Ý tưởng nhường đường cho bọn họ của Hứa Dục đã không còn thực tế nữa.
Cậu vừa mới từ chối đối phương xong, hiện tại còn không đi thì sẽ rất xấu hổ.
Vì thế Hứa Dục bèn đứng dậy, nhìn cũng chẳng nhìn mà rời đi ngay lập tức.
Chỉ có điều chiếc hành lang này đúng là vừa dài vừa thẳng, phải mất một lúc thật lâu, cậu mới đi hết được.
Hứa Dục cứ nghĩ đến sau lưng có thể có một đám người đang nhìn mình chằm chằm là lại cảm thấy da đầu tê dại.
Quẹo qua một khúc ngoặt thì tới cửa thang máy.
Trong giây phút rời khỏi hành lang kia, cậu liền thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Chị Vân”, Hứa Dục nói: “Chị nói tiếp đi.”
Chị Vân cũng không vội, hỏi lại: “Sao vậy? Vừa có chuyện gì xảy ra sao?”
Hứa Dục nhấn nút xuống thang máy: “Không có gì, có người tới bắt chuyện.”
Chị Vân ồ một tiếng thật dài, có chút khó hiểu nói: “Sao chị không nghe thấy gì? Bắt chuyện thế nào?”
Hứa Dục cong môi, nhìn thang máy sắp xuống tới tầng trệt, nói: “Nhặt được cái gì đó rồi tới hỏi tên của em.”, dứt lời còn chẹp miệng: “Vụng về.”
Thang máy “ting” một tiếng đến nơi.
Hứa Dục bước vào trong, lúc xoay người định đóng cửa thang máy thì nghe thấy có tiếng động truyền tới từ hành lang bên kia, sau đó mấy người vừa rồi lại xuất hiện trong tầm mắt của cậu mà đi về phía thang máy bên này.
Hứa Dục lẳng lặng tiến một bước đến chỗ phím số, vẻ mặt vô cảm nhìn về phía trước, ở nơi không người nhìn thấy nhanh chóng bấm nút đóng cửa lại.
Bỗng nhiên.
Trong giây phút cửa thang máy đóng lại, người đàn ông kia dường như thoáng nhìn vào bên trong.
Hoặc cũng có thể là Hứa Dục nhìn lầm rồi.
Bữa tiệc này là do em họ của Hứa Dục điên cuồng nài nỉ mời cậu tới, còn ba hoa chích chòe cái gì mà chơi high lắm anh ơi, anh nhất định phải tới.
Em năn nỉ ba lâu lắm mới lấy được thư mời đó.
Kết quả thuyền lật trong mương, em họ nhận được thông báo số liệu thí nghiệm của mình xảy ra vấn đề, nên đã bị “kều hồn” trở về trường học.
Hứa Dục thu xếp thời gian, dứt khoát cầm thư mời đi lên lầu, chỉ là cậu không ngờ tiệc rượu lại vô vị như vậy.
Trước khi em họ rời đi còn nhờ Hứa Dục buổi tối thấy được cái gì thú vị, nhất định phải chụp gửi cho cậu ta xem mới được.
Xuống dưới tầng, Hứa Dục bèn gửi cho em họ một tin nhắn: Vô vị muốn chết, anh về đây.
Buổi tối tham gia tiệc rượu làm cái gì?
Kệ đi, không quan trọng.
“Chị sẽ nói về vấn tiếp theo.” Chị Vân ở đầu bên kia điện thoại nói: “Chuyện này là luật sư nói với chị, em phải đặc biệt chú ý một chút mới được.”
Hứa Dục: “Ừ.”
…….
Hứa Dục đầu tắt mặt tối mấy bữa nay.
Không chỉ có công việc chưa hoàn thành, mà một ngày còn phải chạy tới công ty và văn phòng luật sư rất nhiều lần nữa.
Việc hủy hợp đồng đã được thông báo với công ty, có lẽ công ty cũng cảm thấy cậu chẳng có tiền đồ gì nên chỉ khuyên bảo vài câu rồi thôi.
Tiếp theo cần phải giải quyết các thủ tục, giấy tờ.
Còn có tiền.
Cuối ngày, Hứa Dục lê lết thân xác mệt như cờ hó trở về nhà.
Vừa mở cửa vào trong bèn đi thẳng đến phòng tắm, sau đó mở nước xả đầy bồn.
Không lâu sau, trong phòng tắm đã tràn ngập hơi nước ấm áp.
Hứa Dục cởi qu@n áo, chân trần đứng ở trên sàn nhà, tùy tiện khoắng nước trong bồn một hồi rồi mới bước vào trong.
Ngâm mình hơn nửa giờ, cuối cùng vẫn bị tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ đánh thức.
Hứa Dục mở to mắt, quay đầu nhìn về phía điện thoại đặt trên giường rồi ngồi dậy.
Bên cạnh phòng tắm có một cửa kính sát sàn trong suốt, bên ngoài là giường ngủ của cậu.
Màn đêm buông xuống, trong phòng ngủ không bật đèn, giờ phút này cửa kính trong suốt tựa như một mặt gương soi rõ mọi đường nét trên cơ thể Hứa Dục.
Thoạt nhìn Hứa Dục có vẻ hơi gầy, nhưng nhờ luyện tập thể hình quanh năm mà dáng người lại vô cùng tốt, cơ bắp từng khối rõ ràng, chân cũng thẳng tăm tắp.
Vừa mới tắm xong, mái tóc mềm mại xõa xuống trán, một phần che khuất đôi mắt, một phần lấp mất lỗ tai.
Tiếng chuông điện thoại trong phòng ngủ đã ngừng lại, Hứa Dục cũng không vội chạy tới, mà lấy một chiếc khăn lông, thong thả đứng lau tóc trước cửa kính.
Tóc cậu hơi dài, chỉ là gần đây không có thời gian cắt.
Hứa Dục lau tóc thêm vài cái rồi ném khăn lông vào trong giỏ, khoác áo tắm lên người sau đó bước ra ngoài.
Vừa tới mép giường, điện thoại lại reo lên.
Hứa Dục nhìn thấy tên người gọi, trên mặt vẽ ra nét tươi cười hiếm có trong mấy ngày này.
“Anh”, Hứa Dục bắt máy, ngồi xuống giường.
Đầu bên kia khẽ “ừ” một tiếng, hỏi: “Tan ca rồi à?”
Hứa Vị Trì vẫn luôn gọi công việc của cậu là đi làm.
Lần đầu tiên Hứa Dục nghe được còn muốn sửa lại, nhưng mà nghĩ lại, hình như cũng chẳng còn từ nào thích hợp hơn để thay thế nó cả.
Đi làm tan ca, đều rất thỏa đáng.
“Tan ca rồi.” Hứa Dục lại hỏi: “Còn anh thì sao? Bên kia đang là rạng sáng nhỉ? Sao giờ này lại gọi điện thoại cho em?”
Hứa Vị Trì: “Sinh nhật vui vẻ.”
Hứa Dục khẽ c ắn môi dưới, nhẹ nhàng nở nụ cười: “Vẫn chưa qua 12 giờ đâu đó.”
Hứa Vị Trì: “Vậy ngày mai…!anh lại chúc em một lần nữa.”
Hứa Dục cười rộ lên: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”
Hứa Vị Trì: “Anh gửi cho em một món quà, chẳng qua có thể sẽ đến muộn hai ngày.”
Dù biết Hứa Vị Trì không nhìn thấy, nhưng Hứa Dục vẫn lắc lắc đầu: “Không sao.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Dạo này vẫn ổn chứ? Gần đây anh hơi bận, lâu rồi không gọi điện cho em.”
Hứa Dục suy nghĩ một lúc, vẫn quyết định nói cho Hứa Vị Trì biết: “Em chuẩn bị hủy hợp đồng với công ty rồi.
À không đúng, không phải là chuẩn bị, mà em đã làm rồi.”
“Hả?” Hứa Vị Trì bất ngờ, “Làm sao vậy? Sao đột nhiên lại muốn hủy hợp đồng?”
Hứa Dục cúi đầu: “Không thích chờ đợi nữa.
Em còn rất nhiều chuyện muốn làm.”
Hứa Vị Trì hỏi: “Đi làm không vui sao?”
Hứa Dục gật đầu: “Có chút không vui.”
Hứa Vị Trì cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Không vui thì không làm nữa”, sau đó lại hỏi Hứa Dục: “Có cần tiền không?”
Nói tới trọng điểm, Hứa Dục chỉ ậm ừ hai tiếng.
Hứa Vị Trì vừa nghe đã hiểu, tiếp tục hỏi: “Cần bao nhiêu?”
Hứa Dục ước lượng một con số rồi báo qua.
Nếu hôm nay anh trai không gọi điện cho cậu, thì vài ngày nữa cậu cũng phải gọi cho anh.
Từ trước đến này, Hứa Vị Trì rất thoải mái hào phóng với Hứa Dục, không chút do dự đáp: “Ngày mai anh gửi cho em, còn vấn đề gì khác không?”
Hứa Dục lắc đầu: “Hết rồi.”
Hứa Vị Trì lại hỏi: “Luật sư thì sao?”
Hứa Dục: “Đã tìm rồi, là một luật sư rất giỏi.
Anh không cần lo lắng.”, dừng một lát lại nói “Đợi em kiếm đủ tiền sẽ trả lại cho anh.”
Hứa Vị Trì nhàn nhạt “ừ” một tiếng: “Không gấp, đừng bạc đãi chính mình.”
Hứa Dục: “Được.”
Bên chỗ anh trai đã quá giờ nghỉ ngơi từ lâu, nên hai người cũng không nói thêm gì nữa.
Có rất ít người biết hôm nay là sinh nhật của Hứa Dục.
Từ lúc chào đời tới giờ, chỉ có mình anh trai là năm nào cũng chúc sinh nhật cậu.
Hứa Vị Trì hoàn toàn không hiểu gì về giới giải trí, trong mắt anh, công việc của Hứa Dục chính là làm idol.
Hứa Dục cũng không hay kể chuyện của mình cho Hứa Vị Trì biết.
Thứ nhất là lúc cậu ký hợp đồng, anh trai cũng vừa mới thu mua một công ty, công tác cực kỳ bận rộn.
Thứ hai là hai người bọn họ một người ở trong nước, một người ở nước ngoài, làm gì cũng bất tiện.
Cho nên mỗi lần Hứa Vị Trì hỏi thăm cậu, cậu đều nói bản thân mình vẫn ổn.
Hứa Dục cũng không phải chịu uất ức lớn gì, chỉ là không thích những việc công ty sắp xếp cho mình thôi.
Nhờ có một câu sinh nhật vui vẻ của Hứa Vị Trì, mà đêm nay Hứa Dục ngủ rất ngon.
Sáng hôm sau, Hứa Vị Trì đã gửi tiền cho cậu, số tiền thậm chí còn lớn hơn con số cậu đã nói không ít.
Hứa Dục gửi lời cảm ơn đến Hứa Vị Trì rồi bắt đầu một ngày làm việc mới.
Mấy năm nay Hứa Dục chỉ toàn làm những công việc linh tinh, không quá quan trọng cũng là một trong những điều kiện thuận lợi để cậu hủy hợp đồng.
Bản thân không ký hợp đồng đại diện và hoạt động dài hạn nào nên cũng không có quá nhiều công việc, đồng nghĩa với việc các thủ tục sẽ được giải quyết nhanh hơn một chút.
Về phần nội dung hợp đồng thì cậu đã nhờ luật sư cố gắng tranh thủ quyền lợi lớn nhất cho mình.
“Nhìn thì có vẻ phiền phức, nhưng công việc mấy ngày hôm nay cũng chỉ có mỗi vậy thôi.”
Chạng vạng, cậu cùng chị Vân ngồi trong văn phòng, vừa ăn cơm hộp vừa nói chuyện với nhau.
Hứa Dục “ừ” một tiếng.
Chị Vân cắn một miếng trứng, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Dục, có chút thương cảm mà hỏi cậu: “Em đã có kế hoạch gì chưa?”
Hứa Dục lắc đầu: “Chưa có, đợi giải quyết xong chuyện này rồi tính tiếp.”
Chị Vân gật gật đầu, vài giây sau lại hỏi: “Chị thì sao? Chị còn có thể tiếp tục làm trợ lý cho em không?”
Hứa Dục mỉm cười, nhìn cô nàng: “Em đã thế này rồi mà chị vẫn bằng lòng đi theo em hả?”
Chị Vân lập tức ngồi thẳng người: “Chị bằng lòng.”
Chị Vân cũng là nhân viên trong công ty, chẳng qua cô nàng không bị ràng buộc chặt chẽ như các nghệ sĩ mà thôi.
Ngoại trừ Hứa Dục ra thì chị Vân cũng làm trợ lý cho rất nhiều nghệ sĩ khác, đồng thời còn làm mấy việc vặt trong công ty, nhưng lượng công việc bên Hứa Dục là lớn nhất, cho nên thời gian tiếp xúc của cô với Hứa Dục cũng là lâu nhất.
Nếu Hứa Dục muốn rời đi, cô cũng có thể lập tức từ chức đi theo cậu.
Tình cảm ba năm trời với Hứa Dục cũng là một trong những nguyên nhân rất quan trọng, hai người bọn họ đều đã quen hợp tác với nhau.
Hơn nữa, chị Vân đã làm việc trong công ty này lâu như vậy, ít nhiều vẫn phân biệt được tốt xấu.
Rời đi với Hứa Dục, khẳng định sẽ phát triển tốt hơn so với việc ở lại đây.
Cô luôn có lòng tin với Hứa Dục, cũng cảm thấy Hứa Dục chỉ thiếu một cơ hội để tỏa sáng.
Hứa Dục vừa đẹp trai, giọng hát lại ngọt ngào, tính cách còn cực kỳ tốt, được công chúng công nhận chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Nhưng công ty hạn chế sự phát triển Hứa Dục, cũng là cản trở sự nghiệp của cô.
Sau khi hủy hợp đồng, nếu Hứa Dục vẫn để cô làm trợ lý, cô nhất định sẽ lên kế hoạch và hoàn thành công việc thật tốt.
“Được chứ.” Hứa Dục gật đầu: “Thực ra em cũng muốn hỏi chị.
Em chỉ hủy hợp đồng với công ty thôi, vẫn muốn ca hát viết nhạc, nỗ lực tiến về phía trước mà, em cần có trợ lý.” Hứa Dục cười nói: “Em còn đang lo chị sẽ không hợp tác với em nữa đây này.”
Chị Vân dùng sức lắc đầu: “Sao có thể chứ, chị rất có lòng tin với em!”
Hứa Dục vui mừng mà nở nụ cười.
Ngày đêm luân chuyển, trời cũng tối rất nhanh.
Ăn xong một bữa cơm thì phố xá cũng lên đèn.
Sau khi dọn dẹp xong hộp cơm, máy tính của Hứa Dục bỗng nhiên vang lên một tiếng, hóa ra là email của luật sư gửi đến.
Cậu đang định mở ra xem thì chị Vân đột nhiên hô lên.
“Hứa Dục, Hứa Dục, em nhìn kìa!”
Hứa Dục ngẩng đầu nhìn chị Vân, sau đó thì dõi theo hướng cô nàng chỉ mà nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Từ bên này nhìn qua, trên một tòa nhà cao tầng cách đó không xa đang không ngừng nhấp nháy sáu chữ “Hứa Dục sinh nhật vui vẻ” vừa to lại vừa rõ.
“Là em sao Hứa Dục?”, chị Vân vô cùng kích động: “Hứa Dục sinh nhật vui vẻ! Mà hôm nay là sinh nhật em à?”
Chị Vân vừa bối rối lại vừa hưng phấn, hơn nửa ngày trời mới nhớ ra: “Hôm nay hình như không phải sinh nhật em mà.
Sinh nhật em không phải đã qua rồi sao?”
Hứa Dục cầm con chuột không dây trong tay, nhìn chằm chằm lời chúc phúc trên tòa nhà cao tầng không chớp mắt.
“Hôm nay là sinh nhật em” Hứa Dục gật đầu: “Là sinh nhật âm lịch của em, ở nhà em sinh nhật đều lấy ngày âm.”
Chị Vân kinh ngạc mà mở to hai mắt: “Cho nên đây là fans tiếp ứng cho em sao?”
Hứa Dục lắc đầu: “Công ty để sinh nhật là ngày dương.
Fans cũng giống chị, chỉ biết ngày đó, không ai biết hôm nay.”
Chị Vân lại càng ngạc nhiên, chỉ vào tòa nhà cao tầng: “Chuyện gì vậy trời? Chẳng lẽ là người nhà em tiếp ứng cho em?”
Hứa Dục cũng rất hoang mang.
Suy cho cùng thì người nhà cậu cũng chỉ có anh trai là có khả năng làm ra loại chuyện này thôi.
Thế nhưng ngẫm lại, anh trai cậu cũng không giống kiểu người sẽ tạo nên bất ngờ lớn như vậy.
Hứa Dục nhíu mày, lắc đầu nói: “Em không biết.”.