Chương hơi trẩu nhưng sắc cũng hơi….nhiều.
– Ây………da
Âu Dương Thiên Bình đau đớn tỉnh dậy, bây giờ hắn vẫn cảm thấy đầu rất đau dù đã qua thời gian dài tịnh dưỡng.
– Y Bình ca, huynh đã tỉnh rồi à?
Từ bên ngoài, một cô nương trạc tuổi hắn bước vào, dáng người xinh đẹp thanh tao, làn da trắng mịn dịu dàng, khuôn mặt như tiên nữ giáng trần, quả đúng là tuyệt thế giai nhân, nghiêng nước nghiêng thành.
– A! Là Tiểu Nhi muội muội ư?
Y Bình vừa thấy Quách Tiểu Nhi bước vào thì vội vàng lên tiếng.
– Hì hì, Y Bình ca, huynh ăn cơm đi này, đây đều là Tiểu Nhi nấu hết đó.
Quách Tiểu Nhi cười hì hì vài cái, liền đưa mâm cơm cho Y Bình ăn, trong mâm cơm nào là cá chiên, thịt kho,…
Y Bình cầm khay thức ăn, hai mắt hiện một tia biết ơn, đã gần một tháng nay, Quách Tiểu Nhi ngày nào cũng nấu đồ ăn cho hắn ăn, dần dần tình cảm hai người dần tốt lên.
– À đúng rồi, Y Bình ca, một hồi ăn xong huynh hãy đến gặp cha muội đi.
Tiểu Nhi như nhớ đến điều gì liền nói ra.
– Có chuyện gì thế?
Y Bình ngạc nhiên hỏi.
Nàng ra vẻ không biết gì mà kể: – Muội cũng không rõ nữa, chỉ là cha muội bảo, hôm nay huynh hãy đến gặp cha muội, cha muội có nhiều chuyện muốn nói với huynh.
– Ừ!
Y Bình gật đầu đáp.
Bên ngoài căn nhà đơn sơ, Quách Đại Lâm đứng vững một chỗ, tay cầm trường côn, múa vài bộ quyền.
Vừa múa, ông vừa nhớ lại chuyện xảy ra khoảng một tháng trước, khi ông đang cưỡi Bạch Ưng bay đi tìm kiếm người phù hợp với thanh Huyền Côn này thì vô tình thấy Y Bình từ trên vách rơi xuống, chưa kịp nói gì thì Bạch Ưng đã bay đến đỡ lấy Y Bình như một điều tất nhiên.
Thấy căn cơ Y Bình không tệ, lại được Bạch Ưng chấp nhận đỡ lấy, vậy xem ra cũng nên thử một chút, nghĩ đến đó, ông liền đưa Y Bình trở về tịnh dưỡng hơn một tháng, đến nay mới gọi hắn ra để kiểm tra thử.
– Y Bình xin chào Quách thúc thúc.
Tiếng nói của Y Bình đã cắt ngang dòng suy nghĩ của Quách Đại Lâm, ông nói: – Y Bình, con đã ra rồi à.
– Dạ vâng!
– Con biết hôm nay ta gọi con ra là có chuyện gì không?
– Dạ không ạ!
Quách Đại Lâm không trả lời, ông chỉ là cầm thanh trường côn lên rồi thi triển bộ côn pháp của bản thân.
Đường côn dứt khoát, quyết tiến không lui khiến kẻ địch sợ hãi vô cùng.
Những đường côn được ông thi triển đều tản mát ra đạo quang mang rực rỡ, uy lực vô cùng.
“Rầm!”
Đại Lâm dứt khoát bổ một côn thật mạnh về phía ngọn núi nơi xa trăm trượng, liền phát ra một tiếng nổ to, sau đó, từng đợt thanh âm “răng rắc” vang lên, núi đá đỗ vỡ, thủng một lỗ sâu, trải dài gần mười trượng.
– Woa… Quách thúc thúc, thúc thật lợi hại a!
Y Bình mang theo một tia hâm mộ nhìn về phía Quách Đại Lâm.
Lão vừa nghe lời ngưỡng mộ của Y Bình mà nói ra: – Ha ha, thế con muốn học không?
– Vâng muốn.
– Thế…nếu con cầm nói cây côn này thì ta sẽ truyền bộ công pháp này cho con, Trung phẩm Địa giai linh kỹ – Thiên Hổ Côn.
– Được thôi ạ.
Xong xuôi, Quách Đại Lâm tiện tay ném cây côn cho Y Bình, Y Bình đỡ lấy, gọn nhẹ nhanh chóng.
Hắn thấy Y Bình bắt dễ dàng như thế thì không khỏi kinh ngạc.
– Thúc thúc, cây côn này nhẹ như vậy, thế thúc thử con cái gì thế, nó dễ cầm lắm mà.
Y Bình vô tội hỏi han Quách Đại Lâm, hắn nghe vậy thì mặt không biểu cảm, trong lòng không khỏi vui sướng lên: “Ha ha, tông môn, ta đã tìm được người thừa kế rồi.”
– Y Bình, con nghe ta nói này. Chuyện là, mười năm trước đây, khi Côn Tông ta phát huy phồn thịnh thì song song đó chỉ có Đao Tông và Kiếm Tông là sánh ngang thôi, thế nhưng, về sau tông môn ta bị diệt, hai tông môn kia cũng xuống dốc không nhẹ, dẫn đến tình trạng có nhiều đệ nhất tông môn như bây giờ. Năm đó, khi tông môn ta bị diệt, theo lời tiên tri của tông chủ đời thứ nhất, ta tiếp quản cây thần côn này để đi khắp nơi tìm người có thể cầm được nó, thế mà mười năm nay, không ai đủ tư cách cả, vì vậy mà ta mới về đây ở ẩn, không ngờ, lại gặp được con.
Nói đến đây, Quách Đại Lâm cười ha ha vài tiếng rồi hỏi: – Y Bình, con thích Tiểu Nhi không?
Tự nhiên bị đổi chủ đề, Y Bình có vẻ lúng túng: – Con….con…con…con thích muội ấy.
– Thật hả?
Quách Tiểu Nhi trong nhà chạy ra.
– Thật
Y Bình theo bản năng đáp lại: – Ớ?
Vừa nhận ra mình nói hơi lố nhưng thôi, lỡ rồi.
Quách Đại Lâm cười ha ha lần nữa, hôm nay chính là ngày vui nhất lòng ông: – Thế ta nhận con làm đệ tử, đồng thời là hiền tế được chứ.
Y Bình vội quỳ: – Đệ tử ra mắt sư phụ, nhạc phụ đại nhân.
– Ha ha ha…..
– Nhất bái thiên địa.
– Nhị bái cao đường.
– Phu thê giao bái.
– Đi vào động phòng.
Tại một khoảng nhỏ trước sân nhà tranh Quách gia, một hôn lễ linh đình được diễn ra, à không, nói vậy cho som thôi chứ hôn lễ có mấy người đâu: cô dâu nè, chú rể nè, cha cô dâu, bà mối, hai người bạn của cha cô dâu, hết.
Sau câu “động phòng”, Y Bình nhìn Quách Tiểu Nhi một cách trìu mến, rồi hai người e thẹn dắt nhau về phòng.
Âu Dương Y Bình dở khăn che mặt cô dâu ra, để lộ một nét đẹp quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành.
– Nàng thật xinh đẹp.
Âu Dương Y Bình thấy nét đẹp của vợ mình thì liền cảm thán một câu.
– Chàng……cũng rất dũng mãnh.
Tiểu Nhi e thẹn đáp lại.
Y Bình hiện giờ đã không chịu nổi, y bước lên trên giường, đẩy vợ mình nằm xuống, gương mặt nàng bắt đầu ửng đỏ.
Hắn nhanh chóng lấy tay cởi y phục màu đỏ trên người nàng ra, để lộ một chiếc yếm đào đỏ đỏ xinh xinh. Hắn giựt mạnh cái yếm đào, một cặp ngực cao ngạo nghễ lập tức xuất hiện không chút che giấu hai hạt đậu đỏ của mình.
Hắn ánh mắt thòm thèm nhanh chóng xoa nắn cặp ngực.
– Ưm…ưm…ưm
Tiểu Nhi rên lên, giọng điệu mê hôn lòng người khiến hắn tăng thêm lực đạo.
Thấy chồng mình chơi vui vẻ như thế, nàng cũng muốn thử một lần.
Nàng nhanh chóng đưa hai tay xuống đáy quần chồng mình, “phạch” một cái, chiếc quần nhanh chóng bị kéo xuống một kéo mạnh bạo, thiên côn đặc biệt của hắn nhanh chóng lồ lộ ra khiến nàng không khỏi đỏ mặt, nàng kì thật là không ngợ nó là to và đáng sợ như thế đâu, nó……….dài hơn 20cm lận đấy, tin không?
(Tác: Truyện chữ nói thế nào mà chả được:D)
– Y… Bình, của…của chàng…..nó…. to quá!
– Thế nàng có muốn không?
Hắn mỉm cười nhìn lại nàng.
– Hay ta thử tư thế mới nhá – Tư thế 69
Tiểu Nhi nhẹ gật đầu.
– Được!
Nhanh chóng, hai người liền đổi vì trí, Y Bình thì đưa đầu nằm xuống hạ thân Tiểu Nhi, còn nàng thì lại quay đầu về hạ bộ của hắn.
Hắn sau khi quay đầu thì liền đưa lưỡi liếm vào mật động hồng hào của nàng khiến mặt nàng đã đỏ còn đỏ thêm rất nhiều, nên vừa nói vừa rên: – Ưm ~~ Y Bình…. Ưm ~~~ nó dơ ~~~ ưm…ưm ~~ lắm.
Nhưng nàng vừa nói thì hắn lại mạnh tay hơn nữa khiến nàng cảm thấy nhột nhoạt sảng khoái: Ưm ~~~~~ Ưm ~~~ ưm ~~~ ưm.
– Nàng cũng thử đi.
Vừa nói xong, Tiểu Nhi đã đưa lưỡi mình đến “Cự Long” của hắn, chiếc lưỡi mạnh mẽ “xoa bóp” làm hắn từng đợt sung sướng.
Sau một hồi, hai người trở về tư thế mặt đối mặt.
– Ta cho vào nhá.
– Ưm
Tiểu Nhi gật đầu đồng ý.
“Phập!”
“Cự Long” mạnh mẽ tiến vào mật động.
– Ưm ~ Á A ~ Ưm.
Tiểu Nhi đau đớn la lên nhưng lại cảm thấy vô cùng sung sướng.
Hắn mạnh mẽ ra vào chừng hơn hai mươi phút, sau đó mạnh mẽ “bắn” ra.
– A! Ta…ra!
Tinh dịch theo sức bắn của Y Bình chui tọt vào trong mật động Tiểu Nhi, thoáng chốc, tại mật động của nàng, một luồng nước trắng đục chảy ra….
(Hết chương 15…)