Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 41: C41: Chương 41



Nhánh hồng thứ bốn mươi mốt

“Đợi cậu về chúng ta lên công viên trên núi chơi nhé.”

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Thịnh Hoài nở nụ cười, Kỷ Tòng Kiêu liền vui theo.

Không uổng công cậu tốn công tốn sức nhờ vả nhiều người thì mới có được con mèo bông này. Làm ngày làm đêm, thí nghiệm không ngừng, tìm khắp mọi nơi không dưới trăm loại mới tìm được vật liệu phù hợp thay thế lông mèo, rồi làm được nên con mèo bông siêu to khổng lồ trông như thật này.

Từ nhỏ đến lớn, trong hơn hai mươi năm trước đây, Kỷ Tòng Kiêu gần như chưa từng làm việc gì để lấy lòng người khác. Khi còn rất nhỏ cậu đã hiểu rõ một đạo lý, cho dù bạn có lấy lòng, nịnh bợ người khác như thế nào đi chăng nữa, người vốn không thích bạn vẫn sẽ không thích bạn.

Nhưng cậu vì Thịnh Hoài mà làm những chuyện này cũng không phải đòi hỏi sự quý mến từ anh. Đây chỉ là mong muốn đơn giản nhất của một người ngưỡng mộ tình yêu——

Muốn thấy anh cười, muốn đối xử tốt với anh.

Muốn bù đắp mọi điều tiếc nuối của anh, muốn thỏa mãn tâm nguyện của anh.

Vì thế, cậu nghe lời anh giữ quy tắc cân bằng giữa làm việc và nghỉ ngơi, ăn ba bữa thật nề nếp. Vì thế, cậu tìm về cho anh một chú mèo bông chân thật nhất, đưa anh đi xuyên qua từng góc hẻm con phố để tìm được quán ăn đã vài lần đổi địa điểm từ nhiều năm qua, nhất thời nổi hứng mang về cho anh một cành hoa, tặng cho anh trước một chiếc lọ thủy tinh cắm hoa rất tinh tế. Càng khỏi phải nói ly nước ở phim trường lúc nào cũng đầy nước, lúc nào chiếc quạt máy cũng chĩa về phía anh, còn có những lần kiểm tra thật cẩn thận trước khi bị treo lên dây cáp bằng thép.

Chỉ là họ đã quen thân thiết gần gũi, Kỷ Tòng Kiêu lại cố tỏ ra tỉnh bơ, cho nên cả đoàn làm phim không một ai phát hiện ra đầu mối gì.

Còn Thịnh Hoài dù có cảm giác, nhưng anh lại chỉ cho rằng đây là kết quả của buổi nói chuyện tháo gỡ đêm hôm ấy, là một liều thuốc an thần để bạn nhỏ không bỏ đi. Anh đã từng đề nghị Kỷ Tòng Kiêu không cần phải như vậy, nhưng cậu lại ngẩn ra chớp mắt một cái rồi khẽ cười, ngước đầu hồn nhiên chẳng bận tâm, nói rằng——

“Em tình nguyện mà.”

Đôi mắt sáng ngời ấy chất chứa bao sự liều lĩnh, không hề có ý định cứ như vậy mà kết thúc. Chỉ là cũng may, cậu còn quan tâm mà đưa ra biện pháp giải quyết. Cậu nói: “Nếu như anh Thịnh thấy không thích hợp, hay là trả lại cho em vậy.”

Vì thế anh cùng cậu ăn cơm, cùng cậu đi dạo phố, cùng cậu xem phim, thậm chí đêm hôm khuya khoắt còn cùng cậu chạy lên đỉnh núi ngắm sao…

Hai người chơi vui tầm hơn nửa tháng, tự dưng lại biến công việc đóng phim trở thành một kỳ nghỉ phép, khiến Hàn Lược nắm rõ hành tung của bọn họ cứ hâm mộ mãi không thôi, lúc nào cũng kiếm cớ gào thét khi quay phim.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Có Câu Chuyện Ngọt Ngào Và Ngắn Trước Khi Đi Ngủ
3. Học Viện Lộc Sơn Có Vị Nhan Tiên Sinh
4. Lắng Nghe Anh Nói Yêu Em
=====================================

Kỷ Tòng Kiêu không có ý kiến gì với chuyện này, cười híp mắt đón nhận sự xoi mói của Hàn Lược, lần nào cũng diễn đạt tới tiêu chuẩn của hắn, lý giải nhân vật ngày càng thấu đáo.

Hết cách rồi, tại tâm trạng cậu tốt quá mà, từ trước tới nay chưa từng tốt như bây giờ.

Vốn dĩ chỉ bởi chữ thích nên cậu mới muốn tốt với Thịnh Hoài. Cậu không đòi hỏi sự hồi đáp nào cả, nhưng Thịnh Hoài thì lại nghiêm túc không chịu nổi, sau vài lần có qua có lại, tất cả những thứ cậu trao đi đều được trả lại một cách cẩn thận và quan tâm hết mức.

Bọn họ vốn dĩ thân thiết như vậy đấy, trải qua mấy ngày gần đây lại càng không rời nhau ra chút nào. Lúc nào Thịnh Hoài cũng dặn dò cậu một ngày phải ăn ba bữa, tịch thu xiên nướng và kem của cậu, thậm chí đôi lúc đến cả ớt anh cũng không cho cậu ăn. Nhưng anh vẫn rất quan tâm tới Kỷ Tòng Kiêu, sẽ lắng nghe cậu nói thật chăm chú, ghi nhớ lại những gì cậu từng lơ đãng nhắc đến, tự tay bôi thuốc cho cậu sau khi quay xong cảnh võ, cũng nghĩ đủ mọi cách làm cậu vui mỗi khi tâm trạng cậu không tốt. Thậm chí có những lúc bị Kỷ Tòng Kiêu bày trò, anh ở lại phòng của cậu, trông cậu ngủ thiếp đi rồi bản thân mới rời đi.

Cứ như… một cặp đôi đang yêu nhau thật.

Kỷ Tòng Kiêu chỉ cảm thấy mình như đang trong mơ.

Thế nhưng cuộc chia ly sắp tới đã nói cho cậu biết, đây không phải giấc mơ, những tháng ngày như mơ này sắp chấm dứt rồi.

Cảnh đóng máy của Giang Kính Tuyên cũng chính là cảnh quay cuối cùng của Thịnh Hoài.

Giang Chấp Bùi máu chảy khắp thân, lớp áo trắng lẫn giáp bạc đều nhuộm màu đỏ tươi. Y ngã xuống mặt đất, chật vật quay lại nhìn Lý Cảnh Việt và Cố Hoành Khê. Hai kẻ kia đều khoác trang phục thuộc về đế vương, giữa chốn thâm cung máu chảy thành sông, cả hai đến một cọng tóc cũng chưa bị rối.

Cố Hoành Khê nhìn thẳng vào đôi mắt y rồi không đành lòng nhìn tiếp nữa, gương mặt xinh đẹp nhuốm bi thương, nàng ta mạnh mẽ quay đầu đi chỗ khác. Còn Lý Cảnh Việt, vị huynh trưởng song sinh của y thì mấp máy môi, Giang Chấp Bùi đã không còn nghe rõ hắn nói gì nữa, âm thanh dần rút đi, y chỉ cảm thấy càng ngày càng lạnh, tầm mắt trở nên mơ hồ, ý thức sắp sửa không còn. Cuối cùng y nhớ đến sư phụ, đột nhiên khóe miệng nhoẻn lên. Cũng may là… ngày đó y đã bị sư phụ trục xuất sư môn, nếu không… nếu biết mình không còn nữa, có lẽ người sẽ khổ sở lắm…

Ngón tay vừa ngọ nguậy buông thõng, mí mắt cũng rủ xuống, che đi đôi mắt đã từng sáng ngời chân thành tới nhường nào…

Khi Giang Kính Tuyên đến, kết cục của trận phản loạn đã định. Còn hắn thì bị Lý Cảnh Việt sai người chặn lại, thô bạo kéo đi.

Máu tươi nhuộm thềm ngọc trước điện đỏ au, thị vệ đang tiến hành bước quét sạch quân phản loạn cuối cùng. Hắn ở rất xa, nhìn thấy trong cung điện còn một người đang chìm giữa vũng máu.

Máu thịt toàn thân lạnh toát, cả người như rơi xuống hầm băng. Tiếng la hét ầm ĩ xung quanh như ngưng đọng bên tai, Giang Kính Tuyên trơ mặt đi về phía Giang Chấp Bùi, mỗi một bước tiến đến, sắc mặt hắn lại càng khó nhìn hơn.

Đến khi hắn gạt nhóm người ra đi tới trước mặt y, ngón tay khuất sau ống tay áo run rẩy.

Hắn quỳ gối bên cạnh đồ đệ, khàn giọng gọi: “A Bùi…”

Ngón tay run lẩy bẩy nâng người dậy, ôm vào trong lòng…

Động tác Thịnh Hoài hơi khựng lại, ngay sau đó vang lên tiếng Hàn Lược gào vào loa, “Kỷ Tòng Kiêu! Cái thi thể của cậu còn tự cử động được chắc? Làm lại!”

Kỷ Tòng Kiêu dựa lên người Thịnh Hoài nhìn lên trời.

Cậu không ngờ mắt Hàn Lược tinh như thế, cậu chỉ hơi dùng lực một chút thôi, cố gắng giúp Thịnh Hoài giảm bớt gánh nặng, kết quả lại bị nhận ra…

Thịnh Hoài dường như biết được suy nghĩ của cậu, khóe môi cong lên, không hề còn dáng vẻ lòng như tro tàn của Giang Kính Tuyên ban nãy, anh cười nói: “Hàn Lược học song bằng mỹ thuật đấy, cậu ta hiểu cực kỳ rõ cấu tạo cơ bắp con người, cậu không qua mắt được cậu ta đâu.”

Anh định giơ tay xoa đầu bạn nhỏ, nhưng tạo hình đã sẵn, không thể xoa tóc rối tung lên được, chỉ có thể hạ tay xuống bả vai cậu, trấn an nói: “Anh không sao, chỉ một lát thôi mà.”

Hai ngày trước do bất cẩn trên dây cáp nên cánh tay anh bị quẹt xước, chắc cậu bạn nhỏ đang lo lắng cho anh.

Kỷ Tòng Kiêu cau mày, “Lát nữa còn phải bế, em không nhẹ đâu.”

“Nhẹ lắm.” Thịnh Hoài phản bác, đối với thể trọng của bạn nhỏ, lúc nào anh cũng rất kín đáo phê bình.

“Hai vị bên kia còn ôm nhau làm gì? Mau quay về nằm xuống cho tôi, bắt đầu quay lại từ cảnh Giang Kính Tuyên quỳ xuống bên đó.” Hàn Lược lườm nguýt.

“Được rồi, đừng lo lắng, chúng ta tập trung diễn một lần là qua.” Thịnh Hoài trấn an, giúp cậu sửa lại áo rồi cúi người đặt cậu về đất.

Kỷ Tòng Kiêu để mặc Thịnh Hoài hạ bả vai cậu xuống đất, nhìn lên gương mặt anh, một suy nghĩ không lành mạnh tự dưng nhảy ra trong đầu cực kỳ không đúng lúc, nhưng vừa mới nghĩ đến sắp phải chia ly, ý nghĩ ấy biến mất không còn tăm hơi.

Giang Kính Tuyên quỳ gối bên cạnh đồ đệ, khàn giọng gọi: “A Bùi…”

Ngón tay run lẩy bẩy nâng người dậy, ôm vào trong lòng. Không còn hơi thở, mạch đập tiêu tan, y không còn nữa rồi…

“A Bùi…”

Hắn lại gọi to lần nữa, âm thanh nhẹ vô cùng, tựa như sợ làm người trong ngực thức tỉnh, nhưng rồi giọng hắn lạc đi, vỡ nát không thành lời.

Hắn cụp mắt, hít một hơi thật sâu, run rẩy ôm lấy Giang Chấp Bùi.

“Sư phụ đưa ngươi về nhà.”

Giang Kính Tuyên ôm cậu đồ đệ, từng bước từng bước đi ra ngoài. Trước mặt hắn là lưỡi đao lạnh lẽo lóe sáng của đội thị vệ huyền giáp.

“Cữu cữu muốn đi đâu?” Giọng Lý Cảnh Việt vọng ra từ phía sau, “Ngoại tổ mẫu còn đang đợi người trong phủ.”

Giang Kính Tuyên dừng bước, gương mặt không một biểu cảm.

“Cách gọi quốc cữu này, Giang mỗ trèo không tới. Tại hạ chỉ là một bụi cỏ hoang, người thân gia đình trên cõi đời này, e rằng chỉ còn một đồ đệ ngốc này thôi.”

Một câu nói thôi, cắt đứt tất cả những ơn huệ liên quan.

Bước sát phạt quân phản loạn tiếp tục, mũi đao đã tới trước mặt. Hắn lại như không hề biết, từng bước áp sát.

Ban nãy một câu nói của Lý Cảnh Việt đã chỉ ra thân phận của hắn, thị vệ không có mệnh lệnh nên không dám đả thương người, đành chịu dồn ép lùi từng bước ra sau, cuối cùng không thể lùi được nữa, đành phải nhìn sang Lý Cảnh Việt. Người phía sau như đang do dự, hắn vẫn còn sát tâm, động tác tay đã giơ lên, cuối cùng lại phất tay, ra hiệu thả bọn họ đi.

Giang Kính Tuyên không buồn bận tâm tới cảnh chém giết suýt nữa rơi xuống đầu mình, chỉ cụp mắt nhìn đồ đệ trong ngực, thấp giọng nhỏ nhẹ dạy dỗ, giống như trước đây.

“Liều lĩnh bên ngoài lâu đến thế còn không biết đường về. Đúng là càng ngày càng không biết nghe lời…”

“Lần trước sư phụ dọa ngươi thôi, sao có thể không cần ngươi chứ? A Bùi nhà ta là đồ nhi ngoan nhất trên đời.”

“A Bùi ngoan, về cùng sư phụ. Chúng ta… không ra ngoài nữa…”

Bọn họ đi lướt qua thị vệ huyền giáp, băng qua cổng cung nặng nề, cuối cùng biến mất trước mặt tất cả mọi người.

“Tốt! Giang Kính Tuyên đóng máy!”

Hàn Lược ra lệnh, Kỷ Tòng Kiêu lập tức định nhảy xuống khỏi người Thịnh Hoài, nhưng lại bị anh ôm chặt, không thể động đậy.

“Bạn nhỏ.” Thịnh Hoài vùi mặt vào cổ cậu, khẽ giọng gọi.

Kỷ Tòng Kiêu ngẩn ra, không giãy giụa đòi xuống nữa, chỉ giơ tay vòng lên cổ ôm gáy anh, nỗ lực giảm bớt chút gánh nặng cho cánh tay anh.

“Sao thế?” Cậu hỏi theo.

“Không có chuyện gì không vượt qua được, nếu như người không còn, sau này có hối hận cũng hết tác dụng rồi.”

Anh vẫn còn nhập vai.

Mặc dù bề ngoài cảnh quay này có vẻ bình thường yên ả, thế nhưng thế giới nội tâm của Giang Kính Tuyên lại đang cuộn sóng ngất trời.

Khó khăn đến nhường nào mới dứt bỏ được mọi sự đấu tranh và lưỡng lự, sau khi hạ quyết tâm dù làm trái lời hứa cũng phải đưa đồ đệ nhỏ về, thế nhưng hết lần này tới lần khác bị kẻ khác cản bước, cuối cùng bỏ lỡ.

Kỷ Tòng Kiêu nhớ ra, lúc trước Thịnh Hoài từng phân tích tâm lý sư phụ đoạn này với cậu. Hắn thẹn vì vi phạm lời hứa, vui sướng và thả lỏng khi được gỡ bỏ gông xiềng, gấp gáp muốn đưa người về, nhưng sau đó lại kinh ngạc và giận dữ khi nhìn thấy thi thể của Giang Chấp Bùi——

Kinh ngạc vì mình đã bỏ lỡ, giận dữ với sự phòng thủ và ngăn cản mà Lý Cảnh Việt đã bố trí sẵn cho mình.

Nhưng truy đến cùng, mọi cảm xúc đều không ngăn nổi sự hối hận bao trùm dày đặc sâu trong nội tâm hắn. Nếu như nghĩ thông suốt sớm một chút, đến nhanh hơn một chút, có phải Giang Chấp Bùi vẫn giữ được mạng không? Nếu như lúc ban đầu khi đồ đệ nhỏ khăng khăng đòi bỏ đi báo thù, hắn đánh ngất y rồi đưa đi, có phải sẽ không xảy ra tất cả mọi chuyện không?

Thế nhưng cuộc đời này không có thuốc hối hận, con đường dẫn tới suối vàng không có lối quay đầu.

Nói gì nữa đây, đã muộn rồi.

Kỷ Tòng Kiêu im lặng chớp mắt, giơ tay xoa gáy Thịnh Hoài, cuối cùng đổi chủ đề.

“Bao giờ anh đi? Em ra sân bay tiễn anh.”

Chuyến bay của Thịnh Hoài được chốt vào sáng ngày mai, Kỷ Tòng Kiêu cố ý tìm Hàn Lược xin nghỉ để tiễn anh. Năng suất làm việc của hai người họ rất cao, tiến độ quay hiện tại không còn gấp, Hàn Lược cũng vui vẻ vì có người giúp hắn tiễn Thịnh Hoài, thế là vung tay phê duyệt luôn.

Kỷ Tòng Kiêu đứng trong góc nhỏ, nhìn Thịnh Hoài trước mặt đeo kính râm và khẩu trang thì không khỏi bật cười, thò tay chọc con mèo bông mà anh đang ôm khư khư trong ngực chứ nhất định không chịu đưa đi ký gửi hành lý, “Ôm thứ này theo, anh có võ trang đầy đủ thì vẫn trở thành tiêu điểm quan tâm của tất cả mọi người.”

“Anh không sợ. Tất cả mọi người đều nhìn mèo, không ai chú ý tới anh đâu.” Thịnh Hoài cười nói.

“Vậy anh định mang lên máy bay kiểu gì? Thứ này to quá.” Kỷ Tòng Kiêu tò mò hỏi.

“Anh Thịnh mua một ghế khoang hạng nhất cho mèo bự rồi.” Trợ lý của Thịnh Hoài là Lý Đoan chen vào một câu.

Kỷ Tòng Kiêu tặc lưỡi, còn người làm chuyện này lại tỏ ra là rất đương nhiên.

Đồ mình tặng được người ta đối xử như vậy, đương nhiên là Kỷ Tòng Kiêu vui rồi. Cậu nhoẻn miệng, dang hai cánh tay với Thịnh Hoài, “Trước khi đi phải chúc chứ, anh qua đây.”

“Không sợ bị ai chụp nữa à?” Thịnh Hoài cười giỡn, tuy nói vậy nhưng anh vẫn xoay người giao mèo bự vào tay Lý Đoan.

“Chụp cứ chụp, em tiễn bạn còn không cho em ôm một cái sao?” Kỷ Tòng Kiêu hoàn toàn chẳng sợ.

Thịnh Hoài cười nhẹ, giơ tay ôm cậu vào trong ngực.

Ngay thẳng, đúng như Kỷ Tòng Kiêu vừa nói, đây chỉ là tư thế bình thường nhất giữa những người bạn thôi.

Kỷ Tòng Kiêu vùi đầu vào cổ anh, hít một hơi thật sâu, nhỏ giọng nói: “Em sẽ nhớ anh lắm.”

Thịnh Hoài cong môi, vỗ lưng cậu.

“Chăm sóc tốt cho bản thân. Anh ở thủ đô chờ cậu, đợi cậu về chúng ta lên công viên trên núi chơi nhé.”

Kỷ Tòng Kiêu tủm tỉm khóe miệng, cụp mắt đáp: “Vâng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.