Lúc xưa lão già mù tuổi trẻ ngông cuồng, tự cho là có học chút kỳ môn độn giáp, phong thủy mệnh học mà bắt đầu dựa vào trong tòng mệnh vận để nhìn trộm thiên cơ rồi đi làm loại chuyện cải mệnh nghịch thiên kia.
Cuối cùng phải rơi vào ngũ tệ tam khuyết, chẳng những khiến cơ thể tàn tật, mù một bên mắt mà còn làm hại giáng họa xuống cho tính mạng của cả nhà.
Cái gọi là ngũ tệ, không gì ngoài góa vợ, góa chồng, mồ côi, đơn độc, tàn phế. Mà tam khuyết nói trắng ra thiếu ba cái tiền, mệnh, quyền.
Thiên đạo như lưới, rút dây động rừng, lý lẽ thiên cơ này vốn là số đã định, hoặc có thể nói rằng đó là một loại quy luật hay quán tính nào đấy
Nếu không để tâm đến nó thì nó nên phát triển thế nào sẽ phát triển thế đó, nhưng trên đời lại cứ có người mới có chút tu chân luyện đạo thì đã dựa vào kỳ môn toán học để nhìn thấu thiên cơ, lại còn dùng thủ đoạn nghịch thiên để nghịch cải thiên mệnh.
Hậu quả của việc làm này chính là thiên cơ hỗn loạn, nếu tu vi đủ thì tất nhiên có thể sắp xếp lại thiên cơ theo như ý mình một lần nữa, thiên hạ thái bình.
Nhưng nếu tu hành chưa đủ, vậy thì người cũng giống việc nghịch cải thiên mệnh này, đều bị thiên cơ hỗn loạn này liên lụy vào thân, mà vận mệnh lại như vực sâu, người đã hãm sâu vào thiên mệnh hỗn loạn này thì tất nhiên không có cách nào trở ra toàn thân cả.
Không thể không mất đi một vài cái được, có thể là thân thể khỏe mạnh, có thể là thất tình lục dục, cũng có thể là tan biến thẳng luôn
Vì thế mọi người cũng có thuyết pháp của ngũ tệ tam khuyết. Thiên cơ bất khả lộ, người tu hành để tự bảo vệ mình nên sẽ không dám nói năng loạn xạ.
“Đúng là biết thế đã chẳng làm.” Lão già mù vừa đi theo Cửu Cửu vừa nhớ về quá khứ.
Lão ta mơ hồ tính ra được Cửu Cửu là chỗ mấu chốt để tránh kiếp của lão ta, nhưng lại không tính ra cách cụ thể là gì, thế nên lão ta quyết định cứ đi theo sau Cửu Cửu.
Mà la lỵ Cửu Cửu này vốn cũng không biết có một lão đầu mù đang lẽo đẽo theo đuôi nó ở sau.
Nó còn bước từng bước nhỏ đi, thỉnh thoảng sẽ lộ ra vẻ mặt bi thương, sau đó lại duỗi bàn tay nhỏ ra hung hăng chà xát cái tai mèo của mình.
Cũng sẽ thỉnh thoảng ngây ngô cười: “Không biết sau khi ông nội thăng thiên thì có sống tốt không.”
Không biết nếu chỉ có một mình ông thì có cô đơn không?
Không, ông nội là người tốt đến thế mà, chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Có lẽ, chỉ có… Chỉ có yêu quái như ta thì mới cô đơn thôi!
Hừ!
Một mình thì một mình, chẳng sao cả!
“Gừ!”
Bỗng nhiên.
Một tiếng hổ gầm chấn động cả núi rừng vang lên, sau đó bỗng có một con hổ thân dài chừng nửa trượng bỗng nhảy ra từ trong rừng cây, trong chốc lát đã dọa Cửu Cửu sợ đến trắng bệch mặt.
Ngay cả chân cũng bị dọa cho sắp mềm nhũn rồi, đây không phải là con hổ bị đạo sĩ ca ca đánh cho bỏ chạy kia sao?
“Mi, mi đừng có tới đây, ta… Ta thế thôi chứ rất hung dữ đấy!” Cửu Cửu liều mạng thu hết dũng khí vào, cố gắng giương nanh múa vuốt với con hổ, làm ra một bộ dạng vô cùng hung hãn.
Con hổ lớn đến thế, chắc chắn chạy không kịp, chẳng lẽ phải chết sao?
Cũng tốt, ông nội chỉ mới đi, chắc có lẽ sẽ đuổi kịp ông rồi.
Nhưng, nhưng còn nghe nói người bị hổ ăn thì sẽ biến thành quỷ sầu, sẽ đi hại người.
Cửu Cửu… Không muốn làm yêu tinh hại người!
Mà con hổ chỉ đưa đôi mắt lấp loáng ánh sáng xanh nhìn chằm chằm Cửu Cửu, sau đó vươn vuốt hổ đi vài vòng xung quanh nó, tựa như đang tìm cơ hội, mà cũng tựa như đang xác thực đây là sinh vật gì, phải chăng cũng nguy hiểm giống cái cục màu xanh trước kia.
Mặt Cửu Cửu cắt không còn giọt máu, nếu không phải có hai tín nhiệm là dục vọng muốn sống và không muốn làm quỷ sầu hại người chồng đỡ nó thì không chừng đã lăn ra bất tỉnh rồi.
“Ta, ta thế thôi nhưng dữ lắm đấy, ta là yêu quái đó, méo!” Cửu Cửu không biết tại sao nhưng giờ cứ mỗi lần nó kích động thì sẽ tự kêu tiếng mèo.
Mà về phần con hổ sau khi nghe được tiếng “méo” kia thì liền xác nhận sinh vật không biết tên trước mắt này… Chẳng có nguy hiểm gì sất!
Con hổ khinh thường nhìn Cừu Cửu một lát, tựa hồ muốn nói mấy loại có tiếng kêu như ngươi thế này không biết đã tèo bao nhiêu đứa dưới miệng hổ của ta rồi.
Sau đấy con hổ lớn kia bắt đầu di chuyển, bổng dồn sức bổ nhào về phía trước mặt Cửu Cửu.
Phật nói, người sắp chết sẽ có chỉ tâm niệm nghĩ về kiếp trước kiếp này, nhưng lại chẳng có quái gì cả, bởi vì trong đầu Cửu Cửu lúc này trống trơn.
Lúc này có một tấm đạo phù bay lên trên không, lực lượng mạnh mẽ bỗng bộc phát, đánh bay con hổ.
Chính là lão già mù luôn theo đuổi Cửu Cửu kia âm thầm ra tay.
Lão già mù nhìn Cửu Cửu ngốc nghếch kia rồi nghi ngờ tự hỏi: “Cô bé này chẳng qua chỉ là bán yêu vừa mới thức tỉnh được huyết mạch yêu tộc mà thôi, sao lại có liên quan tới kiếp nạn của ta?”
Cửu Cửu giờ trong mắt lão ta chẳng qua chỉ là một bán yêu vừa thức tỉnh huyết mạch yêu tộc mà thôi, một chút cách tu hành cũng chẳng có, nhìn thế nào cũng không phải là loại người chỉ cần phất tay là có thể phá kiếp kia.
“Hẳn là còn ẩn tình gì khác?”
Lão già mù lại tính một quẻ cho Cửu Cửu nữa, xác thật nó chính là mấu chốt để mình tránh kiếp.
“Ầy, nếu không phải y bất tự y (1), quẻ không tự bốc được thì ta đâu có bị động đến thế!”
Thật ra nếu lão ta tự dựa vào mình để bốc một quẻ thì tất thảy sẽ sáng tỏ.
Tất nhiên, một khắc sảng tỏ ấy sẽ làm thiên cơ hỗn loạn, trở nên hoàn toàn thay đổi, mà lão ta sẽ đứng mũi chịu sào, dựa vào trạng thái bây giờ của lão ta thì có lẽ cũng không cần tìm phương pháp tránh kiếp gì nữa.
Có lẽ sẽ nhập diệt thẳng luôn!
Trời đất người ba thứ này có quan hệ mật thiết chằng chịt với nhau, chỉ cần lão ta hơi lơ là thì có lẽ sẽ làm ba kiếp trời, đất, người phát sinh tới đây hết luôn.
Trời sinh sát cơ, sao trời ẩn phục. Đất sinh sát cơ, rồng rắn rướn thân. Người sinh sát cơ, đất trời đảo lộn.
Ánh mắt lão già mù nhìn xa xăm: “Thôi thì cứ quan sát thử xem!”
“Ta không chết, ta không chết!” Một lát sau Cửu Cửu mới lấy lại được tinh thần, sau đó nó nhìn con hổ bị đánh ngất nằm ở xa ngoài vài chục trượng thì giật mình, rồi ngẩng người.
“Hứ, con hổ xấu xí, ta đã bảo ta dữ lắm mà, mi còn không tin, thấy mình ngu chưa?”
Lỗ tai Cửu Cửu dựng thẳng lên, vẫy vẫy đuôi, cáo mượn oai hùm với con hổ.
Tất nhiên giờ nó vẫn không dám đến gần con hổ đã té xỉu lăn quay kia: “Hứ, hôm nay tha cho mi một mạng đó!”
Mặc dù giọng nói nhỏ đến nỗi suýt nữa là chẳng nghe gì nhưng dù sao cũng phải nói mấy câu chợ búa cho oai chứ.
Sau đó bắt đầu rón ra rón rén rút lui, sau khi cách con hổ tầm mười trượng, xác nhận con hổ vẫn chưa tỉnh thì vội vàng co cẳng lên liều mình chạy trốn.
…
“Tằng sư huynh, huynh đã gặp yêu ma chưa, nghe nói loại yêu ma hại người đó rất hung dữ, huynh phải bảo vệ muội đó.” Một cô gái mặc áo lụa trắng cười duyên với người đàn ông bên cạnh, cười đến hoa ghen thua thắm.
Mà Tằng sư huynh kia ngay cả mắt cũng chẳng thèm nâng lên, chỉ cúi đầu nói một câu: “Chưa gặp qua.”
Rồi bắt đầu bước đi.
Làm cho cô gái kia tức giận, hung hắn giậm giậm chân.
Lúc này có một cô gác mặc đồ khác đi đến, vỗ vai cô gái kia: “Hắn ấy à, da mặt mỏng lắm, thật ra hắn cũng chưa từng ra khỏi cửa đâu, ừ, đúng đấy, rõ ràng đã mười tám tuổi đầu rồi mà cứ luôn nghe lời mẫu thân, cho dù là không uống rượu hay không được qua đêm bên ngoài, cái gì cũng chưa hết…”
“Câm miệng!”
“Ôi chao, Nhu Di sư muội, Tằng sư huynh của ngươi mà nổi giận thì không dễ làm hòa đâu.”
Ở bên ngoài núi rừng có mấy cô cậu nam nữ trẻ tuổi kết bạn đồng hành, chính là đến đây để trừ yêu.
***
(1) Y bất tự y: thành ngữ Trung Quốc ý nói bác sĩ không thể tự chữa cho mình được.