Mạnh Hoài Trạch ngủ từ trưa hôm qua đến tối, thức dậy chẳng được bao lâu thì lại ngất xỉu, xỉu mãi đến tận sáng ngày hôm sau, bây giờ lại bị ép ngủ nữa.
Heo cũng không ngủ được tới vậy.
Từ đó có thể thấy, con sói sau lưng này còn “heo” hơn cả heo nữa.
Mạnh Hoài Trạch nhắm mắt một lúc, đầu óc tỉnh táo vô cùng, không hề buồn ngủ chút nào.
Chàng lần tay sờ nhẹ lên cánh tay ấy một cái, sau đó lập tức thu tay về, tỉ mỉ nhớ lại xúc cảm ấm nóng sờ được tối ngày hôm qua.
Khoảng một lát sau, chàng vẫn hơi chưa xác định được, lại giơ tay lên sờ thêm một lần nữa, nhớ lại, sờ một cái nữa, nhớ lại chút nữa….
“Vui không?” – Giọng nói bỗng truyền đến từ sau lưng.
Mạnh Hoài Trạch lập tức bỏ tay xuống, lắc đầu, ngoan ngoãn nằm im không nhúc nhích.
Nằm được một lúc, bên ngoài sân bỗng có người gõ cửa, vừa gõ vừa gọi:
“Mạnh đại phu.”
Mạnh Hoài Trạch vụt ngồi dậy:
“Có người đang gọi ta.”
Ô Nhạc ừ qua loa một tiếng, nhưng chẳng hề nhúc nhích, cũng chẳng chịu bỏ tay ra.
Người bên ngoài sân vẫn đang gọi, Mạnh Hoài Trạch sốt ruột, không sợ chọc cho yêu quái này tức giận nữa, giãy giụa ra khỏi sự khống chế của Ô Nhạc.
Tay chân luống cuống bò ra khỏi người Ô Nhạc đi xuống giường.
Tối qua chàng bị Ô Nhạc lôi lên giường, không kịp c ởi quần áo, giờ quần áo trên người vẫn còn nguyên, chỉ là do bị ma sát nhiều nên hơi nhăn.
Mạnh Hoài Trạch chỉnh qua loa một chút rồi chạy bước nhỏ ra ngoài phòng, chạy được vài bước rồi lại vội vàng quay trở lại, dặn dò Ô Nhạc:
“Ngươi ở yên đây nhé, tuyệt đối đừng ra ngoài! Đừng ra ngoài!”
Người ở bên ngoài kia là Thái Chỉ, nàng gõ cửa một lúc không có ai trả lời, cứ tưởng Mạnh Hoài Trạch không có nhà, đang chuẩn bị quay về thì nghe thấy tiếng “cạch”, cửa được mở ra từ bên trong, Mạnh Hoài Trạch vịn cửa cười với Thái Chỉ:
“Thái Chỉ cô nương.”
Lòng nàng chợt ấm lên, cười ngay sau đó:
“Ta còn tưởng Mạnh đại phu không có ở nhà đấy.”
Mạnh Hoài Trạch không biết nên trả lời thế nào, cười khan vài tiếng, vội vàng mở rộng hai cánh cổng sân ra, vừa mời Thái Chỉ vào vừa hỏi”
“Cô nương có chỗ nào không khỏe sao?”
Thái Chỉ nói:
“Có lẽ mấy ngày trước bị trúng gió nên hơi đau đầu, muốn nhờ Mạnh đại phu giúp ta kê vài đơn thuốc.”
Mạnh Hoài Trạch mở một gian phòng phía đông để khám bệnh, chàng dẫn Thái Chỉ vào phòng, mở hết tất cả cửa gian phòng ấy ra, ánh nắng chiếu thẳng vào bên trong.
Mạnh Hoài Trạch bắt mạch cho Thái Chỉ, đúng là có một chút triệu chứng của bệnh cảm lạnh.
“Không nghiêm trọng.” – Mạnh Hoài Trạch nói.
“Ta kê cho nàng hai lần thuốc, về nhà nấu với nước nóng, một ngày hai lần là được.”
Chàng nhấc bút viết phương thuốc vào, Thái Chỉ ngồi đối diện chàng đợi, như đang rảnh rỗi hỏi:
“Mấy ngày này không thấy Mạnh Hoài Trạch mở cửa khám bệnh, đang bận gì thế ạ?”
Mạnh Hoài Trạch dừng bút lại:
“Không…!không làm gì cả.”
Bỗng nhiên Thái Chỉ áp sát đến gần chàng hơn, còn còn nhìn xung quanh giống như sợ người khác nghe lén, Mạnh Hoài Trạch bị nàng làm cho căng thẳng theo, vô thức nín thở tập trung.
“Mạnh đại phu à, ta nói chàng nghe, Trương đại phu làng bên cạnh mấy ngày nay nhân lúc chàng không mở khám, vì để lôi kéo người sang đó khám mà đã giảm hết một nửa tiền khám bệnh đấy, nhiều người trong làng chúng ta đều đã chạy sang đó khám bệnh rồi.”
Thái Chỉ càng nói càng giận, nói:
“Y thuật của lão kém hơn chàng nhiều, đã vậy lòng dạ lại còn bất chính, dè bỉu chàng trước bao nhiêu người như vậy, Mạnh đại phu phải cẩn thận đấy.”
Mạnh Hoài Trạch không ngờ lại là những chuyện này, thấy hơi buồn cười nói:
“Hôm nay nàng đến đây là để nói với ta những chuyện này sao?”
Thái Chỉ hơi hơi đỏ mặt, khẽ nói:
“Mạnh đại phu chữa bệnh cho mọi người vốn đã chẳng kiếm được bao nhiêu bạc, ta chỉ lo lắng chàng lỡ như sau này không ai đến nữa…”
Khóe miệng Mạnh Hoài Trạch ẩn chứa nụ cười, cúi đầu viết tiếp đơn thuốc:
“Cảm ơn nàng.”
Đơn thuốc được viết xong, Mạnh Hoài Trạch tiễn Thái Chỉ ra ngoài, Thái Chỉ đi phía trước, vừa bước ra khỏi cửa thì bỗng “ya” một tiếng.
Mạnh Hoài Trạch giật mình, trong lòng nổi lên một dự cảm không lành, đi vài bước ra khỏi phòng thì thấy con sói thối tha Ô Nhạc đang đứng trong sân, híp mắt vươn vai hướng mặt về phía mặt trời.
Mạnh Hoài Trạch đơ mặt suy nghĩ, may mắn duy nhất đó chính là tên yêu quái này còn nhớ chuyện mặc quần áo.
Mặc dù mặc không ngay ngắn, áo bào màu đen tán loạn buộc hờ ở eo, vừa giơ tay lên thì tay áo đã trượt xuống khuỷu tay hết hơn phân nửa.
“Mạnh, Mạnh đại phu.” – Thái Chỉ cúi đầu mặt đỏ ửng, nhỏ giọng hỏi Mạnh Hoài Trạch.
“Thì ra nhà chàng còn có người khác nữa sao…”
Người trong làng đều biết Mạnh Hoài Trạch không cha không mẹ, từ khi bà mất đi liền sống một mình suốt.
Mạnh Hoài Trạch phản ứng nhanh nhạy nói:
“Là…!là họ hàng xa…”
Thái Chỉ không dám ngẩng đầu:
“Sao trước đây không nghe chàng nhắc đến chứ…”
Giờ Ô Nhạc ở gần đó mới buông tay xuống, nhắm mắt ngửi ngửi dưới ánh nắng, nói:
“Mùi thịt.”
Sắp đến trưa, không ít khói bếp nhà người ta đang lượn lờ trên mái nhà, trong làn khói còn xen lẫn chút mùi thơm của thịt.
Thái Chỉ tò mò ngẩng đầu lên nhìn Ô Nhạc, Mạnh Hoài Trạch bước vượt lên phía trước đứng chặn giữa hai người.
“Thái Chỉ cô nương.” – Mạnh Hoài Trạch cười khan nói.
“Tính tình của vị họ hàng này của ta hơi kỳ lạ, nàng đừng để ý.”
“Không sao không sao.” – Thái Chỉ vội xua tay, gặp phải một người đàn ông xa lạ nàng khó tránh khỏi thấy xấu hổ, thế là nói.
“Ta đi trước đây.”
“Thái Chỉ cô nương.” – Mạnh Hoài Trạch lại gọi nàng, chân thành nói.
“Có thể phiền cô nương một việc không, đừng nói chuyện này cho người khác biết, hắn…!hắn…”
Mạnh Hoài Trạch “hắn” một hồi, gấp đến độ đổ mồ hôi, nhất thời không biết bịa ra lí do gì thích hợp.
Biểu cảm của Thái Chỉ càng trở nên có suy tư gì đó, rồi cười theo:
“Ta biết rồi.”
Mạnh Hoài Trạch ngẩn người, gì cơ, cô nương biết cái gì rồi cơ?
“Hắn đã phạm phải tội gì nên mới đến chỗ của Mạnh đại phu lánh nạn đúng không?” – Thái Chỉ tỏ rõ nói, ánh mắt kiên quyết.
“Mạnh đại phu yên tâm đi, ta nhất định sẽ không nói cho người khác biết đâu.”
Mạnh Hoài Trạch: “?”
“Khó trách mấy ngày nay Mạnh đại phu đóng cửa không khám bệnh, sợ người khác phát hiện ra hắn đúng không?” – Nàng giống như đã thông suốt được cơn nghi gì đó, vừa lòng gật đầu rồi cáo biệt với Mạnh Hoài Trạch.
“Ta đi trước đây Mạnh đại phu, chàng yên tâm đi, ta sẽ không nói cho người khác biết đâu!”
Đợi Thái Chỉ đi rồi Mạnh Hoài Trạch mới đóng chặt cửa lại, giờ mới quay người nhìn Ô Nhạc bằng sự tức giận.
“Rõ ràng ta đã nói với ngươi rồi.” – Mạnh Hoài Trạch tức nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ.
“Rõ ràng ta đã dặn ngươi, đừng ra ngoài!”
Ô Nhạc cúi đầu nhìn bản thân, rồi lại vươn hai tay ra với Mạnh Hoài Trạch, nói một cách vô tội:
“Giờ ta là hình người, ngươi sợ cái gì.”
Mạnh Hoài Trạch tức giận vô cùng, không biết sợ hãi là gì nữa, bước đến giơ tay lên vỗ lên mắt Ô Nhạc:
“Làm gì có con người nào mắt màu vàng kim chứ!”
Ô Nhạc nắm tay chàng kéo ra, nhướn mày:
“Chỉ vậy thôi sao?”
Trong chớp mắt, đôi con ngươi màu vàng kim kia đã đổi thành màu đen.
“Còn vấn đề gì nữa không?” – Ô Nhạc thách thức hỏi.
Mạnh Hoài Trạch im bặt thật lâu, không tìm ra được vấn đề gì nữa, chỉ phẫn nộ giật chiếc áo lỏng lẻo của Ô Nhạc rồi đi vào bếp.
“Nấu thịt sao?” – Ô Nhạc vui vẻ, đôi mắt vừa biến thành màu đen ban nãy lại sáng lên ánh vàng.
“Không có thịt!” – Mạnh Hoài Trạch bực mình nói..