Hệ Thống Trùng Sinh Của Nam Phụ Phản Diện

Chương 1: 1: Thế Giới Thứ Nhất Nhật Kí Nuôi Dưỡng Chim Hoàng Yến



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thế giới thứ nhất: Nhật kí nuôi dưỡng chim hoàng yến.
_____
Đêm khuya, trên con phố với ánh đèn đường mờ ảo, có một gã tài xế đã lái xe đâm trúng người nào đó, dường như gã đang trong tình trạng say rượu, sau khi xảy ra chuyện thì sớm đã bỏ trốn, chỉ để lại một thi thể nằm trên mặt đất.
“Ngươi khẳng định mình không tìm nhầm người ư?”
Thẩm Thần Uyên nhìn cơ thể đẫm máu của mình trên mặt đất, nhưng hắn lại không tỏ vẻ ngạc nhiên gì.

Cách đây không lâu, sản phẩm của bọn hắn bị bất ngờ bị dính vào vụ bê bối, giá cổ phiếu của công ty giảm sút, hắn bèn vội vàng chạy đến công ty, nhưng đi được nửa đường thì lại phải gặp tai nạn giao thông.
Xe hết xăng khi đang đi trên đường nên hắn buộc phải ra khỏi xe, đáng lẽ ra ngay từ lúc đó hắn nên nhận ra có điều gì đó không ổn rồi.
Vài năm trước, khi Thẩm Thần Uyên đang trong thời kì đỉnh cao, thủ đoạn của hắn trên thương trường cực kì tàn nhẫn, không chút tình người, nhiều người bị hắn chèn ép đến nỗi phải quỳ xuống xin tha, bởi vậy hắn đã gây thù chuốc oán vô số kể.
Từ sau khi bị Thẩm gia xoá tên, một mình hắn chạy trốn ra nước ngoài với mong muốn gầy dựng lại sự nghiệp lần nữa, nhưng với sự “Chăm sóc” đặc biệt của Cố gia, hắn không thể nhúc nhích dù chỉ một bước.

Rất vất vả mới có tí chuyển biến tốt như bây giờ, nhưng tất cả lại trở thành tro bụi chỉ trong nháy mắt.

Điều buồn cười chính là thậm chí hắn còn không biết ai là người hãm hại mình.

Tuy rằng Cố Thành nóng lòng muốn tiêu diệt hắn, nhưng với thân phận của đối phương, tuyệt đối sẽ không dùng loại thủ đoạn đáng khinh như này.
Chẳng lẽ thật sự là tại nạn ngoài ý muốn? Cũng đúng, vốn dĩ hắn chính là một kẻ dư thừa, chắc hẳn cũng chẳng có ai hy vọng hắn tồn tại.
“Loại người như tôi mà cũng có thể sống lại à?” Thẩm Thần Uyên hỏi lại một lần nữa, giọng điệu tựa như đang nghi ngờ, nhưng cũng như đang giễu cợt điều gì đó.
Hắn lòng muông dạ thú, muốn chiếm đoạt tài sản của Thẩm gia – người đã nhận nuôi hắn, khiến cho người cha trên danh nghĩa tức giận đến mức nhập viện.

Vừa điên cuồng vừa bi3n thái, lại còn có tâm tư thầm kín với em trai của mình, thậm chí còn giam giữ đối phương.
Chỉ cần click vào một đề tài ngẫu nhiên có liên quan về hắn trên mạng xã hội trong nước, lập tức đã có thể nhận được hàng trăm những bình luận mắng chửi rồi.
【 Yên tâm đi ~ Sau khi trải qua khâu kiểm duyệt, ngài hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn.


Bên cạnh linh hồn Thẩm Thần Uyên xuất hiện một quả cầu nhỏ tỏa ra một luồng ánh sáng trắng nhàn nhạt, rõ ràng là một âm thanh điện tử máy móc, thế mà lại bị nó nói theo kiểu “Phong tình vạn chủng*.”
*Phong tình vạn chủng dùng để miêu tả sắc đẹp của mỹ nhân cực kỳ gợi cảm và vô cùng quyến rũ, tràn đầy sức sống khiến cho người người say đắm u mê khi nhìn vào.

【 Chỉ cần ngài hoàn thành nhiệm vụ, với điều kiện không được vi phạm các quy tắc, như vậy là ngài có thể chân chính sống lại rồi ~ Ngay cả khi không hoàn thành được nhiệm vụ, chúng tôi cũng cho thời gian sống lại miễn phí đó! 】
【 Ngài còn do dự cái gì nữa? Nhanh tay ký khế ước với tôi nào ~】
Thẩm Thần Uyên là người đã lăn lê bò lết trên thương trường mấy năm, vừa nghe mấy lời này đã biết toàn là bịp bợm.
Mấy thứ khác không nói, nhưng được sống lại là một chuyện tốt như vậy, ấy vậy mà cho dù không hoàn thành nhiệm vụ cũng có thể nhận được thời gian sống lại miễn phí? Thời gian sống lại miễn phí này là khoảng bao lâu?
Hoàn thành nhiệm vụ mà không vi phạm các quy tắc…… Vậy quy tắc ở đây là cái gì?
Nhưng dù cho có nhiều vấn đề không biết như vậy, thì khế ước này vẫn vô cùng cám dỗ.
Thẩm Thần Uyên giơ tay lên đặt trước mắt mình, hiện tại có vẻ hắn đang thuộc trạng thái linh hồn, không chỉ cả cơ thể lơ lửng trên không trung, mà hắn cũng có thể trực tiếp nhìn xuyên qua phía đằng sau của bàn tay mình.
Vậy là hắn thật sự đã chết rồi.
Thẩm Thần Uyên buông tay xuống, không nhìn ra cảm xúc gì trong ánh mắt.
Phía xa xa là trung tâm của thành phố W, cũng nơi phồn hoa nhất chốn này.
Trên tấm biển quảng cáo khổng lồ vẫn còn treo poster giới thiệu cho một bộ phim điện ảnh mới ra mắt, do Cố Thành sắm vai chính.
Dựa theo lời nói của hệ thống đột nhiên xuất hiện vừa nãy, chắc hẳn hắn chính là loại nhân vật phản diện trong các cuốn tiểu thuyết, người mà thường xuyên gây trở ngại, ngăn cản nhân vật chính ở bên nhau, cuối cùng không nhận được kết cục gì tốt đẹp, mà ở đây Cố Thành chính là nhân vật chính công.
Còn có một nhân vật khác, người mà hắn khát khao tột cùng nhưng lại không giành lấy được, để rồi hắn hắc hóa, đó chính là nhân vật chính thụ, cũng là người em trai trên danh nghĩa – Thẩm Nam.
Khung cảnh hôn lễ thế kỷ của hai người kia vẫn còn hiện rõ trước mắt hắn, ngày đó tất cả mọi người đều chúc phúc cho bọn họ, mà họ cũng sẽ sống hạnh phúc viên mãn như những lời chúc phúc ấy.
Thật là đáng mừng nhỉ……
Hệ thống đã nhận cảm xúc của ký chủ đang bị dao động, tận dụng cơ hội hỏi lại một lần nữa:【 Ngài đã quyết định xong chưa? Có muốn ký khế ước với tôi không? 】
“Ký.”
Thẩm Thần Uyên khẽ nhếch khóe môi, lộ ra một nụ cười.
Nhân vật phản diện không phải nên ích kỷ à…… Nếu hắn không chiếm được, thì người khác cũng đừng hòng tơ tưởng đến.
_____
Đây là một buổi tối bình thường, bên đường là những chiếc đèn neon nhấp nháy đủ loại màu sắc.
Nhân viên văn phòng đã đi làm cả ngày trời, hiện giờ đang tận hưởng khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có trong nhà mình.
Trên tầng 18 tòa cao ốc của tập đoàn Thẩm thị, trước căn phòng treo biển “Văn phòng tổng giám đốc” có một người đang gác cửa.

Người nọ ngồi trên chiếc ghế sô pha đơn, tùy tiện chắn ở giữa hành lang, sau khi vươn vai, cậu ta bình tĩnh bắt đầu…… Chơi ván tiếp theo.
Sau lần thứ n bị giết, Tư Kỷ đã tập mãi thành quen, hắn ta ngáp một cái, lại mở khung chat rồi click vào người liên hệ hàng đầu một lần nữa, thành thạo gửi một đống biểu tượng cảm xúc khóc thút thít, trông có vẻ cực kì thê thảm.
【 Đại ca Nghiêm, anh trai Nghiêm ơi, xin anh hãy khuyên tổng giám đốc tan tầm đi, đã 8 giờ rưỡi rồi QAQ】
Nghiêm Thuật đang hỗ trợ xử lý tài liệu trong văn phòng, nhìn thấy điện thoại sáng lên, không cần mở cũng biết là do Tư Kỷ nhắn.

Anh giả vờ như vô tình nhìn Thẩm Thần Uyên một cái, sau đó lập tức thu hồi tầm mắt, thầm thở dài.

Không phải là do anh không muốn, nhưng thật sự là đêm nay khí thế của Thẩm tổng trông mạnh mẽ hơn rất nhiều, còn hơi nhăn mày lại, như thể gặp phải rắc rối gì đó.
Với sự hiểu biết của anh về Thẩm Thần Uyên, nếu vấn đề này không được giải quyết, đối phương chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Ngồi trên chiếc ghế văn phòng được làm bằng da màu đen, đôi mắt của Thẩm Thần Uyên nhìn chằm chằm vào bản báo cáo trên tay, nhưng tâm trí lại hoàn toàn không đặt ở trên đó.
【 Nói cách khác, ngươi cũng không biết tiêu chuẩn để đạt được giá trị tối đa là gì à? 】
Hiếm khi thấy hệ thống hơi chột dạ, nó thiếu tự tin trả lời anh:【 Aida không sao đâu, sẽ có phần hướng dẫn nhiệm vụ mà, chương trình còn có thể tính chính xác giá trị hài lòng nữa, chỉ cần chúng ta khiến cho đối tượng nhiệm vụ vui vẻ là không thành vấn đề ~】
【…… Ngươi có kinh nghiệm gì với loại nhiệm vụ này không? 】
【 Chuyện này… Tuy rằng…】Biết không thể giấu nổi nữa, hệ thống bất chấp tất cả giải thích hết tình huống hiện tại.
【 Huhuhu, chuyện gì cũng phải trải qua lần đầu tiên mà đúng không, tôi đây cũng là lần đầu tiên làm nhiệm vụ, nhưng mà ký chủ khôi ngô tuấn tú, ngọc phụ lâm phong*, thông minh sáng suốt như vậy, nhất định có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc, giúp mở ra con đường phía trước cho 108 hệ thống chúng tôi! 】
*Ngọc thụ lâm phong 玉树临风 là cây cổ thụ quý giá đón gió, ngụ ý miêu tả vẻ đẹp của người con trai mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách.

Dù đứng trước mọi cơn gió dù lớn hay nhỏ thì nét đẹp đó vĩnh cửu theo thời gian.
【108 hệ thống… Cũng chưa thành công? 】Thẩm Thần Uyên nhíu mày, ngón cái xẹt qua trên mặt giấy bóng loáng.
【 Sao có thể! 】Hệ thống lập tức phản bác:【 Chúng tôi là làm nhiệm vụ cùng một lượt, mọi người còn chưa nhận được đối tượng nhiệm vụ nữa mà! 】
Lại còn chưa nhận được đối tượng nhiệm vụ……
Thẩm Thần Uyên:……
【 Ơ không đúng, không đúng! Tôi đã xin rồi, rất nhanh sẽ tới thôi! 】Rất vất vả mới có người có độ xứng đôi lên đến 100%, tuyệt đối không thể dọa cho người ta chạy trốn được! Khi hệ thống còn đang định nói thêm hai câu, thì lại nhận được thông báo đến từ chủ hệ thống, nó lập tức ngạc nhiên mừng rỡ nói:【 Tới rồi tới rồi! Ký chủ, bây giờ tôi sẽ trở về không gian hệ thống, lát nữa liên lạc với ngài sau.


Giọng nói vui vẻ trong đầu đã biến mất, Thẩm Thần Uyên bèn tập trung vào bài báo cáo trước mắt.
Có chút ấn tượng, nhưng hắn không thể nhớ nổi cụ thể là hạng mục khi nào.

Sau khi hắn rời khỏi Thẩm gia thì trực tiếp ra nước ngoài, vì để gầy dựng lại sự nghiệp nên vẫn luôn vô cùng bận rộn, ngày đêm lôi kéo quan hệ, bàn chuyện làm ăn, gần như hắn đã quên mất dáng vẻ khi còn Thẩm gia của mình là như thế nào rồi.
Lấy điện thoại di động ra, Thẩm Thần Uyên liếc nhìn thời gian trên đó.
Thời điểm hắn chết vừa đúng 30 tuổi, nay được trùng sinh vào 6 năm trước, hết thảy mọi thứ vẫn còn chưa bắt đầu.

Hắn vẫn là một cậu ấm có tương lai sáng lạng của Thẩm gia trong mắt người ngoài.
Trải qua ở nước ngoài nhiều năm như vậy, năng lực của hắn đã tiến bộ hơn rất nhiều, sau khi dễ dàng xử lý xong xuôi hết công việc, Thẩm Thần Uyên đánh giá tình hình trong văn phòng một lượt, rồi lại nghĩ đến rất nhiều chuyện trong quá khứ.
Người đang làm việc ở phía đối diện hẳn là trợ lý riêng mà hắn tuyển dụng đặc biệt vào thời điểm đó, cộng thêm cái tên có chút ấn tượng trong danh bạ thì hẳn người này chính là Nghiêm Thuật.
Tư duy bình tĩnh, logic chặt chẽ, năng lực làm việc rất mạnh mẽ.
Hắn còn có một vệ sĩ riêng được tuyển dụng đặc biệt khác nữa, người nọ lấy thân phận là trợ lý ở bên cạnh hắn, tên là Tư Kỷ, tài nghệ rất tốt, nhưng lại nói cực kì nhiều, đối với mấy việc trong công ty này dù một chữ cũng không biết.
Năng lực của hai người họ đều rất mạnh, tuy là trợ lý riêng do Thẩm Thần Uyên tuyển dụng, nhưng thật ra quan hệ của bọn họ cũng chỉ giống như cấp trên cấp dưới bình thường thôi.

Đời trước sau khi hắn bị Thẩm gia đuổi đi, cũng không biết hai người này có bị liên lụy không nữa.
Từ trên ghế dựa đứng dậy, Thẩm Thần Uyên nghĩ tới đối tượng nhiệm vụ còn không biết trông như nào, theo bản năng lấy món đồ trong túi áo, nhưng lại chạm vào khoảng không.
Bây giờ hắn đã sống lại.
Sau khi sửng sốt một hồi, Thẩm Thần Uyên bèn thấy cửa lớn của văn phòng bị mở ra, Tư Kỷ dựa vào cửa, trên mặt thì nghiêm túc nhưng trong mắt lại sáng ngời: “Xe đã chuẩn bị xong, Thẩm tổng, bây giờ chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào!”
Nghiêm Thuật – người vừa mới gửi tin nhắn cho hắn ta, anh sắp xếp lại tài liệu trong tay, lặng lẽ xoa ấn đường.
Đồ ngốc, quá rõ ràng rồi.
Thẩm Thần Uyên tự nhiên rút tay về, có phần hiểu rõ, nói: “Trước tiên cậu đi mua một ít đồ giúp tôi.”
Mua về xong là có thể tan làm đúng không? Tư Kỷ kiềm chế lại sự vui sướng, không hề phàn nàn một câu nào, lập tức đi chạy vặt.

_____
Ở trong không gian riêng, hệ thống đã gặp được Kiều An – đối tượng nhiệm vụ được phân phối đến.
Linh hồn của đối phương vô cùng sạch sẽ, thuần khiết, nhưng hồn thể lại có chút ảm đạm.
Thiếu niên lơ lửng đến trước mặt hệ thống, có hơi khó tin: “Thật sự tôi có thể… Sống thêm một thời gian sao?”
“Đúng vậy! Tình huống đại khái chắc hẳn cậu đã hiểu nhỉ, hiện tại tôi muốn bổ sung thêm hai điều.

Đầu tiên, bởi vì không thể quấy nhiễu cốt truyện nguyên bản của thế giới, nên cậu sẽ phải theo tôi tới một thế giới mới.” Hệ thống nhớ lại nội dung chính, giải thích với người nọ: “Ngoài ra, bởi vì mức độ phù hợp với cơ thể, lẽ ra chúng tôi phải cải tạo cho cậu một cơ thể giống như trước đây, nhưng do bối cảnh của mỗi thế giới là khác nhau, nên bây giờ cậu sẽ phải trở thành một người con trai thật sự, cậu có đồng ý không?”
“Đồng ý! Cảm ơn ngươi.” Đôi mắt tròn xoe như hạt nhân của Kiều An cong cong, tràn đầy vẻ chờ mong.

Từ trước tới nay cậu chưa từng lưu luyến một cái gì, sớm đã muốn rời khỏi cái nơi gọi là nhà kia rồi.
Lần đầu tiên làm nhiệm vụ mà đã được người khác cảm ơn khiến hệ thống có chút ngượng ngùng, nó bay lòng vòng trên không trung, không chút do dự bày ra ký chủ mà mình vừa mới “bắt cóc” được: “Người giám hộ của cậu cũng chính là ký chủ của tôi, ngài ấy vô cùng lợi hại, lại cực kỳ giàu có nữa, Kiều An nhất định không cần khách sáo!”
“Như vậy… Có phải hơi phiền ngài ấy không?” Kiều An có chút e dè hỏi.
“Không sao không sao, không hề phiền phức!”
_____
Trước cửa văn phòng, Thẩm Thần Uyên nhìn chiếc kính có dây đeo màu vàng* trong tay, sau khi trầm mặc hai giây, hắn lấy khăn lau kính ra lau.

Quên đi, dùng tạm trước đã.
*Chắc là tựa tựa như vầy:

Lần sau mua thứ gì, nhất định phải kêu Nghiêm Thuật đi mới được.
Tư Kỷ đứng bên cạnh nhìn động tác thành thạo trên tay của Thẩm Thần Uyên, hắn ta có chút buồn bực, từ lúc nào mà Thẩm tổng lại bắt đầu đeo kính thế? Bị cận à? Nhưng sao lại mua tròng 0 độ……
Không để ý tới ánh mắt tò mò của Tư Kỷ, sau khi Thẩm Thần Uyên đeo kính, trong đầu lập tức vang lên giọng nói của hệ thống.
【 Ký chủ, đối tượng nhiệm vụ tới rồi, nhìn có vẻ rất dễ gần ~ tôi đã dịch chuyển cậu ấy đến bên cạnh xe của ngài, chúng ta mau đi xuống nào! 】
Thẩm Thần Uyên thầm đáp lại một tiếng trong lòng, sau đó đi thang máy xuống bãi đỗ xe ngầm ở tầng một.

Hai người Nghiêm Thuật và Tư Kỷ thì theo phía sau.
“Các cậu cứ đứng đây chờ đi, chừng nào tôi kêu thì các cậu hẵng qua.” Nhắn nhủ xong, Thẩm Thần Uyên bèn đi tới phía trước một mình.

Hắn đã thấy bóng dáng của người kia.
Đối phương mặc một bộ cổ trang được chế tác thô sơ, bụi bặm, cậu để tóc dài, cả người trông có vẻ nhỏ yếu gầy gò, có lẽ chỉ cao đến cằm của hắn.

Trông có vẻ rất nhát gan, thấy hắn đến gần thì lập tức cúi đầu xuống.
Đây là người ở thế giới cổ đại ư?
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi viết truyện mới, chúc mọi người ngày đông chí vui vẻ ~
Thẩm Thần Uyên: Chắc chắc toàn là bịp bợm.

Hệ thống: ……………… Oan cho tôi quá QAQ.
>w< Lúc sau có thiên sứ nhỏ hỏi, nên tôi sẽ bổ sung thêm:
Thẩm tổng và An An là mối tình đầu của nhau, cả hai đều yêu thầm người nọ.

Thật đó • Cuộc sống hằng ngày, chữa lành, ngọt văn, không có nhân vật phản diện nào hết, Thẩm tổng chính là Boss lớn nhất (bushi*), sẽ không ngược tra vả mặt ~
(*) Bính âm của cụm từ 不是 (búshì), có nghĩa là không phải.

Tỏ ý phủ định, thường dùng sau khi tự mình nói đùa, do sợ mình đùa bị người khác coi là thật hoặc để phòng ngừa bị những người hay xoi mói bắt bẻ chỉ trích..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.