Thế gian có quỷ sát do vô tận oán khí sinh ra. Chúng tồn tại giữa thế gian dù thuộc về u minh, oán không giải, hận không nguôi, cứ thế tồn tại nguy hại thế gian.
Như thứ trước mặt Trương Nhược Trần bây giờ chính là quỷ sát. Nó là một quỷ vật có oán khí rất nặng, nếu như là kẻ khác e rằng sẽ sớm bị ăn tươi thành khói bụi.
“Cô nương bất tất phải..”
Ngay khi bàn tay ngập ngụa máu tươi ấy vươn tới trước mặt Trương Nhược Trần thì hắn bỗng chậm rãi than.
Dù cho y không xuất kiếm nhưng kiếm ý trên thân bỗng bùng lên thổi tung nữ quỷ khiến nó bay ngược lại làm vỡ tung bờ cửa đã mối mòn qua bao năm tháng.
Trương Nhược Trần động, hắn tiến lên một bước mặc kệ vết máu màu đen loang lổ trên mặt đất: “Chuyện của cô nương đúng thực khiến người ta tiếc hận… nếu cố nương lui đi bần đạo sẽ không cùng cô nước giếng không chạm nước sông.”
Những điều cô gái này gặp phải đúng là rất đau lòng, cũng rất khiến người ta cảm thấy cảm thông, biến thành quỷ rõ ràng không phải ý của nàng, nhưng đó cũng không phải là lí do để nàng hại người.
Sư phụ có dạy, lòng người sâu như biển, cần cẩn thận đối phó, vậy thì lòng quỷ cũng chắc cũng tương tự.
Trương Nhược Trần đã sớm hiểu rằng cảm thông là một thứ khiến người ta cảm thấy vô cùng ấm áp nhưng cảm thông cũng không thể làm cơm ăn.
Từ khi qua cửa Trương Nhược Trần đã cảm thấy có gì đó khác lạ nhưng hắn vẫn đi vào, đó không phải là để trảm yêu trừ ma, càng không phải muốn nhảy múa với quỷ.
Hắn vào, đơn giản là để tránh mưa mà thôi.
Nếu nữ quỷ này không nhằm vào bản thân, hắn cũng sẽ không lo sống chết của nó, tốt nhất là cả hai không liên quan gì đến nhau.
“Chết, chết.. tất cả đều phải chết..”
Nhưng nữ quỷ vừa mới bị kiếm khí của Trương Nhược Trần đả thương lại càng thêm hung bạo, khóe mắt của nó bắt đầu chảy ra máu rất tốt màu, cũng rất khó ngửi.
Khí đen bao vây toàn bộ nữ quỷ, ngón tay của nó bỗng dài ra biến thành một luồng khói đen phóng về Trương Nhược Trần.
Trương Nhược Trần lắc đầu, tay phải nâng lên, trường kiếm xuất vỏ đâm chéo từ dưới lên.
Khoảng khắc ấy, kiếm quang lạnh giá, lạnh hơn cả âm khí của nữ quỷ, là cơn lạnh từ tâm linh.
Thai tức viên mãn như hắn thì nội tức đã gần biến thành thực chất, lại có quá nửa thuộc tính của chân khí, hơn nữa lại có thêm kiếm ý nên đâu phải thứ mà một nữ quỷ nhỏ nhoi có thể chặn được.
Kiếm khí phá không, máu đen túa ra, nữ quỷ lại bị chém văng ra đất cách đó hơn mười trượng.
Khi ấy, có một vật rơi từ trong ngực áo của nàng ra, đó là một phong thư cùng một chiếc ngọc bội.
“Người kia…”
Nữ quỷ gắng gượng vươn mình lên nhưng khoogn tài nào dậy nổi bởi lẽ một kiếm khi nãy của Trương Nhược Trần còn ẩn chứa đôi phần kiếm ý, dù cho nó không mạnh nhưng vật chỉ còn bản năng như nó cũng không thể lập tức tiêu trừ.
Không rõ là bị ý chí của Trương Nhược Trần ảnh hương hay là do niệm của bản thân còn sót lại mà thứ đã sắp tan biến ấy trong mắt đã không còn sát ý mà chỉ còn hai thứ kia.
Cánh tay đã rữa nát bỗng từ cơ thể hư ảo gắng vươn lên.
Dù có chết cũng phải đoạt lại hai thứ kia.
Đó là thứ tiểu thư gửi cho người kia!
Trương Nhược Trần ánh mắt sâu thẳm, tay phải cầm kiếm, chân đạp Kinh Hồng Bộ hóa thành tàn ảnh đột nhiên xuất hiện trước mặt nữ quỷ. Hắn không chém nàng mà chỉ nhìn về phía ngọc bội.
“Đây là..!”
Không nhìn thì không để tâm, mới nhìn qua Trương Nhược Trần đã biết chuyện này không đơn giản.
Trương Nhược Trần cảm thấy ngọc bội kia rất quen, hắn hình như đã từng thấy một chiếc tương tự ở trong tay Vương Nam Sơn.
Ánh mắt chớp động, y đoán: “Có thể thứ này… là của Vương tiên sinh?”
Vậy thì rất phiền.
Người không phải cỏ cây, không dễ vô tình, suốt những năm qua Vương Nam Sơn đã nhìn y trưởng thành, là bậc trưởng bối của y, nếu nàng chính là người mà Vương Nam Sơn không thể quên thì đúng là bản thân không thể xuống tay được.
Còn nhớ năm ấy cứ đến mùng một ngày rằm Vương Nam Sơn lại lên quan dâng hương cầu nguyện cho ai đó.
Trời trong, hắn tới.
Mưa gió, hắn tới.
Bão tuyết, hắn vẫn tới.
Xuân đi thu lại, mười ba năm trời, gió mưa không quản.
Mỗi lần như thế hắn đều mang tới lá trà, rượu mạnh cho sư phụ, cũng sẽ mang cho bản thân một ít hồ lồ ngào đường của Trương lão đầu trong thôn, có người đồn rằng tay nghề của lão Trương là do một vị lão sư trong Hoài Dương thành dạy.
Mùi vị cũng không tồi, rất dễ ăn.
Có điều trà thì, hơi khó uống.
Còn về rươu, thứ Vương tiên sinh mang tới, mấy hôm trước đã uống trước mộ phần sư phụ, rất lạt, cũng rất nồng.
Lúc này trong mắt Trương Nhược Trần có sự chần chừ rất rõ ràng, nhằm xác định nàng có phải người kia hay không nên Trương Nhược Trần cần lên lá thư, dù sao nếu chỉ nhìn mặt ngoài thì cũng không thể biết được điều gì.
Cúi đầu, động thân cầm lên.
Trương Nhược Trần ngạc nhiên mở to mắt nhìn.
“Gafoooooooo…”
Khi nữ quỷ thấy Trương Nhược Trần cầm lên phong thư và ngọc bội thì bỗng nhiên gầm lên không giống con người.
Một luồng sát ý mạnh mẽ bùng lên, vô vàn khói đen âm hàn tỏa ra từ người nàng, không khí xung quanh cũng như đông lại, đó chính là sát khí được thực chất hóa.
Kiếm ý Trương Nhược Trần để lại trên người nàng đã bị tan biến, tất nhiên vì hành động bùng phát này nàng sẽ càng sớm biến mất hơn.
Nhưng nàng không hề quan tâm, dù cho chút ít máu thịt còn xót lại cũng đang bị sát khí nuốt đi, dù cho nàng từng bước biến thành xương trắng, dù cho hồn phách của nàng dần dần tiêu tán, thì bản năng của nàng cũng không hề để tâm.
Trời ép thành ma, niệm khiến thành quỷ, nàng bây giờ chỉ còn biết đến hai thứ kia, đó chính là niệm của nàng.
Giết hắn, giết hắn, giết hắn rồi lấy lại! Nữ quỷ bây giờ chỉ còn suy nghĩ ấy.
Nữ quỷ bùng nổ, chớp mắt đã vươn cánh tay chỉ còn lại xương trắng tới yết hầu Trương Nhược Trần, tốc độ còn nhanh hơn khi nãy nhiều lần.
“Thật là..!”
Trương Nhược Trần vẫn không ra tay, dù nữ quỷ thế tới có hung mãnh nhưng không có linh trí, nào có tổn thương được Trương Nhược Trần. Hắn chỉ cần dịch chân sang trái một bước là đã có thể tránh thoát công kích của nàng.
Sau đó một ngón tay phải thông linh điểm lên mi tâm nàng.
Trong khoảnh khắc có vô tận kiếm ý từ mi tâm đi vào cơ thể nữ quỷ, kiếm ý đầy chính khí trừ đi quỷ sát âm tà.
Sát khí của nữ quỷ biến mất gần như không còn, thân thể cũng từ thực chất biến thành hư huyễn, có điều trên người nó đã không còn sự bạo ngược hung tàn.
“Là lúc này!”
Lúc sát ý trên người nữ quỷ hoàn toàn biến mất cũng chính là thời điểm nàng chuẩn bị tan biến.
Trương Nhược Trần dùng tay trái nhanh chóng kết ẩn, có âm dương huyền biến lưu chuyển trên người Trương Nhược Trần, sau đó tay trái lại hóa thành kiếm chỉ, giao với tay phải, điểm lên mi tâm nữ quỷ.
Chớp mắt có vô số phù văn huyễn hóa vây lấy nữ quỷ và Trương Nhược Trần. Phù văn rất nhỏ nhưng rất nhiều, phần lớn là màu xám, chỉ có rất ít màu đen và ám đỏ.
Không đến một hơi, những phù văn ấy đột nhiên tiến hết vào người thân ảnh hư ảo của nữ quỷ khiến nó lần nữa ngưng thành thực chất.
Thuật pháp kết thúc, Trương Nhược Trần bình tĩnh nói.
“Bần đạo biết Vương Nam Sơn tiên sinh ở đâu, có điều bần đạo không thể tin cô!”
Tục có câu, họa long họa hổ nan họa cốt, tri nhân tri diện bất tri tâm ( vẽ rồng vẽ hổ khó vẽ cốt, biết người biết mặt không biết lòng), dù cho đã xác định được nữ quỷ này và Vương tiên sinh có liên hệ thì Trương Nhược Trần cũng không thể dễ dàng tin nàng.
Mà nữ quỷ sau một lúc hồi phục linh trí bỗng ngẩng đầu nhìn Trương Nhược Trần, bốn mắt đối nhau, chỉ nhìn không nói.