Dịch bởi Tồ Đảm Đang
Mạnh Hoài Trạch nhặt gùi thảo dược bị vươn vãi khắp nơi của chàng lên, động tác nhẹ nhàng dựng nó nằm ngang dưới mặt đất, miệng gùi quay về phía Ô Nhạc, còn mình thì tức tốc lùi ra phía sau vài bước, đợi Ô Nhạc bò vào trong.
Ô Nhạc lạnh lùng nhìn gùi thuốc, không hề nhúc nhích: “Ngươi muốn ta vào đây?”
“Còn sao nữa? Nếu không thì sao xuống núi được?” Mạnh Hoài Trạch nghĩ đến điều gì đó, kinh sợ nói.
“Ngươi muốn ta bế bế bế bế ngươi?”
Ô Nhạc thì lại cảm thấy cách này cũng được.
Hắn lười biếng vươn người, sau đó giơ chân trước về phía Mạnh Hoài Trạch.
Mạnh Hoài Trạch lắc đầu nguầy nguậy, hoảng sợ nhìn khắp nơi, không biết là đang tìm chỗ thoát thân cho chính mình hay là đang tìm cái gì đó để khều Ô Nhạc vào trong gùi thuốc.
Mạnh Hoài Trạch chưa tìm ra thì Ô Nhạc đã mất kiên nhẫn trước, một tiếng gừ phát lên như uy hiếp.
mặc dù là trong trạng thái sơ sinh, tiếng gừ chưa đủ uy nhưng vẫn dư sức khiến cho Mạnh Hoài Trạch sợ hãi không thôi.
Giờ Mạnh Hoài Trạch mới nơm nớp lo sợ ngồi xổm xuống, giơ hai cánh tay ra chọc thẳng về phía trước định xúc Ô Nhạc lên, giống như hai khúc gỗ cứng.
Trong khoảnh khắc chàng sắp chạm vào Ô Nhạc, bỗng Ô Nhạc thu chân về, ghét bỏ nói:
“Trên người ngươi toàn là mùi máu của con giun kia, bẩn chết đi được.”
Trước đó Mạnh Hoài Trạch bị đuôi rắn quấn lấy, rồi lại bị nó đè lên người, trên người toàn là máu của tên xà yêu đó, đúng là rất bẩn.
“Vậy làm thế nào bây giờ?” Mạnh Hoài Trạch run rẩy hỏi.
“Cởi đi.”
“Cái gì?”.
truyện ngôn tình
Mạnh Hoài Trạch nhìn lên người mình rồi lại nhìn Ô Nhạc.
Ô Nhạc mất kiên nhẫn lặp lại một lần nữa:
“Cởi nhanh lên.”
Ánh mắt của Mạnh Hoài Trạch quét đến vô số những vết thương lớn nhỏ trên người sói con, không hiểu sao con sói này sắp chết đến nơi rồi mà còn lắm chuyện đến vậy!
Mạnh Hoài Trạch cởi áo ngoài đi, quần áo bên trong cũng bị thấm vào không ít máu nhưng dù sao thì cũng sạch hơn một chút.
Lúc này Ô Nhạc mới cho chàng bế lên trong sự không tình nguyện.
Ban đầu Mạnh Hoài Trạch sợ hãi không thôi, cứ lo lắng tên lang yêu này sẽ đột nhiên giết mình, nhưng đến khi chàng thật sự chạm vào sói con rồi thì sự sợ hãi mới vơi đi một chút.
Lúc này Ô Nhạc lớn không quá cánh tay của Mạnh Hoài Trạch, lông cũng không cứng nhọn như sói trưởng thành, mà là một cục mềm mềm nhung nhung.
Mạnh Hoài Trạch cúi đầu nhìn những vết thương có thể nhìn thấu xương ấy, bỗng mềm lòng, lo lắng sẽ làm đau hắn nên động tác rất nhẹ nhàng.
Dần rồi cũng không còn sợ hãi mấy nữa.
Trong màn đêm dần buông, cuối cùng thì người và sói cũng đã chịu xuống núi.
Kết quả là chẳng bao lâu sau, Ô Nhạc lại không vừa ý nữa:
“Sao trên người ngươi vẫn nặng mùi thế?”
Hắn vừa ngẩng đầu nhìn Mạnh Hoài Trạch, Mạnh Hoài Trạch liền rào trước, kiên quyết nói:
“Không được cởi nữa!”
Ô Nhạc hỏi:
“Tại sao?”
Mạnh Hoài Trạch đỏ mặt:
“Dưới núi nhiều người như vậy, quần áo không chỉnh tề bị con gái nhà người ta nhìn thấy là rất thất lễ…”
Ô Nhạc không hiểu lễ nghĩa là gì:
“Nếu ta cứ muốn ngươi cởi đấy thì sao?”
Mặt Mạnh Hoài Trạch đỏ ửng, nhưng đã khác hoàn toàn với vẻ ngượng ngùng vừa rồi.
Chàng vò chặt nắm đấm, bi tráng nói:
“Vậy ngươi giết ta luôn đi!”
Miệng thì hiên ngang lẫm liệt nhưng cơ thể lại run rẩy không khống chế được, Ô Nhạc cảm nhận được.
Hắn nhìn Mạnh Hoài Trạch một lúc rồi lại nằm xuống hừ nói:
“Ta nói rồi tạm thời không giết ngươi.”
Nói thì nói vậy, nhưng Ô Nhạc vẫn không chịu được mùi máu tanh của tên xà yêu kia trên người Mạnh Hoài Trạch, Mạnh Hoài Trạch là một loài người bình thường nên khướu giác không quá nhạy.
Nhưng đối với Ô Nhạc thì cái mùi ấy thật quá khó chấp nhận.
Nhất là khi hắn đang bị thương nặng như thế này, cực kỳ bài xích mùi yêu khí còn tồn đọng lại trong máu của tên xà yêu kia.
Một con người và một yêu quái dùng dằng nhau nửa ngày trời, cuối cùng Ô Nhạc vẫn phải bị bỏ vào trong gùi thuốc trên lưng của Mạnh Hoài Trạch trong bất đắc dĩ.
Thời gian trôi đi quá lâu, màn đêm đã buông hẳn xuống, đường đi dưới núi không hề dễ đi, Mạnh Hoài Trạch hơi chao đảo.
Ô Nhạc nằm thoải mái trong gùi thuốc, dưới thân mình hắn là một tầng thảo dược dày dày, mùi thực vật thơm lan tỏa xua tan đi mùi máu tanh khó ngửi trước đó.
Ô Nhạc vừa ý, trách móc người phía trước:
“Từ từ thôi.”
Một lúc sau, hắn lại gào lên: “Lắc cái gì, vững chút đi.”
Trước giờ tính cách của Mạnh Hoài Trạch ôn hòa, rất ít khi nào tranh cãi với người khác, mà giờ đây lại bị sự ngạo mạn phách lối của con sói nhỏ này đánh bớt đi vài phần sợ hãi, khơi lên vài phần lửa giận, hơi tức giận nói:
“Không thì ngươi tự bước xuống đi đi.”
Sói con trong sọt hú lên một tiếng, hung hăng uy hiếp nói:
“Nghĩ kỹ đi rồi nói, không là ta giết ngươi đây.”
Mạnh Hoài Trạch bị hắn uy hiếp cho ngẩn người:
“Rõ ràng ngươi đã đồng ý không giết ta…”
“Đó là lúc nãy.” Ô Nhạc không hề nói chút lý lẽ nào.
“Ta có thể đổi ý bất cứ lúc nào.”
Mạnh Hoài Trạch không dám lên tiếng nữa, chàng chỉ muốn quay trở lại mấy canh giờ trước, đấm ngất bản thân vì đã cứu tên sói con này mà còn phải bàn điều kiện với hắn.
Ánh trăng sáng dần treo cao, đủ loại tiếng xột xoạt trên núi đều lọt hết vào tai Ô Nhạc, bao gồm cả tiếng hít thở hơi gấp vì vội vàng của Mạnh Hoài Trạch phía trước, và cả hơi người trên người chàng.
Đây là lần đầu tiên Ô Nhạc tiếp xúc với con người.
Phạm vi núi Cửu Di rộng lớn, yêu quái rất nhiều, đa số yêu quái nơi đây đều sống ở núi Cửu Di và chết cũng tại núi Cửu Di.
Ở mãi một phương trăm ngàn chưa từng bước ra cũng là lẽ thường, cũng có một số yêu quái thích rong rủi bên ngoài, giống như Ô Nhạc, nhưng hắn thích những nơi hoang vu cùng cực.
Những nơi như vậy thường có nhiều yêu quái hung tợn với hình thù quái dị.
Còn những yêu tinh khác, nhất là những yêu tinh nhỏ thường bỏ bê tu luyện kia, đa số là đi về phía nhân gian, chúng luôn ôm lấy những tưởng tượng kỳ quái về thế giới loài người, khá nhiều tên lén trốn đi, nhưng thường thì chẳng bao lâu sau sẽ trở về.
Mặt mày vui vẻ thì ít, còn mệt mỏi nhếch nhác thì cực nhiều.
Nhân giới tựa phồn hoa rộn ràng, nhưng lại không liên quan đến chúng.
Nhân giới tựa thiện lương, nhưng cũng chẳng mấy liên quan đến chúng.
Con hồ ly ở chân núi Bắc ấy xuống nhân giới một lần, thành thân với một tên thư sinh, chẳng bao lâu sau khi quay trở về, chín chiếc đuôi mất hết tám, chỉ còn lại một cái mạng quèn, rồi cùng chết luôn ngay sau đó.
Còn đám yêu tinh ở núi Tây kia, mặc dù là tinh nhưng vẫn có yêu lực rất lớn, xuống nhân giới lâu ngày bị lộ thân phận, còn cái mạng để quay về Cửu Di đã là hiếm lắm rồi.
Lâu dần rồi nhân giới đã trở thành một nơi tránh còn còn kịp đối với yêu quái núi Cửu Di, càng lan truyền càng trở nên u ám.
Con người cũng chẳng là thứ gì tốt đẹp đối với yêu quái núi Cửu Di.
Ô Nhạc cực ít đến nhân giới, thỉnh thoảng cũng có đi qua vài lần trong lúc đi truy bắc yêu quái.
Chút ấn tượng nho nhỏ về con người và nhân giới là từ những yêu tinh khác trên núi Cửu Di, lần đầu tiên gặp con người này và trong ấn tượng của hắn hình như không giống nhau lắm.
“Này, con người.”
“Ta tên Mạnh Hoài Trạch.” Mạnh Hoài Trạch nói.
“Tự là Vân Châu.”
Ô Nhạc không hiểu: “Rốt cuộc ngươi tên gì?”
Mạnh Hoài Trạch nhẫn nại giải thích:
“Mạnh Hoài Trạch cũng được, Mạnh Vân Châu cũng được, ngươi muốn gọi sao cũng được.”
Ô Nhạc không có hứng thú gì với thứ này, hỏi chàng:
“Tại sao ngươi phải cứu ta?”
Mạnh Hoài Trạch nói rất đương nhiên:
“Nếu ta không cứu ngươi, chẳng phải ngươi sẽ chết sao?”
“Ta chết thì liên quan gì đến ngươi?” Ô Nhạc nói.
“Ta mà sống thì cái mạng của ngươi càng gặp nguy hiểm hơn chứ nhỉ.”
Mạnh Hoài Trạch chỉ nhìn về phía trước, không nói gì.
Ô Nhạc bực bội, gào:
“Mạnh Trạch Châu!”
“…”
Mạnh Hoài Trạch thấp giọng sửa lại.
“Mạnh Vân Châu.”
Qua khe hở gùi thuốc, Ô Nhạc có thể nhìn thấy vạt áo đung đưa của Mạnh Hoài Trạch:
“Ta nghe nói con người các ngươi đều là lương thiện ở vẻ ngoài, nhưng trong lòng thì cực kỳ xấu…”
Mạnh Hoài Trạch kinh ngạc nói:
“Tại sao?”
“Đây là điều mà yêu quái của cả núi Cửu Di đều biết, sao con người như ngươi lại không biết?” Ô Nhạc phụt cười.
“Nhất là những tên thư sinh nhân giới các ngươi, càng xấu xa.”
Bỗng nhiên Mạnh Hoài Trạch dừng lại.
Chàng nhớ lại một chuyện, bây giờ trong gùi thuốc trên lưng chàng không phải là một con sói, mà là một tên yêu quái.
Mặc dù tên yêu quái này đồng ý tạm thời không giết chàng, nhưng đâu nói sẽ không giết người khác, nếu chàng mang nó xuống núi rồi cứu chữa cho hắn, đến lúc đó tên yêu quái này đại khai sát giới, vậy chàng chẳng phải tội đáng muôn chết sao?
“Sao không đi nữa?” Ô Nhạc nói.
“Xuống núi, ngươi sẽ giết người khác sao?” Giọng nói của Mạnh Hoài Trạch hơi trầm xuống.
“Mặc dù ta không thích con người, nhưng họ cũng chẳng trộm ăn nội đan của ta.” Ô Nhạc nói.
“Tại sao ta phải giết họ?”
“Ta cũng có trộm ăn đâu!” Mạnh Hoài Trạch tức giận phản bác theo bản năng.
“Ta bị ép ăn mà!”
“Ai thèm quan tâm ngươi ăn như thế nào.” Ô Nhạc nói.
“Hiện tại nội đan của ta đang trong cơ thể ngươi.”
Điểm này thì Mạnh Hoài Trạch đuối lý thật, không thể nào phản bác được.
Vừa vội vàng đi về phía trước vừa buồn bực nói:
“Dù sao thì ta không muốn thấy ngươi chết, ta đã ăn nội đan của người, ngươi muốn đòi lại thì tìm một mình ta là được, đừng hại đến người khác.”
Ô Nhạc lại càng thấy kỳ lạ:
“Họ có quan hệ gì với ngươi? So với họ thì ngươi nên lo cho tính mạng của mình mới đúng chứ?”
Vì mãi trong trạng thái sợ hãi và căng thẳng, giờ thì Mạnh Hoài Trạch cảm thấy sự mệt mỏi được giải thoát, thấp giọng nói:
“Ngươi nói nhiều như vậy, không chừng mạng của ngươi mới là gặp nguy hiểm trước nhất đấy.”
“Chưa chắc.” Ô Nhạc rất ngạo nghễ xem thường, nói.
“Mấy vết thương này không lấy được mạng ta, dã thú trên núi cũng chẳng dám đến gần ta đâu.”
“?”
Mạnh Hoài Trạch lại kinh ngạc:
“Vậy sao ngươi lại đi theo ta!”
“Ai nói ta đi theo ngươi.” Ô Nhạc hùng hổ thẳng thắn.
“Rõ ràng ngươi mặt dày cứ đòi dẫn ta theo.”
“Ta, ta…”
Mặt Mạnh Hoài Trạch đỏ ửng lên, tức thật lâu cũng không nói nên lời..