Đồng Truỵ

Chương 31: 31: Lạt Mềm Buộc Chặt



Edit + Beta: Agus
Sáng hôm sau.

Sầm Trí Sâm chuẩn bị đi gặp nhà đầu tư từ New York.

Sáng sớm, Ninh Trí Viễn đến phòng anh, Sầm Trí Sâm vừa gọi phục vụ phòng đưa bữa sáng và đang thay quần áo.
Ninh Trí Viễn theo thói quen bước tới giúp anh cài cúc, Sầm Trí Sâm nhìn bóng lưng cậu trong gương: “Cảm ơn.”
“Ừm.” Ninh Trí Viễn thốt ra lời này từ trong cổ họng, tập trung vào công việc trước mắt.
Sầm Trí Sâm hỏi: “Hôm nay định đi chơi ở đâu? Chắc em tới Hawaii cũng nhiều lần rồi nhỉ?”
“Chắc đi dạo trên đảo thôi.” Ninh Trí Viễn nói: “Còn anh? Ra ngoài bao lâu?”
“Có hẹn với người ta lúc 9 rưỡi.

Anh ta sống ở đảo Lanai, chắc sẽ về sớm thôi.

Em muốn đi chung không, xong chuyện thì đi dạo trên đảo luôn?” Sầm Trí Sâm gợi ý.
Ninh Trí Viễn tò mò hỏi: “Đích thân tới đây chỉ để gặp đối phương mấy phút thôi? Dự án thu mua gì quan trọng thế?”
Sầm Trí Sâm nói ra một cái tên, là một công ty công nghệ năng lượng ở Nhật Bản, cổ đông lớn là vị người Mỹ này: “Người sáng lập công ty không muốn bán nên ta chỉ có thể bắt đầu từ đây.

Anh đã liên hệ trước rồi, nghe anh ta nói thì cũng khá mơ hồ, bán thì chắc bán, nhưng Sầm An không phải là người mua duy nhất họ quan tâm, chắc là họ còn muốn đợi giá.”
Lẽ ra không nên nói mấy chuyện này với Ninh Trí Viễn vì cậu đã từ chức, nhưng Sầm Trí Sâm vẫn nói thẳng.
“Không có lựa chọn khác sao?” Ninh Trí Viễn hỏi.
Sầm Trí Sâm: “Không, anh chỉ muốn cái này thôi.”
Ninh Trí Viễn đã hiểu: “Vậy thì đi gặp thử xem, ông người Mỹ này nếu chịu dành thời gian gặp anh trong kỳ nghỉ thì nhất định có ý bán cho anh.

Người ta đã tỏ thái độ thì anh cũng phải vậy.

Phải cho họ thấy thái độ là điều không cần thiết và phải luôn chiếm thế thượng phong về mặt này trong quá trình đàm phán thì mọi chuyện sẽ dễ nói hơn.”
Sầm Trí Sâm cười: “Cảm ơn Tiểu Sầm tổng đã cho lời khuyên.”
“Anh thôi đi.” Ninh Trí Viễn giúp anh cài chiếc cúc cuối cùng trên áo sơ mi, nói: “Vậy nhé, anh không cần thắt cà vạt, không cần khách sáo như vậy, chỉ cần tùy tiện gặp mặt, để đối phương cảm thấy mình nói được thì nói, nói không được thì dẹp, để anh ta tự ngẫm trong lòng.”
Sầm Trí Sâm gật đầu: “Anh nói đi chơi, em đi không?”
Ninh Trí Viễn giơ tay vỗ vai anh: “Chúng ta ăn sáng trước đi.”

Họ cùng nhau ăn sáng trong phòng, sau đó lên máy bay nhỏ đến đảo Lanai.

Sầm Trí Sâm đ ến khách sạn bàn công việc với người ta, còn Ninh Trí Viễn thì đi dạo trên biển để giết thời gian.
Nước biển không ngừng cuốn trôi lớp cát mịn trên bờ, cậu cởi luôn giày đi chân trần, để bọt biển trắng vỗ vào mu bàn chân.
Trời rất mát, nhiệt độ ngoài trời cũng rất thích hợp, Ninh Trí Viễn thoải mái đến nheo mắt, hiếm thấy dễ chịu như lúc này.
“Trí Viễn, nhìn này.”
Khi giọng nói của Sầm Trí Sâm vang lên từ phía sau, Ninh Trí Viễn đang đút tay vào túi quần quay người lại, gió biển thổi mái tóc ngắn của cậu sang một bên, làm mờ đi đôi mắt của cậu.

Cả người cậu chìm trong ánh mặt trời màu vàng, cậu như đang rực sáng, rất ảo diệu, chiếc áo sơ mi hoa sáng màu càng nổi bật hơn.

Cậu trở thành trung tâm thị giác của bức ảnh này, khiến người ta không thể rời mắt.
Sầm Trí Sâm đã nhấn nút chụp ngay lúc đó.
Ninh Trí Viễn nhìn chiếc máy ảnh SLR trong tay anh, bước tới: “Lúc ra ngoài anh có mang theo đồ gì đâu? Cái này ở đâu ra vậy?”
Sầm Trí Sâm đang xem những bức ảnh mình vừa chụp: “Mới mua ở cửa hàng khách sạn, hiếm khi đi nghỉ nên phải chụp vài tấm.”
Ninh Trí Viễn cũng nghiêng người nhìn thử, thấy góc ảnh và bố cục ảnh khá chuyên nghiệp: “Anh học nhiếp ảnh à?”
“Hồi đi học có học chơi một thời gian.” Sầm Trí Sâm giơ máy ảnh lên chụp thêm vài tấm phong cảnh: “Lâu rồi không chụp.”
Ninh Trí Viễn thình lình hỏi: “Từng chụp rất nhiều người?”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu nói: “Không, trước đây chỉ chụp cảnh thôi.”
Ninh Trí Viễn: “Ồ.”
Sầm Trí Sâm cười: “Đi thôi, anh vừa thuê xe, chúng ta sẽ đi một vòng quanh đảo.”
Ngồi trên chiếc xe việt dã mui trần, lái dọc bờ biển vào trong rừng, Ninh Trí Viễn ngồi ở ghế phụ càng lúc càng thoải mái hơn, cậu quay qua hỏi anh: “Vừa rồi mọi việc có suôn sẻ không?”
“Không tệ.” Sầm Trí Sâm nói: “Nhờ phúc của Tiểu Sầm tổng.”
Ninh Trí Viễn: “Chúc mừng trước nhé.”
Sầm Trí Sâm cảm thấy nếu Ninh Trí Viễn vẫn còn ở Sầm An thì những vấn đề này anh không cần phải đích thân ra tay, Ninh Trí Viễn có thể dễ dàng giải quyết.
Nhưng anh cũng ủng hộ hoài bão của Ninh Trí Viễn, không ai muốn luôn thua kém người khác, đặc biệt là một người có năng lực và có dã tâm như Ninh Trí Viễn, cậu nên trở thành một con đại bàng và bay cao trong một thế giới rộng lớn hơn.
Ninh Trí Viễn cúi đầu nhìn điện thoại, hình như đang gửi tin nhắn cho ai đó, đột nhiên mỉm cười.
Sầm Trí Sâm chú ý tới, hỏi cậu: “Đang nói chuyện với ai đó?”
“Bạn nhỏ nhà bạn học cũ của anh đấy.” Ninh Trí Viễn nói: “Hỏi tôi cho lời khuyên về chuyện tình cảm.”
“Hỏi em cho lời khuyên chuyện tình cảm?” Sầm Trí Sâm hơi ngạc nhiên, dù là người hay sự tình thì đều nghe rất buồn cười.
“Ừm.” Ninh Trí Viễn gõ chữ rất nhanh: “Bạn nhỏ khá vui tính, thỉnh thoảng nói chuyện với cậu ấy mấy câu.”
“Cậu ấy hỏi em cái gì?” Sầm Trí Sâm hiếm khi tò mò.
Ninh Trí Viễn: “Cậu ấy hỏi tôi cách theo đuổi đàn ông, bạn học cũ của anh.”

Sầm Trí Sâm nghiêng đầu, chạm mắt với Ninh Trí Viễn: “Theo đuổi đàn ông?”
Ninh Trí Viễn mỉm cười đáp: “Đúng vậy, theo đuổi đàn ông.”
Sầm Trí Sâm dừng xe, nghiêng người nhìn cậu: “Trí Viễn, em biết theo đuổi đàn ông không?”
Xe của họ đậu dưới một gốc cây ven đường, vài cành lá lưa thưa rủ xuống trước chỗ ngồi của Ninh Trí Viễn, tạo ra những cái bóng lốm đốm lay động không ngừng trong mắt cậu: “Bạn học cũ của anh có nói với anh là họ yêu nhau chưa, tôi thấy họ có ý với nhau đấy, chắc chỉ chơi đùa tình thú gì thôi, nói bừa mấy câu đuổi bạn nhỏ đi chắc không sao đâu.”
Sầm Trí Sâm đưa tay ra: “Đưa điện thoại anh xem.”
Ninh Trí Viễn rất tự nhiên đưa điện thoại của mình ra, không có gì chột dạ.
Sầm Trí Sâm xem lịch sử trò chuyện.
“Tôi là trai thẳng, cậu tìm nhầm người rồi.”
“Anh trai kết nghĩa của anh đặt tên công ty mới cũng dùng tên cặp của hai người.

Anh lừa ai vậy hả?”
“Tên cặp?” Sầm Trí Sâm đọc ba chữ này bằng giọng rất lạ.
“Bạn nhỏ nghĩ “Trí Viễn” là tên cặp?”
“Sao tôi biết được? Bạn nhỏ nói vậy á.” Ninh Trí Viễn nói: “Về việc có đúng hay không, tôi phải hỏi “anh kết nghĩa” một chút, chính anh đã chọn tên.”
Khi nói đến ba chữ “anh kết nghĩa”, nghe giọng cậu chậm chạp như đang cười, cậu nhìn thẳng Sầm Trí Sâm.
Sầm Trí Sâm cũng cười: “Nếu em nghĩ vậy thì là vậy.”
Anh ném lại vấn đề cho Ninh Trí Viễn, nói xong thì tiếp tục kéo xuống xem lịch sử trò chuyện.
Ánh mắt Ninh Trí Viễn lưu luyến trên mặt anh, nghĩ anh trai mình cũng là cao thủ tình trường, biết co biết giãn, sẽ không dễ dàng mắc câu, cậu gặp được đối thủ rồi đây.
“Vừa chủ động vừa hững hờ.” Sầm Trí Sâm đọc nội dung câu trả lời của cậu, nhìn cậu nghiền ngẫm: “Không vội vã cũng không lạnh lùng, cho nếm chút ngon ngọt vừa khơi dậy hứng thú?”
Ninh Trí Viễn: “Có vấn đề gì không?”
Sầm Trí Sâm mỉm cười rồi đọc tiếp: “Lúc xa lúc gần, lạt mềm buộc chặt, lấy lùi để tiến, đánh vào tâm lý, biết khoảng cách, đây là cách làm ăn, yêu đương cũng dùng được luôn?”
“Có sao đâu.” Ninh Trí Viễn suy nghĩ một chút rồi nói: “Bản chất con người vốn là thế mà.”
“Vậy câu cuối này là sao?” Sầm Trí Sâm hỏi: “Tìm một tình địch phong cách hơn để k1ch thích anh ấy một chút thì nắm giữ dễ như trở bàn tay? Đây có phải là quy tắc chung không? Em dùng thủ đoạn này với mấy người đàn ông rồi?”
Ninh Trí Viễn thấy trong mắt anh có tia sáng mơ hồ, cậu im lặng một lát, mới trả lời: “Chỉ có một tên khốn thôi.”
Im lặng một lúc, Sầm Trí Sâm đột nhiên nới lỏng dây an toàn, đưa tay nắm lấy cổ tay Ninh Trí Viễn, ghìm cậu vào ghế, cúi người bắt nạt cậu.
Ninh Trí Viễn nhấc mắt nhìn anh.

Lúc này, Sầm Trí Sâm quả thật trông rất áp bức, lông mày hơi nhíu lại, để lộ chút bản tính mà người đàn ông này luôn cố gắng khắc chế, hơi thở nặng nề hơn trước, mang theo chút mùi nguy hiểm.
“Trí Viễn, em đang lạt mềm buộc chặt với anh à?” Giọng Sầm Trí Sâm đục ngầu.
Bàn tay anh vuốt v e từ gò má đến cổ Ninh Trí Viễn, sau đó luồn vào trong cổ áo sơ mi cậu, từ vai trượt xuống xương quai xanh, lực mạnh đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát cậu.
Chỉ như vậy thôi sẽ làm người ta không thoả mãn, Ninh Trí Viễn bị anh bóp có hơi đau, cậu thấy tay mình bị anh đẩy qua đầu thì giữ tay anh lại: “Anh, đừng cử động.”

Sầm Trí Sâm dừng tay, nhìn chằm chằm Ninh Trí Viễn không rời.
Thật ra thì anh có thể tiếp tục, nếu như đối phương không phải Ninh Trí Viễn.

Anh rất ít khi để ý tới suy nghĩ của đối phương, vì là Ninh Trí Viễn nên anh đã cố gắng hết sức kiềm chế bản thân, không muốn sử dụng những thủ đoạn quyết liệt đó.
Một chiếc cúc áo sơ mi của Ninh Trí Viễn bị bung ra do hành động vừa rồi của anh, tay Sầm Trí Sâm dừng lại ở xương quai xanh của cậu, từ nắn b óp mạnh bạo chuyển sang vuốt v e nhẹ nhàng.
Tiếp đó anh cúi đầu m*t vào xương quai xanh của Ninh Trí Viễn, là chỗ anh nhìn thấy có người để lại dấu trên đó.
Ninh Trí Viễn quay mặt đi để mặc anh.
Ánh sáng và bóng tối ngày càng mờ nhoè trước mắt cậu, những sợi tơ mảnh trôi nổi trong không khí tự dưng rõ ràng khiến cậu cảm thấy choáng váng trong giây lát.
Buổi sáng trong khe núi yên tĩnh, chỉ thỉnh thoảng có tiếng gió và tiếng côn trùng kêu, còn lại là nhịp tim, khó phân biệt là của cậu hay của Sầm Trí Sâm.
Phá vỡ sự yên tĩnh là một chiếc xe jeep xóc nảy chạy trên đường núi, trong xe vang lên những bản ballad Mỹ cuồng nhiệt.

Lúc họ đi ngang qua, người trong xe hạ kính xuống, huýt sáo và trêu chọc họ bằng giọng Anh: “Này anh bạn, chỗ này không phải chốn không người nhé.

L@m tình thì tìm chỗ khác.”
Hai người đều không quan tâm, xe của đối phương phóng đi, Sầm Trí Sâm cuối cùng cũng buông cậu ra, anh lưu luyến chạm vào vết đỏ đậm do mình tạo ra mấy lần rồi ngẩng đầu lên.
Ninh Trí Viễn bình tĩnh nhìn vào mắt anh.
Hơi thở của Sầm Trí Sâm dần ổn định, giọng anh khàn khàn: “Có cảm giác gì?”
Ninh Trí Viễn dùng ngón tay chạm vào chỗ anh m*t ban nãy, nhẹ giọng hỏi anh: “Anh, tại sao anh lại nảy sinh tâm tư đó với tôi?”
Sầm Trí Sâm nhìn cậu, và cũng đang tự hỏi mình câu hỏi tương tự, có lẽ không có câu trả lời.
Tình cảm biến chất có thể chỉ xảy ra trong một ý nghĩ, như chiếc hộp Pandora do chính tay anh mở ra, những d*c vọng xấu xa tuôn ra, nhưng anh lại không muốn đóng nó lại.
“Không thấy kỳ cục sao?” Ninh Trí Viễn hỏi cùng một câu hỏi mà Thang Thư Kiệt hỏi anh tối qua.
Sầm Trí Sâm hỏi cậu: “Em có cảm thấy khó chịu khi thân mật với anh không?”
“Có hơi ngạc nhiên.” Ninh Trí Viễn trả lời thật lòng.
“Nhưng không bài xích?”
“Tôi bài xích anh thì anh sẽ buông tha cho tôi sao?”
“Không thể.” Sầm Trí Sâm nói: “Trí Viễn, trong từ điển của anh không có từ “buông tha” này.”
“Anh độc đoán quá đấy Sầm tổng à.” Ninh Trí Viễn cười nói: “Ý anh là tôi chỉ có thể chấp nhận thôi sao?”
Sầm Trí Sâm giơ tay giúp cậu cài lại nút áo, che đi dấu vết mập mờ bên dưới: “Anh luôn quen nghe theo bản năng, nên sẽ không cảm thấy khó xử.

Nếu bây giờ em không thể chấp nhận được thì từ từ, không cần vội vàng.”
Ninh Trí Viễn nhìn động tác của anh, chợt nghĩ, với vẻ ngoài và cái giọng này của Sầm Trí Sâm, liệu người khác có dễ dàng yêu anh không?
Không biết yêu Sầm Trí Sâm sẽ như thế nào đây.
Đáng tiếc, cậu thật sự không biết yêu.
Sau đó, họ dừng lại và đi bộ dọc đường.

Họ dừng chân ở những nơi có phong cảnh đẹp để trò chuyện và chụp vài bức ảnh rồi lại lên đường.
Bữa trưa ăn ngẫu nhiên tại một nhà hàng nhỏ ven đường.

Lúc Sầm Trí Sâm gọi món, Ninh Trí Viễn cầm máy ảnh lên xem, phần lớn là ảnh phong cảnh, nhưng cũng có một vài bức ảnh chụp cậu lẫn trong đó.
Cậu không biết anh chụp khi nào.
Ninh Trí Viễn nhìn qua những bức ảnh, cảm xúc hơi phức tạp.
Cậu rất hiếm khi chụp ảnh, nhất là những bức ảnh một mình như thế này.
Cậu lại càng không biết rằng những gì Sầm Trí Sâm nhìn thấy trong mắt cậu là như thế này, nhìn thì tự nhiên là vậy, nhưng thật ra nụ cười của cậu giả lắm.
Cậu giơ máy ảnh lên và tập trung vào Sầm Trí Sâm, người đang ngồi đối diện.
Sầm Trí Sâm ngước lên và Ninh Trí Viễn cũng nhìn anh qua camera.
Đường nét lập thể hơn, đôi lông mày sâu hơn và ánh nhìn cũng quyến rũ hơn.
Sầm Trí Sâm im lặng nhìn cậu.
Một người trong ống kính, người còn lại cầm ống kính, chăm chú nhìn nhau.
Phần lớn khuôn mặt của Ninh Trí Viễn bị che mất bởi camera, tất cả những gì Sầm Trí Sâm có thể nhìn thấy là đôi mắt hơi cụp xuống và sự chuyên chú quá mức của cậu.
Chuyên chú nhìn anh trong máy ảnh.
Ninh Trí Viễn bật chế độ video, lần đầu tiên chụp ảnh Sầm Trí Sâm, cậu ghi lại từng chi tiết biểu cảm của Sầm Trí Sâm lúc này, bối rối, thăm dò và quan sát, sau đó là cười, nụ cười nhẹ ở khoé miệng anh, rồi lan tràn ra trong cả đôi mắt.

Tất cả là vì cậu.
Ninh Trí Viễn nghĩ, nếu Sầm Trí Sâm đã nói từ từ thì chính là anh đang cố gắng hết sức để có được cậu.
Chẳng qua là một người thẳng thắn vô tư còn một người thì giả dối.
Đồ ăn gọi đã được mang tới, Ninh Trí Viễn ngừng chụp ảnh, đặt máy ảnh xuống.
Sầm Trí Sâm nhận lấy, trầm ngâm nhìn cái cậu mới thu được.
“Về rồi xóa đi.” Anh nói.
“Vậy anh cũng xóa ảnh anh chụp cho tôi đi.” Ninh Trí Viễn không chớp mắt nói.
“Thế thì thôi.” Sầm Trí Sâm cũng đặt máy ảnh xuống: “Không phải em ghen tị với người có cả album ảnh sao? Tại sao lại muốn xóa đi?”
Ninh Trí Viễn ngẩn ra, Sầm Trí Sâm hỏi cậu: “Ghen tị đúng không? Lần đó em nói nhà họ Ninh có cả một cuốn album ảnh ghi lại quá trình trưởng thành của Sầm Triết.”
“…Tôi đã hơn hai mươi rồi, còn gì đáng ghen tị nữa?” Ninh Trí Viễn nói.

Cậu hơi bất ngờ, lời nói trong lúc say mình còn không nhớ mà Sầm Trí Sâm lại nhớ.
“Vẫn chưa muộn.” Sầm Trí Sâm nói: “Chỉ cần bắt đầu làm thì chưa muộn.

Không làm mới vĩnh viễn không có.”
“Được thôi.” Ninh Trí Viễn không thể không thừa nhận, cậu có hơi cảm động thật.

Cậu lại mỉm cười: “Tôi bị anh thuyết phục.”
Sầm Trí Sâm gật đầu: “Ăn đi.”
***.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.