênh này.
“Dữ ca, cậu cứ xem thử mấy cái video là biết thôi.
Người ta thi đại học Tiếng Anh được điểm tối đa đó, chủ tus dạy phương pháp nghe Tiếng Anh, phân tích câu với cách học từ vựng rất thiết thực.”
Nhân lúc còn nửa tiếng rảnh rỗi nữa mới phải học quân sự buổi chiều, Mục Nam Dữ tiện tay kiếm cái người “Đạt 600 điểm trong một tháng” kia, bấm chọn một cái video có tiêu đề “Cách học từ vựng Tiếng Anh cấp 4 hiệu quả”.
Xem được mấy phút, Mục Nam Dữ hỏi mượn một cuốn từ vựng của Quan Phương rồi thử học theo phương pháp trong video nọ, cậu cảm thấy thật sự có hiệu quả hơn so với ngồi tụng cả ngày.
“Thấy chưa Dữ ca, tớ bảo kênh này rất oke mà?”
“Cũng tạm được.”
Mục Nam Dữ đeo một bên tai nghe, dây tai nghe rối tung thành một cục trước mặt cậu, cậu uể oải ngồi trên ghế nhưng ánh mắt lại rất chăm chú nhìn vào cái PPT trên màn hình điện thoại.
Giọng nói của chủ tus vừa nghe là biết dùng máy biến giọng, là giọng nam máy móc, cũng không lộ mặt lần nào, nội dung cả video chỉ là giải thích chi tiết những kiến thức trên PPT.
Bản PPT chữ Tiếng Anh cũng là chữ viết tay, nét chữ rất đẹp, là kiểu chữ mà giáo viên yêu thích nhất đó.
Mục Nam Dữ nheo nheo mắt nhìn mấy con chữ kia.
Nhìn rất giống với chữ của Bạch Cảnh Đàm, gọn gàng đẹp đẽ chứ không giống đống chữ như giun dế ngọ nguậy của đám con trai.
Thấy Mục Nam Dữ thật sự nghiêm túc xem video học tập Quan,Phương ngạc nhiên hỏi một câu: “Dữ ca, tháng 12 này cậu tính thi Tiếng Anh cấp 4 hả?”
“Ừ.”
Mục Nam Dữ xem xong một cái video, nhấn liên tục 3 chạm vào màn hình*.
*Chắc là thả tim giống trên tiktok hay douyin.
Thở dài tự giễu: “Hơn nữa còn phải đạt 600 điểm.”
“Quãi đạn, thiệt hay giả? 600 điểm…!Vậy cậu còn phải luyện thêm mấy bộ đề nữa mới được á!”
“Tôi biết.”
Mấy cái video học tập trên mạng như này thường chỉ hướng dẫn phương pháp ôn tập, người xem phải học qua hết những kiến thức cơ bản, chứ không ai giảng lại mấy cái ngữ pháp hay mẫu câu, hơn nữa cũng không ai sửa đề sai hay đề khó cho cậu.
Xem hết mấy cái video này xong, cậu còn phải tìm người dạy lại cho cậu những kiến thức Tiếng Anh cơ bản, nếu không thì cho dù có học nhiều từ đi chăng nữa mà dùng sai ngữ pháp với cấu trúc câu thì làm bài đọc với viết cũng chẳng ra gì cả.
“Dữ ca, cậu muốn học Tiếng Anh thì cũng đơn giản mà.
Không phải chúng ta ở chung phòng với học bá sao? Gần quan được ban lộc, có cái gì không hiểu thì hỏi Đàm ca, tiện lợi biết bao!”
Tiện lợi?
Mục Nam Dữ tháo xuống tai nghe, nhét hết đống dây rối nùi đó vào ngăn kéo, chỉ đứng lên khoác áo quân phục vào, không nói gì cả.
Nhưng mà trưa nay cậu mới chọc giận người ta rồi còn đâu.
Phương cái gì mà tiện?
“Dữ ca…!Không phải cậu còn giận Đàm ca vì chuyện bình chọn kia đó chứ?”
“Tối qua Đàm ca nói lúc hai người tranh điện thoại vô ý bấm nhầm vào, nên mới up ảnh cậu lên chỗ bình chọn hoa khôi thôi, cậu ấy sợ cậu giận nên còn bảo tớ lên diễn đàn giải thích nữa mà.”
“Nhưng mà cậu đừng cho Đàm ca biết là tớ nói nhá! Cậu ấy dặn tớ không được nói cho cậu biết…!Ai nha, đều lớn cả rồi, mấy việc nhỏ thôi mà, cho qua được thì cho qua đi thôi!”
Mục Nam Dữ dừng động tác cài nút áo, nhướng mày hỏi: “Là cậu ta bảo cậu lên diễn đàn giải thích?”
“Đúng vậy, nếu không sao tớ biết chuyện giữa hai cậu được?”
“….Ừm, tôi biết rồi.”
Mục Nam Dữ hơi rũ lông mi, màu đen trong mắt càng đậm hơn, khi lông mày giãn ra thì gương mặt càng sáng ngời, vừa ngước mắt lên là tràn ngập hơi thở thanh xuân, vẻ đẹp rất riêng của độ tuổi này, trong mắt còn vương ý cười.
“Đi thôi, sắp hai giờ rồi, ra sân tập trung thôi.”
Lúc cậu đi vào xếp hàng thì Bạch Cảnh Đàm đã tới rồi, nhưng huấn luyện viên vẫn chưa thổi coi tập hợp, trong tay hắn vẫn đang cầm một cuốn từ vựng tiếng Anh.
Chiếc kính gọng đen tròng mỏng, đặt trên cái mũi cao thẳng của hắn hơi trượt xuống, làm lộ ra đôi mắt phượng vừa dài vừa hẹp, con người nhạt màu gần như trong suốt dưới ánh sáng mặt trời.
Mục Nam Dữ đi qua đi lại gần đội hình, cậu phải chuẩn bị tinh thần, chờ đến huấn luyện viên thổi còi mới đi nhanh đến xếp hàng bên cạnh Bạch Cảnh Đàm.
Nhân lúc “nghỉ, nghiêm”, cậu lén dùng khuỷu tay đụng đụng Bạch Cảnh Đàm.
Hắn nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu một cái, biểu cảm vẫn lạnh lùng, gương mặt không cảm xúc.
Mục Nam Dữ “chậc” một tiếng trong lòng.
Còn làm kiêu nữa chứ.
Còn không phải sợ cậu bị Lâm An dụ dỗ yêu đương không lo học hành chăm chỉ à?
Cậu còn không biết sao!
Đang định mở miệng nói, vị huấn luyện viên vốn luôn đứng đầu hàng lại đi về phía cuối đội hình, Mục Nam Dữ đành phải ngậm miệng, đứng thẳng nghiêm túc theo tư thế quân nhân.
Năm phút sau, thừa dịp huấn luyện viên xoay lưng về phía họ, Mục Nam Dữ ho nhẹ một tiếng, mũi chân phải gõ lên mặt đất mấy cái rồi khẽ đá vào mắt cá chân Bạch Cảnh Đàm.
“Này….Tôi nói nè, cậu còn giận đấy à?”
“Lúc trưa là tôi nói bậy nói bạ thôi…!Nếu không phải tôi không thích Lâm An thân cận với mình như vậy thì tôi cũng không lên xe về chung với mấy cậu rồi.”
Từ nhỏ tới lớn Mục Nam Dữ chưa bao giờ nói xin lỗi với Bạch Cảnh Đàm, cậu hơi cúi đầu trốn tránh ánh mắt dò xét của đối phương.
Cậu vô thức bấu tay vào ống quần, nhẹ nhàng vân vê.
Ngay sau đó, cậu cảm nhận được một ánh mắt nhìn chằm chằm vào sườn mặt mình.
Giọng nói trầm thấp của Bạch Cảnh Đàm nay lại cuốn hút lạ thường.
“Không phải cậu chê tôi gần gũi với cậu quá sao?”
Mục Nam Dữ mơ hồ suy nghĩ, đột nhiên nhớ tới từ khi khai giảng đến nay mới vài ngày mà Bạch Cảnh Đàm đã ôm cậu mấy lần, hai tai bỗng nhiên hơi đỏ lên.
Cậu cố gắng đẩy xa mấy cái suy nghĩ kỳ lạ.
“Sao có thể chứ, tôi với cậu là thân nhất rồi…!Không ai thân bằng chúng ta cả.”
“Thật sao?”
“Ngước lên!”
Mục Nam Dữ khẽ ngẩng mặt lên, đối diện với khóe miệng cong cong ranh mãnh của Bạch Cảnh Đàm, trông như một con sói gian xảo.
Cậu còn chưa kịp phản ứng xem có phải mình bị trêu đùa hay không, ý cười trên mặt ai kia đã biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác của cậu.
Bạch Cảnh Đàm lại trở về gương mặt vô cảm thờ ơ.
Chỉ là nốt ruồi son ở ngay cổ càng chói mắt hơn, vùng da xung quanh nơi đó cũng hơi hồng lên một mảng.
Mục Nam Dữ đợi một lát, nhưng không chờ được câu trả lời của Bạch Cảnh Đàm, đành phải nhẫn nhịn: “Vậy là cậu hết giận rồi đúng không?”
“Ừm.”
“Tối nay tôi cho cậu coi cái này nhá?”
Bạch Cảnh Đàm nhướn một bên mày kiếm sắc lẹm, liếc mắt nhìn cậu mấy giây mới nói.
“Hiện tại chúng ta không thân nhau tới vậy.”
Mục Nam Dữ nghẹn lời, nhưng cậu không tìm thấy xíu bằng chứng nào cho sự lưu manh trên gương mặt lạnh lùng của học bá ngành Luật.
“Cậu nghĩ cái gì đó, ý tôi là…!tôi cho cậu xem tài liệu học tập thôi.”
Cậu sắp xếp lời nói một chút
“Là cái kiểu…!để nâng cao trình độ của tôi và cậu, tài liệu học tập ấy.”
_______________________________________________________
Editor: ahuhu tui trở lại rồi đây, dạo này quá là bận luôn nên hơi bỏ bê chút xíu TvT nhưng mà tui sẽ tiếp tục cố gắng edit đều đặn.
Cảm ơn mn đã ủng hộ nhaa.