Hoa Hồng Đỏ Và Hoa Hồng Trắng Ở Bên Nhau

Chương 29: Chương 29



Nhánh hồng thứ hai mươi chín

Đúng là phong cách săn sóc điển hình của Thịnh Hoài.

⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙⁺˚•̩̩͙✩•̩̩͙˚⁺‧͙

“Đó không phải vết thương gì nghiêm trọng, ta không xứng với giọt lệ quý giá của nàng.”

Kỷ Tòng Kiêu chật vật giơ tay lên, lau nước mắt cho thiếu nữ ngồi ở mép giường, bờ môi tái nhợt nhoẻn lên một nụ cười vỗ về.

“Qua! Tốt lắm!” Hàn Lược hét vào loa một câu, giơ cao cánh tay lên để thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, “Hôm nay tới đây thôi!”

Tất cả mọi người hoan hô.

Khoảng thời gian gần đây, trạng thái của nam chính và nữ chính trong đoàn rất tốt, tốt đến mức hoàn thành nhiệm vụ quay phim sớm hơn dự kiến. Đạo diễn hào phóng ra tay, quyết định phê duyệt cho tất cả mọi người hai ngày nghỉ phép. Hiện tại đã quay xong cảnh cuối cùng, đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ đã bắt đầu.

Kỷ Tòng Kiêu chống người đứng dậy, cũng mừng theo họ. Nhờ phúc của xe lửa nhỏ, mấy ngày gần đây cậu vừa thư thái lại vừa vui vẻ. Khi đóng phim trạng thái lên dây, ít khi NG, sau khi quay phim thì liên thủ với Thịnh Hoài chơi đùa Đỗ Minh Cảnh, chơi vui tới mức khiến gã chỉ hận không thể phân thân ra.

“Hai ngày tới Tòng Kiêu có dự định gì chưa?” Thẩm Hàm Nhã ngồi ở mép giường hỏi. Cô là diễn viên đảm đương vai Cố Hoành Khê, kỹ thuật diễn khá tốt, trong phim diễn hình tượng quả quyết thẳng thắn, nhưng thật ra ngoài đời cô lại rất dịu dàng và khéo léo, quan hệ với các diễn viên lớn nhỏ trong đoàn cũng khá tốt.

“Chắc là em làm tổ trong phòng hai hôm luôn, chị thì sao?” Kỷ Tòng Kiêu đáp. Thẩm Hàm Nhã lớn hơn cậu, gọi một tiếng chị là đúng rồi. Thế nhưng Thẩm Hàm Nhã chỉ hơn cậu hai tuổi thôi, vừa gọi chữ chị này, nếu ai mà nhỏ nhen có khi sẽ thầm trách sao cậu lại khiến cô ấy lúng túng thế.

Thẩm Hàm Nhã không hề tỏ ra bất mãn, nét mặt vẫn mỉm cười, sóng mắt động lòng người, “Chị định đi du lịch đâu đó, em có muốn đi cùng không?”

Vừa dứt lời, Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, quay đầu nhìn vào mắt cô, lập tức nhận được một ánh mắt đầy ý tứ sâu xa.

Cậu hiểu ngay tức khắc.

Đối phương muốn tạo scandal. Kỷ Tòng Kiêu khẽ tặc lưỡi, suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn lắc đầu, “Chắc là thôi chị à, hiếm khi được nghỉ, em phải nghỉ ngơi cho đã đời.”

Thẩm Hàm Nhã cũng không làm phiền nữa, khẽ cười đáp một câu rồi đứng dậy ra về.

Trong phòng mát mẻ hơn bên ngoài, Kỷ Tòng Kiêu nằm trên giường nhìn ánh nắng chang chang bên ngoài, không muốn động đậy chút nào. Cậu mặc trang phục diễn còn dính máu, nằm trên giường đờ ra như một khúc gỗ nhìn trần giường.

Hàn Lược đi qua, phẩy tay trước mặt cậu, “Hồi hồn đi.”

Kỷ Tòng Kiêu lườm hắn.

Hàn Lược túm áo cậu dựng người dậy, không để ý đến cậu, vẫn cặm cụi loay hoay với điện thoại, “Mau dậy đê, tháo trang sức thay quần áo rồi nghỉ ngơi đi, tôi còn chuyến bay nữa.”

Kỷ Tòng Kiêu tự nhiên nhìn lướt qua trang web đặt vé máy bay trên điện thoại của hắn, nghi hoặc hỏi: “Anh đến thành phố A làm gì?”

“Đón sinh nhật cậu tôi.” Hàn Lược lướt điện thoại, đáp mà không ngẩng đầu lên.

Ồ, cậu.

Kỷ Tòng Kiêu chẳng còn tí hứng thú nào, cậu còn tưởng Hàn Lược tới thành phố A thăm trường quay. Dù sao trước đó “Lặng thinh” cũng đã khai máy ở thành phố A, còn đạo diễn Lý lại trùng hợp là cậu của Hàn Lược…

Ớ? Cậu á… Truyện Hệ Thống

“Đạo diễn.” Cậu khoác tay lên vai Hàn Lược, nở nụ cười rạng rỡ với hắn, “Dẫn theo tôi với ha? Sinh nhật đông người mới náo nhiệt chứ.”

Hàn Lược nhìn cậu như thể thấy một kẻ ngu si, “Đoàn làm phim bao nhiêu người như thế, thiếu mình cậu chắc?”

“Cũng đâu phải mỗi mình tôi đâu.” Kỷ Tòng Kiêu thả tay ra, “Bạn tôi ở bên đó mà!”

“Thịnh Hoài hả?” Hàn Lược thuận miệng hỏi.

“Sao anh lại cảm thấy tôi và Thịnh Hoài thân nhau?” Kỷ Tòng Kiêu nghi hoặc. Mặc dù ban đầu đúng là cậu và Thịnh Hoài có scandal, cũng bị theo dõi khá lâu, nhưng sau đó bọn họ qua lại thường trốn được ở những nơi bí mật. Đương nhiên, cả hai liên lạc với nhau qua mạng hoặc gọi điện thoại nhiều hơn hẳn. Số lần hai người lộ diện gặp nhau bên ngoài gần như là không.

“Mấy người không thân thì việc gì cậu ta phải nhàn rỗi bảo tôi cho cậu thử——” Hàn Lược không ngẩng đầu lên đã phản bác, nhưng còn chưa dứt lời, tất cả động tác khựng lại, hắn cuống cuồng nhìn chằm chằm vào Kỷ Tòng Kiêu.

Kỷ Tòng Kiêu mở to mắt, vẻ kinh ngạc lóe lên trong đôi mắt cậu. Đáp án này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu. Cậu vốn tưởng rằng buổi thử vai “Thay mận đổi đào” là do Diệp Trác tìm Đỗ Minh Cảnh nên cậu mới được tham gia, kết quả lại là tác phẩm của Thịnh Hoài. Nhớ đến ánh mắt mất tự nhiên ngày đó của Diệp Trác, cậu sáng tỏ ngay. Ban đầu tưởng rằng hắn mất tự nhiên vì bị vạch trần, thật ra cũng có thể giải thích đó là biểu hiện của sự ngạc nhiên. Nhắc mới nhớ, Diệp Trác cũng chưa từng thừa nhận mình đi tìm Đỗ Minh Cảnh, hắn chỉ thuận theo rồi thành công khiến cậu hiểu lầm thôi.

Nếu không phải lần này Hàn Lược lỡ miệng, có lẽ công lao này của Thịnh Hoài đã bị Đỗ Minh Cảnh chiếm lấy triệt để rồi.

Nghĩ tới đây, Kỷ Tòng Kiêu cười khẽ.

Đây cũng đúng là việc mà người đàn ông kia có thể giải quyết được.

Thịnh Hoài à Thịnh Hoài…

“Anh đưa tôi đi cùng đi, tôi coi như chưa biết gì cả.” Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày uy hiếp Hàn Lược. Chắc hẳn Thịnh Hoài đã cố ý dặn dò Hàn Lược giấu cậu, nhưng mà cái tên Hàn Lược này… với bên ngoài thì giỏi, còn với người quen thì hắn chẳng biết đề phòng gì cả. Đừng nói đề phòng, có khi chỉ số thông minh của hắn cũng mất luôn rồi. Ví dụ như hiện tại——

Hàn Lược gật đầu ngay tắp lự, còn giúp cậu bao hết vé máy bay.

Hắn không hề nghĩ tới việc cho dù hắn không đồng ý, Kỷ Tòng Kiêu sẽ thế nào. Chẳng lẽ cậu sẽ thật sự lao đến trước mặt Thịnh Hoài nói “Nè tôi biết anh giúp tôi rồi” chắc? Không thể. Mặc dù Thịnh Hoài là người chính trực, nhưng anh cũng không phải kiểu làm việc tốt không để lại danh tính. Nếu cậu đang cần hỗ trợ thì anh rất quang minh chính đại đưa nó tới trước mặt cậu, ví dụ như lúc trước anh giúp cậu tìm kịch bản. Bây giờ anh không muốn lộ danh tính, có lẽ là bởi băn khoăn việc Kỷ Tòng Kiêu không thích nợ ân tình thôi.

Vừa không đi ngược lại mong muốn của cậu mà còn giúp anh thực hiện mong muốn của mình.

Vì thế anh đã giấu vai trò của mình đi, mặc cho bọn họ tưởng rằng là do Hàn Lược thay đổi suy nghĩ.

Đúng là phong cách săn sóc điển hình của Thịnh Hoài.

Đã như vậy, sao Kỷ Tòng Kiêu có thể lãng phí tâm sức vất vả của anh đây?

Chẳng qua chắc Thịnh Hoài cũng không ngờ được, cuối cùng công lao này lại ma xui quỷ khiến được giao cho Đỗ Minh Cảnh gánh.

Điện thoại trong túi rung tới mức đùi tê dại, chắc chắn là Hàn Lược gọi tới. Kỷ Tòng Kiêu không có tâm tư nghe máy, chỉ chạy hùng hục về phía trước——Không chạy không được, nếu không chạy thì không bắt kịp được chuyến bay!

Vào thời khắc cuối cùng, cậu thở hồng hộc, mồ hôi mồ kê nhễ nhại chen được vào cửa máy bay, còn chưa ngồi ấm mông đã bị Hàn Lược dạy dỗ, “Cậu có chút khái niệm nào về thời gian không?! Có không hả?! Đây là do cậu tự đòi đi đấy nhé, để ý chút đi đại ca ơi! Cậu nhìn xem nếu cậu không đến kịp thì tôi có chờ cậu không?”

Kỷ Tòng Kiêu ôm balo trong ngực, ngồi liệt ra trên ghế cười toe toét không ngừng với Hàn Lược, nhận hết sự chỉ trích của hắn. Thái độ của cậu tốt đến mức Hàn Lược cũng ngại mắng cậu tiếp.

Giơ tay sờ lên balo trong ngực, Kỷ Tòng Kiêu cong môi cười, nằm bò ra bàn, nghiêng đầu ngủ một giấc tới khi máy bay hạ cánh.

Hàn Lược xe nhẹ chạy đường quen đưa Kỷ Tòng Kiêu tới thẳng phim trường “Lặng thinh”. Khi đó đang giữa trưa, bọn họ đến đúng lúc đoàn làm phim vừa mới quay xong một phân cảnh, đang tụ tập một chỗ uống trà chiều.

“Ôi chao ăn được không? Vị thế nào? Em phải đọc bao nhiêu bình luận mới chọn đặt ở quán này đấy.” Hàn Lược là cháu ngoại của đạo diễn Lý, đương nhiên là quen với dàn thành viên nòng cốt của đạo diễn Lý rồi. Hắn dẫn Kỷ Tòng Kiêu đi chào hỏi đạo diễn Lý trước rồi hòa mình vào nhóm người.

“Hóa ra là Tiểu Hàn đặt sao?” Anh chàng quay phim vẫy tay chào hai người họ, mỗi người còn được một ly trà sữa, “Bọn tôi đều tưởng là fan cuồng của Kiều Dịch đặt đó.”

“Fan cuồng?” Kỷ Tòng Kiêu nhướng mày, nhìn vào nhóm người tìm kiếm nhưng không thấy. Không chỉ không thấy Kiều Dịch mà Thịnh Hoài cũng không thấy đâu.

“Vừa mới quay xong cảnh rơi xuống nước, hai người họ đi thay quần áo rồi.” Biết rõ quan hệ giữa Kỷ Tòng Kiêu và Kiều Dịch tốt, có người tốt bụng nhắc cậu, tiện thể chỉ tay về một phía.

Dòng thời gian trong “Lặng thinh” được xác định là vào đầu thế kỷ 21, là thời điểm chuyển giao giữa hai thời kỳ, đóng lại thời đại cũ và mở ra một thời đại mới. Cho dù cốt truyện chủ yếu diễn ra vào thời đại học nhưng hoàn cảnh xung quanh vẫn không thể so được với nhà cao tầng hiện nay. Các căn nhà nhỏ chỉ có vài tầng, đâu đâu cũng dán áp phích chữ… Kỷ Tòng Kiêu quan sát xung quanh, chỗ nào cũng thấy mới mẻ.

Không phải cậu chưa từng tiếp xúc với bối cảnh xưa cũ, nhưng vào thời điểm này, cậu vừa mới ra đời. Cậu đã tồn tại trong thế giới này, từng cọng cây ngọn cỏ trong thời đại này đều là một phần sinh mạng của cậu, mặc dù có thể rất nhiều thứ cậu không còn nhớ rõ, nhưng cậu vẫn có thể mơ hồ nhớ được, cảm nhận được rất nhiều điều quen thuộc. Có lẽ nếu đào sâu hơn thì có thể phát hiện ra vô vàn sự kiện liên quan đã xảy ra.

Đây là cảm giác thuộc về, cậu đã từng thuộc về thời đại này.

Kỷ Tòng Kiêu đang đi thì thấy được phòng trang điểm, cũng chỉ là một căn phòng đơn sơ. Theo lời người quản lý địa điểm, điều kiện có hạn nên hai nam chính dùng chung một chỗ. Nghĩ đến chuyện cả hai đều là người quen của mình, Kỷ Tòng Kiêu nhất thời hứng khởi, định tạo sự bất ngờ cho cả hai người họ.

Vì thế cậu không gõ cửa, bàn tay chống lên cửa đẩy vào bên trong.

“Thế tôi đi trước, cậu nghỉ ngơi đi rồi về.” Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, cánh cửa vốn dĩ đang khép lại đột nhiên bị người ta kéo ra, Kỷ Tòng Kiêu không kịp thu lại lực, cả người va thẳng vào lồng ngực Thịnh Hoài.

Vóc dáng hai người họ xấp xỉ nhau, Thịnh Hoài cao hơn gần nửa cao đầu, bây giờ anh đang hơi cúi đầu xuống, còn Kỷ Tòng Kiêu thì ngửa đầu lên. Hai người thô bạo đập trán vào nhau một phát.

Kỷ Tòng Kiêu lập tức xuýt xoa tại chỗ.

Va phải người ngoài cửa định vào, theo bản năng Thịnh Hoài cau mày muốn né tránh, nhưng thoắt cái thấy rõ dáng vẻ người đến, động tác anh chậm lại nửa nhịp, thế là đụng thẳng vào người ta.

Thịnh Hoài dở khóc dở cười đẩy Kỷ Tòng Kiêu ra, tay xoa lên vầng trán đỏ ửng của cậu, “Có đau không?”

Kỷ Tòng Kiêu bị anh day lên mấy lần, chỉ cảm thấy nơi bị đụng trên trán nóng thêm. Cậu lắc đầu, nhìn thấy Thịnh Hoài thì mặt mũi rạng rỡ hẳn lên, gọi: “Anh Thịnh.”

Cậu bạn nhỏ ăn đường à, gọi tiếng này ngọt xớt thế.

Thịnh Hoài oán thầm, bây giờ mới có thời gian nói đã lâu không gặp với Kỷ Tòng Kiêu.

Gương mặt bị phơi nắng hơi hồng lên, nhưng trông tinh thần cậu không tệ, mặt mày hớn hở thế kia cơ mà.

Cậu mặc chiếc áo phông rộng màu trắng nhạt có in họa tiết, quần dài ống bo sẫm màu, đi giày thể thao, giữa mùa hè nắng chang chang càng toát lên sự nhanh nhẹn và sạch sẽ.

Có điều…

Trông dáng vẻ vẫn y chang học sinh. Đặc biệt là cái balo sau lưng, cũng không biết cải trang thành gì mà balo căng phồng thế kia.

“Ai đến vậy?” Giọng nói vang lên từ phía sau Thịnh Hoài. Kỷ Tòng Kiêu nhìn qua bả vai anh, chỉ thấy đang giữa ngày nắng to mà Kiều Dịch lại quấn kín mình lại, cậu không khỏi sửng sốt, bật thốt lên——

“Mày đang trú đông đó hả?”

___________________

Tác giả có lời muốn nói:

Ngạc nhiên không? Vui mừng không? Bất ngờ không?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.