Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 4: Chương 4



“Nhảy được hơn phân nửa bài” Thấy Phương Tầm Du rốt cuộc cũng có phản ứng, Tần Hứa Lễ đưa tay vuốt tóc, thanh âm đắc ý cùng khoe khoang “Khẳng định không có ai nhảy nhiều được như tao.”
Bài nhảy này không phải ai cũng có thể nhảy, cũng không phải ai cũng nhận trước đề mục.
Phương Tầm Du nắm chặt di động, nghe được Trần Hứa Lễ đắc ý dạt dào, cậu hoàn toàn lâm vào trầm mặc.
Người này…yếu như vậy sao??
“Nhảy được một nửa là rất lợi hại sao” Phương Tầm Du tâm tình đang bị chấn động hỏi ra tiếng
“Đương nhiên” Trần Hứa Lễ hơi nâng cằm ra vẻ ngạo mạn.
Phương Tầm Du ngẩn người, khắc sâu cảm giác quả nhiên chính mình nhận thức chưa đúng về nơi này.
Cậu cảm thấy bản thân biểu hiện quá kém nhưng không ngờ tới….vũ đạo đơn giản như thế Trần Hứa Lễ cũng chưa hoàn thành.
Phương Tầm Du mắt chứ A mồm chữ O mà nhìn Trần hứa Lệ trước mặt mình, có chút khiếp sợ mà nghĩ Động tác vũ đạo…không phải chỉ cần xem vài lần là nhớ kỹ sao? Như thế nào Trần hứa Lễ lại nói, nhảy được một nửa…là rất lợi hại?!
Sắc mặt Phương Tầm Du có chút sợ hãi, bắt đầu lo lắng chính mình có lấy được tiền thưởng tới tay hay không.
Trần Hứa Lệ cố tình không biết nội tâm Phương Tầm Du bị đả kích lớn, cũng không biết Phương Tầm Du bởi vì chính hắn quá yếu mà lo lắng đề phòng không có tiền thưởng.
“Rất sợ hãi sao?”
Phương Tầm Du sợ mất tiền thưởng gật đầu lia lịa
Hắn nhìn Phương Tầm Du vì khiếp sợ mà dại ra, trong lòng một trận sảng khoái, cười nhạo một tiếng, tiếp tục kiêu ngạo mà nói
“Còn ngươi, nhảy được nhiều hay ít?”
Phương tầm Du:…..Cậu nhảy toàn bộ bài.
“Hứa lễ ngươi cũng đừng hỏi nữa” nhìn biểu tình khó mà nói hết của Phương Tầm Du, Lưu Đức Minh lên tiếng có chút hương vị khinh miệt “Bằng hắn? Có thể nhiều ít bao nhiêu.”
“Hơn nữa, ta cũng vừa nhận được tin tức, Hứa Lễ đã qua vòng phỏng vấn” Không đợi Phương Tầm Du mở miệng, Lưu Đức Minh đắc ý mà giành nói trước.
Hắn nhìn Phương tầm Du sợ hãi như thế, từng đợt sảng khoái dâng lên trong lòng.
“Không có việc gì, dù gì ngươi tài năng không có, xem ngươi phát huy cũng không tồi, phụ trợ Hứa Lễ được tuyển qua vòng” Lưu Đức Minh đưa tay nâng cằm “Về sau đổi người đại diện mới.

có tài nguyên gì, ta còn có thể giúp bọn ngươi một chút.”
Mà Phương Tầm Du sau khi nghe hắn nói, ngược lại thở nhẹ nhàng một hơi, một bộ biểu tình may mắn còn tốt còn tốt
Lưu Đức Minh:?
Ngay cả Trần hứa lệ nhìn biểu tình Phương Tầm Du, trong thời gian ngắn ngủi có chút hoài nghi nhân sinh Phương Tầm Du….cư nhiên còn cao hứng thay hắn?!
Sau khi Phương Tầm Du nghe được Trần Hứa Lệ tiếp tục vào vòng trong.

hoàn toàn yên tâm, nói với Lưu Đức Minh một câu “Lần này nhiệm vụ của tôi, có phải hay không đã hoàn thành? Tiền thưởng sẽ không bị trừ chứ?”
“Có thể” Lưu Đức Minh nói rõ xong, ý bị thâm trường mà nhìn thoáng qua Phương Tầm Du “Sớm nghe lời thế có phải tốt hơn rồi không, về sau gọi ngươi đi bồi rượu ngươi nhớ hiểu chuyện một chút.

Cho dù khả năng có quá kém, cũng không đến mức không có công việc đưa tới.”
Phương Tầm Du lần này rốt cuộc nghe được tư duy logic Lưu Đức Minh lưu loát hơn chút, như suy tư điều gì mà gật đầu.

(Edit: chỉ cần đưa tiền đến cho ẻm là có tư duy lô gíc tốt nha quí zị????)
“Thì ra là thế ha” Phương tầm Du như bừng tỉnh đại ngộ quay đầu qua hướng Trần Hữu Lệ, xác nhận hỏi Lưu Đức Minh “Vậy Trần ca nhiều thông cáo như thế bởi vì trên bàn rượu cực kì hiểu chuyện sao?”
Dù sao đối phương so với mình kém hơi bị nhiều mà công việc còn tới tấp nập mà.
Lưu Đức Minh nghe xong ngây ngẩn cả người:???
Trần Hứa Lệ đột nhiên bị điểm danh:!!!
Vừa rồi quả nhiên hắn suy nghĩ quá nhiều.
Trần Hứa Lệ có chút oán hận mà nghĩ.
“Đúng rồi” Phương tầm Du nhìn hai người đột nhiên biến sắc không tốt lắm, không biết bản thân nói sai điều gì, có chút xấu hổ mà chuyển đề tài “Cho dù tôi vượt qua vòng, cũng sẽ nhận được tiền thưởng của công ty đi?”
“Bằng ngươi???”
Trần Hứa Lệ vừa bị Phương Tầm Du mắng trắng ra có chút dỗi, rốt cuộc cũng tìm được cơ hội đem lời ác ý nói ra, cười nhạo nhìn cậu “Ngươi có thể qua, đương nhiên không thành vấn đề”
“Dù sao đây cũng là lần tuyển tú cuối cùng” Trần Hữu Lệ ngữ khí châm chọc “Ngưu đạo tuyển người quan trọng nhất cũng là năng lực”
“Ngươi sẽ không cho rằng…..bằng trình độ dốt nát của ngươi, có thể qua vòng sơ tuyển chứ?”
Phương Tầm Du không nói chuyện, chỉ là dùng ánh mắt trìu mến nhìn Trần Hữu Lệ như ngốc tử.
Cũng không biết vì sao, càng tiếp xúc, cậu càng cảm thấy Trần Hữu Lễ giống như khất cái xin ăn trước kia.
“Lưu Đức Minh đúng không” Ngay tại thời điểm Trần Hứa Lễ còn đang lải nhải, cách đó không xa, một nhân viên công tác cầm văn kiện đi tới “Chúc mừng hai nghệ sĩ của nài đều thông qua vòng sơ tuyển.”
Thanh âm Trần Hữu Lễ ngay lập tức im bặt
“Cái gì?!”
Lưu Đức Minh tay nhận hợp đồng, ánh mắt có điểm kỳ quái “Có phải có gì nhầm lẫn không?”
Phương Tầm Du có thể qua vòng?
“Sao có thể…hai người đều qua?” Hắn nghi hoặc mà hỏi
Ánh mắt nhân viên công tác như nhìn kẻ thiểu năng trí tuệ liếc Lưu Đức Minh một cái, ánh mắt kia, như đang tự hỏi có người đại diện sẽ không hy vọng nghệ sĩ của mình đều được tuyển sao.
Nhưng hắn vẫn cười cười, đối với Lưu Đức Minh chúc mừng: “Đúng vậy, hai người đều qua”
“Phương Tầm Du?” Lưu Đức Minh sửng sốt một hồi, rốt cuộc tìm lại thanh âm của mình, tông hơi cao hơn vài bậc “Hắn sao?”
Không phải đợt tuyển tú cuối cùng, trăm dặm tìm một, phá lệ nghiêm khắc sao?
Phương Tầm Du có thể qua vòng sơ tuyển sao?
“Sao có thể?” Trần Hứa Lệ miễn cưỡng cười trừ “Xác định là không lầm sao?”
Trần Hữu Lệ nói xong, đối với nhân viên công tác bổ sung một câu “nếu có lầm thì không tốt lắm”
“Chúng tôi sao có thể phạm vào sai lầm cấp thấp này chứ” ánh mắt nhân viên công tác càng nhìn càng kì quái “Cậu ấy biểu hiện tốt như vậy, muốn người ta không nhớ kĩ cũng khó.

Sao có thể nhớ nhầm?”
Lưu Đức Minh:???
Trần Hứa Lệ:???

Biểu hiện tốt???
Đây là đang nói đến Phương Tầm Du sao?
“Chúng ta trước hết ký hợp đồng, nếu công ty xác nhận không có vấn đề gì, đến lúc đó trực tiếp gửi hợp đồng tới đây là được.”
“Đối chiều một chút, giải trí LAND, tổng cộng có một danh ngạch tuyển thẳng, một danh ngạch bình thường” Nhân viên công tác cười cười “Chúc mừng”
Danh ngạch tuyển thẳng
Lưu Đức Minh nghe nhân viên công tác nói xong liền mừng như điên, cũng không có rối rắm Phương Tầm Du vì cái gì trúng tuyển, quay đầu nhìn Trần Hữu Lệ, kinh hỉ phát ra tiếng “Hứa Lệ, ngươi quá lợi hại! Cư nhiên bắt được danh ngạch tuyển thẳng!”
Trần Hứa Lệ giả bộ bình tĩnh mà cười cười, kiêu căng ngạo mạn mà nhìn thoáng qua Phương Tầm Du “Dù sao một nửa bài nhảy kia, tao cảm giác mình nhảy đến không tồi.”
Nhìn mặt đạo diễn đen lại, hắn vốn cho rằng đạo diễn không hài lòng biểu hiện của hắn.
Không nghĩ tới quay đầu lại đem danh ngạch tuyển thẳng cho hắn.
Trần Hứa Lễ trên mặt lộ ra biểu tình vừa lòng mà cười.
Nhân viên công tác:???
Hắn nhìn qua văn kiện trong tay, không quá lý giải được vì cái gì người có biểu hiện bình thường như thế, lại có thể tự tin như vầy.
“Không pphair…”
Liền ngay lúc nhân viên công tác muốn làm rõ ràng sự nhầm lẫn xấu hổ này, lại nhìn thấy Phương Tầm Du sau khi xem xong hợp đồng phát ra âm thanh vui sướng
“Thật quá tốt, tiền cơm gần đây cũng không lo rồi” giọng nói Phương Tầm Du lộ ra vừa lòng cùng cảm động.
“Tiền danh ngạch tuyển thẳng cùng tiền thưởng công ty đủ để ăn uống trong thời gian dài…” Nơi này không có bàn tính, Phương Tầm Du chỉ có thể đem đầu ngón tay ra mà tính tính toán toán.
Phương Tầm Du đang nói cái quỷ gì zậy?
“Cái gì là hai phân tiền?” Trần Hữu Lệ nghe xong cười nhạo một tiếng “Ngươi có thể được tuyển, cũng là vận khí cứt chó rồi.”
Lưu Đức Minh nghe được ý tứ trong lời nói của Phương Tầm Du, trực tiếp trào phúng lên tiếng “Ngươi sẽ không cho rằng, cái danh ngạch tuyển thẳng kia là của ngươi đi?”
Phương Tầm Du:?
Nhân viên công tác gian nan mà chen vào lời nói “Cái kia…”
“Các ngươi dường như có chút hiểu lầm” Nhân viên công tác hít sâu một hơi, gian nan làm sáng tỏ “Danh ngạch tuyển thẳng là…”
“Chính xác là Phương Tầm Du”
Lưu Đức Minh:??
Trần Hứa Lệ:???
Trần Hứa Lệ mở to đôi mắt
Lưu Đức Minh há miệng như nhét được vài quả trứng gà.
Nhân viên công tác nhìn bầu không khí quỷ dị nơi này yên lặng vò đầu.
“Bên trong hợp đồng này hẳn là không có bẫy rập gì” Phương Tầm Du không chút nào bị bầu không khí quỷ dị ảnh hưởng, cậu mỹ mãn mà khép lại bản hợp đồng, tiếp tục nói, thanh âm như sấm nổ bên tai, khiến Lưu Đức Minh cùng Trần Hứa Lệ phải hoài nghi nhân sinh “Tôi vốn dĩ cảm thấy chính mình không xứng cơ.

Nhưng vừa rồi nghe Lưu ca bảo thực hiện được một nửa có thể qua sơ tuyển, danh ngạch tuyển thẳng hẳn không tính tấm màn đen…”

Lưu Đức Minh:?
Trần Hứa Lệ:??
Trần Hứa Lệ hai mắt tối sầm.
(Edit: bất ngờ chưa ông già!!!)
Tổng đạo diễn mặt thối kia lại thật sự đem danh ngạch tuyển thẳng cho Phương Tầm Du??!?
Điều này hợp lí sao??
Còn có…
Cái gì gọi là, hắn nhảy mới một nửa?!
_____________
“Vì cái gì?” Trần Hứa Lệ nhìn chằm chằm Phương Tầm Du nhẹ nhàng nện bước rời đi, lời nói nồng đậm sự chán ghét
Tổng danh ngạch tuyển thẳng trong tay đạo diễn cũng không có nhiều.
“Vận cứt chó gì chứ” Lưu Đức Minh thoạt nhìn sắc mặt cũng không được tốt lắm “Ngươi không cần quá lo lắng, trình độ đó của hắn, không chừng thời điểm công chiếu cũng bị khán giả mắng chết.”
“Chương trình tuyển tú này cũng cần có đề tài hấp dẫn, thiết lập nên một hình tượng bị người mắng chửi” Lưu Đức Minh an ủi nói “Phỏng chừng Phương Tầm Du chính là thiết lập như thế mà vào được chương trình cũng nên.”
“Ta đây muốn gọi điện một chút” Sắc mạt Trần Hữu Lệ đen hơn cả nhọ nồi, trong lòng ghen tỵ cơ hồ muốn lật tung trời, âm u nói “Chỉ cần công ty không thả người, hắn cũng mơ mà vào.”
……….
Bên này, Lưu Đức Minh còn vắt hết đầu óc an ủi Trần Hứa Lệ gặp bạo kích.

Bên kia Phương Tầm Du đã trở về công ty chuẩn bị gặp người đại diện mới.
Công tác trước mắt, nội tâm Hách Hoằng Hoắc vô cùng thấp thỏm.
Ba lần liền tực thi lên thạc sĩ thất bại, công việc lại càng khó kiếm, Hách Hoằng Hoắc không biết dậm phải vận cứt cho gì, thời điểm bị tìm công việc lại được trúng tuyển làm người đại diện.
Tuy rằng công ty giải trí này không lớn, nhưng tốt xấu gì cũng là công việc chính quy, còn được phân tới tay trực tiếp dẫn dắt một nghệ sĩ.
Hắn đối với công việc này cũng không có kinh nghiệm gì, ngành học trước kia cùng với nghề làm người đại diện này một chút cũng không liên quan là tâm lí học, công ty liền cho bọn hắn một khóa huấn luyện cơ bản cũng không, như không trâu dắt cho đi cày, làm Hách Hoằng Hoắc một ngày này đều thực khẩn trương.
Nghe bảo nghệ sĩ mình dẫn là Phương Tầm Du.
Hắn còn nghe nói, Phương Tầm Du trong công ty nổi tiếng là phế vật.
Công việc nào đến tay cũng làm không xong, ai cũng lười đến mang loại nghệ sĩ này.
Thậm chí thiện tâm mà nhắc nhở hắn không cần có ấp lực gì quá lớn, Phương Tầm Du chính là mệnh phủng không hồng.
Cũng có một số đồng nghiệp không nói gì, chỉ là cho hắn một ánh mắt đồng tình, lắc đầu.
Tâm hắn lúc này mới buông xuống, áp lực trong lòng cũng không lớn như trước.
Dù sao nghệ sĩ phế bật, chính mình chỉ cần nỗ lực một chút, khẳng định sẽ có khởi sắc.
Hắn vẫn luôn ôm ý niệm như vậy
Cho đến khi gặp được Phương Tầm DU
Hách Hoằng Hoắc không chút khoa trương mà cảm thấy, thời điểm nhìn thấy Phương tầm Du đẩy của vào, toàn bộ căn phòng như sáng lên.
Ngay sau khi nhìn thấy rõ ràng bộ dáng của đối phương, trực tiếp mà hít hà vài hơi.
Hách Hoằng Hoắc cảm giác ngôn từ của mình giờ này cằn cỗi đến đáng thương, gương mặt kia tuyệt đối kinh diễm không có từ ào mô tả.
“Công ty này, cũng quá trâu bò…” Hách Hoằng Hoắc có chút sứng sờ mà lẩm bẩm tự nói
Hắn nhớ tới vài giờ trước tin tức chính mình nghe được, rất là kính nể
Phương Tầm Du, cấp bậc nghệ sĩ này, cư nhiên nghệ sĩ phế vật kém cỏi nhất công ty, vậy công ty này trâu đến cỡ nào???
“Xin chào” thời điểm Hách Hoằng Hoắc còn đang ngây người, cặp mắt hổ phách của đối phương có tia ý cười, duỗi bàn tay thon dài, trắng trẻo hư ngọc tới trước mặt hắn, hơi hơi gật đầu “Phương Tầm Du”

Hách Hoằng Hắc vội vàng duỗi tay, lộ ra tươi cười “Hách Hoằng Hoắc”
Nhìn Phương Tầm Du cười gật đầu, Hách Hoằng Hoắc nháy mắt cảm thấy tâm mình đều bị kéo lên.
Hắn vừa lòng đến không được.
Muốn nhan sắc có nhan sắc, muốn khí chất có khí chất, mấu chốt cũng không có làm giá gì, cảm giác phá lệ dễ nói chuyện, làm Hách Hoằng Hoắc trong tay không có một chút tài nguyên gì trong lòng mạc danh áy náy.
Hắn gãi đầu, nhìn gương mặt đối phương, hổ thẹn cúi đầu “Sau thông cáo về tuyển tú này, hiện tại cũng chưa có công việc nào khác.”
“Hiện tại trên tay ta còn chưa có tài nguyên nào” Hách Hoằng Hoắc có chút rầu rĩ nói “Thực xin lỗi, khả năng trong khoảng thời gian này, số lượng cùng chất lượng công việc nhận được đều không bằng trước kia.”
Tuy rằng Phương Tầm Du ở trong công ty là phế vật, công ty có đại ngôn nào cũng không tìm đến hắn, nhưng Hách Hoằng Hoắc nhìn Phương Tầm Du, nội tâm hừng hực ý chí quyết tâm.
“Nhưng ngươi tin tưởng ta” Hách Hoằng Hoắc kiên định nói “ta lên núi dao xuống biển lửa cũng nhất định cướp đại ngôn về cho ngươi!”
Phương Tầm DU: “….” cũng không cần đến mức như vậy.
“Ngươi yên tâm, tên của ta, trời sinh vượng người” Hách Hoằng Hoắc nhìn biểu tình Phương Tầm Du có chút không ói hết, phát huy đầy đủ ưu thế chuyên ngành tâm lí học một cách chuyên nghiệp, an ủi vài câu “Hách Hoằng Hoắc, rực rỡ, tin tưởng ta, ngươi khẳng định sẽ tỏa sáng.”
“Cho ta một khoảng thời gian, nhất định sẽ tìm cho ngươi một đại ngôn đỉnh đỉnh”
Hách Hoằng Hoắc, thần thái sáng láng mà nhìn Phương Tầm Du, bộ dáng cực kì giống dải ruy-băng mang dòng chữ “PHẤN ĐẤU”
Phương Tầm Du yên tĩnh mà nghe Hách Hoằng Hoắc nói xong, sau đó móc trong túi ra một chồng hợp đông, đầu ngón tay trắng nõn hướng về phía đẩy đẩy “Không có việc gì, vừa lúc ra còn môt vài công việc không thể không làm”
” Vòng sơ tuyển《 cùng ngươi đồng hành 》ta không cẩn thận vượt qua” Phương tầm Du nhìn Hách Hoằng Hoắc, lộ ra nụ cười ngại ngùng “Thật ngại quá, bởi vì mới đổi người đại diện, ra không biết phương thức liên lạc của ngươi, không cùng ngươi thảo luận tốt liền đem thông cáo trực tiếp nhận.”
Hách Hoằng Hoắc nhìn hợp đồng 《 cùng ngươi đồng hành 》, trên mạt lộ ra biểu tình ta đang ở trong mơ.
Hắn cầm lấy bản hợp đồng, lặp đi lặp lại mà xác nhận là hợp đồng của 《 cùng ngươi đồng hành 》, hít hà mấy hơi lớn liền.
Cho dù hắn mới chỉ là người đại diện mới vào nghề, cũng biết có thể lấy danh ngạch tuyển thẳng của chương trình tuyển tú cuối cùng có ý nghĩa lớn bao nhiêu, vòng sơ tuyển《 cùng ngươi đồng hành 》khó vào bao nhiêu, có bao nhiêu công ty muốn nhét nghệ sĩ nhà mình vào chương trình mong muốn hồng một phen đều không được.
Đừng nói hắn hiện tại, có lẽ lăn lộn mấy năm trong nghề này cũng không nhất định đảm bảo lấy cho nghệ sĩ nhà hắn một thông cáo như thế, huống chi là được tuyển vào.
“Ta cùng không biết chương trình tuyển tú mất bao nhiêu thời gian” Phương Tầm Du khiêm tốn cười nói, đối với Hách Hoằng Hoắc nhẹ giọng mà an ủi “Bất quá không quan hệ, ta hiện tại còn cần học hỏi thêm nhiều, không vội.”
“Có ngươi hỗ trợ” Phương Tầm Du đối mặt với Hách Hoằng Hoắc mỉm cười cổ vũ nói “Khẳng định so với một mình ta nhận công việc tốt hơn nhiều”
“Tài nguyên khác thì ngươi từ từ tìm tớí, cũng đừng áp lực quá”
“Ta tin tưởng với năng lực của ngươi, khẳng định có thể làm được.”
Hách Hoằng Hoắc đột nhiên cảm thấy áp lực:??
__________________
Tác giả có lời muốn nói:
Hách Hoằng Hoắc: Không, ta không được.
Hách Hoằng Hoắc: Phế vật lại là ta chính mình TT ( lúc này Hách Hoằng Hoắc còn trẻ, còn không biết chính mình ôm một cái như thế nào đùi)
Không biết chính mình là đùi siêu to khổng lồ – Phương Tầm Du: Ta không hiểu, Trần Hứa Lễ năng lực rõ ràng kém như thế, còn tự tin như vậy.

___________________
Cười chết, hiện tại Hách Hoằng Hoắc hắn cảm thấy rất áp lực
Bất quá hắn có một cái tên hay, chúng ta tin tưởng hắn định có thể gặp dữ hóa lành!
Rốt cuộc……!Hách Hoằng Hoắc = thật rực rỡ
Chúng ta tiểu ngư thay đổi rác rưởi người đại diện về sau, tuyệt đối sẽ rực rỡ!
Sở Hoài Cẩn: Này đều chương 4, ta thế nhưng chỉ sống ở trên mạng, tác giả, ta muốn thêm diễn ( muốn nhìn lão bà!)
Ngưu đạo: Tại sao ngươi không tới làm đạo sư! Tại sao ngươi không tới! ( tức đến rầm rì).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.