“Tiểu thư Lý, lúc nào có thời gian gặp nhau một chút được không?”
“Được.
Lúc nào?”
“Lúc nào tiện cho cô đều được.
Càng sớm càng tốt”.
*
* *
Lý Tử Viện đẩy cửa phòng ra.
Cô mặc một chiếc áo khoác lông dáng dài màu xanh lá đậm, đi một đôi găng tay màu trắng, trên cổ thắt một chiếc khăn lụa nhỏ, cả người gần như kín mít, chỉ để lộ ra gương mặt xinh đẹp tinh tế.
Cô đi vào phòng, giọng mang theo vẻ xin lỗi: “Xin lỗi, trên đường kẹt xe một lúc, khiến cậu phải đợi rồi”.
Tín Túc đặt di động xuống, duỗi hai chân đang vắt chéo, ngước mắt mỉm cười với cô: “Khách sáo rồi.
Tôi cũng vừa tới không lâu lắm.
Mời ngồi”.
Lý Tử Viện ngồi xuống ở vị trí đối diện cậu, hai mắt không chớp nhìn Tín Túc, vẻ mặt hơi căng thẳng.
Tín Túc hiếm thấy không nói dông dài, đi thẳng vào vấn đề: “Cục Công an thành phố từ một người bạn học của Lưu Tĩnh có được tên Hình Chiêu, sau đó, tìm hiểu một hồi, tìm được rất nhiều học sinh trung học trường Thịnh Tài có quan hệ với Hình Chiêu trong gần mười năm qua, trong đó có tên của cô”.
Mặt Lý Tử Viện hơi biến sắc.
“Đội trưởng đội hình sự Lâm Tái Xuyên của chúng tôi rất nhanh sẽ liên hệ với cô”.
Giọng Tín Túc thong thả, nói rõ ràng, “Cho nên, giờ tôi muốn đến hỏi tiểu thư Lý một chút.
Cô có thay đổi ý định không?”
Lần đầu tiên gặp mặt, Tín Túc để lại thông tin liên hệ của mình.
Nhưng Lý Tử Viện không hề có ý định liên hệ với cậu.
Ngực Lý Tử Viện phập phồng hai cái, như thể kiềm chế cảm xúc.
Sau đó, cô dùng giọng hơi run lên, nói: “Vụ án của nam học sinh kia không phải đã điều tra xong rồi sao? Hứa Ấu Nghi cũng sẽ phải chịu hình phạt tương ứng.
Cục Công an sao còn muốn tiếp tục điều tra?”
Tín Túc mỉm cười, bất đắc dĩ buông tay: “Tôi chỉ là người làm công ở tầng lớp dưới cùng, không có quyền lên tiếng.
Phía trên muốn làm gì, tôi cũng không thể can thiệp”.
Lý Tử Viện cắn môi, như thể đang do dự, giãy dụa, căn nhắc nên nói gì.
Một lúc lâu sau, cô hít một hơi thật sâu, nói: “Tôi chỉ có thể nói với cậu, vụ án này không hề đơn giản như mọi người nhìn thấy.
Sau lưng Hình Chiêu là thế lực khổng lồ, rắc rối, phức tạp.
Chân tướng là sự thối nát khiến các cậu khó có thể tưởng tượng”.
“Chồng tôi không phải chỉ một lần muốn những người đó phải trả giá thật đắt.
Nhưng…!đều là đá chìm đáy biển, không có bất kì kết quả gì.
Thậm chí, toàn bộ gia tộc họ Lục cũng vì thế mà bị ảnh hưởng”.
Mãi đến lúc này, trong lòng Tín Túc cuối cùng mới hơi bất ngờ một chút.
Nhà họ Lục là gia tộc làm kinh doanh đã trăm năm, hoạt động thương nghiệp trải rộng khắp cả nước, của cải khá hùng hậu, quan hệ cũng rộng khắp bốn phương.
Thế nhưng đến gia tộc họ Lục cũng bó tay không có biện pháp nào sao?
“Mặc dù tôi gặp phải những chuyện đó đều không có bằng chứng hay nhân chứng có thể chỉ hướng đến ai.
Thậm chí, kể cả nếu những kẻ cầm thú đó xuất hiện trước mặt, tôi cũng không thể nhận ra”, Lý Tử Viện cười chua xót, đôi mắt xinh đẹp vốn luôn trống rỗng lúc này cũng nhuốm vẻ thê lương, “Các cậu cho rằng điều tra được nhân vật quan trọng nhưng trong mắt những người đó, mấy kẻ đó chỉ là loại tôm cá nhỏ bé không đáng kể ở tầng dưới cùng.
Nếu cứ khăng khăng tiếp tục điều tra, sẽ phải trả giá vô cùng nghiêm trọng”.
Tín Túc nghe cô nói xong, cười khẽ.
Cậu nói không rõ hàm ý: “Đúng vậy.
Đúng thật là nhỏ bé không đáng kể”.
“Gây ra tội ác có trăm ngàn cách thức thực hiện.
Nhưng thực thi chính nghĩa lại chỉ có một loại con đường”.
Lý Tử Viện thở dài, nói, “Dù sao cũng nhờ cậu chuyển lời đến vị đội trưởng kia, dừng lại đúng lúc”.
Tín Túc cũng thở dài: “Cảm ơn cô nhắc nhở.
Nhưng theo tôi được biết, đội trưởng Lâm của chúng tôi không phải người biết dừng lại đúng lúc lắm”.
“Một Cục Công an thành phố không thể chống lại bọn họ.
Kể cả nếu bị cuốn vào thôi cũng chỉ tạo thành hi sinh vô ích”, Găng tay Lý Tử Viện nắm lại thành một nếp gấp, “Tôi không muốn vì tôi mà khiến tất cả gia tộc nhà họ Lục bị liên lụy, chỉ đành dừng lời ở đây”.
“Không sao.
Nếu tiểu thư Lý không muốn nói, tôi cũng không muốn làm người khác khó xử”, Tín Tức đứng lên, tuyên bố cuộc trò chuyện lần này kết thúc, “Về phần mấy lời cô muốn nói với đội trưởng Lâm, đành nhờ cô tự mình gặp mặt nói trực tiếp với anh ấy”.
Lý Tử Viện gật gật đầu.
Lần gặp mặt này kết thúc trong không vui.
Tín Túc vốn dĩ sắp ra khỏi phòng, lại nghĩ tới gì đó, quay người, hỏi: “Chuyện lần trước tôi gặp cô, hẳn cô không nói với chồng phải không?”
Lý Tử Viện bất ngờ nhìn cậu, nói: “Không có.
Sao vậy?”
Tín Túc cười với cô: “Vậy nhờ tiểu thư Lý về nhà nói với Tổng giám đốc Lục, có người tên là Tín Túc muốn gặp ông ấy”.
Nói xong, Tín Túc đẩy cửa, bước chân ra ngoài, sau lưng lại truyền đến giọng nói gấp gáp: “Xin chờ một chút!”
Tín Túc “A?” một tiếng, dừng chân lại: “Còn chuyện gì sao?”
Lý Tử Viện nói, “Tôi có thể hỏi cậu một câu được không?”
Tín Túc hơi mỉm cười: “Đương nhiên.”
Lý Tử Viện do dự một chút, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn biết, sao cậu nhận ra tôi? Vì sao lại biết chuyện trước kia của tôi?…!Cậu là ai?”
Tín Túc vẻ mặt ôn hòa, nói: “Tôi còn nghĩ cô sẽ không hỏi”.
Dừng một chút, cậu lại nhẹ giọng nói: “Tôi rất lấy làm tiếc.
Trong tình huống đó nhìn thấy cô nhưng không thay đổi được gì.
Nếu lúc ấy, tôi lớn thêm vài tuổi, có thể, kết quả sẽ không giống như vậy”.
“Như lời cô nói, chúng ta phải đối mặt với kẻ thù hùng mạnh khó có thể tưởng tượng.
Quái vật ẩn nấp, nằm bò ở nơi tối tăm, thối nát mà nguy hiểm”.
Tín Túc giương mắt, hơi mỉm cười với cô, “Nhưng dù vậy, cũng sẽ nhất định có anh hùng đến nơi vực sâu giết rồng…!Còn tôi chẳng qua chỉ là một trong số những người sống sót”.
Lý Tử Viện rất khó miêu tả nụ cười kia, rõ ràng mới nhìn có vẻ vô cùng dịu dàng nhưng như thể mang theo mùi máu sắc bén.
Cô ngơ ngác nhìn nam thanh niên trước mắt, đột nhiên cảm thấy lạnh.
Tín Túc thu lại ý cười nơi đáy máy, không nói gì nữa, quay người rời đi.
*
* *
“Đội trưởng Lâm, đây là thông tin cá nhân của các nữ sinh phù hợp yêu cầu anh đặt ra”.
Hạ Tranh đặt chồng giấy A4 trên tay lên mặt bàn Lâm Tái Xuyên, “Tổng cộng có tất cả 73 người, xếp theo độ tuổi”.
Lâm Tái Xuyên gật đầu một cái: “Cậu vất vả rồi.”
Anh cầm tư liệu lên, rũ mắt nghiêm túc lật xem.
Hạ Tranh đứng cạnh, dò hỏi: “Cần đến gặp từng người sao?”
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lúc, “Trước mắt không cần”.
Lượng tài liệu cần đọc này đối với Lâm Tái Xuyên mà nói không tính là nhiều.
Anh rất nhanh đã xem xong thông tin của mọi người.
Những thông tin này quả thực như một bản và paste, cá nhân khác nhau, tuổi tác khác nhau, tên họ khác nhau, nhưng đều có số phận bất hạnh giống nhau.
Trong đó, có một nữ sinh tên là Tuyên Họa, mẹ qua đời do khó sinh, từ nhỏ sống cùng cha.
Khi cô vào trung học, bị chẩn đoán mắc bệnh trầm cảm cấp trung.
Sau khi điều trị bằng thuốc, cô có chuyển biến tốt đẹp, thành tích thi đại học gần 600 điểm, trúng vào một trường đại học trọng điểm ngoài tỉnh nhưng cuối cùng không rõ vì nguyên nhân gì lại thôi học.
Hiện nay, cô đang làm thuê cho một cửa hàng quần áo ở thành phố Phù Tụ.
Lâm Tái Xuyên theo địa chỉ trong tài liệu, tìm được cửa hàng quần áo kia.
Cửa hàng cũng không lớn, mở trên khu phố buôn bán, tình hình làm ăn có vẻ hơi vắng vẻ.
Anh đẩy cửa đi vào.
Tuyên Họa năm nay mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp trường trung học Thịnh Tài được 5 năm.
Cô có thân hình gầy nhỏ, buộc tóc đuôi ngựa trễ sau gáy, khuôn mặt rất xinh đẹp.
Lúc Lâm Tái Xuyên vào cửa, cô đang mặc bộ quần áo đồng phục màu trắng đơn giản, ngồi xổm trên đất chỉnh sửa quần áo trong túi.
Lâm Tái Xuyên từng thấy hình ảnh cô khi 18 tuổi, chỉ nhìn sườn mặt đã nhận ra, đi tới, nhẹ giọng nói, “Xin chào”.
Tuyên Họa nghe tiếng lập tức đứng lên, như theo phản xạ có điều kiện, mỉm cười tươi tắn: “Chào anh.
Xin hỏi anh muốn mua quần áo phong cách gì ạ?”
Lâm Tái Xuyên ôn hòa nói: “Cô là Tuyên Họa đúng không? Tôi tới tìm cô”.
Tuyên Họa hơi ngoài ý muốn nhìn Lâm Tái Xuyên, như đang nghĩ lại xem anh là ai, sau đó không biết nghĩ đến chuyện gì, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi, lùi về phía sau một bước, nói đầy vẻ nơm nớp lo sợ: “Thật sự xin lỗi.
Tôi…!Tôi đã không làm…”
Lâm Tái Xuyên hơi ngẩn ra, sau đó, lập tức duy trì khoảng cách với cô, giọng nói càng thêm nhẹ nhàng: “Tuyên Họa, tôi không có ý kia”.
Lâm Tái Xuyên là điển hình của người có tướng mạo khôi ngô tuấn tú, ôn nhuận như ngọc.
Cảm giác áp bách anh mang đến cho người khác phần nhiều đến từ khí chất mạnh mẽ tự thân chứ không phải do gương mặt.
Khi cởi đ ồng phục cảnh sát, thật ra, anh rất dễ khiến người khác cảm thấy có thiện cảm.
Tuyên Họa như thể cũng ý thức được phản ứng của bản thân có hơi quá đà, đưa tay vuốt đuôi tóc phía sau để che giấu, nở nụ cười: “A, vậy xin hỏi anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Trong cửa hàng không có người khác, Lâm Tái Xuyên cũng không che giấu thân phận, lấy ra giấy chứng nhận, nói: “Tôi là cảnh sát Cục Công an thành phố, Lâm Tái Xuyên”.
Kết quả, Tuyên Họa vừa nghe đến Lâm Tái Xuyên là cảnh sát, sắc mặt càng trắng bệch, giống vẻ mặt của tội phạm trốn chạy bên ngoài nhìn thấy còng tay.
Cô không ngừng hơi đảo mắt, vẻ mặt đầy bất an, lo lắng, “Cảnh sát Lâm, chúng ta đi chỗ khác nói chuyện đi”.
Phản ứng của Tuyên Họa hoàn toàn ngoài dự kiến của Lâm Tái Xuyên, nhưng chuyện này càng chứng minh trên người cô từng phát sinh chuyện gì.
Gần đó không có chỗ yên tĩnh nói chuyện, Lâm Tái Xuyên dẫn cô tới trên xe.
Tuyên Họa ngồi ở ghế phụ, hai tay đặt trên đùi không kiềm chế được mà run lên, thoạt nhìn vô cùng căng thẳng, đúng thật trên mặt viết rõ mấy chữ “chưa đánh đã khai”.
Lâm Tái Xuyên nhìn chằm chằm cô một lúc, điều chỉnh ngữ khí, nói bình đạm, “Cô có vẻ rất sợ tôi.
Sao vậy? Đã làm chuyện gì không thể để cảnh sát biết đến sao?”
Sau lưng Tuyên Họa đầy mồ hôi lạnh, ngậng ngừng, lúng túng nói: “Nếu tìm được tôi rồi, hẳn các anh đã điều tra được rồi.
Thật sự là lâu lắm rồi tôi không làm nữa.
Anh cũng thấy đấy, hiện tại tôi làm thuê trong cửa hàng, có thể tự nuôi sống mình”.
Lâm Tái Xuyên gõ nhẹ ngón tay lên tay lái, dựa vào mỗi câu của đối phương, phản ứng, “Cô và người nhà còn liên hệ không?”
Tuyên Họa vội vàng lắc lắc đầu, “Tôi đã cắt đứt với bọn họ rất sạch sẽ”.
Trường hợp của Tuyên Họa và Lưu Tĩnh không giống nhau.
Đây là phản ứng đầu tiên của Lâm Tái Xuyên.
Nếu Lưu Tĩnh là vì mẹ bị bệnh, lại bị Hứa Ấu Nghi kiểm soát bi3n thái, bị ép tới đường cùng, không thể không ở bên cậu ta….
Vậy Tuyên Họa giống như chủ động tham gia.
Thậm chí, cô còn có quyền “rời đi”.
Lâm Tái Xuyên không nghĩ sẽ thuận lợi như vậy.
Trong số hơn 70 người, chọn một người, người này lại vừa hay có liên quan đến điều tra vụ án.
Tín Túc từng nói với anh, đây là một ngành có số lượng người bị hại khổng lồ.
Như vậy, ít nhất là bắt đầu từ 5 năm trước sao?
Có quan hệ gì với Hình Chiêu?
Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cô, “Ban đầu cô là xuất phát từ tự nguyện sao? Sao không nghĩ đến việc báo cảnh sát?”
Tuyên Họa há miệng thở hổn hển, giống như có rất nhiều lời bị nghẹn ở cổ họng, nói không nên lời.
Một lúc lâu sau, cô mới giơ tay dùng sức che mặt, giọng mang theo tiếng nấc nghẹn: “Tôi không biết người đó là ai….”
Lâm Tái Xuyên hạ cửa sổ xe xuống một chút, không hỏi tiếp, trái lại, dùng giọng nói ôn hòa vừa rồi, nói: “Là lúc bắt đầu mắc bệnh sao?”
Tuyên Họa hít một hơi thật sâu, run rẩy gật gật đầu, nói: “Lúc ấy tôi đã sụp đổ.
Cảm giác cả người đều không sống tiếp nổi.
Tôi không dám nói cho cha, cũng không dám nói với bất kì ai.
Mỗi ngày đi học, đều muốn nhảy từ trên tầng cao xuống.
Nhưng tôi không thể.
Cha chỉ có tôi.
Tôi không thể bỏ lại cha một mình.
Sau đó, tôi phát hiện mình phát bệnh, đến bệnh viện kiểm tra, phát hiện bị trầm cảm.
Bác sĩ hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì phải không.
Tôi không dám nói.
Sau đó, tôi muốn cắt cổ tay nhưng đúng lúc ấn dao xuống cổ tay, cha tôi ở bên ngoài gọi tôi một tiếng.
Tôi chịu không nổi, trốn trong chăn khóc.
Tôi uống thuốc rất lâu, thuốc đó cũng rất đắt.
Nhưng tôi phải ráng sống sót cho nên chỉ có thể uống thuốc.
Có rất nhiều thứ khiến tôi nghĩ rằng tôi không cố gắng được nữa.
Tôi rất khó chịu, rất đau khổ.
Nhưng mỗi khi nghĩ đến cha, tôi lại luyến tiếc”.
Tuyên Họa nói lộn xộn một hồi.
Từ lời kể của cô, anh như có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vọng, chèn ép đến không thể thở nổi.
Lâm Tái Xuyên đưa cho cô một tờ khăn giấy, Tuyên Họa mới phát hiện mình đang khóc, cả mặt đều là nước mắt.
Cô chưa từng khóc như vậy.
Ở nhà, cô không dám.
Ở ngoài, cô không thể.
Thời gian lâu rồi, cô như quên chính mình cũng biết khóc.
Tuyên Họa lau nước mắt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được.
Cô hít sâu mấy cái, khàn giọng nói: “Cảnh sát Lâm, anh còn muốn hỏi gì có thể hỏi đi…!Dù sao, tôi hiện tại cũng không có gì không thể nói.
Tôi đã là người trưởng thành, xin anh đừng nói cho cha tôi.
Sức khỏe ông ấy không tốt, biết những chuyện này sẽ phát bệnh”.
Lâm Tái Xuyên khẽ nói: “Có thể kể cho tôi chuyện cô đã trải qua không?”
“Mẹ tôi qua đời khi sinh tôi.
Cha vì mẹ chết nên ốm nặng một đợt.
Từ đó, sức khỏe cha luôn không tốt lắm, cũng không có việc làm.
Điều kiện kinh tế nhà tôi trước đây rất kém.
Cha tôi một mình chu cấp cho tôi đi học rất vất vả.
Tôi thi vào trường trung học tư nhân địa phương vì trường không quản thúc giờ về của học sinh.
Tôi muốn đi làm thêm buổi tối, kiếm thêm chút tiền”.
“Năm học lớp 11, tôi làm thêm ở một cửa hàng hamburger gần trường học.
Mỗi ngày làm 2 tiếng, đến 12 giờ đêm.
Tối có thể ngủ lại trong cửa hàng”.
Nói tới đây, giọng Tuyên Họa trở nên chậm chạp rất nhiều, “Hôm đó, sau khi tan giờ tự học buổi tối, tôi đi qua con đường tắt phía sau trường học để đến cửa hàng hamburger.
Sau đó, tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên hoàn toàn không có ý thức”.
Lâm Tái Xuyên nghĩ thầm: Con đường tắt kia hẳn chính là hẻm nhỏ mình bị đánh lén mấy hôm trước.
Không có đèn đường, không có bất kì thiết bị chiếu sáng nào, một cô gái gương mặt xinh đẹp cô đơn lẻ loi…
“Tôi không thấy được mặt người kia.
Đêm đó, xảy ra chuyện gì tôi cũng hoàn toàn không có bất kì ký ức gì.
Tôi thậm chí…!đến mấy người cũng không biết rõ”.
Tuyên Họa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, như để kiềm nén cảm xúc nào đó, “Đến bây giờ, tôi vẫn không thể giải thích được vì sao chuyện này lại xảy ra với tôi.
Giống như một cơn ác mộng.
Có điều, hiện tại nghĩ lại không còn đau khổ như trước…!Chết lặng là được rồi”.
Tuyên Họa nói xong, trong xe im lặng một lúc lâu, nỗi đau đều cần thời gian để tiêu tan.
Nói gì đến việc một lần quá mức.
Đại khái khoảng một phút sau, Lâm Tái Xuyên lại hỏi: “Sau đó, vì sao lại muốn đi trên con đường này?”
Tuyên Họa nói: “Cha tôi đột nhiên phát bệnh, là có u trong dạ dày.
Mặc dù bác sĩ nói là u lành tính nhưng cũng cần làm phẫu thuật cắt bỏ để phòng ngừa chuyển biến xấu ngay.
Lúc đó, vì chữa bệnh cho tôi nên tiền trong nhà gần như đã tiêu hết sạch.
Tôi thật sự không biết làm thế nào để có thể kiếm tiền, để cha có thể làm phẫu thuật”.
“Sau đó, có một người phụ nữ tìm tôi, nói có thể giúp tôi có cách kiếm tiền rất nhiều và rất nhanh”.
Tuyên Họa giống như tự mình cũng thấy vớ vẩn mà hơi cười, “Lúc ấy, đúng thật là tôi đã gần như điên rồi.
Khi ấy, người đó có bảo tôi đi giết người, đốt nhà, tôi cũng làm.
Người đó đưa tôi 200 ngàn để đặt cọc tiền phẫu thuật cho cha.
Tối hôm đó, tôi đi cùng bà ta”.
Lâm Tái Xuyên nói: “Người đàn bà này tên là gì?”
“Tôi không biết.” Tuyên Họa lắc đầu, “Bọn họ chưa bao giờ xưng tên.
Tôi chỉ gọi bà ta là chị, nhìn khoảng hơn 30 tuổi”.
“Cô còn nhớ rõ hình dáng bà ta không?”
Tuyên Họa nói: “Chính là vẻ mặt rất bình thường.
Hơn nữa, mỗi lần gặp, bà ta đều trang điểm rất đậm, cơ bản không nhìn ra gương mặt nguyên bản.
Dáng người rất cao.
Mặt hơi nhọn, mắt hai mí, mũi rất thẳng…!Không có điểm nào rất đặc biệt”.
Lâm Tái Xuyên khẽ gật đầu, ý bảo cô nói tiếp.
“Bà ta nói, có thể chi trả toàn bộ chi phí phẫu thuật cho cha với điều kiện tôi phải làm cho bà ta ba năm.
Bọn họ sẽ định kỳ cho tôi một khoản tiền, đủ cho tôi và ba tôi sinh hoạt”.
Tuyên Họa nói: “Thời gian đầu, tôi thật sự sống không bằng chết, cảm giác mỗi ngày đều sống không nổi, chỉ ép thêm một xíu sẽ nổ tung.
Nhưng sau đó, bác sĩ nói cha tôi phẫu thuật rất thành công…!Tôi lại thấy dù phải làm gì cũng đều xứng đáng”.
“Ba năm…!Sau khi cha tôi xuất viện, tôi đã nghĩ đến việc hai cha con chạy trốn đến một nơi không người quen biết.
Nhưng bọn họ có ảnh chụp của tôi.
Tôi không dám đánh cuộc, để ba tôi có khả năng nhìn thấy những tấm ảnh đó”.
“Hơn nữa, lúc đó đúng thật là do tự tôi đồng ý.
Không ai ép buộc tôi”.
“Sau đó, tôi thật sự chết lặng.
Với tôi mà nói, chỉ cần cha tôi khỏe mạnh, ngoài ra, không có chuyện gì tôi không thể chấp nhận được.
Đến năm lớp 12, thành tích của tôi thậm chí còn tiến bộ.
Lúc thi đại học phát huy vượt xa bình thường, là lần tôi có thành tích thi cử tốt nhất”.
“Cha tôi rất vui mừng, bảo tôi ra tỉnh khác xem xem.
Cha nói tôi hẳn là đi xem thế giới bên ngoài, bảo tôi báo danh đại học ngoài tỉnh…!Có điều, tôi đã xem đủ rồi.
Đời này của tôi đã thế này rồi, tôi cũng đành nhận mệnh”.
“Tôi nói với cha, tôi không muốn đi đâu, không muốn vào đại học, chỉ muốn ngốc ở bên cạnh cha.
Cha tôi cũng không ép tôi”.
“Sau khi tốt nghiệp trung học, tôi đã thanh toán được một năm nợ.
Chờ đến hết hai năm tiếp theo, bọn họ không ép tôi làm tiếp, cũng trả lại ảnh chụp cho tôi”, Tuyên Họa hít hít mũi, “Hiện giờ tôi rất thỏa mãi.
Chờ sau khi tiễn cha xong, tôi sẽ đi tìm cha mẹ.
Cả đời này của tôi, ít nhất thời gian sau này, khá tốt.
Mấy năm nay làm thuê trong cửa hàng là lúc tôi thấy tự do và vui sướng nhất”.
Lâm Tái Xuyên nhất thời không nói gì.
Không ai có thể nói bừa về việc đồng cảm với nỗi khổ của người khác như mình cũng trải qua, mà mấy câu kiểu “Sau này đều sẽ tốt lên” lúc này nói ra xác thật là vô lực đến nực cười.
Vận mệnh quả thật vô thường.
Khi cảm thấy mình đã ở vực sâu nhất, vận mệnh còn có thể lại dẫm xuống mấy phát đẩy xuống sâu hơn nữa.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng nói: “Vậy cô cứ dùng cách thức mình thích sinh hoạt tiếp.
Nói không chừng, trong tương lai, sẽ có lý do mới khiến cô thấy muốn sống tiếp”.
Tuyên Họa cười đ ĩnh đạc: “Cảnh sát Lâm không cần an ủi tôi.
Thật ra, tôi là một người rất lạc quan.
Nếu không, tôi cũng không sống được đến bây giờ.
Tôi sẽ thường xuyên nghĩ đến những việc khiến tôi thấy vui vẻ.
Đối với tình hình bản thân hiện nay, tôi cũng rất hài lòng”.
Lâm Tái Xuyên vốn không phải người am hiểu an ủi người khác, dừng lại một chút, lại nói đến vụ án: “Hiện giờ, cô còn có thể liên hệ những người đó không?”
Tuyên Họa lắc đầu, nói: “Không liên hệ được.
Vốn dĩ, tôi cũng không liên hệ được bọn họ.
Đều là bọn họ bảo tôi đi đâu thì tôi đi đó.
Cơ bản đều là mệnh lệnh đến từ một phía.
Trừ phi những người đó chủ động xuất hiện, tôi không biết cần tìm họ thế nào”.
Đây chỉ sợ là một tổ chức tội phạm hoạt động vô cùng cẩn thận và kín đáo.
Đồng thời, Lâm Tái Xuyên ý thức được: Từ đầu đến cuối việc này, Hình Chiêu đều không tham dự.
Tuyên Họa thậm chí hoàn toàn không nhắc đến hai chữ Hình Chiêu.
Nhưng bọn họ rõ ràng dựa vào manh mối từ trên Hình Chiêu, tìm được đến trên người Tuyên Họa.
Lâm Tái Xuyên mơ hồ cảm thấy không đúng, hỏi: “Cô còn nhớ rõ Hình Chiêu không?”
“Thầy Hình à? Dĩ nhiên tôi nhớ rõ thầy ấy.
Thầy ấy là người rất tốt”.
Nhắc đến cái tên này, trên mặt Tuyên Họa lộ ra vẻ cảm kích, “Thầy ấy đã dạy tôi một năm.
Hơn nữa, biết gia cảnh tôi không tốt, thầy Hình còn nhiều lần ứng học phí giúp tôi rất nhiều lần.
Nhưng sau khi tốt nghiệp, tôi có trở về trường học hỏi thăm thầy ấy vài lần.
Ngoài ra cũng không liên hệ nữa”.
Dự cảm xấu kia của Lâm Tái Xuyên thành sự thật.
.