Giả Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 18: 18: Sống Lại



Edit & Beta: Đòe
Trong lòng vốn đã trống rỗng của Ninh Chu, giờ đã nở hoa.
Cậu ngơ ngác nhìn Tưởng Hàng Đình, nhất thời quên luôn phải trả lời lại.

Những cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong đôi mắt cậu và trái tim trong lồ ng ngực càng đập dữ dội hơn.
Tưởng Hàng Đình từ khi quỳ xuống vẫn nhìn chằm chằm Ninh Chu, cổ họng khô khốc, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Lòng hắn sốt sắng nhưng cũng không thúc giục cậu, hắn hy vọng sau khi cân nhắc kỹ càng cậu chàng sẽ đồng ý kết hôn với hắn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh, người được Tưởng Hàng Đình mời đến chứng kiến màn cầu hôn cũng không giục giã Ninh Chu đưa ra lựa chọn.

Đây là một quyết định quan trọng, dù cho quan hệ của bọn họ với Ninh Chu có tốt đến đâu cũng chẳng thể xúi giục cậu lựa chọn.
Quyền quyết định lời cầu hôn này từ đầu đến cuối đều nằm trong tay Ninh Chu.
Thời gian như đã trôi qua được cả một thế kỷ, Ninh Chu cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói của mình, cậu vươn tay ra trước mặt Tưởng Hàng Đình: “Đeo lên cho em đi.” Giọng điệu có hơi bất ổn, phát âm không rõ ràng lắm, phải lắng nghe thật cẩn thận mới biết cậu đang nói cái gì.
Nhưng đối với Tưởng Hàng Đình như vậy là đủ rồi.
Câu trả lời của Ninh Chu rất rõ ràng, cậu đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Tưởng Hàng Đình lấy chiếc nhẫn từ trong hộp nhung ra, một tay nắm lấy tay Ninh Chu còn tay kia cầm chiếc nhẫn, trịnh trọng đeo nhẫn vào ngón áp út bên tay trái của Ninh Chu.
Chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay cậu, hiển nhiên là được làm theo kích cỡ của Ninh Chu.
Ninh Chu trở tay nắm lấy tay Tưởng Hàng Đình, dùng lực kéo hắn đứng dậy và nhào vào lòng Tưởng Hàng Đình trước khi hắn kịp đứng vững.
Tưởng Hàng Đình loạng choạng, nhưng rất nhanh đã ổn định lại, hắn ôm chặt lấy Ninh Chu cười nói: “Em vui đến vậy sao?”
“Dạ.” Ninh Chu gật đầu, không chỉ vui thôi đâu? Nó giống như pháo nổ trong lòng vậy á?
Cả người cậu hiện đang run lên vì vui sướng, như thể bước đi trên mây, rất hư ảo, đặc biệt không có cảm giác chân thực.

Vì thế cậu vùi vào lòng Tưởng Hàng Đình nói: “Tưởng tiên sinh, anh hôn em đi.”
Mặc dù Tưởng Hàng Đình được Ninh Chu yêu cầu hôn, nhưng chính cậu lại là người sau khi nói xong đã nóng lòng hôn lên môi hắn.
Đó không phải một nụ hôn mà là một cái chạm, tựa như một con sói con đang rất đói.
Chút đau đớn do môi răng chạm vào nhau đã nói rõ với Ninh Chu rằng: Đây không phải một giấc mơ, đây là sự thật và nó đang diễn ra.
Tưởng Hàng Đình khẽ cười, lòng bàn tay to rộng ấm áp vuốt v e gáy Ninh Chu, đảo khách thành chủ, nhẹ nhàng an ủi li3m khoé môi Ninh Chu.
Cảm xúc dịu dàng hoà thành sợi chỉ mỏng manh, quấn lấy Ninh Chu.
Kết quả là sự khó chịu được loại bỏ và sự lo lắng bị xua tan.

Bạn nhỏ trong lòng cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh, ngoan ngoãn quấn lấy môi lưỡi cùng hắn.
Tưởng Hàng Đình đầu tiên là nếm được vị mát ngọt của bạc hà, sau đó chậm rãi nếm thử chút vị mặn.
Hắn sững sờ mất một lúc, nụ hôn càng trở nên dịu dàng hơn.
Hắn giống như một cái vòng xoáy, trong vòng xoáy này, Ninh Chu có thể thả ra hết tất cả những cảm xúc tiêu cực của mình, Tưởng Hàng Đình sẽ cuốn lấy chúng, đồng thời trả lại sự bao dung và ấm áp.
Cho nên ở trước mặt Tưởng Hàng Đình, Ninh Chu có thể tuỳ ý bộc lộ tâm tình.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay như sấm.
Giả Vân Gia ngơ ngác rồi vỗ tay theo đám đông, cậu ta hoàn toàn không biết mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng này chứ đừng nói đến việc bị thồn cơm chó đầy mồm.
Trước đó, lúc Ninh Chu nói muốn kết hôn với Tưởng Hàng Đình, Giả Vân Gia đã cảm thấy thế giới này đủ ảo diệu rồi.

Ai ngờ ảo diệu hơn chính là Tưởng Hàng Đình quỳ gối cầu hôn Ninh Chu đâu.
Kia là Tưởng Hàng Đình đó, truyền kỳ giới thương nghiệp của thành phố A, người thừa kế của Tưởng gia, một sinh vật cao quý.
Dù đã tận mắt nhìn nhưng Giả Vân Gia vẫn không thể tin được.
Cậu ta quay đầu lại nhìn vẻ mặt hâm mộ của bà chị mình, bả không chỉ là người trong cuộc mà còn giúp lên kế hoạch cầu hôn.

Giả Vân Gia nhất thời cảm thấy mất thăng bằng, “Chị, chị cùng chiến tuyến với Tưởng Hàng Đình từ khi nào thế? Chị còn chẳng nói với em chuyện chuẩn bị cho màn cầu hôn!”
Tốt xấu gì cậu ta cũng là bạn từ thuở nhỏ của Ninh Chu nên cũng phải được tham gia chớ?
Giả Vân Tình liếc xéo Giả Vân Gia một cái, ghét bỏ nói: “Mày mà biết thì cả thế giới này cũng biết, đâu còn cái gọi là bất ngờ nữa?”
Giả Vân Gia tự mình kêu oan: “Em nào không biết giữ bí mật như thế?”
Giả Vân Tình cười lạnh, “Ha ha.”
“Được rồi.” Giả Vân Gia chột dạ sờ mũi, quả đúng là nếu hôm qua cậu ta mà biết Tưởng Hàng Đình muốn cầu hôn Ninh Chu thì chắc chắn sẽ không giữ được mồm đến hôm nay, có lẽ cậu ta sẽ gọi cho Ninh Chu để nói chuyện ngay cả khi là vào nửa đêm hay gì đó, và rồi mọi chuyện sẽ bại lộ.
Giả Vân Gia lập tức đổi chủ đề: “Vậy chị còn chưa nói cho em biết chị và Tưởng Hàng Đình chuẩn bị chuyện này như thế nào? Em nhớ trước đây hai người không hề quen biết nhau?”
“Hai ngày trước Tưởng Hàng Đình đến tìm chị.” Giờ nói đến chuyện này, Giả Vân Tình vẫn cảm thấy hơi khó tin.
Tưởng Hàng Đình có thể nói là một huyền thoại sống trong giới họ, tuổi còn trẻ nhưng hắn đã tiếp quản sản nghiệp của gia tộc.

Khi ấy có rất nhiều người muốn xem trò cười của hắn, cũng có không ít cáo già trên thương trường muốn xâu xé một miếng thịt trong tay Tưởng Hàng Đình.
Kết quả mấy con cáo già đó chẳng những không thành công mà ngược lại còn bị Tưởng Hàng Đình im hơi lặng tiếng đâm cho máu chảy đầm đìa.

Mấy lão cáo già không chiếm được lợi còn tự biến mình thành trò cười.
Cho đến nay, không một ai dám coi thường Tưởng Hàng Đình là người trẻ tuổi mới ra đời, muốn đối phó cũng phải rất cẩn trọng.
Giả Vân Tình sau khi tốt nghiệp đại học đã vào làm cho công ty của nhà nên cô đã nghe nói đến Tưởng Hàng Đình từ lâu.

Nhưng cô cho rằng sẽ không có mối liên quan nào giữa một phú nhị đại sa sút ăn no chờ chết như cô với một thiên tài kinh doanh như Tưởng Hàng Đình, và hai ngày trước Tưởng Hàng Đình đã tự mình tìm tới cửa.
Thật ra thì lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Hàng Đình, Giả Vân Tình còn tưởng năm nay cuối cùng thì cô cũng có được một đào hoa chất lượng cao, nếu thật sự có thể hái được bông hoa đào Tưởng Hàng Đình xuống, sau này trước mặt các chị em cô sẽ rất có thể diện.
Giả Vân Gia nghe vậy không nhịn được lập tức đả kích: “Tỉnh dậy đi bà cháu ơi, hoa đào của chị còn chưa ra nụ đâu.”

“Ai mượn mày lắm lời!” Giả Vân Tình thúc củi chỏ vào Giả Vân Giả.
Cô quả thật đã có mộng tưởng hái bông hoa đào chất lượng cao Tưởng Hàng Đình này đấy, nhưng ngay từ câu đầu tiên hắn nói với cô, mọi mộng tưởng đều tan vỡ như bong bóng.
Câu đầu tiên Tưởng Hàng Đình nói trực tiếp để lộ thân phận của mình: “Chào cô, tôi là Tưởng Hàng Đình, là bạn trai của Ninh Chu.”
Sang đến câu thứ hai thì dọng nguyên một đống cơm chó vào mồm Giả Vân Tình, đồng thời còn nhờ cô hộ trợ tạo cơm chó: “Sắp tới tôi muốn cầu hôn Ninh Chu, muốn tạo cho em ấy một bất ngờ, mong cô có thể hợp tác.”
Đào hoa ngắn ngủi của Giả Vân Tình, loại hoa đào chất lượng nhất từ trước đến nay không những héo úa mà cuối cùng còn phát hiện ra là của nhà người khác.
Sau một thoáng ngạc nhiên, Giả Vân Tình đồng ý giúp đỡ Tưởng Hàng Đình.

Cô coi Ninh Chu như em trai mình, tất nhiên hy vọng Ninh Chu sẽ được hạnh phúc.
Nhưng lúc đó Giả Vân Tình đã nhấn mạnh với Tưởng Hàng Đình rằng cô chỉ chịu trách nhiệm khiến Ninh Chu xuất hiện chứ không phải xúi giục Ninh Chu đồng ý lời cầu hôn của hắn.
Dù cho cô rất muốn thấy Ninh Chu được hạnh phũ, nhưng vẫn phải đặt mong muốn của cậu lên hàng đầu.
“Tưởng Hàng Đình thế mà cũng rất có tâm.” Giả Vân Gia dù cho có ghét Tưởng Hàng Đình đến mức nào thì cậu ta cũng không thể phủ nhận sự hết lòng của hắn đối với Ninh Chu.
Nhưng cậu ta vẫn có hơi không hiểu nên đã hỏi Giả Vân Tình: “Nếu Tưởng Hàng Đình muốn cầu hôn Chu Tử, tại sao hắn không thông báo cho bố mẹ Chu Tử? Nói vậy không phải càng cẩn thận hơn sao? Có lẽ sẽ khiến Chu Tử bất ngờ hơn.”
Có thể sẽ xoa dịu được mối quan hệ giữa Ninh Chu và bố mẹ cậu ấy thông qua chuyện này.

Nhưng Giả Vân Gia không nói ra.
Bởi vì Ninh Chu quá biết che giấu cảm xúc, mặc dù có quan hệ tốt với Ninh Chu Giả Vân Gia cũng chỉ biết giữa cậu và bố mẹ có chút khúc mắc, nhưng ở mức độ cụ thể như nào thì không biết.
Mà trong mắt Giả Vân Gia, Trương Dao thật sự quan tâm Ninh Chu, thường xuyên tìm hiểu tình hình hiện tại của cậu thông qua cậu ta, có thể thấy rõ sự lo lắng của bà.
Thỉnh thoảng Giả Vân Gia thậm chí sẽ cảm thấy Ninh Chu quá cố chấp, chỉ cần Ninh Chu chịu cúi đầu, quan hệ giữa cậu và bố mẹ sẽ được cải thiện hơn.
“Giả Vân Gia, có phải em cho rằng mình rất thông minh không?” Giả Vân Tình đoán được Giả Vân Gia đang nghĩ gì, nụ cười trên môi cô cứng lại, “Hay là em nghĩ mình hiểu rất rõ và rất tỉnh táo, ngay cả Chu Tử cũng không hiểu rõ bằng em?”
Giả Vân Gia bối rối trước sự nghiêm túc đột ngột của Giả Vân Tình, cậu ta khó hiểu nhìn cô.
“Không biết toàn cảnh, không tỏ ý kiến.” Giả Vân Tình nghiêm túc nói: “Với tính cách của Chu Tử, nếu không phải đã xảy ra chuyện khiến em ấy không thể chấp nhận nổi, em ấy chắc chắn sẽ chẳng thể nào mà hai năm rồi vẫn không chịu về nhà.

Em không thể áp đặt suy nghĩ rộng lượng của mình lên em ấy được và ép em ấy làm những việc mà em ấy không muốn.”
Giả Vân Gia biện hộ cho bản thân: “Em không có.”

Cậu ta chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, cậu ta biết Ninh Chu không thích nghe, cũng không dám nhắc đến những chuyện này trước mặt Ninh Chu.
Giả Vân Tình: “Không có là tốt nhất.

Chị chỉ muốn khuyên em một điều cuối cùng, nếu em không muốn tình bạn giữa hai đứa chấm dứt, cũng đừng bao giờ cúi đầu trước mặt em ấy xin tha thứ.”
“Tưởng Hàng Đình đã làm tốt ở điểm này hơn em rất nhiều.”
Tưởng Hàng Đình nhận thấy quan hệ của Ninh Chu với gia đình không tốt và hắn sẽ xác minh chuyện này thông qua bạn bè của Ninh Chu.

Cũng sẽ không mù quáng đi làm người đứng ra hoà giải, tự tin mình có thể xoa dịu mối quan hệ giữa Ninh Chu và bố mẹ của cậu.
Sau khi biết Ninh Chu đã hơn hai năm không về nhà hay qua lại với gia đình, hắn không hề đứng trên đỉnh đạo đức cao đối xử với Ninh Chu như Giả Vân Gia, thậm chí còn không chút do dự nguyên nhân hay kết quả mà lựa chọn đứng về phía Ninh Chu.
Giả Vân Tình nhớ rõ ràng khi đó cô đã hỏi Tưởng Hàng Đình một vấn đề.
Cô hỏi: “Quan hệ của Chu Tử với bố mẹ không tốt, anh không định giúp Chu Tử xoa dịu mối quan hệ giữa bọn họ sao?”
“Tại sao tôi phải làm vậy?” Tưởng Hàng Đình đúng lý hợp tình hỏi lại, “Chu Chu không về nhà, không tha thứ cho bọn họ, chứng tỏ trong lòng em ấy chịu tổn thương, tôi đây vì sao phải lấy cái danh tình yêu để xát muối lên vết thương của em ấy?”
“Nếu bọn họ không yêu Chu Chu vậy thì tôi sẽ yêu em ấy.”
Không có đạo lý, không có nguyên do, Ninh Chu chính là tiêu chuẩn của hắn.
Vì thế, đối với màn cầu hôn hôm nay Tưởng Hàng Đình đã mời thầy giáo, bạn cùng phòng và bạn thân của Ninh Chu đến chứng kiến tất cả những chuyện này, nhưng lại không hề thông báo cho bố mẹ Ninh Chu biết.
Giả Vân Tình nhìn về phía Ninh Chu và Tưởng Hàng Đình đang hôn nhau, không khỏi mỉm cười.
Thật ra lúc mới biết Ninh Chu hẹn hò với Tưởng Hàng Đình, Giả Vân Tình có hơi khó hiểu Ninh Chu.

Cậu mới hai mươi tuổi, đang ở độ thanh xuân năng động, sao có thể đột nhiên yêu đương với một người đàn ông hơn mình mười tuổi?
Bây giờ thì Giả Vân Tình đã hiểu.
Chỉ có Tưởng Hàng Đình mới có thể sưởi ấm sưởi ấm dòng máu lạnh lẽo của Ninh Chu và khiến cậu thật sự “sống lại”.
——-
Xưng hô giữa hai chị em nhà họ Giả sẽ tuỳ cơ ứng biến nhó, khi vui thì “chị-mày” khi triết lý thì “chị-em” =)))).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.