Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 26: 26: Vẫn Luôn Bên Cạnh



Edit & Beta: Đòe
Kịch bản mà Ninh Chu nhận được lần này là một bộ phim tình cảm gia đình kinh điển, kể về câu chuyện của một gia đình họ Chu trong một con hẻm cũ.
Bố mẹ Chu đều là công nhân nhà máy bình thường, tính cách của mẹ mạnh mẽ, còn bố thì yếu đuối nhu nhược, hai người sinh được một đôi long phượng (1).
(1) Thai song sinh một bé là nam, một bé là nữ.

Việt Nam mình gọi là “đủ nếp đủ tẻ”.
Đây là một gia đình rất truyền thống, trọng nam khinh nữ, mọi việc luôn đặt con trai lên hàng đầu.

Dù cho đứa con gái rất ngoan ngoãn và giỏi giang, nhưng trong lòng bố mẹ thì không sánh được với đứa con trai lưu manh giang hồ.
Có món ngon gì thì phải để con trai ăn trước, con trai ăn rồi mới dành phần thừa cho con gái.

Cô con gái phải làm hết mọi việc trong nhà, còn thằng con trai mỗi ngày chỉ cần ngủ dậy và chờ cơm.
Những mâu thuẫn đọng lại ngày càng sâu, cuối cùng, một ngày nọ đứa con gái bùng nổ.
Những gì mà Ninh Chu và người khác sắp diễn chính là cảnh đứa con gái bùng nổ, Ninh Chu đóng vai đứa em trai lưu manh bị chiều hư, Sở Tịch Nhan đóng vai người chị gái bị đối xử bất công.
Thẩm Ngọc Phi vào vai người mẹ mạnh mẽ, Trần Kính Khải trong vai ông bố nhu nhược.
Điểm đột phá chính trong cảnh này là mẹ và người chị, trong đó thì em trai và ông bố thúc đẩy tình tiết cốt truyện, làm tăng thêm những mâu thuẫn và điểm nổi bật.
Suất diễn của Ninh Chu không nhiều lắm, nhưng sau khi từ đài truyền hình về nhà, cậu đã nhanh chóng xem qua bộ phim một lượt và có hiểu biết nhất định về nhân vật mình sắp đóng.
Nói ngắn gọn, đây là một đứa trẻ bị bố mẹ chiều nhiều sinh hư, vô pháp vô thiên, muốn làm gì thì làm, nhân vật nhỏ bé cuối cùng cũng đặt dấu chấm hết cho cả cuộc đời mình ở đó.
Đây là một một vai diễn dễ phân tích nhưng đồng thời cũng rất khó để thực hiện tốt vai diễn này.
Thế nhưng đối với Ninh Chu thì không sao, hoặc nên nói là cậu tìm thấy được một vài điểm giống mình ở nhân vật này.
Nói chính xác hơn thì qua nhân vật này cậu thấy được con người mình của quá khứ.
Chỉ vì nguyên nhân khác nhau dẫn đến kết quả bất đồng, Ninh Chu đã kịp thời sửa đúng phương hướng của mình và quay trở lại con đường đúng đắn.

Mà nhân vật cậu sắp diễn đây lại đi sai đường.
Ninh Chu nhắm mắt lại, giấu đi tất cả cảm xúc không thích hợp trong lòng, bắt đầu nghiêm túc học thuộc lòng lời thoại của mình.
Tối đó, cuộc gọi video của Tưởng Hàng Đình đến rất đúng lúc.
Ninh Chu vừa mới tắm rửa sấy tóc xong, nhận được cuộc gọi của Tưởng Hàng Đình thì cậu đã nằm trên giường.
“Tưởng tiên sinh, chào buổi tối ạ.” Ninh Chu vẫy tay với người đàn ông đẹp trai trong video, cong mắt cười.
Nhìn thấy cậu trai, mọi mệt mỏi trong ngày hôm nay của Tưởng Hàng Đình lập tức tan biến, mặt mày cũng chan chứa ý cười: “Chào buổi tối.”
Hai người trò chuyện cũng không có chủ đề cụ thể nào, chỉ nói những gì nghĩ đến, nhưng vì ngày mai Ninh Chu phải đến đài truyền hình tham gia buổi tập đầu tiên nên hai người cũng không nói chuyện lâu.
Nhưng cuối cùng không ai chịu tắt video, mức độ dính nhau vượt xa ngoài sức tưởng tượng.
“Tôi còn một ít việc cần phải xử lý, em đi ngủ trước đi.” Tưởng Hàng Đình dịu dàng nói.
Ninh Chu ngoan ngoãn nằm trên giường, gật đầu, “Dạ.”
Đã nói đến thế rồi mà cuộc gọi video vẫn chưa kết thúc.
Cuối cùng Tưởng Hàng Đình nói: “Tôi nhớ có một giá đỡ điện thoại trong ngăn kéo bàn cạnh giường ngủ bên trái, em đặt điện thoại của mình lên cái giá đó đi, để camera quay về phía em là được.”
Ninh Chu bò ra khỏi ổ chăn, một tay cầm điện thoại, một tay mở ngăn kéo tủ.
“Để ở chỗ này ạ?” Ninh Chu chĩa camera vào ngăn kéo, hỏi.
Tưởng Hàng Đình trong video chết lặng một lúc lâu.
Ninh Chu nhìn vào trong ngăn kéo cũng chết lặng theo.
Giá đỡ điện thoại thì không thấy đâu mà mấy hộp “áo mưa” thì đủ loại màu sắc.
Màu đỏ rực nóng bỏng tình thú, màu xanh mát lạnh siêu mỏng, màu cam vỏ ren, màu tím dạng hạt……!=))))
Đỏ, cam, vàng, lục, lam, tím, đủ màu sắc, tên gọi, tất cả các kiểu dáng được đổi mới, hộp nào cũng mới toanh, hình như mới mua cách đây không lâu.
Ninh Chu: “……”
Tưởng Hàng Đình: “……”
Tưởng Hàng Đình ho khù khụ, nhanh chóng giải thích cho bản thân: “Lần trước đi siêu thị, thấy có một hoạt động nên tiện tay mua về.”
Dù sao cũng là đồ phải dùng đến.
Ninh Chu gào thét trong lòng: Vậy anh có thể lấy ra dùng mà á á á!

Nhưng ngoài mặt thì đỏ lựng, nụ cười khô khan: “Thì ra là có nhiều kiểu dáng như vậy……”
Cậu nhấc điện thoại lên và đóng sầm ngăn kéo lại.
Đúng lúc không ăn được thì đừng có xuất hiện trước mặt khiến cậu thèm thuống chứ.
Tưởng Hàng Đình cũng cứng đờ chuyển đề tài: “Có thể là tôi nhớ lầm, em tìm thử ở ngăn kéo tủ bên phải xem.”
Ninh Chu cũng biết mình không thể tiếp tục chủ đề này, nếu không là tự thiêu mình.
Cậu mở ngăn kéo tủ bên phải cạnh giường ra, cuối cùng cũng tìm thấy cái giá đỡ điện thoại.
Tưởng Hàng Đình nói: “Em đặt điện thoại lên giá đỡ, quay camera về phía em, tôi nhìn em ngủ.”
Ninh Chu làm theo lời hắn, đặt giá đỡ lên bàn đầu giường, sau đó để điện thoại lên đó, điều chỉnh vị trí của camera.
Sau khi làm xong, cậu nằm xuống ngủ, trong lúc đó còn lén nhìn Tưởng Hàng Đình, nhìn dáng vẻ làm việc nghiêm túc của Tưởng Hàng Đình.
Ninh Chu không khỏi cong môi mỉm cười, dù cho chỉ được nhìn Tưởng Hàng Đình qua video nhưng cũng khiến cậu rất vui vẻ.
Trong phòng ngủ đột nhiên trở nên yên tĩnh, Ninh Chu quay mặt về phía điện thoại, nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Ninh Chu vốn tưởng rằng đêm nay cậu sẽ bị khó ngủ, nhưng không biết có phải là bởi vì cậu biết Tưởng Hàng Đình đang ở bên cạnh hay không, nhắm mắt lại không bao lâu đã ngủ mất.
Tưởng Hàng Đình vừa xử lý công việc vừa ngắm nhìn chàng trai của hắn ngủ, lúc đầu em ấy còn lặng lẽ thò đầu ra nhìn hắn, sau đó thì không thấy động tĩnh gì nữa, chắc là em ngủ rồi.
Em ngủ rất ngoan, cũng rất ít khi xoay người.
Giống như bây giờ vậy, em nằm nghiêng quay về phía hắn, khoảng cách hơi xa, thật ra hắn không nhìn thấy rõ mặt của em nhưng hắn biết em đã ngủ rồi.
Dù rằng hắn không biết tối nay em đã gặp phải chuyện gì, dường như tâm trạng em không tốt.

Mặc cho hắn và em đang cách xa nhau ngàn dặm, nhưng hắn vẫn muốn dùng cách của mình để bảo vệ em.
Dùng hành động rất đơn giản để nói với Ninh Chu rằng: Hắn ở đây, hắn vẫn luôn ở đây.
Ninh Chu ngủ rất say, thẳng cho đến ngày hôm sau bị chuông đồng hồ báo thức.
Cậu với tay lấy điện thoại để trên bàn cạnh giường ngủ, nhìn lướt qua thì thấy chỉ còn lại chưa đến một phần ba lượng pin của điện thoại.
Tối hôm qua, lúc cậu gọi video với Tưởng Hàng Đình, pin điện thoại đã được sạc đầy.

Hiển nhiên, đêm qua sau khi cậu ngủ thì Tưởng Hàng Đình đã kết thúc cuộc gọi rất muộn.
Nhận thức được điều này khiến tâm trạng Ninh Chu vui vẻ hẳn lên.
Cậu bò dậy khỏi giường, vừa đi vào phòng tắm vừa ngâm nga hát.
Đang định bóp kém đánh răng ra thì mới nhớ là kem đánh răng đã hết.
Ninh Chu nhìn quanh phòng tắm một lượt, thấy có một cái tủ gầm bên cạnh bồn rửa.

Cậu tưởng tuýp kem đánh răng sẽ có trong đây nên vươn tay mở tủ ra.
Kem đánh răng thì không thấy đâu.
Thay vào đó là tìm được một hộp “áo mưa” mới toanh mùi dâu tây.
Ninh Chu: “……”
Ý đồ của Tưởng Hàng Đình để “áo mưa” trong phòng tắm là rõ như ban ngày, ngoại trừ việc muốn phòng tắm play ra thì Ninh Chu không thể nghĩ đến cái khác, chắc chắn là không phải dùng để chống nước đúng không?
Ninh Chu lấy hộp “áo mưa” ra nhìn một vòng, sau đó mỉm cười ném nó về ngăn tủ.
“Chậc, cái tên đàn ông này……”
Đúng là người thật không lộ mặt.
Một người đàn ông áo vest thẳng thớm, cài đến tận cúc trên cùng, bộ dạng y hệt một lão cán bộ, thế mà tàng trữ nhiều “áo mưa” như vậy trong nhà.
Nhất thời, trong lòng Ninh Chu nảy ra một ý tưởng truy tìm bảo vật……Đã tìm thấy một hộp rồi, chẳng biết mỗi góc trong nhà khác có cất giáo “áo mưa” nhỏ nữa hay không?
Nhưng nghĩ thì nghĩ như vậy, chốc nữa Ninh Chu còn phải đến đài Chanh, cậu không có thời gian để thực thi suy nghĩ của mình.
Cậu bóp lấy một lượng nhỏ kem đánh răng trong tuýp ra, sau khi rửa mặt xong thì đến phòng thay đồ để thay quần áo.
Hôm nay Hàn Kỳ không đến vì có việc nên đã nhờ trợ lý Tiểu Hà tới đón Ninh Chu đến đài Chanh diễn tập.
Tiểu Hà nhìn thấy Ninh Chu lên xe, nhịn không được hỏi: “Chu Tử, tâm trạng cậu hôm nay không tồi nha.”
Tay thắt dây đai an toàn Ninh Chu hơi khựng lại, cười nói: “Anh nhìn ra hả?” Tiếp tục động tác trên tay.
Tiểu Hà: “Đúng vậy, cậu cười cong hết cả mắt rồi.”
Hơn nữa khắp người còn toả ra khí tức mà một người đàn ông độc thân như anh không thể hiểu được, tràn ngập mùi chua loét của tình yêu.
Tiểu Hà khởi động xe, “Có chuyện gì vui à?”
“Không có.” Ninh Chu lắc đầu, “Chỉ là vừa phát hiện ra một chuyện thú vị.”
Có lẽ, Tưởng Hàng Đình không phải là người cấm dục chín chắn như vẻ nề ngoài?
Nhưng chết tiệt, cậu thích lắm ó!
Liếc mắt qua, Tiểu Hà nhìn thấy Ninh Chu lại bắt đầu cười, rất tò mò muốn biết Ninh Chu đã phát hiện ra chuyện thú vị gì mà có thể khiến cậu vui vẻ đến vậy? Nhưng anh ý thức được Ninh Chu không muốn nói nhiều nên chỉ có thể tò mò trong lòng.

Tưởng Hàng Đình, người đang ở cách xa ngàn dặm vừa bước ra khỏi thang máy, lập tức hắt xì một cái.
Người trợ lý phía sau quan tâm hỏi: “Tưởng tổng, gần đây nhiệt độ giảm mạnh, cẩn thận bị cảm lạnh.”
Tưởng Hàng Đình trả lời, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn WeChat cho Ninh Chu.
Tưởng Hàng Đình: Nhiệt độ của thành phố A có bị giảm xuống không?
Tưởng Hàng Đình: Em nhớ xem dự báo thời tiết mà thêm bớt quần áo, kẻo bị cảm lạnh nhé.
Ninh Chu gần như trả lời ngay lập tức.
Chu Tử: Anh cũng vậy.
Hai người nhân cơ hộ trò chuyện thêm vài câu trên đường đi làm, khi Ninh Chu gửi tin nhắn nói cậu đang ở đài Chanh, thì mỗi người mới cất điện thoại đi, tập trung vào công việc của mình.
Ninh Chu vẫn đến đài Chanh sớm hơn nửa tiếng.
Cậu được trợ lý đạo diễn dẫn đến một văn phòng nhỏ, đợi một lúc thì một trợ diễn khác là Trần Kính Khải đến và hai vị khách cùng nhóm sẽ cùng nhau luyện tập kịch bản trong văn phòng nhỏ này.
Ninh Chu vào được mấy phút thì cửa văn phòng mở ra.
Trần Kính Khải một tay cầm bình giữ nhiệt, một tay cầm kịch bản đi vào, thấy Ninh Chu đã ngồi chờ bên trong thì rất ngạc nhiên: “Cậu đến khá sớm đấy.”
Giọng điệu của ông vẫn ôn hoà, khiến người khác không nghe ra được là ông đang mỉa mai hay khen nữa.
Ninh Chu làm như không nghe hiểu ý tức sắc bén trong lời nói của ông, lễ phép gật đầu: “Thầy Trần, buổi sáng tốt lành.”
Hai tay cậu thành thật đặt hai bên người, lưng thẳng, đứng nghiêm, vẻ mặt ngoan ngoãn, trông giống như một học sinh đang chờ giáo viên kiểm tra bài tập.
Trần Kính Khải vốn muốn nói vài câu châm chọc, nhưng nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của Ninh Chu, ông cũng không thể nói ra lời mỉa mai nào.
Nói như thể ông đang bắt nạt một đứa trẻ con vậy.
Trần Kính Khải chỉ có thể thay đổi chủ đề, bàn về kịch bản với Ninh Chu.
Trần Kính Khải: “Đọc kịch bản đến đâu rồi? Đã hiểu rõ được nhân vật chưa?”
Ông đã lường trước được chắc chắn Ninh Chu dành rất ít thời gian để đọc kịch bản, thậm chí cả lời chỉ trích cậu cũng đã nghĩ xong.
Kết quả ông lại nghe thấy Ninh Chu tự tin nói: “Gần như là chuẩn bị xong rồi ạ, nếu không thì thầy Trần đối diện với con đi?”
Lúc nên khiêm tốn Ninh Chu vẫn sẽ khiêm tốn: “Nếu có chỗ nào không tốt, mong thầy Trần chỉ dạy cho con.”
Dù cho đây có phải là lời nịnh nọt hay không thì Trần Kính Khải cũng rất hưởng thụ.
“Được thôi.” Trần Kính Khải khó hiểu gật đầu: “Nhân lúc cô Thẩm chưa đến đây, tôi phải kiểm tra xem trình độ của cậu đến đâu.”
——-
Gòy xong =))) “Lão cán bộ” Tưởng Hàng Đình lật nửa xe rồiiiiiii.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.