Edit + Beta: Agus
Sau khi rời công ty, Sầm Trí Viễn quay lại cất đồ đạc rồi lái xe đến nhà họ Sầm.
Lúc đến biệt thự nhà họ Sầm đã gần bảy giờ, quản gia ra đón cậu.
Sầm Trí Viễn hỏi Sầm Thắng Lễ có ở phòng trên lầu không, cậu vào cửa rồi đi thẳng lên lầu.
Đi đến mép cầu thang, ở đâu có một đứa trẻ như dây pháo đột nhiên từ trên lầu lao xuống và đụng vào người cậu.
Sầm Trí Viễn chậm rãi bước sang một bên, tránh nó.
Cơ thể mập mạp của thằng nhóc ngã xuống đất kêu lên thảm thiết, phía sau có cô bé và quản gia vội vàng đi tới đỡ nhóc.
Ngay khi Sầm Trí Viễn chuẩn bị đi lên lầu, thằng nhóc thở phì phò hét lên: “Anh cố tình làm tôi ngã! Cái đồ khốn nạn! Đồ con hoang! Ưm ưm…”
Sầm Trí Viễn nheo mắt nhìn lại, cô bé với vẻ mặt hoảng sợ đang cố bụm miệng thằng nhóc, nhóc đó vẫn không chịu khuất phục, phẫn nộ trừng mắt nhìn cậu.
Hai đứa trẻ này đều là con của Hứa Lam, thằng nhóc tên Sầm Thông, cô bé tên Sầm Phỉ, một đứa năm tuổi và một đứa bảy tuổi.
Cô bé rụt rè xin lỗi Sầm Trí Viễn: “Em trai em không hiểu chuyện, nói lung tung đấy, anh hai, anh đừng giận ạ.”
Quản gia cũng vội nói đỡ, Sầm Trí Viễn lạnh lùng nhìn đi chỗ khác, không để ý đến bọn họ, đi thẳng lên lầu.
Sầm Thắng Lễ lại ngã bệnh vào hai ngày trước, ông đang nửa tựa vào đầu giường nhắm mắt nghỉ ngơi, trong phòng chỉ có một y tá ở bên cạnh.
Sầm Trí Viễn bước vào, y tá ra ngoài và giúp họ đóng cửa lại.
Sầm Trí Viễn ngồi xuống bên giường, Sầm Thắng Lễ mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn cậu.
Giọng ông hơi khàn: “Về rồi à.”
Sầm Trí Viễn giúp Sầm Thắng Lễ dém chăn, nói thẳng mục đích mình đến đây.
Cậu đến để nói với Sầm Thắng Lễ rằng cậu sẽ rời Sầm An.
Nghe xong, Sầm Thắng Lễ im lặng một lúc lâu, cuối cùng ông chỉ thở dài và nói một cách mệt mỏi: “Con muốn thì tuỳ con vậy.”
Trong phòng khách dưới lầu, Sầm Thông và Sầm Phỉ sóng vai đứng trước ghế sô pha, chúng nó chẳng dám thở mạnh, đặc biệt là Sầm Thông.
Vừa rồi thằng nhóc còn có vẻ mặt bướng bỉnh, chứ giờ đang rũ vai, gục đầu xuống, thật thà như chim cút.
Nhìn chúng nó, Sầm Trí Sâm vắt chéo chân ngồi trên ghế, một ánh mắt tuỳ ý cũng đủ khiến hai anh em không dám hó hé.
Quản gia không dám nói gì, chỉ đứng ở một bên quan sát.
“Nói anh nghe, ai dạy các em từ con hoang này?” Sầm Trí Sâm nói, giọng anh không gay gắt nhưng lại khiến hai đứa nhỏ sợ hãi cúi đầu xuống.
Anh về cùng với Sầm Trí Viễn, vốn là đến thăm Sầm Thắng Lễ đang ốm, nhân tiện báo cáo công việc của công ty, không ngờ vừa vào cửa lại nhìn thấy thằng nhóc Sầm Thông đang la lối om sòm.
Đồng ngôn vô kỵ, trẻ con có thể không hiểu chuyện, nhưng những lời chúng nói đều là sự làm mẫu và dạy dỗ của người lớn.
Sầm Phỉ lắc đầu thật mạnh: “Không ạ, không ai hết, em trai xem tivi rồi học theo…”
Sầm Trí Sâm liếc cô bé rồi lại nhìn Sầm Thông: “Em tự nói đi.”
Giọng Sầm Thông như muỗi kêu: “Em học từ trong tivi ạ.”
Sầm Trí Sâm: “Vậy nói anh nghe, con hoang là gì?”
Sầm Thông trộm bĩu môi, ấm ức không chịu được, nhóc nói: “Anh ta không phải con của ba, là con hoang, mẹ em nói anh ta không xứng làm người nhà chúng ta.”
Nghe em trai nói, Sầm Phỉ hoảng sợ, Sầm Thông không biết mình nói lỡ miệng, vẫn còn đang lẩm bẩm oán giận.
Sầm Trí Sâm cười xuỳ: “Mẹ em biết nói chuyện thật đấy.”
“Còn một chuyện nữa.” Sầm Trí Viễn nói: “Ba, con định đổi họ.”
Sầm Thắng Lễ sửng sốt một lúc: “Đổi họ?”
Sầm Trí Viễn gật đầu: “Đổi họ Ninh.”
Thật ra cũng không định nữa, cậu đã làm rồi.
Xế chiều nay cậu đến Sầm An thì buổi sáng cậu đã làm rồi.
Từ hôm từ nhà họ Ninh về, cậu đã hạ quyết tâm.
Sầm Thắng Lễ bình tĩnh lại, đôi mắt ông đỏ hoe: “Phải làm đến thế này à?”
Sầm Trí Viễn cười an ủi: “Ba, ba không cần suy nghĩ nhiều, ba nói vẫn sẽ coi con như con của ba, con cũng sẽ coi ba như cha của mình.
Con đổi họ và từ chức vì muốn tư tưởng được thanh tịnh, không muốn vướng vào thị phi nữa.”
Cậu có tham vọng, nhưng cậu biết mình, những thứ có cơ hội tranh thì cậu sẽ tranh cho bằng được, còn những thứ mà cậu không nên có, không bằng dứt ra càng sớm càng tốt.
Nghe Sầm Trí Viễn nói vậy, Sầm Thắng Lễ dần bình tĩnh lại: “Thầy cô Ninh có biết không?”
Sầm Trí Viễn: “Con chưa nói với họ, nhưng sẽ nói sau ạ.”
Sầm Thắng Lễ nuốt lại lời sắp nói ra, không cố gắng thuyết phục cậu nữa: “Nếu con đã quyết tâm rồi thì cứ làm theo ý mình, người ngoài nói gì cũng không quan trọng, con có họ Sầm hay không không quan trọng, có ở Sầm An hay không thì còn vẫn là con trai của Sầm Thắng Lễ.”
Sầm Trí Viễn nghiêm túc nói: “Cảm ơn ba.”
Hứa Lam về nhà, vừa vào đã nhìn thấy Sầm Trí Sâm đang dạy dỗ con mình, lúc đầu ả còn rất ngạc nhiên, nhưng khi hiểu ra nguyên nhân thì sắc mặt lập tức thay đổi, vươn tay nhéo lỗ tai Sầm Thông: “Con ăn nói bậy bạ gì thế hả? Sao con nói anh mình vậy chứ?”
Sầm Thông: “Con nói có sai đâu.”
Bị Hứa Lam nhìn chằm chằm, thằng nhóc ngậm miệng không dám nói nữa.
Hứa Lam giữ tay nó, quay lại cười nịnh nọt với Sầm Trí Sâm: “Trí Sâm đừng giận nhé, Thông Thông không biết giữ mồm giữ miệng vậy đấy, dì sẽ dạy lại nó.”
“Nó không biết giữ mồm giữ miệng là do không được người lớn dạy dỗ đàng hoàng.
Con nít sinh ra không biết những thứ này.” Sầm Trí Sâm nói với giọng lạnh lùng, không chút khách khí nào.
“Nếu dì dạy nó không được thì để tôi nói với ba tìm người khác về dạy nó.”
Nụ cười trên mặt Hứa Lam cứng đơ, ả không biết nên nói tiếp thế nào.
Ả thật sự rất sợ đứa con trai lớn của Sầm Thắng Lễ.
Năm ả mười tám, mười chín tuổi vẫn còn là một ngôi sao nhỏ, người ả muốn quyến rũ lúc đầu thật ra là Sầm Trí Sâm.
Ả dùng đủ mọi thủ đoạn nhưng Sầm Trí Sâm không mắc câu, cuối cùng, cơ duyên hợp nhau để ả lên được giường của Sầm Thắng Lễ, nhờ cái bụng của mình mà trở thành bà chủ nhà họ Sầm.
Nhưng chỉ là bên ngoài, trong lòng Hứa Lam biết cả Sầm Trí Sâm và Sầm Trí Viễn đều không coi trọng mình.
Mấy năm nay ả thường xuyên qua lại với mấy đứa em chồng, âm thầm chia rẽ mối quan hệ giữa hai anh em họ.
Bây giờ ả phát hiện ra Sầm Trí Viễn chỉ là một đứa con hoang, ả đã rất đắc ý, duy chỉ có Sầm Trí Sâm là nắm được thóp những chuyện quá khứ của mình, làm ả có chỗ cố kỵ không dám làm càn, thật sự rất nghẹn.
“Con hoang là ý gì?” Sầm Trí Sâm vứt vấn đề cho Hứa Lam.
Hứa Lam lúng túng, ấp úng không nói được.
Sầm Trí Sâm không quan tâm ả, giáo dục Sầm Thông và Sầm Phỉ: “Anh hai các em chỉ là trong lúc sinh ra bị ôm nhầm ở bệnh viện.
Anh ấy không phải là người không rõ lai lịch.
Bố mẹ ruột của anh ấy là giáo viên ở trường trung học công lập.
Anh ấy có tên có họ, xuất thân trong sạch.
Sau này không được phép nói từ con hoang này nữa nghe chưa.”
Sầm Phỉ vội gật đầu: “Em hiểu rồi ạ.”
Sầm Thông trông vẫn còn miễn cưỡng, nhưng nhóc không dám không nghe Sầm Trí Sâm: “À, em cũng hiểu rồi.”
Hứa Lam muốn nói thêm, trong lúc do dự ả thoáng thấy Sầm Trí Viễn không biết đã xuống lầu từ lúc nào, cậu đứng ở bậc thang phía trước không nói một lời, vẻ mặt vui vẻ xem kịch.
Sầm Trí Sâm ngước mắt lên, chạm mắt với Sầm Trí Viễn trong giây lát.
Sầm Trí Viễn bước tới, đứng trước mặt ba mẹ con: “Lúc đầu tôi nghĩ chuyện này không liên quan gì đến mấy người, nhưng mà nếu đã thích nói xấu sau lưng tôi thì tôi muốn thông báo với mấy người một tiếng.
Tôi đã nói chuyện từ chức với ba và Sầm Trí Sâm rồi, tôi sẽ đệ trình bằng văn bản lên hội đồng quản trị.
Sáng nay tôi cũng đã đến cơ quan đăng ký hộ khẩu để nộp đơn xin đổi họ.
Sau này tôi không phải người nhà họ Sầm nữa, tôi cũng vừa nói với ba rồi, ông ấy đã đồng ý.”
Hai đứa trẻ nghe không hiểu gì, Hứa Lam là người phản ứng mạnh nhất, không giấu được vẻ vui mừng nhưng lại đạo đức giả nói: “Cần gì phải đổi họ chứ? Con làm vậy Thắng Lễ sẽ khó chịu lắm.”
Sầm Trí Viễn chẳng buồn nói nhảm với ả, cậu nói xong thì định rời đi.
Sầm Trí Sâm cau mày, ngăn cậu lại: “Em muốn đổi họ à?”
Giọng điệu của Sầm Trí Viễn rất bình thản: “Đổi xong rồi.”
Sầm Trí Sâm: “Nói chuyện chút.”
Hứa Lam rất tự giác dẫn hai đứa trẻ lên lầu, quản gia hỏi Sầm Trí Viễn có muốn ở lại ăn tối không, nhưng khi nhận được câu trả lời từ chối, ông cũng rời đi nhường không gian cho hai người.
Sầm Trí Viễn dựa vào tay vịn sô pha nhìn Sầm Trí Sâm: “Nói chuyện gì?”
Sầm Trí Sâm: “Em không nên vạch rõ ranh giới như vậy.
Ăn cơm cũng không ở lại nhà ăn?”
“Không phải.
Lúc tôi xuống ba đang ngủ, nên chắc ông ấy sẽ không dậy ăn tối đâu.” Sầm Trí Viễn chế nhạo: “Tôi ở đây ăn cùng ai đây? Ba mẹ con kia hay là anh?”
Cậu không quan tâm mấy người trước, còn người sau, ừm…
“Nhất quyết phải đổi họ sao? Em cảm thấy việc đổi họ, từ chức là có thể đoạn tuyệt với nhà họ Sầm sao? Cho dù bây giờ em có rời công ty, rời khỏi nhà họ Sầm, vậy còn hai mươi mấy năm qua thì sao? Cũng tính rõ luôn? Sầm Trí Sâm kiên nhẫn hỏi cậu.
Sầm Trí Viễn nghiêng đầu, cười nhếch miệng: “Anh à, anh nhầm rồi, tôi không định đoạn tuyệt với nhà họ Sầm, đổi họ và từ chức chỉ là không muốn tạo thêm phiền phức thôi.”
Rất hiếm khi cậu gọi Sầm Trí Sâm là “Anh”, đa số cậu gọi thẳng bằng tên hoặc đơn giản là “Sầm tổng”, thỉnh thoảng gọi “Anh” chắc chắn là âm dương quái khí.
Ví dụ như bây giờ.
Sầm Trí Viễn luôn cảm thấy Sầm Trí Sâm không muốn gặp mình cho lắm, cho nên chắc là không chịu nổi việc cậu gọi mình là anh, tuy trẻ con nhưng có thể khiến Sầm Trí Sâm không thoải mái thì cậu rất thoải mái.
Sắc mặt Sầm Trí Sâm không thay đổi, có lẽ là đã quen: “Em nghĩ được vậy là tốt.
Ba cũng lớn tuổi rồi, sức khỏe không tốt, có thời gian thì về thăm ông ấy.”
“Biết rồi.” Sầm Trí Viễn đứng dậy: “Thôi không nói nữa, tôi về trước đây.”
Cậu xoay người, chợt nghĩ đến điều gì đó, cậu nói với Sầm Trí Sâm: “Vừa nãy cảm ơn anh.”
Cậu không biết tại sao Sầm Trí Sâm lại lên tiếng bênh vực mình, có lẽ anh chỉ muốn giáo dục em trai em gái mình, nhưng Sầm Trí Sâm dường như chưa bao giờ là một người anh tốt, ít nhất là không phải với cậu.
Mặc kệ Sầm Trí Sâm đang nghĩ gì, cậu không muốn nợ Sầm Trí Sâm bất kỳ ân huệ nào, vì vậy cậu vẫn phải cảm ơn anh.
Sầm Trí Sâm có lẽ không quan tâm đ ến lời cảm ơn của cậu, thản nhiên nói “ừ” rồi thôi.
Sầm Trí Viễn rời đi, ngoài trời đang mưa nhỏ, xe của cậu đậu bên đường chứ không đậu trong gara.
Cậu cũng lười hỏi ô, cứ thế bước đi.
Lên xe, cậu thuận tay nắm một nắm tóc mọc dài ra của mình mấy tháng chưa cắt, những giọt nước mưa nhỏ xuống từ mái tóc trước trán nhỏ xuống cằm.
Sầm Trí Sâm đứng bên cửa sổ nhìn thấy cảnh này, anh ngậm điếu thuốc trong miệng, hai mắt u ám, hồi lâu không nhúc nhích.
Mãi đến khi xe của Sầm Trí Viễn lái đi, anh mới cụp mắt xuống, rít một hơi thật sâu rồi nhả khói, sau đó dụi tàn thuốc vào cái gạt tàn bên cạnh.
***
Agus: Tính ra tuổi của bà mẹ kế cũng gần gần anh Sâm nhỉ.
Thấy nói là hồi 18, 19 tuổi bả còn muốn dụ anh Sâm mà.
Trước mình để ngôi 3 cho bả là “bà” á, xong đọc tới đây thấy chắc cũng trẻ nên sửa lại “ả” luôn..