Đi Trong Sương Mù

Chương 33: C33: Tín túc một lời thành sấm



ĐI TRONG SƯƠNG MÙ

Tác giả: Thương Nghiên

Chân thành cảm ơn dongthaoquynguyen đã chia sẻ raw và bản convert

*

* *

Chương 33.

TÍn Túc một lời thành sấm

Triệu Minh Viện.

Lâm Tái Xuyên không có ấn tượng gì với cái tên này. Anh suy nghĩ một lúc, lại hỏi: “Còn manh mối gì khác không?”

Đoạn Duyệt lo lắng nói: “Bọn em biết nhau từ năm lớp 10. Năm lớp 12 không học cùng lớp nên bọn em không thường gặp nhau ở trường nhưng bọn em vẫn hay chat trên di động. Rất lâu rồi, bạn ấy không trả lời tin nhắn của em. Em gọi điện cho bạn ấy cũng không được. Bạn ấy chưa từng mất liên lạc với em lâu như vậy. Cho nên, em sợ bạn ấy xảy ra chuyện gì rồi!”

“Tôi hiểu rồi”. Lâm Tái Xuyên lấy giấy bút luôn mang trên người từ trong túi áo ra, viết một dãy số điện thoại đưa cho Đoạn Duyệt: “Đây là số liên lạc của tôi. Về sau nếu có thông tin gì, em có thể gọi điện cho tôi”.

Đoạn Duyệt gật gật đầu: “Vâng.”

Lâm Tái Xuyên ôn hòa hỏi han: “Em đến đây bằng cách nào?”

“Em tự gọi xe đến”. Đoạn Duyệt nói, “Em sợ đồn công an chỗ chúng em mặc kệ chuyện này. Nhớ đến việc trước đây từng gặp anh nên tự tiện chạy tới. Không biết có làm phiền anh không?”

“Không đâu. Nếu điều tra được thông tin có liên quan đến Triệu Minh Viện, tôi sẽ báo cho em”.

“Cảm ơn chú cảnh sát!”

Lâm Tái Xuyên bảo đồng sự lái xe chở Đoạn Duyệt về trường học, sau đó, nhanh chân đi lên tầng.

Vừa vào cửa, anh liền nói: “Hạ Tranh, điều tra học sinh tên Triệu Minh Viện, lớp 12, trường trung học Thịnh Tài một chút”.

Hạ Tranh không nói hai lời, gõ lạch cạch trên bàn phím máy vi tính, lấy ra hồ sơ học sinh của Triệu Minh Viện.

Đó là một nữ sinh rất xinh đẹp, gương mặt trái xoan tiêu chuẩn, đôi mắt vừa to, vừa linh động, nhìn màn ảnh cười rộ lên, lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy ảnh chụp Triệu Minh Viện trên màn hình máy tính, Tín Túc và Lâm Tái Xuyên gần như nói cùng lúc:…

“Người này là…”

Là nữ sinh trong tấm ảnh Lâm Tái Xuyên phát hiện ở nhà Hình Chiêu!

Mặc dù gương mặt thiếu nữ trong tấm ảnh ở nhà Hình Chiêu khá mơ hồ nhưng nếu đem hai bức ảnh để cạnh nhau, có thể dễ dàng nhận ra đây là cùng một người!

Vẻ mặt Hạ Tranh khiếp sợ nhìn Lâm Tái Xuyên: “Sao đột nhiên lại tra ra được người này?!”

Lâm Tái Xuyên nói: “Tôi vừa gặp một học sinh trung học của trường Thịnh Tài. Cô ấy nói cho tôi biết Triệu Minh Viện đã mất liên lạc hai ngày”.

“………”

Văn phòng một trận lặng ngắt như tờ.

Cảnh sát đã điều tra được rất nhiều nữ sinh ở trường trung học Thịnh Tài từng xảy ra chuyện. Chuyện bắt đầu từ 6 năm trước. Vì thế, nghe thấy tin Triệu Minh Viện mất tích, gần như trong lòng tất cả cảnh sát đều lộp độp mấy cái, có dự cảm rất không tốt.

Hạ Tranh miệng cười nhưng trong lòng không cười, không dám nói quá thẳng: “Hẳn là không phải như tôi nghĩ đâu nhỉ?”

Suy nghĩ trong đầu Lâm Tái Xuyên xoay chuyển nhanh chóng. Anh trầm giọng nói: “Tôi nghĩ là không phải. Năm nay, Triệu Minh Viện đã trưởng thành. Căn cứ điều tra của chúng ta, tổ chức kia chưa từng ra tay với nữ sinh đã trưởng thành. Các nạn nhân lần đầu xảy ra chuyện hầu hết đều ở độ tuổi 15-16. Nữ sinh 18 tuổi đối với tổ chức kia mà nói, giá trị sử dụng gần như rất thấp…”

Lâm Tái Xuyên kết luận: “Chỉ sợ là Triệu Minh Viện đã gặp phải chuyện gì đó khác. Người cuối cùng cô ta liên lạc là ai?”

*

* *

“Làm sao bây giờ? Người của Cục Công an thành phố đã dẫn theo đội trục vớt canh giữ ở đó một ngày một đêm, quyết tâm vớt gì đó từ trong biển. Chỉ sợ không lâu sau sẽ tìm thấy thi thể của Triệu Minh Viện”.

“Cảnh sát làm sao biết được? Việc xảy ra tối hôm đó, không phải chỉ mấy người chúng ta biết thôi à?”

“Chúng ta vừa mới đem thi thể qua đây, chưa đầy một giờ, Người Cục Công an thành phố đã ngửi mùi theo tới. Chiếc xe kia cũng bị bọn họ kéo đi. Rõ ràng là đã sớm theo dõi chỗ này! Vẫn luôn chờ chúng ta ra tay!”

“Có người để lộ thông tin ở Thành Cẩm Tú!”

“Triệu Minh Viện!”

“Đúng là chết không đúng lúc!”

“Mẹ nó! Không phải cô ta bắt đầu làm việc này từ hai năm trước rồi à? Đã quan hệ với biết bao nhiêu người rồi! Sao còn chết trong tay mấy tên ma men không biết gì chứ!”

“Tối hôm đó đông người quá. Tôi vốn dĩ bảo Bùi Phong cùng đi. Cô ta lại tự nói một mình cô ta là được rồi. Mẹ nó, ả gái đi3m này đúng là vì tiền mà mạng cũng không tiếc”.

“Cô ta vui vui vẻ vẻ đi chết, để lại cho chúng ta một đống phiền phức! Sớm biết người của Cục Công an đang nhìn chằm chằm thì dù phải băm nhỏ cô ta thành 80 miếng cho cá ăn cũng sẽ không ném xuống biển!”

“Không việc gì! Không cần hoảng! Cùng lắm là để lộ chỗ Thành Cẩm Tú này. Cảnh sát sẽ không điều tra được gì từ chỗ Triệu Minh Viện. Cô ta giấu chứng cứ so với chúng ta còn kĩ hơn nhiều”.

“Trước tiên, chúng ta nên báo cáo ông chủ đi!”

Nghe tin tức người phía dưới truyền đến, Hình Chiêu lạnh lùng nói: “Một đám ăn hại!”

Sắc mặt ông ta rất xấu. Ông ta hít một hơi thật sâu, như kiềm chế cảm xúc nào đó. Gân xanh trên cổ cũng gồ lên.

Triệu Minh Viện!

Người này giống với các nữ sinh bị hại khác ở chỗ đều phục vụ các “khách hàng” của tổ chức.

Nhưng không giống ở chỗ, cô ta từ đầu đến cuối đều là tự nguyện.

Cô ta vì tiền chủ động lưu lại tổ chức. Thậm chí, còn trở thành một thành viên của tổ chức.

Nhưng ở trong mắt cảnh sát, cô ta sẽ là người bị hại.

Cho dù có một ngày Cục Công an thành phố điều tra đến trên người Triệu Minh Viện, cô ta cũng có thể cung cấp cho cảnh sát rất nhiều tin tức có tính chỉ hướng sai lầm.

Cũng chính bởi vì vậy, Hình Chiêu mới cố ý đặt bức ảnh kia ở nơi Lâm Tái Xuyên có thể nhìn thấy.

Như vậy, kể cả Lâm Tái Xuyên có điều tra được Hình Chiêu, tra được mối quan hệ giữa ông và Triệu Minh Viện, Triệu Minh Viện cũng đứng ở phía ông, giúp ông rửa sạch mọi nghi ngờ của cảnh sát.

Để “người bị hại” giúp chính mình thoát tội, Hình Chiêu vốn dĩ tính toán một bàn cờ không một kẽ hở, tận mắt chứng kiến mọi việc dần đi đến bước mấu chốt nhất kia…

Nhưng không ai ngờ, Triệu Minh Viện lại chết đột ngột, không hề báo trước.

Chết ở giữa một đám đàn ông t*ng trùng lên não, những người đã say bí tỉ, chơi mấy trò quá mức. Triệu Minh Viện trong quá trình vô cùng đau đớn, hít thở không thông mà tử vong.

Thậm chí, đến sáng ngày hôm sau, mấy người trong phòng tỉnh rượu mới có người phát hiện cô đã tắt thở.

Một người chết đã không thể nào mở miệng nói chuyện, dĩ nhiên, cũng không thể giúp Hình Chiêu thoát tội. Thậm chí, thông qua tấm ảnh kia còn kéo gần quan hệ của cô và Hình Chiêu!

Bước này của Hình Chiêu là chủ động để bản thân bại lộ trước mặt cảnh sát. Đúng là tự ném đá vào chân!

Cảm xúc nơi đáy mắt Hình Chiêu càng thêm u ám, hung ác, chuỗi hạt niệm Phật trên tay ông chuyển động ngày càng nhanh. Sau đó, ông ném chuỗi hạt xuống đất, dây đứt làm các hạt gỗ b ắn ra tung tóe.

*

* *

“Người cuối cùng Triệu Minh Viện liên hệ chính là mẹ”.

“Tôi đã gọi cho mẹ cô ta. Mẹ cô ta nói, vốn dĩ tối hôm đó, Triệu Minh Viện định về nhà. Nhưng cô ta đột nhiên gọi điện thoại, nói muốn ở cùng bạn nên buổi tối ngủ lại nhà bạn. Ngày hôm sau sẽ đi học luôn, không về nhà”.

“Triệu Minh Viện hiện ở trạng thái hoàn toàn mất liên lạc. Trong trường học không có người. Ở nhà cũng không có. Liên lạc mọi cách đều không trả lời. Không ai liên hệ được cô ta”. Chương Phỉ nói rất nhanh.

“Bên trường học nói thế nào?”

“Trường học nói Triệu Minh Viện xin giáo viên chủ nhiệm cho nghỉ ốm, nói cô ta thấy không khỏe nên đi bệnh viện khám. Nếu không phải Đoạn Duyệt liên hệ người nhà cô ta, phát hiện cách nói của hai bên không giống nhau, chỉ sợ đến giờ cũng không ai phát hiện ra cô ta xảy ra chuyện”.

“Không biết có loại khả năng…”, một giọng nam nói không nhanh, không chậm vang lên, “Triệu Minh Viện tối hôm đó không về nhà vì muốn đi tiếp những khách hàng đó… Lúc Lưu Tĩnh bị Hứa Ấu Nghi quấn lên không phải cũng thường xuyên không về nhà được đó sao?”

Lâm Tái Xuyên trầm ngâm nói: “Cậu cho rằng, Triệu Minh Viện là một nạn nhân bị cuốn vào trong tổ chức, bị mất tích do phục vụ khách hàng?”

“Ừm…… Nhưng cô ta không phù hợp tiêu chuẩn của nạn nhân lắm”. Tín Túc lật xem thông tin gia đình Triệu Minh Viện, “Tôi xem qua thì điều kiện gia đình cô ta không tệ lắm. Cha mẹ hai bên đều khỏe mạnh. Cô ta không có nhược điểm rõ ràng. Đối với tổ chức mà nói, không phải người dễ khống chế. Hơn nữa, học lớp 12 ở trung học Thịnh Tài, Triệu Minh Viện nhiều khả năng đã bị chú ý từ sớm. Nếu thật sự bị người ép buộc, tại sao cô ta không báo cảnh sát?”

Chương Phỉ nhỏ giọng nói: “Có một vài nữ sinh khả năng không muốn nói ra mấy chuyện từng trải qua”.

Tín Túc hỏi: “Nếu không báo cảnh sát, kết quả là tiếp tục chịu xâm hại thì sao?”

Chương Phỉ: “………”

Đúng vậy, có một số ít nữ sinh bị xâm phạm không muốn đối mặt, không dám đối mặt với chuyện đã xảy ra, càng không muốn làm ầm ĩ, để người khác biết chuyện của mình, khó tiếp thu ánh mắt khác thường của người khác, rơi vào đường cùng, đành chọn nhẫn nhịn.

Nhưng, đa phần hành vi cưỡng ép loại này chỉ xảy ra một lần.

Nếu không báo nguy sẽ gặp phải xâm hại trong thời gian dài thì sao?

Chương Phỉ hơi do dự, lại nói: “Không phải nói, sau lưng tổ chức kia là một thế lực khổng lồ, khiến nạn nhân không dám báo cảnh sát à? Có phải cô ta cũng bị uy hiếp, vì bảo vệ người nhà nên không dám báo cảnh sát không?”

Tín Túc khẽ gật đầu: “Cũng có thể”.

“Trong nhà Hình Chiêu có ảnh chụp của cô ta. Triệu Minh Viện nhiều khả năng có quan hệ với tổ chức”, Lâm Tái Xuyên nói, “Chúng ta bên này cũng dựa vào việc coi Triệu Minh Viện là người bị hại mà điều tra theo hướng đó”.

“Phó đội trưởng Trịnh, anh dựa vào quy trình báo án mất tích thông thường, đến nhà và trường học cô ta điều tra tình hình một chút”.

“Rõ!”

Hạ Tranh nghe đến to đầu, gõ đầu cộp cộp lên bàn hai cái: “Đúng thật là chuyện này chưa xong, chuyện khác đã tới. Còn chưa vớt được thi thể bên Phù Hải, giờ lại vô cớ nhảy ra một án mất tích”.

Tín Túc giọng lười biếng, nói: “Nghĩ theo hướng tốt nhất, không chừng chính là cùng một người thì sao. Nếu vậy thì đỡ phiền phức”.

Tất cả cảnh sát khác trong văn phòng: “……………”

Lâm Tái Xuyên lạnh lùng liếc mắt nhìn cậu.

Hạ Tranh cười “ha ha” hai tiếng, nói: “Chuyện này… Dù sao tôi vẫn hi vọng Triệu Minh Viện còn sống. Người ở đáy biển kia chắc chắn đã chết rồi. Người mất tích tốt nhất là đừng xảy ra chuyện gì. Cầu Trời phù hộ!”

Tín Túc một lời thành sấm.

Giữa trưa ngày hôm sau, đội trục vớt vớt được một thi thể nữ giới ở Phù Hải. Có thể vì tôm cá dưới đáy biển gặm c ắn nên vật nặng buộc vào mắt cá chân thi thể bị tuột ra, túi cũng rách, thi thể trong bao tải nổi lờ lờ dưới mặt nước, tới một độ cao nhất định, được đội trục vớt tìm được.

Cỗ thi thể kia ngâm trong nước hai ngày, đã không nhìn ra hình dáng ban đầu. Làn da trắng bệch, nhăn nhúm. Tứ chi bắt đầu xuất hiện dấu hiệu long ra.

Nếu là nước ấm mùa hè, lại thêm thời tiết nóng ẩm của Phù Tụ, phỏng chừng đã trương thành “người khổng lồ”. Cũng may lúc này đang là mùa thu, dù thi thể đã hư thối nghiêm trọng nhưng còn chưa trương nứt hoàn toàn, ngoại trừ mùi xác chết vô cùng buồn nôn.

Lúc Lâm Tái Xuyên trở về sau khi gặp pháp y bên kia, vừa bước vào văn phòng, Tín Túc lập tức cúi đầu trên bàn “ọe” một tiếng.

Lâm Tái Xuyên dừng lại ở cửa, không đi tiếp, “Còn đang xác minh thân phận người chết. Pháp y bước đầu suy đoán nạn nhân là nữ, khoảng 17 đến 18 tuổi, tử vong trong vòng 72 tiếng. Nguyên nhân cái chết là do ngạt thở. Trên người có dấu vết bị xâm phạm nhưng do bị ngâm trong nước thời gian dài, không lấy ra được t1nh dịch trên người nạn nhân”.

Hạ Tranh nghe xong suýt nữa nhảy lên: “Nữ sinh vừa thành niên? Không phải sẽ thật sự là Triệu Minh Viện chứ?”

Chương Phỉ lẩm bẩm: “Tuy rằng rất không muốn đối mặt với hiện thực, thời gian tử vong khớp với thời gian mất tích của Triệu Minh Viện”.

“Giờ gương mặt đã bị biến dạng, khó nhận diện thân phận người chết. Đã báo người nhà Triệu Minh Viện đến xác minh”.

“…………” Tín Túc đáng thương bất lực ngồi rúc trong góc, cảm thấy hoài nghi đời người.

Mùi giống xác thối này thật ra cảnh sát đều ngửi nhiều thành quen, khứu giác ít nhiều đã tê liệt nên bất chấp mùi nồng nặc như vũ khí sinh học này, mặt vẫn có thể không đổi sắc mà bàn bạc vụ án.

Nhưng Tín Túc thì không.

Là một con ma mới tinh vừa đến nhận chức chưa được nửa tháng, ngửi mùi này ở cự ly gần khiến cảnh vật trước mặt cậu như biến thành màu đen, lực đánh có thể so ngang với mùi bình gas nổ mặt trước mặt, từ xoang mũi xông thẳng l3n đỉnh đầu.

Cậu sống mà không còn gì luyến tiếc, thoáng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hay là, cậu nhảy xuống đi thôi.

Trong đầu cậu không ngừng lặp đi lặp lại một giọng nói: Cứu, cứu tôi, cứu tôi, cứu tôi với…

Hết chương 33

Đến chương 34


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.