Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 32: Chương 32



Nhánh hồng thứ ba mươi hai

“Cậu ghét Kỷ Tòng Kiêu à?”

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

Thịnh Hoài bay ra nước ngoài tham gia liên hoan phim, không có gì ngạc nhiên khi anh mang được giải Nam diễn viên phụ xuất sắc nhất về. Kỷ Tòng Kiêu xem lại video quay sẵn trong điện thoại, nhìn người đàn ông áo quần thẳng thớm, đẹp trai phong độ đứng trên sân khấu nhận giải phát biểu cảm nghĩ bằng tiếng Anh lưu loát, không khỏi tặc lưỡi. Tên tuổi của đại ảnh đế Thịnh được chứng minh rõ ràng lắm rồi, anh thật sự là số một trong giới.

“Kỷ Trùng Trùng, ngồi chồm hỗm làm gì đấy? Tranh thủ trang điểm đi!” Hàn Lược vừa bắt đầu công việc đã gào mồm lên.

Kỷ Tòng Kiêu ngoáy tai, sau khi nhắn một tin chúc mừng ngắn gọn cho Thịnh Hoài thì cất điện thoại, nhận lệnh giao bản thân vào tay chị gái chuyên gia trang điểm.

Kỷ Tòng Kiêu trang điểm chưa được bao lâu thì chỗ ngồi bên cạnh có người tới. Cậu mở to một bên mắt nhìn thử, đúng lúc chạm mắt với Khương Hòa Lâm.

Khương Hòa Lâm vừa mới vào đoàn hai hôm nay, là diễn viên đóng vai sư phụ của Giang Chấp Bùi, cũng là một tiểu thịt tươi nổi tiếng trong giới nhờ sự thẳng thắn và chỗ dựa vững chắc. Từ trước tới nay cách nói chuyện của cậu ta luôn thẳng như ruột ngựa, không sợ đắc tội ai hết. Không phải là không biết đắc tội với người khác, mà do cậu ta đã đắc tội với quá nhiều người, nhưng không ai dám động vào cậu ta bởi vì chỗ dựa quá lớn. Nhưng cũng bởi thế lực hậu phương quá mạnh nên kiểu chuyện như bắt nạt giành giật vai diễn, Khương Hòa Lâm cũng làm quá nhiều, danh tiếng trong giới không tốt chút nào.

Đúng là một phiên bản khác của Kỷ Tòng Kiêu. Đương nhiên, ngoại trừ chỗ dựa ra.

Bản thân Kỷ Tòng Kiêu cũng bị lan truyền đủ kiểu tin tức bôi đen, tất nhiên cậu không tin mấy lời đồn bên ngoài rồi, vì thế cũng rất tò mò về anh bạn này. Sau khi các vai diễn được chọn, cả đoàn làm phim cùng nhau dùng bữa, sau khi trò chuyện trên bàn rượu thì cảm giác hiểu nhau hơn đôi chút, quan hệ cũng ổn.

Chỉ là mấy tháng rồi không gặp nhau, cũng không biết đối phương nghe thấy hay phát hiện ra gì mà thay đổi hẳn thái độ thân quen trước đây. Mỗi khi gặp cậu, Khương Hòa Lâm chỉ hận không thể trốn xa mười mét có hơn, ngay cả cách nói chuyện cũng cố gắng ngắn gọn hết sức, không nhìn ra nổi đây là một người hoạt ngôn.

Đối với chuyện này Kỷ Tòng Kiêu chỉ cười, cậu đã từng trải qua chuyện này nhiều rồi, không có gì lạ hết. Dù sao cũng đâu phải ai cũng được như Thịnh Hoài, phải biết rằng đến cả Kiều Dịch ban đầu cũng nói chuyện không hợp với cậu.

Khương Hòa Lâm ngồi chưa ấm chỗ đã khựng động tác lại, ánh mắt va phải Kỷ Tòng Kiêu, cậu ta đứng thẳng dậy, nhanh chóng vòng ra cái ghế xa nhất.

Kỷ Tòng Kiêu: “…”

“Ôi thật là, A Lâm nhà tôi cái gì cũng tốt, mỗi tội ăn nói vụng về. Nhìn coi, vì không muốn làm phiền tiền bối Kỷ trang điểm mà nó không thèm nói gì, làm người khác tưởng hai người có mâu thuẫn. Cậu đừng trách nhé.”

Người đại diện của Khương Hòa Lâm cười rạng rỡ đứng lên giải vây.

Kỷ Tòng Kiêu mỉm cười, không tiếp lời.

Cậu vào đoàn đã lâu, kiểu trang điểm không cần thay đổi gì, chuyên gia trang điểm đã quen tay, chỉ chốc lát đã xử lý xong. Kỷ Tòng Kiêu cũng lười đợi trong phòng trang điểm, thay trang phục xong thì ra ngoài tìm Hà Lưu Lưu nói chuyện——Không trông cậy nổi vào Hàn Lược, đạo diễn đại nhân có một đống việc phải làm.

Cậu vén trường bào ngồi chồm hỗm sau máy quay cắn hạt dưa, câu được câu chăng tán dóc cùng Hà Lưu Lưu. Cô gái này đúng là thật thà, chỉ vài ba câu đã dốc sức khai ra hết tình hình gia đình mình. Chẳng những tiết lộ cô gái trong câu lạc bộ mà anh hai thích, đến cả cô gái thanh mai trúc mã mà anh cả yêu thầm nhưng không có kết quả cũng kể sạch ra hết.

Kỷ Tòng Kiêu vừa cắn hạt dưa vừa ngồi hóng hớt chuyện nhà họ Hà. Để báo đáp lại, cậu thật lòng đưa ra một đề xuất liên quan tới câu lạc bộ Vân Đỉnh——Hôm nào có thể chơi trốn tìm ở đó.

Hai người đang bàn xem có thể rủ những ai chơi trốn tìm thì Khương Hòa Lâm bên kia đã trang điểm xong rồi ra ngoài. Kỷ Tòng Kiêu liếc nhìn Khương Hòa Lâm da dày thịt mỏng, tiên phong đạo cốt, thầm tặc lưỡi, lải nhải với Hà Lưu Lưu, “Cô nói xem cô thấy sao? Sư phụ cơ mà, phải vững chãi thận trọng, dùng hình tượng người già điềm đạm là được rồi, chọn thanh niên trẻ thế làm gì?”

Hà Lưu Lưu hùng hồn nói: “Tạo hiệu ứng cho cặp đôi gay chứ sao. Bây giờ mấy cô gái trẻ thích cái này lắm! Cậu không hiểu đâu.”

Kỷ Tòng Kiêu nhìn cô gái trẻ Lưu Lưu, gật đầu, đúng là cô ấy hiểu hơn thật.

Cảnh của sư phụ trong phim có tính lên tính xuống thì cũng chỉ có bốn cảnh. Cảnh Giang Chấp Bùi trốn khỏi hoàng cung, được sư phụ đưa đi; cảnh hai người đi lễ hội rước đèn; cảnh Giang Chấp Bùi cố ý trả thù, sư phụ đau khổ khuyên y mãi không có kết quả nên bỏ đi; còn cả cảnh cuối cùng, Giang Chấp Bùi bỏ mạng, cuối cùng sư phụ mang thi thể y về nơi ẩn cư.

Phân cảnh cuối cùng phải quay ngoại cảnh, nói cách khác, mấy hôm tới Khương Hòa Lâm chỉ phải quay tổng cộng ba cảnh.

Hôm nay là cảnh đầu, Hàn Lược cố ý tìm một cảnh đơn giản để Khương Hòa Lâm tìm được cảm giác, bởi vậy phim trường được dàn cảnh lễ hội đèn lồng.

Màn đêm buông xuống, đèn lồng được treo hai bên đường, các đạo cụ tạo bối cảnh quán ăn nhỏ đã được chuẩn bị sẵn sàng, diễn viên quần chúng cũng đã vào vị trí.

Trợ lý trường quay đập bảng, Kỷ Tòng Kiêu vào trạng thái.

Giang Chấp Bùi đi theo sau sư phụ, không quan tâm đèn đuốc sáng rực rỡ khắp nơi. Lúc này trong lòng y chỉ đang suy nghĩ nên đi như thế nào, trong địa lao cực kỳ tàn ác. Cố Hoành Khê thật sự muốn chà đạp y, Lý Cảnh Việt đích thân trút chén thuốc tắc kinh mạch vào miệng y, mọi thứ đều hiện lên trước mắt. Muốn y cứ như vậy bỏ qua sao, tuyệt đối không thể. Nhưng y đã mệt rồi, không muốn bị cuốn vào sự lừa lọc dối trá của những kẻ đó nữa…

Nên đi thế nào đây?

Tâm tư Giang Chấp Bùi tán loạn, y không chú ý tới dòng người đang đổ ra phía trước, còn sư phụ đã dừng bước. Y cứ chăm chăm đi về phía trước, cuối cùng bị va đầu vào sau lưng sư phụ.

Dựa theo kịch bản, đoạn này sư phụ phải như mọc mắt sau lưng xoay người lại đỡ Giang Chấp Bùi, kéo lại sự chú ý của y, khiến y cố gắng hưởng thụ sự ấm áp thoáng chốc này.

Nhưng ngoài hiện thực thì, Khương Hòa Lâm chẳng những không đỡ lấy Kỷ Tòng Kiêu, trái lại còn lùi về sau mấy bước, biểu cảm như thể Kỷ Tòng Kiêu là một loại vi khuẩn cực lớn.

“Cắt! Khương Hòa Lâm, cậu lùi cái gì?! Kịch bản viết như thế à? Cậu không xem kịch bản hay không biết chữ thế, hả?!”

Hàn Lược dù sau mỗi lần quay phim tính tình có tốt đến đâu thì khi vẫn còn gánh vai trò đạo diễn trên vai, hắn vẫn không thể thay đổi được tính nóng nảy truyền thống của mình được.

Khương Hòa Lâm tự biết đuối lý, liên tục nhận sai, thái độ vô cùng tốt, chỉ chốc lát sau đã bắt đầu quay lại lần hai.

Đương nhiên, không phải ai biết sai cũng sửa sai được, sửa xong là có thể qua cảnh, ít nhất người đó không phải là Khương Hòa Lâm.

Lần thứ hai, y xoay người đỡ Kỷ Tòng Kiêu, nhưng động tác quá cứng ngắc, cắt!

Lần thứ ba, động tác chuẩn, nhưng ánh mắt lại cứ bỏ rơi lên người Kỷ Tòng Kiêu, cắt!

Lần thứ tư, động tác ánh mắt đã chuẩn rồi, nhưng nét mặt vẫn cứ như đang né tà… Cắt!

Một cảnh đơn giản đến cực điểm mà phải ra sức quay đi quay lại mất bảy lần mới được đạo diễn miễn cưỡng cho qua.

Cảnh thứ hai là cảnh truy binh truy sát, võ công của Giang Chấp Bùi không ăn thua, sau khi bị thương, hai thầy trò vào quán trọ bàn bạc chi tiết. Nếu như cảnh trước đó còn có thể miễn cưỡng cho qua, vậy thì cảnh này thậm chí còn không thể bắt đầu.

Giang Chấp Bùi vết thương cũ chưa lành vết thương mới lại thêm, đành phải nằm trên giường tĩnh dưỡng. Sư phụ nấu thuốc xong, nâng người y dậy, để y tựa lên vai mình, cẩn thận mớm thuốc.

Một chuỗi động tác không thể bình thường hơn được nữa, Khương Hòa Lâm sửng sốt ngồi ở mép giường không chịu tới gần, lại bị vướng sự thúc ép của Hàn Lược, buộc lòng phải để Kỷ Tòng Kiêu dựa lên mình. Cơ thể cậu ta căng thẳng, động tác không hề dịu dàng chút nào, đầu cũng không tự chủ được ngửa ra sau, cứ như cách được càng xa càng tốt.

Kỷ Tòng Kiêu cũng không cần nói thoại hay diễn hành động nào tiếp nữa, bởi cậu biết thừa trăm phần trăm cảnh này Hàn Lược không cho qua được.

Quả nhiên.

Thấy đạo diễn đập bảng, Khương Hòa Lâm lập tức cách xa ba mét có hơn, Kỷ Tòng Kiêu tự dưng thấy nhức cái đầu. Tuy cậu không thèm để ý đối phương có thành kiến hay tỏ ra ghét mình, nhưng cậu cũng không muốn vì nguyên nhân này mà khiến khối lượng công việc của bản thân tăng lên.

Phải biết rằng đây còn là lần đầu tiên cậu hoàn toàn không nhập vai nổi…

Kỷ Tòng Kiêu gối lên cánh tay, đờ ra nhìn trần nhà. Khương Hòa Lâm bị đạo diễn Hàn nổi cáu xách đi, có lẽ lát nữa sẽ chưa về ngay được đâu.

Hàn Lược thô bạo cắn điếu thuốc, nóng ruột hút xong một điếu mới miễn cưỡng ghìm được cơn giận trong lòng xuống. Sau đó hắn mới gọi Khương Hòa Lâm bị gạt sang một bên từ nãy.

“Cậu ghét Kỷ Tòng Kiêu à?” Hắn hỏi đúng chỗ ngứa.

Nhưng Khương Hòa Lâm lại lắc đầu.

Hàn Lược hoài nghi, “Hay cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác?”

Khương Hòa Lâm lưỡng lự giữa gật và lắc đầu.

Không đợi cậu ta đắn đo xong, Hàn Lược đã tự phủ nhận, “Không thể nào, trước đây phim truyền hình cậu đóng cảnh hôn cảnh nóng đều có rồi cơ mà!”

Khương Hòa Lâm: “…”

Loại bỏ hai nguyên nhân có khả năng nhất, Hàn Lược nghi ngờ hỏi: “Hay cậu có ý kiến gì với kịch bản của đoàn làm phim? Có ý kiến thì cậu có thể đề xuất, chỉ cần hợp tình hợp lý, chúng tôi nhất định sẽ đón nhận!”

Mắt Khương Hòa Lâm sáng lên ngay lập tức.

Hàn Lược thầm gật đầu, xem ra đúng là vấn đề này rồi. Chỉ là cậu tiểu thịt tươi này nhìn qua không hề ương ngạnh lớn lối như người ta đồn bên ngoài, đến cả ý kiến cũng không dám nói.

Hắn vừa nghĩ vậy thì nghe thấy Khương Hòa Lâm nói: “Có thể xóa hết cảnh tiếp xúc cơ thể trong phim được không?”

Hàn Lược: “…”

Hắn thu hồi vế trước suy nghĩ.

Liếc nhìn ánh mắt long lanh của tiểu thịt tươi, Hàn Lược nhếch môi, “Xóa hết?”

Khương Hòa Lâm gật đầu.

Hàn Lược: “Cái khác chưa nói, thế cuối cùng cậu định đưa thi thể cậu ta đi kiểu gì?! Tôi làm cho cậu cái xe ba gác để cậu kéo nhé?!”

Khương Hòa Lâm cực kỳ muốn gật đầu tiếp, nhưng cậu ta biết chuyện này không thể được.

“Cho nên rốt cuộc cậu và Kỷ Tòng Kiêu có mâu thuẫn gì?” Hàn Lược cau mày.

“Không có mâu thuẫn gì cả.” Khương Hòa Lâm ngồi xổm dưới tàng cây, giọng điệu bất mãn.

Hàn Lược không tin, “Thế cậu tiếp xúc cơ thể với cậu ta thì làm sao? Đã là người lớn cả rồi! Nguyên nhân thật sự là gì? Không nói cho rõ ràng thì đừng có quay bộ phim này nữa!”

Khương Hòa Lâm nhìn hắn một lát, sau đó mở miệng mấp máy.

Hàn Lược nhướng mày, có hi vọng. Nhưng mà——

Khương Hòa Lâm mím môi, “Đạo diễn Hàn, tôi thật sự không thể nói. Tôi, tôi cũng không cố ý đâu! Tôi cam đoan sẽ cố gắng diễn phim! Anh cho tôi cơ hội nữa được không?”

Vẻ mặt tiểu thịt tươi nôn nóng, biểu cảm ấm ức, vừa tỏ ra đành chịu vừa tỏ ra ngờ vực, cũng lại có cả áy náy nữa, cái nào cũng thể hiện ra ngoài mặt rõ mồn một, Hàn Lược thấy cả.

Hàn Lược thở dài, suy nghĩ cũng dao động, “Quay về đi, cho cậu cơ hội cuối cùng.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.