Gửi Quãng Đời Còn Lại

Chương 14: 14: Dải Sáng Tinh Linh



Mạnh Hoài Trạch gỡ bỏ đi được chuyện lớn trong lòng, đường về nhà nhẹ nhàng đi không ít, nhưng Ô Nhạc thì lại không hứng chí đến vậy.
Có lẽ tên yêu quái trước giờ ngang ngược hống hách này cảm thấy mất mặt, Mạnh Hoài Trạch vừa thấy buồn cười vừa không hiểu tại sao mình hơi không muốn nhìn thấy hắn thất vọng.

“Ngày mai…” – Mạnh Hoài Trạch giả vờ tùy ý nói.
“Ta đi chợ mua thêm con gà cho ngươi, thế nào?”
Ô Nhạc không vui vẻ gì nói:
“Không ăn nữa.”
“Thật sao?” – Mạnh Hoài Trạch kéo dài giọng.
“Lần này không ăn thìkhông biết sau này khi nào mới được ăn đấy.”
Yêu quái bên cạnh im lặng một chút, vẫn không vui nói:
“Chọn con mập ấy!”
Mạnh Hoài Trạch bật cười:
“Được.”
Đêm đến, núi Xuyên Cơ xanh um sừng sững yên tĩnh giữa sắc trời tối mịt, ngôi làng gần đó yên tĩnh không tiếng người.

Chỉ có ánh trăng dịu dàng bao trùm xuống dưới, gió đêm thổi qua những ngọn cây, để lại một sự tĩnh lặng ấm áp.
Mạnh Hoài Trạch bước chầm chậm đi, trong lòng có một sự an ủi không nói nên lời.
Trước đây thỉnh thoảng cũng có lúc chàng bị gọi dậy lúc giữa đêm đi chẩn bệnh, lúc đi thì vẫn ổn, vội vàng quá cũng chẳng nghĩ đến chuyện sợ đường tối, đến khi chẩn xong rồi đi về một mình, xung quanh tối đen không thấy được cả năm ngón tay, khiến chàng run sợ.

Lần nào cũng đeo hộp thuốc trên người, thân thể cứng đờ không dám liếc đi chỗ khác, chỉ nhìn thẳng về con đường phía trước mà bước nhanh về nhà.

Bước vào trong sân rồi mới thở phào một hơi, chưa bao giờ giống được như bây giờ, thỏa thích đi trên con đường không bóng người vào buổi tối, mà cũng không thấy sợ hãi chút nào.
Chàng ngẩng đầu lên nhìn Ô Nhạc bên cạnh, nhưng lại thấy Ô Nhạc hơi nghiêng đầu về chỗ khác, bực bội nói:
“Nhìn đường đi, đừng có va bậy.”
Gương mặt tươi cười của Mạnh Hoài Trạch đông cứng, hỏi hắn:
“Ngươi đang nói chuyện với ai vậy?”
Ô Nhạc nói:
“Một số thứ gì đó.”
Mạnh Hoài Trạch nhìn sự tối mịt trống rỗng xung quanh, lạnh sống lưng.
“Thứ gì cơ?” – Chàng tiến đến gần Ô Nhạc theo vô thức, giọng nói run rẩy.
“Ngươi nói, ở đây…!ở xung quanh đây…!có thứ gì đó?”
Ô Nhạc nhìn dáng vẻ căng thẳng của chàng, tâm trạng bực mình bỗng tốt lên hẳn, chậm rãi nói:
“Có chứ, nhiều nữa là đằng khác.”
Mạnh Hoài Trạch lại áp đến gần Ô Nhạc hơn, cảnh giác nhìn xung quanh, hỏi:
“Ở…!ở đâu cơ?”
Ô Nhạc hờ hững giơ tay lên:
“Ở ngay đây.”
Mạnh Hoài Trạch nhìn chằm chằm về cánh tay ấy của Ô Nhạc, theo động tác của cánh tay, cuối cùng tầm nhìn của chàng dừng lại ở ngay trên vai mình.
Cánh tay ấy phủi nhẹ bên tai một cái, giọng nói lạnh lùng của Ô Nhạc vang lên:

“Có một con vừa mới bay ngang qua chỗ này của ngươi.”
Trong đầu Mạnh Hoài Trạch nổ đùng một tiếng.
“Vậy…!vậy chạy nhanh lên, chạy thôi…” – Chàng tóm lấy Ô Nhạc run rẩy nói, hai chân lại đứng yên tại chỗ như trời trồng.
Ô Nhạc nhìn chàng, vui tới mức cười thành tiếng.
Mạnh Hoài Trạch ngơ ngác nhìn nụ cười đắc ý ấy của Ô Nhạc, một lúc sau mới phản ứng lại, tức giận nói:
“Ngươi đùa cợt ta?”
Sự hoảng sợ quá mức trước đó khiến mũi chàng vẫn hơi chua xót, bây giờ khi hơi thả lỏng thì sự chua xót ấy mới hơi tản ra, khiến chàng suýt nữa thì đã giận tới mức đỏ mắt.
Ô Nhạc không hề để ý đến sự tức giận của Mạnh Hoài Trạch, thong dong vươn vai dưới ánh trăng rồi nhìn xuống, hơi mỉm cười nói với Mạnh Hoài Trạch:
“Ngươi muốn xem không?”
“Cái gì!” – Tâm trạng của Mạnh Hoài Trạch cứ phập phồng lên xuổng, đầu tiên là kinh hoảng, rồi lại ngờ vực nói.
“Có phải ngươi lại lừa ta không?”
Lòng bàn tay Ô Nhạc phát sáng, Mạnh Hoài Trạch vô thức lùi ra phía sau, lắc đầu như trống bỏi, từ chối:
“Không không không, ta không xem!”
“Một đám tinh linh mà thôi, không chừng chúng còn sợ ngươi hơn đấy.” – Ô Nhạc ngang ngược nắm lấy Mạnh Hoài Trạch, che mạnh tay lên mắt chàng, sau đó thả chàng ra, rồi đứng lùi sang bên cạnh ôm cánh tay rất thong dong.
Mạnh Hoài Trạch giận vô cùng, vội vàng nhắm mắt lại không dám mở mắt, nghiến răng nói:
“Tên khốn!”
Bên cạnh chẳng có động tĩnh gì.
“Ô Nhạc?” – Mạnh Hoài Trạch gọi.
Vẫn không có động tĩnh.

Mạnh Hoài Trạch bắt đầu lo sợ, đừng nói tên sói đáng ghét này bỏ rơi chàng lại rồi đấy?
Chàng thử hơi mở mắt ra, đập vào mắt là một ít ánh sáng của vô số những đốm sáng màu trắng bay đến phía chàng.

Mạnh Hoài Trạch ngẩn người mở mắt ra xem, chỉ thấy con đường trống trải vốn dĩ tối đen lại có vô số những vật bé lấp lánh đang bay lơ lửng, phiêu du nhẹ nhàng trong không khí, vượt qua họ bay về phía trước, hiện lên dải ánh sáng màu trắng bạc kéo thành một đường dài.

“Đây là thứ gì?” – Giọng Mạnh Hoài Trạch rất khẽ, giống như sợ kinh động đến cảnh đêm kỳ diệu thế này.
“Tinh linh, chúng không có thực thể, cũng không làm hại đến con người.” – Ô Nhạc nói.
Những tinh linh màu trắng ấy giống như có trật tự của mình, có rất nhiều con đã vượt qua họ, vàn có cả một số vẫn đang bị tụt lại phía sau, tiếp tục nhẹ nhàng vượt qua hai bên của họ.

Có điều xung quanh rõ ràng Ô Nhạc rất sạch sẽ, những tinh linh kia đi ngang qua hắn đều tự giác đi đường vòng, cách thật xa thật xa.

Nhưng cũng không trách được có vài con mơ màng, không nhìn đường, đâm đầu vào vai Ô Nhạc, tóe lên vài ánh sáng nhỏ màu trắng, choáng váng lắc lư trở dậy rồi kinh hoảng bỏ chạy.
Ô Nhạc giơ tay ra cầm một tinh linh bị va vào nếp áo hắn, nó kinh hãi tột cùng, ánh sáng trên người lấp lánh mãi, Ô Nhạc ghét bỏ vứt ra phía sau, tinh linh ấy từ từ bay lên rồi men theo dải sáng bay đi.
“Rất yếu.” – Ô Nhạc nói.
“Mơ mơ màng màng, ngu ngốc chết đi được.”
Tầm nhìn của Mạnh Hoài Trạch từ trên bàn tay vừa bắt tinh linh của Ô Nhạc dời sang dải sáng.

Rõ ràng những tinh linh này không cảm nhận được áp lực từ Mạnh Hoài Trạch như của Ô Nhạc, không quá giữ khoảng cách quá nhiều với chàng, thậm chí có mấy con còn hiếu kỳ bay đến nhìn Mạnh Hoài Trạch với đôi mắt xanh trong sáng thuần khiết.
Mạnh Hoài Trạch thử đưa tay ra, có một con to gan đậu lên đầu ngón tay chàng, lắc lư một vòng.

Mạnh Hoài Trạch nhìn thấy trên đầu nó có hai cái sừng rất nhỏ, nó bay đi rất nhanh sau đó, để lại một vệt sáng trên đầu ngón tay Mạnh Hoài Trạch, ánh sáng chớp nhạt dần đi rồi biến mất hẳn.
Nhìn cảnh tượng kì dị trước mắt, Mạnh Hoài Trạch buông tay xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, ánh sáng làm nổi bật lên đôi mắt dịu dàng của chàng.

Chàng quay đầu nhìn Ô Nhạc, tên lang yêu đó đang bắt mấy tinh linh lạc đường trên người hắn, vứt vào trong dải sáng, biểu cảm trên mặt hắn là mất kiên nhẫn, nhưng động tác tay không hề thô lỗ, thậm chí còn có thể xem là dịu dàng không ăn nhập gì với hắn.
Những tinh linh này rất yếu, sợ hãi với sự lớn mạnh như thế này của Ô Nhạc, mà cứ càng sợ thì lại càng mù mịt, động tác của Ô Nhạc mà hơi mạnh chút thì có thể lấy luôn đi tính mạng của chúng.
Mãi đến con tinh linh cuối cùng đi vượt lên trước mặt họ, Mạnh Hoài Trạch mới quay người nhìn về dải sáng trong đêm phía xa xa ấy, vẫn còn chút cảm giác chưa ngắm đã, hỏi Ô Nhạc:
“Chúng đi đâu vậy?”
“Tinh linh không có nơi ở.

Phiêu du khắp nơi cùng trời cuối đất, không có đích đến.” – Ô Nhạc vừa nói vừa đi về phía trước.
Mạnh Hoài Trạch cất bước đi theo hắn, hơi lo lắng nói:
“Trông chúng yếu như vậy, nếu gặp phải yêu quái xấu, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?”
Ô Nhạc nhìn chàng:
“Yếu? Lúc nãy ai sợ nhắm mắt sống chết gì cũng không chịu nhìn?”
Mạnh Hoài Trạch đỏ mặt, có điều niềm vui đã lấn át sự ngượng ngùng, chàng cười với Ô Nhạc:
“Đa đạ ngươi, được chưa?”
Ô Nhạc được nước lấn tới, cố ý nói:
“Ta là tên khốn.”
“Ta sai rồi, ta mới là tên khốn.” – Mạnh Hoài Trạch nói.
“Ngươi là yêu quái tốt.”
Chàng khen thẳng thắn, trái lại khiến Ô Nhạc ho một tiếng:
“Chính vì chúng quá yếu, chẳng có lợi ích hay nguy hại gì đến ai, không có yêu quái nào chủ động hại chúng đâu.”
Những tinh linh ấy đi xa, cảnh đêm xung quanh quay về với sự tĩnh mịch, ánh trăng lại hiện ra.
Họ đi về đến bên ngoài sân, Mạnh Hoài Trạch đang định đẩy cửa vào, hình như Ô Nhạc nhớ lại cái gì đó:
“Đúng rồi, trong sân nhà ngươi cũng có một con đấy.”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.