Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 23: 23: Ba Vị Tôn Thần



Tuyết Chiêu chen vào bên cạnh tiểu yêu hồng, vô cùng nhiệt tình hỏi:
“Ngươi tên gì thế?”
“A Phi.” – Tiểu yêu hồng ấy thấp giọng đáp.
“A Phi.”
Tuyết Chiêu nhảy bật lên ngay tại chỗ, những cái nếp nhăn ở bụng cũng rung lắc theo mấy cái, mặt nó ửng đỏ, vui vẻ nói:
“Tên ngươi hay thật đấy, ngươi cũng sống ở núi Xuyên Cơ sao, ngươi ở đâu đấy? Ta ở…”
Nó chưa nói xong thì một tia sáng vàng trực tiếp bổ về phía nó, Tuyết Chiêu gào lên một tiếng rồi bị hất về góc tường, choáng váng rên khẽ vài tiếng rồi nằm bẹp xuống đó không nhúc nhích được nữa.
Mạnh Hoài Trạch lùi về phía sau nửa bước, nhìn thấy ánh sáng trên tay Ô Nhạc còn chưa thu về hết, chàng nuốt nước bọt, cảm thấy con sói này hôm nay nóng nảy bất thường, hoặc có thể nói là hưng phấn.

Đôi mắt Ô Nhạc ánh vàng lên, biểu cảm ương ngạnh lại thêm cả nóng lòng muốn so tài, hỏi A Phi:
“Kẻ nào làm ngươi bị thương?”
A Phi vừa tận mắt nhìn thấy Tuyết Chiêu bị tia sáng ấy hất vào góc tường, ngất xỉu đến giờ vẫn chưa tỉnh lại, nên sợ vây vào tên yêu quái lợi hại trước mặt này, nó nghe lời lắc đầu, thấp giọng ngoan ngoãn đáp:
“Không biết ạ, hôm nay ở phía sau ngọn núi thứ chín bỗng nhiên có một cái hang lớn, bên trong tuồn ra rất nhiều sương tím, những yêu quái gần đó hầu như đều bị nuốt chửng cả rồi, ta ở xa đó mà phải dồn hết sức lực mới chạy thoát ra được.”
Mạnh Hoài Trạch nhìn Ô Nhạc, căng thẳng hỏi:
“Là gã yêu quái ấy sao?”
Bàn tay đang nắm lấy cánh tay Ô Nhạc của Mạnh Hoài Trạch hết thu chặt rồi lại thả lỏng, bỗng nhiên tảng đá không nặng không nhẹ nhưng cứ rơi mãi trong lòng suốt mấy ngày qua kia trở nặng, rơi chạm đáy, khiến lồ ng ngực chàng nặng nề khó thở không chịu được.
Một lúc sau, chàng khẽ nói một câu:
“Ngươi cẩn thận chút.”

Vẻ mặt của Ô Nhạc càng thêm kỳ lạ, hắn nhìn Mạnh Hoài Trạch.

Tia sáng vàng lạnh lẽo trong ánh mắt ấy từ từ tan đi, trở nên ôn hòa hơn rất nhiều.

Trước giờ hắn luôn đơn thân độc mã, niềm vui lớn nhất trong đời của hắn là đuổi theo những tên yêu quái hung dữ khác đến khắp các ngỏ ngách nơi cùng trời bốn biển.

Những tiểu yêu khác hắn chẳng bỏ vào trong mắt, đối thủ càng mạnh hắn lại càng thấy hưng phấn, và chưa từng có ai lo lắng cho hắn vì việc này, bảo hắn phải cẩn thận chút cả.
Hơi lạ, nhưng cảm thấy cũng không tệ.
“Biết rồi.” – Ô Nhạc đáp.
Mạnh Hoài Trạch buông tay, nhếch khóe miệng mỉm cười:
“Ta ở đây đợi ngươi trở về.”
Ánh mắt của Ô Nhạc dính chặt lên gương mặt chàng, thật lâu sau mới không nhìn nữa, liếc mắt sang A Phi dưới đất, nói với Mạnh Hoài Trạch:
“Tránh xa nó một chút, đừng chạm vào nó.”
A Phi gói mình lại bằng đôi cánh màu hồng, lùi về sau một bước.
Mạnh Hoài Trạch thấy hơi khó hiểu, đang định hỏi tại sau, Ô Nhạc đã cất bước đạp vào đêm mưa.

Trong chớp mắt, người đàn ông y phục đen đã biến mất, thay vào đó là một con sói to hiên ngang lẫm liệt, nhảy vọt lên trong mưa, đi về phía núi Xuyên Cơ.
Không biết có phải do ảo giác hay không, mà tiếng mưa rì rào ngưng bặt trong chốc lát, lúc mưa tiếp thì đã trở nên nhỏ hơn rất nhiều.

Mạnh Hoài Trạch nhìn về phía Ô Nhạc rời đi, cảnh đêm nặng nề lại thêm có mưa, nên ngay cả núi Xuyên Cơ cũng chỉ là một hình ảnh mờ ảo vô cùng.

Hai tay Mạnh Hoài Trạch vò thành nắm đấm, sắc mặt tối sầm u ám.
Từ nhỏ chàng đã mất đi phụ mẫu, chỉ có bà là người bên cạnh chàng, đến năm chàng mười lăm tuổi ấy bà mất vì bệnh tật.

Chàng mất đi người thân duy nhất trên đời này, thêm việc sau này chàng hành y, đã quen với sinh ly tử biệt, cứ tưởng sẽ không còn ai khiến chàng cảm thấy sợ hãi vì đánh mất nữa.

Nhưng bây giờ, nỗi sợ hãi đang đè nặng lên chàng, chàng không biết rốt cuộc là đang sợ hãi gã yêu quái ở núi Xuyên Cơ kia, hay là sợ Ô Nhạc đánh không lại gã sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng của bản thân và cả những người trong thôn, hay là…! chỉ là sợ Ô Nhạc bị thương.
Không biết Ô Nhạc mạnh hơn gã gấp bao nhiêu lần, Mạnh Hoài Trạch thấy sự lo lắng của mình hơi buồn cười, nhưng thể nào cũng không cười nổi.
Chàng đứng tại chỗ nhìn núi Xuyên Cơ một lúc rồi lại ngồi xuống lan can, phía sau lưng là ánh nến nhỏ trên bàn bên trong căn phòng, mang đến ánh lửa nhỏ nhàn nhạt.

Chàng nhìn ngọn núi phía xa trong đêm, bên tai là tiếng mưa rì rào không dứt, chờ đợi sự trở về của bình minh.
Cuối cùng Tuyết Chiêu bị quăng vào trong góc ngất xỉu kia cuối cùng cũng tỉnh lại, tay đỡ đầu chao đảo đứng dậy, giọng nói nghe có vẻ như vẫn đang choáng, vừa đi loạng choạng về phía trước vừa lẩm bẩm hỏi:
“Đại nhân đi đâu rồi?”
A Phi đứng bên cạnh cửa, thấp giọng đáp:
“Đi núi Xuyên Cơ rồi.”
“Oh, núi Xuyên Cơ.” – Đầu tiên Tuyết Cơ lặp lại một lần theo bản năng, rồi lập tức sợ hãi cả kinh.
“Núi Xuyên Cơ!”

Hai tiểu yêu cũng sáp đến gần bên Mạnh Hoài Trạch, cùng nhìn về bóng núi phía xa trong màn mưa đêm.

Qua một lúc sau, Tuyết Chiêu ngồi mệt quá nên bò vào trong phòng, hai cái tay khô khốc kéo tấm đệm mà Mạnh Hoài Trạch cho nó để ở góc nhà ra một cách gian nan, kéo ra ngoài hiên đặt ngay ngắn bên cạnh Mạnh Hoài Trạch, ngồi xuống.
Nó khẽ mời A Phi:
“Ngươi cũng ngồi xuống đi, êm lắm.”
Ban đầu A Phi còn thấy ngại, sau đó không cưỡng lại được sự mời mọc nhiệt tình của Tuyết Chiêu, lại thêm cả tấm đệm đó trông thật dễ chịu, nó chưa bao giờ ngồi qua cả, khách sáo chối từ một lúc rồi cùng ngồi xuống.

Tuyết Chiêu im lặng một lúc, rồi lại lấy bông hoa trong bụng ra, đưa đến trước mặt A Phi, nói với nó:
“Nhìn xem hoa của ta này, đẹp lắm đúng không?”
A Phi sống ở núi Xuyên Cơ, về mặt hoa cỏ thì không am hiểu bằng Tuyết Chiêu, không hứng thú gì mấy với bông hoa này, trả lời một cách có lệ:
“Đẹp.”
Tuyết Chiêu cau mày lại nhìn bông hoa trên tay, nhét lại vào bụng rồi lại móc ra một bông hoa mới, đưa cho A Phi xem:
“Ngươi xem cái này đi, cái này đẹp hơn đúng không?”
A Phi mất tập trung “ừm” một tiếng.
Tuyết Chiêu hơi không vừa ý nhét bông hoa ấy lại vào bụng, tiểu yêu hồng trước mặt vẫn đang rầu rĩ nhìn cảnh đêm.

Tuyết Chiêu không chịu được cảnh người đẹp buồn, sự bất mãn trong lòng bỗng chốc tiêu tán hết, an ủi nó nói:
“Ngươi đừng lo, Ô Nhạc đại nhân lợi hại lắm, chắc chắn ngài có thể giết được gã yêu quái ở núi Xuyên Cơ kia, đến lúc đó ngươi có thể về nhà rồi.”
A Phi vẫn lo âu:
“Gã yêu trên núi Xuyên Cơ ấy rất mạnh, ngay cả cái bóng của gã mà bọn ta còn không thấy, chỉ thấy một khối sương, rất nhiều yêu đều đã bị hút vào đó, lỡ như vị đại nhân này đánh không lại gã thì sao?”
“Lỡ…” – Tuyết Chiêu cũng không biết lỡ như Ô Nhạc đánh không lại gã yêu quái ấy thì nên làm thế nào, cứng họng.

Ngay sau đó nó chợt nhớ ra điều gì đó, vẻ mặt lại thả lỏng hơn, nói một cách chắc chắn:
“Cho dù là Ô Nhạc đại nhân không giết được gã, thì Thương Minh thiên tôn và Linh Chân thiên tôn cũng sẽ không tha cho bất cứ ai làm mưa làm gió ở nhân gới đâu.
“Đó là ai?” – A Phi thắc mắc hỏi.
“Ngay cả Thương Minh thiên tôn và Linh Chân thiên tôn mà ngươi còn không biết sao?” – Tuyết Chiêu kinh ngạc nói.
A Phi lắc đầu.
Mạnh Hoài Trạch bị hai con tiểu yêu kia xì xào kéo “hồn” về, chàng quay đầu sang nhìn chúng, cũng thấy hiếu kỳ theo:
“Họ lợi hại lắm sao?”
“Đương nhiên rồi!” – Một người một yêu trước mặt đây đều thật là vô tri.

Tuyết Chiêu không khỏi đắc ý, gật gù đáp:
“Họ là ba vị thần tôn sinh ra trong thời kỳ hỗn mang khi mới khai thiên lập địa, là vị thần mạnh nhất tôn quý nhất trên thế gian này, ngay hiện tại Thương Minh thiên tôn và Linh Chân thiên tôn đang ở Ngọc Vi Thiên, đó là nơi cao nhất, cũng là nơi đẹp nhất huy hoàng nhất nhất trên đời này, có cả Bích Vân Các, thành Tử Hà, còn có cả lâu đài Bát Bảo…”
Tuyết Chiêu nhìn lên trời, Mạnh Hoài Trạch lại thắc mắc hỏi:
“Chẳng phải bảo có ba vị thần tôn sao, vị còn lại đâu?”
Tuyết Chiêu bỗng chậc một tiếng ngưng bặt, tay căng thẳng gãi đỉnh đầu, một lúc sau mới lầm bầm đáp:
“Vị ấy cha ta không cho nói.”
Nó càng nói vậy thì một người một yêu kia lại càng hiếu kỳ, A Phi nghe mà tròn xoe cả mắt, hỏi:
“Tại sao?”
Tuyết Chiêu rất chần chừ do dự, Mạnh Hoài Trạch thấy nó như vậy bèn không làm khó nữa, đang định dẫn chủ đề sang hướng khác thì thấy Tuyết Chiêu áp đến gần, nén giọng thấp xuống, giống như sợ cái gì nghe được vậy.
“Vị thần còn lại đã mất từ ngàn năm trước rồi.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.