Hai chữ “cướp sắc” nói ra từ miệng Sầm Trí Sâm khiến Ninh Trí Viễn cười lớn, cười xong khóe mắt cũng đỏ bừng, có lẽ cậu say thật rồi.
Sầm Trí Sâm kiên định nhìn cậu, Ninh Trí Viễn hiếm khi cười chân thật thế này ở trước mặt anh, lồ ng ngực rung lên, xuất phát từ trái tim, nụ cười tập trung trong mắt khiến chúng trông vô cùng rạng rỡ.
“Thôi được rồi, thế cho tôi ở lại đây một đêm nhé.” Ninh Trí Viễn không cố chấp nữa.
Sầm Trí Sâm gật đầu: “Phòng khách ở hành lang bên trái, đi đến cuối, muốn làm gì thì làm, thiếu gì thì nói với anh.”
“Cảm ơn.” Ninh Trí Viễn nói.
Cậu quay lại nhìn màn đêm vẫn còn rực rỡ bên ngoài bức tường kính lần cuối, rốt cuộc cậu cũng cảm thấy bình tĩnh trở lại.
Đêm đó Ninh Trí Viễn ngủ rất ngon, không mộng mị cho đến khoảng chín giờ sáng.
Trong khoảng thời gian không làm việc này, đồng hồ sinh học của cậu đã quen với việc thức dậy vào lúc này.
Sầm Trí Sâm đ ến công ty nửa tiếng trước, khi đi còn nhắn tin cho cậu, nói là có để bữa sáng trong bếp cho cậu, nhắc cậu ăn xong cứ để ở đó, sẽ có người đến dọn dẹp sau.
Ninh Trí Viễn tắm xong thì đi vào căn bếp rộng rãi kiểu Tây, bữa sáng được đặt trên bàn, bữa sáng kiểu Tây đơn giản, nom cũng khá phong phú.
Cậu vừa ăn vừa thoải mái nhìn xung quanh.
Tối qua đến không kịp nhìn kỹ.
Ngôi nhà quả thực rất rộng, đặc biệt là phòng khách, nhưng lại không có vẻ vắng lặng hay trống trải.
Có lẽ là do lượng lớn ánh sáng mặt trời chiếu vào từ bên ngoài bức tường kính đã đủ ấm đến mức khiến người ta chỉ cần đứng đó thôi cũng sẽ thấy tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Tiếp đó cậu đứng trước tủ lạnh cạnh bàn, nhìn thấy một tờ giấy dán trên cửa tủ lạnh.
Đây là giấy note hướng dẫn sử dụng các thiết bị nhà bếp, được Sầm Trí Sâm viết tay.
Ninh Trí Viễn nhìn mà muốn cười, nhưng vì Sầm Trí Sâm đã bỏ công sức nên cậu phải tôn trọng chút chứ, thế là cậu vào bếp lấy máy pha cà phê và pha một tách cho mình.
Trước khi đi, cậu tìm bút viết vào chỗ trống phía dưới dòng chữ: “Cà phê ngon lắm”.
Tặng kèm cái mặt cười cậu nổi hứng vẽ.
Phải hơn nửa tháng sau hai người mới liên lạc lại.
Đêm trước Tết, Ninh Trí Viễn đang đọc tài liệu trong phòng làm việc thì nhận được cuộc gọi từ Sầm Trí Sâm, đang đeo tai nghe bluetooth nên cậu bấm nghe luôn.
“Xin lỗi, chuyện anh hứa phải để em đợi lâu rồi.
Anh đi công tác một thời gian, chiều nay mới về.” Sầm Trí Sâm xin lỗi cậu trước.
“Không muộn.” Ninh Trí Viễn thoải mái nói: “Mấy ngày nay tôi cũng rảnh, ngoài làm mấy giấy tờ liên quan và chuẩn bị sơ bộ, tôi còn gặp một số người, chạy đến chỗ mấy tổ chức để gom góp thêm một ít, cũng không nhiều lắm.”
Cậu quyết định thành lập một quỹ đầu tư mạo hiểm và trước tiên cần phải huy động vốn.
Sầm Trí Sâm nói anh sẽ giúp cậu, nhưng cậu không có lý do gì để ngồi chờ.
ngôn tình hoàn
Mặc dù hồi đó ở Sầm An cậu làm rất tốt, nhưng dù sao thì cậu cũng còn trẻ, người ngoài chưa chắc đã tin tưởng vào năng lực cá nhân của cậu, sẽ không dễ dàng đầu tư tiền vào cậu.
Chưa kể, chuyện giữa cậu và nhà họ Sầm đang gây xôn xao dư luận, cũng sẽ có người lo ngại về vấn đề này.
Hơn nửa tháng chạy đôn chạy đáo, cộng thêm tiền của mình, cậu chỉ huy động được tầm 70-80 triệu.
Ninh Trí Viễn không hề thất vọng, kết quả còn tốt hơn cậu mong đợi.
“Không sao, còn lại anh sẽ nghĩ cách.” Sầm Trí Sâm nói.
“Tôi cũng đã mời ba cộng sự tham gia cùng mình.” Ninh Trí Viễn nói tiếp: “Họ đều đồng ý.
Trong số đó có bạn học cũ mà tôi đã nói với anh lần trước.
Ngoài bằng MBA, cậu ấy còn có bằng cử nhân sinh học, làm việc ở Phố Wall kể từ khi tốt nghiệp, tình cờ trước đó cậu ấy nói có ý định đến Trung Quốc để phát triển nên tôi đã nghĩ đến cậu ấy.”
“Còn hai người kia là ai thì chắc hẳn anh cũng biết rồi phải không?”
Sầm Trí Sâm ở đầu bên kia có vẻ hơi bất đắc dĩ: “Em không phải khách sáo, anh đến Sầm An “bứng” người luôn cho em.
Tiểu Sầm tổng hấp dẫn quá nhỉ, tiền lương, phúc lợi ở Sầm An tốt thế cũng không thèm, nhất quyết muốn ra ngoài với em.”
Trong khoảng thời gian anh đi công tác không chú ý đến, hôm nay về thì phát hiện có hai giám đốc điều hành cấp cao của bộ phận đầu tư đã nộp đơn từ chức, nói là muốn ra ngoài theo Tiểu Sầm tổng.
Ninh Trí Viễn thản nhiên thừa nhận: “Bởi vì tôi đã nói với họ, Sầm tổng cũng đầu tư.
Có lẽ họ tin vào tầm nhìn của anh.”
“Trí Viễn.” Sầm Trí Sâm đột nhiên gọi tên cậu.
“Hả?” Ninh Trí Viễn cười, lây qua cả âm cuối.
“Lấy danh nghĩa của anh “bứng” người từ Sầm An.” Sầm Trí Sâm cũng cười: “Em không biết ngượng à?”
“À, xin lỗi nhé.” Lời xin lỗi của Ninh Trí Viễn không có xíu chân thành nào: “Công ty lớn như Sầm An sợ gì không tuyển được người, Sầm tổng, anh tốn công xíu thôi mà.”
“Được rồi, tiện cho em quá mà.” Nói đùa mấy câu, Sầm Trí Sâm nghiêm túc hỏi cậu: “Trưa mai rảnh không? Anh hẹn ăn cơm với một người bạn cùng lớp đại học du học, người ở Hoài Thành, chủ tịch Diệp Thị, hai ngày nay đúng lúc đi công tác ở đây, nên nếu em đi cùng, biết đâu anh ta có hứng sẽ đầu tư một ít tiền.”
“Trưa mai?” Nghe giọng Ninh Trí Viễn có vẻ hơi đắn đo.
Sầm Trí Sâm: “Ngày mai em bận à?”
“Tôi đồng ý về nhà họ Ninh ăn cơm rồi.” Ninh Trí Viễn nói: “Thôi, để tôi nói lại hôm khác sẽ về.”
Sầm Trí Sâm: “Có làm khó em không?”
“Còn cách nào đâu.” Ninh Trí Viễn dựa vào lưng ghế, thả lỏng người: “Việc kinh doanh quan trọng hơn, về nhà ăn cơm lúc nào cũng được.”
Dĩ nhiên không phải vậy, ngày mai là sinh nhật cậu, đây là lần đầu tiên có người— bố mẹ ruột của cậu chủ động muốn tổ chức sinh nhật cho cậu.
Nhưng Ninh Trí Viễn không muốn nói đến.
Cậu chuyển chủ đề trước: “Tết mà anh không định nghỉ ngơi hả Sầm tổng?”
“Còn em?” Sầm Trí Sâm hỏi cậu: “Hôm nay là giao thừa, không có hẹn với ai à?”
“Tôi có thể hẹn với ai đây?” Ninh Trí Viễn vừa cười vừa hỏi, vừa nói vừa mở ngăn kéo đầu tiên, cầm bức ảnh chụp lén của Sầm Trí Sâm, cho vào máy scan.
Sầm Trí Sâm: “Em có nhiều bạn lắm mà?”
“Anh nói kiểu bạn nào?” Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm vào những bức ảnh được quét từng chút một trên màn hình máy tính, nhếch khóe môi: “Không có nhiều bạn bè nghiêm túc.
Hầu hết là người quen trong công việc trước đây.
Gần đây có một số người khiến tôi cảm thấy tình người cũng ấm lạnh, lòng người người dễ thay đổi.
Nếu nói đến bạn không nghiêm túc thì cũng có khá nhiều.”
Sầm Trí Sâm đang lái xe, nghe thế anh gõ ngón tay lên vô lăng, Ninh Trí Viễn dường như cố tình nhấn mạnh từ “không nghiêm túc” và giọng cười của cậu có một mùi vị khó tả.
“Muốn ra ngoài không?” Sầm Trí Sâm hỏi cậu.
Ninh Trí Viễn: “Ý anh là bây giờ?”
“Bây giờ.” Sầm Trí Sâm nhấn mạnh: “Muốn đến đâu đó một chuyến không?”
Ảnh đã được scan xong, Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm vào người trong ảnh, nghe giọng nói bên tai, im lặng một lúc mới nói: “Được.”
“Mười phút nữa anh lái xe đến dưới nhà em, em xuống nhé.” Sầm Trí Sâm nói.
Cúp điện thoại xong, Ninh Trí Viễn nhìn bức ảnh một lúc rồi ném vào thư mục được mã hóa ở góc ổ cứng.
Lúc Ninh Trí Viễn xuống lầu, xe của Sầm Trí Sâm đã đỗ ở ngoài cổng chung cư.
Ninh Trí Viễn mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ, nghiêng đầu nhìn anh: “Không phải anh vừa đi công tác về sao? Không mệt hả?”
“Tàm tạm.” Sầm Trí Sâm khởi động xe: “Hơi mệt, nhưng sớm quá không ngủ được.”
Đêm giao thừa, người qua lại tấp nập trên đường phố, Sầm Trí Sâm lái xe một đoạn ra đến đường vành đai ngoài.
Loa trong xe đang phát một bài hát, đó là bài hát họ đã cùng nghe trong buổi hòa nhạc tối hôm đó.
Ninh Trí Viễn mở nửa cửa sổ xe, gió đêm tấp vào mặt, tiếng hát ngân nga, đèn xe di chuyển xa gần, và cả người lái xe, tất cả đều mang đến cho cậu một cảm giác không chân thật.
Đêm đông lạnh giá, nhưng cậu lại cảm thấy nóng khó tả, như có một cảm giác gì đó xao động khó diễn tả trong lòng.
Cậu thuận tay châm điếu thuốc, cắn vào giữa môi, nhìn về phía trước xe, ánh đèn sáng mờ không ngừng rọi vào mắt.
“Now that I saw you.”
Tiếng hát lặp đi lặp lại, đang hát đến đoạn cao trào.
Sầm Trí Sâm bất ngờ quay qua, nhìn thấy ánh đèn xe lướt qua mắt Ninh Trí Viễn, rồi đến môi cậu.
Trong quang ảnh, một dòng nước ngầm dâng trào.
“Đêm giao thừa năm ngoái, tôi tăng ca ở công ty.” Ninh Trí Viễn phẩy tàn thuốc ra cửa sổ xe, nhẹ giọng nói: “Mọi người về trước, chỉ còn một mình tôi, trong dãy văn phòng đó, chỉ có đèn trong phòng tôi là luôn sáng, để chạy vội kế hoạch cho ba đọc, tôi không giao cho ai mà tự mình làm, khi rời khỏi văn phòng đã gần một giờ sáng.”
“Anh biết.” Sầm Trí Sâm nói.
Ninh Trí Viễn nhìn anh: “Anh biết?”
Sầm Trí Sâm: “Biết.”
Tối hôm đó, sau khi xã giao về thì anh quay lại công ty thu dọn đồ đạc, anh nhìn thấy văn phòng Ninh Trí Viễn vẫn sáng đèn, không hiểu sao anh lại ở lại, anh cũng chỉ có một mình.
Văn phòng của Ninh Trí Viễn không phải là nơi duy nhất bật đèn cho đến tận một giờ sáng.
“Anh tình cờ nhìn thấy và ở lại.
Cho đến khi em đi, anh mới rời đi.” Sầm Trí Sâm giải thích.
“Thì ra là thế.”
Ninh Trí Viễn cười nói: “Sầm Trí Sâm, thi thoảng việc làm của anh rất ngoài dự liệu của mọi người.”
Ví dụ như những chuyện nhỏ nhặt trong quá khứ mà cậu không biết, chẳng hạn như bây giờ.
Ninh Trí Viễn luôn cảm thấy Sầm Trí Sâm có lẽ đã chán chết cậu rồi, hoặc là ước gì cậu cút càng xa càng tốt, cũng giống như cậu đã rất nhiều lần không ưa Sầm Trí Sâm.
Người đã bóc trần thân thế cậu, khiến cậu rơi vào hoàn cảnh nhếch nhác chính là Sầm Trí Sâm, mà người giúp đỡ cậu khi cậu gặp khó khăn và chán chường cũng chính là Sầm Trí Sâm.
Thực tế, từ đầu đến cuối, cậu đều không thể thoát khỏi ảnh hưởng của người này, dù là tiêu cực hay tích cực.
“Em thấy ngạc nhiên không?” Sầm Trí Sâm hỏi cậu.
“Ngạc nhiên chứ.” Ninh Trí Viễn cười như cảm thán: “Không ngờ đấy.”
Sầm Trí Sâm “ừm”, nói gì Ninh Trí Viễn, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ nổi tâm trạng lúc đó của mình, có lẽ chỉ là cảm xúc nhất thời hoặc là ma xui quỷ khiến gì đó.
Khi xe dừng lại bên một hồ nước hoang, Ninh Trí Viễn vẫn còn một đoạn thuốc trên tay.
Sầm Trí Sâm ra hiệu cho cậu: “Cho anh một điếu.”
Ninh Trí Viễn quơ quơ điếu thuốc còn một mẩu: “Cái này?”
Sầm Trí Sâm: “Cái đó cũng được.”
Ninh Trí Viễn đưa điếu thuốc qua, ngón tay họ chạm nhẹ rồi tách ra ngay.
Đầu lọc đã bị Ninh Trí Viễn cắn ướt, vết răng hiện rõ, Sầm Trí Sâm dường như không thèm để ý mà cắn thẳng vào miệng.
Ninh Trí Viễn nhìn chằm chằm động tác của anh, cách Sầm Trí Sâm thản nhiên cắn điếu thuốc luôn khiến cậu nhớ đến bức ảnh đó.
Sầm Trí Sâm cũng đang nhìn cậu.
Đôi mắt đằng sau làn khói dường như chứa đầy những cảm xúc khác nhau, tựa như quyến luyến trên mặt Ninh Trí Viễn.
Mắt của cậu, môi của cậu.
Ngay khoảnh khắc đó, Ninh Trí Viễn thực sự nhận ra cảm giác bị Sầm Trí Sâm nhắm đến không phải là ảo giác của cậu.
“Anh đang nhìn gì vậy?” Ninh Trí Viễn nhìn thẳng vào mắt anh hỏi.
Họ im lặng nhìn nhau, khi bầu không khí giống như lên men và đặc quánh hơn, Sầm Trí Sâm đột nhiên mỉm cười: “Em đã bao giờ cho người khác mượn thuốc thế này chưa?”
Ninh Trí Viễn nhìn anh, nói ra câu nói giống như lúc trước anh từng nói: “Anh là người đầu tiên.”
Sầm Trí Sâm cụp mắt xuống, chậm rãi gạt tàn thuốc trong gạt tàn, nụ cười trên môi dường như càng lúc càng tươi hơn.
Anh liếc nhìn đồng hồ, vẫn còn một phút nữa mới đến mười hai giờ.
“Sau này đừng làm việc quá giờ vào những lúc này.
Dù là đang làm việc cho chính mình hay cho người khác, thoải mái hơn đi.”
Sầm Trí Sâm lại ngẩng đầu nói: “Đặc biệt là hôm nay.”
Ninh Trí Viễn sửng sốt một chút, mơ hồ nghe được tiếng hoan hô cùng tiếng cười từ xa truyền đến.
Sau đó, Sầm Trí Sâm ở trước mặt mỉm cười nói với cậu: “Chúc mừng năm mới, và —”
“Trí Viễn, sinh nhật vui vẻ.”.