Còn chưa tới thời gian vào làm, Lâm Tái Xuyên vừa vào văn phòng, Hạ Tranh đã báo cáo toàn bộ tư liệu điều tra suốt đêm qua cho anh.
“Nhà Hình Chiêu rất giàu.
Bất động sản thuộc sở hữu cá nhân đã có ba cái.
Trên giấy tờ, ông ta và vợ có 4 chiếc xe, đều là siêu xe hơn 500 nghìn, trong ngân hàng có hơn 2 triệu tiền tiết kiệm.
Tiền lương bản thân Hình Chiêu không cao lắm nhưng là phó hiệu trưởng trường trung học tư nhân, hẳn ông ta có rất nhiều khoản thu ngoài chúng ta không điều tra được.
Hơn nữa, vợ ông ta còn mở một công ty buôn bán quy mô nhỏ, hàng tháng đều thu vào ổn định khoảng một trăm nghìn.
Một năm, hai người thu vào khoảng một triệu sáu”.
“Tôi có thu thập các khoản thu chi của Hình Chiêu trong hai năm gần nhất, không điều tra được nguồn thu nào khả nghi.
Hơn nữa, các khoản tiêu dùng cũng ở trình độ bình thường.
Mặt khác, ông ta còn nhiều lần chuyển khoản quyên góp cho tổ chức từ thiện địa phương, tổng cộng khoảng gần một triệu”.
Nói cách khác, mặt ngoài, Hình Chiêu là người vô cùng sạch sẽ.
Thậm chí, là một người tốt cống hiến cho xã hội.
Hạ Tranh ôm tài liệu, tổng kết: “Trước mắt chưa phát hiện ông ta có liên hệ với vụ án của Lưu Tĩnh”.
Không có manh mối chính xác nhằm vào Hình Chiêu, tùy tiện đi điều tra rất có thể sẽ rút dây động rừng.
Hơn nữa, nghi ngờ Hình Chiêu chỉ là suy luận của cảnh sát.
Nói không chừng, ông ta thật sự chỉ cung cấp cho Lưu Tĩnh một con đường làm thêm kiếm tiền, là một người qua đường vô tội.
Lâm Tái Xuyên suy nghĩ một lát, nói, “Liên hệ Hình Chiêu.
Nói với ông ta là vụ án Trương Minh Hoa cần công bố tình hình cụ thể với bên ngoài, khả năng có thể tạo thành ảnh hưởng xã hội nhất định đối với trường học.
Cảnh sát muốn cùng người phụ trách trường học trao đổi cụ thể phương án thông cáo, bảo ông ta nhanh chóng liên hệ với chúng ta”.
“Rõ!”
Hình Chiêu nhận được tin tức của cảnh sát, đến Cục Công an thành phố rất nhanh.
Đó là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi, mặc một bộ vest nhã nhặn được cắt may khéo léo, nhìn không giống mấy người đàn ông thành công bụng phệ.
Trái lại, ông thoat nhìn có vẻ vô cùng ôn hòa, nho nhã, đeo một chiếc kính gọng vàng, tóc được dùng keo xịt xử lý tỉ mỉ.
Thấy Lâm Tái Xuyên, Hình Chiêu chủ động bắt chuyện: “Đội trưởng Lâm, học sinh trường chúng tôi đúng là gây thêm rắc rối cho anh.
Cũng là do chúng tôi làm giáo viên giáo dục không đúng chỗ, chưa làm tròn chức trách dạy học và giáo dục các em”.
Lâm Tái Xuyên hơi gật đầu một cái, đưa một tờ giấy A4 tới trước mặt ông, “Hiệu trưởng Hình, đây là dự thảo thông cáo về vụ án đồng sự chúng tôi dựng ra cơ bản tổng kết toàn bộ chi tiết phát sinh của vụ án.
Ông xem một chút, nếu thấy muốn bổ sung hay chỉnh sửa chỗ nào có thể nói với chúng tôi”.
Hình Chiêu chỉ nhìn lướt qua một lượt, liền khẳng định: “Không thành vấn đề.
Tôi tin tưởng năng lực Cục Công an thành phố.
Hiện giờ, trên mạng, rất nhiều người đều chú ý vụ án này, cũng cần cho họ một câu trả lời chính thức.
Thông cáo này nguyên nhân kết quả đều rất rõ ràng, tỉ mỉ.
Nhà trường không có bất kì ý kiến gì khác”.
Lâm Tái Xuyên lúc này mới ngồi xuống phía đối diện ông, ra vẻ tình cờ, nói, “Ông hẳn rất coi trọng học sinh trong trường nhỉ? Nghe nói lúc Lưu Tĩnh nằm viện, ông từng đến thăm cô ấy”.
“Đây là việc giáo viên nên làm”.
Hình Chiêu thở dài, giọng đầy tiếc nuối, “Ai cũng không ngờ lại xảy ra bi kịch như vậy.
Lưu Tĩnh cùng Trương Minh Hoa, hai đứa nhỏ này đều là học sinh ngoan khiến giáo viên tự hào.
Tính cách và học tập đều tốt.
Đột nhiên kết thúc sinh mệnh như vậy, tôi cũng thấy vô cùng đau lòng”.
Ngừng một chút, trong mắt người đàn ông lộ vẻ lo lắng, “Đội trưởng Lâm, anh có thể nói riêng với tôi một chút, như trường hợp của Hứa Ấu Nghi thường bị kết án mấy năm không? Em ấy ở trường học cũng là một học sinh ngoan, không biết sao có thể đi con đường đó chứ”.
Lâm Tái Xuyên không đổi sắc mặt, quan sát phản ứng của đối phương.
Biểu cảm trên mặt Hình Chiêu có thể nói là vô cùng tự nhiên, không hề có dấu vết.
Từ khi mở cửa bước vào văn phòng đội điều tra hình sự, ông chính là một hiệu trưởng quan tâm mọi học sinh như nhau, còn có ý thức trách nhiệm rất mạnh, khác xa loại mặt người dạ thú c**ng bức học sinh.
Lâm Tái Xuyên bình thản trả lời: “Chuyện này tôi cũng không rõ lắm.
Trường hợp Hứa Ấu Nghi tương đối phức tạp, cần phải tổng hợp các điều kiện giảm hình phạt theo quy định mới có thể xác định thời hạn thi hành án cuối cùng.
Việc này không thuộc phạm vi chuyên nghiệp của Cục Công an chúng tôi”.
Hình Chiêu vẻ mặt hơi thất vọng nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ nói: “Hi vọng sau này em ấy có thể cải tạo cho tốt.
Em ấy là con trong gia đình đơn thân, cha mẹ ly dị nhau từ sớm.
Tính cách có thể hơi cực đoan.
Nhưng chúng tôi làm giáo viên thật sự không nghĩ tới em ấy có thể làm ra hàn vi trái pháp luật thế này…”
Lâm Tái Xuyên hai chân vắt chéo, bình tĩnh nói: “Chuyện của cậu ta và Lưu Tĩnh, ông ở trường học có từng nghe nói gì không?”
Hình Chiêu cười khổ một tiếng: “Nói đến tôi cũng lấy làm xấu hổ.
Trường trung học chúng tôi vốn có lệnh cấm học sinh yêu đương.
Giáo viên phòng Giáo vụ mỗi tối đều đi kiểm tra bắt người nhưng làm thế rồi vẫn không ngăn được học sinh lén lút yêu đương.
Tôi nếu sớm biết chuyện hai em ấy, nhất định sẽ tiến hành giáo dục tư tưởng cho hai em.
Nói không chừng, sẽ không ầm ĩ đến xảy ra cục diện như bây giờ”.
“Đứa nhỏ Lưu Tĩnh này tôi đã biết từ rất sớm.
Trường học cũng biết hoàn cảnh gia đình em ấy, cũng miễn giảm một phần học phí giúp đỡ.
Em ấy vẫn luôn là một đứa trẻ ngoan, hiểu chuyện, nghe lời, thành tích học tập cũng luôn dẫn đầu, tính cách độc lập, luôn tự mình nỗ lực…!Không ngờ, em ấy lại có quan hệ như vậy với Hứa Ấu Nghi”.
Mọi câu trả lời của Hình Chiêu đều cẩn thận, gần như không thể tìm thấy bất kì sơ hở nào.
Lâm Tái Xuyên không hỏi tiếp.
Nếu ông ta thật sự có quan hệ với Lưu Tĩnh, với chỉ số thông minh cùng tính cách của người này, nhất định sẽ nhận ra gì đó.
Đối phó với người tâm tư kín đáo như Hình Chiêu khó hơn nhiều so với các học sinh trung học.
Trừ phi có thể lần lượt bày bằng chứng ra trước mặt, bằng không, cơ bản không có khả năng bắt được đuôi cáo của ông ta.
Hình Chiêu mắt thấy đề tài câu chuyện đã kết thúc, cố ý hỏi một câu vừa đúng: “Thời gian cũng không còn sớm, đội trưởng Lâm có đồng ý để tôi được vinh hạnh ăn cùng anh một bữa cơm không?”
Lâm Tái Xuyên nói: “Không được.”
“Học sinh của tôi gây thêm phiền toán cho anh, bữa cơm này coi như tôi thay mặt trường học nhận lỗi với đội điều tra hình sự”, Hình Chiêu nhìn thoáng qua di động, “Vừa hay bây giờ cũng là thời gian tan làm.
Đội trưởng Lâm cũng phải đi ăn cơm chiều chứ? Coi như là tiện đường, cũng cho tôi có cơ hội bày tỏ tấm lòng xin lỗi”.
Lâm Tái Xuyên như thể không tiện lại “từ chối”, chần chờ một lúc, sau đó cũng nhận lời, thông báo cho các đồng sự trong đội, cùng Hình Chiêu ra khỏi tòa nhà đội điều tra phá án.
Nơi Hình Chiêu chọn là một nhà hàng món Trung Quốc truyền thống mới mở ở ngoại ô.
Trang trí bên trong là phong cách xa hoa kiểu biệt thự.
Giá cả rõ ràng không thấp.
Hình Chiêu cùng Lâm Tái Xuyên sóng vai đi vào bàn, cười nói: “Lần trước tôi cùng vợ đến đây, thấy đồ ăn nhà hàng này cũng không tệ lắm.
Hẳn là sẽ hợp khẩu vị của đội trưởng Lâm”.
Lâm Tái Xuyên nhìn thoáng qua bối cảnh xung quanh, kéo ghế dựa, ngồi xuống.
Một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước cửa khách sạn.
Từ trong xe đi ra mấy nam thanh niên, lặng lẽ không một tiếng động đi từ cửa nhánh vào sảnh lớn.
Cùng lúc đó.
Tín Túc từ Cục Công an thành phố về đến nhà, vừa nằm xuống chưa được vài phút, di động ở mép giường đã vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi đến, đầu tiên, cậu nhíu nhíu mày, ấn nút nghe điện thoại, mặt không có biểu cảm, “Hừ, chuyện gì?”
Phía bên kia truyền đến một loạt tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, một giọng nam giới xuyên qua âm nhạc, lọt thẳng vào màng tai cậu: “Tổng giám đốc Tín nhỏ ơi, mấy ngày nay sao không có động tĩnh gì thế? Nghe nói cậu rửa tay gác kiếm rồi à?! Ra bờ biển đi!”
Tín Túc chui lại vào ổ chăn, giọng đầy chán ghét, nói: “Thời tiết không tốt, không muốn ra cửa.
Cúp máy đây”.
“Từ từ……” Giọng nam bên kia vội vàng cản cậu, nóng lòng lôi kéo, “Tối nay có đua xe, cậu tới không? Đã lâu không được xem kỹ thuật lái xe của Tổng giám đốc Tín! Nửa người trong vòng đều ở đây!”
Tín Túc chỉ muốn vùi đầu vào chăn ngủ bù, thấy rất phiền phức, chuẩn bị từ chối theo bản năng.
Nhưng cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó, ngừng một chút, sửa lại lời, nói: “Đi.
Tôi tự lái xe đến muộn một chút”.
“Được rồi! Chờ cậu!”
Tín Túc nhìn thoáng qua chăn gối đã được bày xong xuôi trên giường, lưu luyến thở dài một hơi, khó khăn bò dậy từ chiếc giường ấm áp, đến phòng thay đồ.
Cậu đứng trước gương, lấy ra “đồ trang bị” từ “hộp đồ nghề”, dán một hình con bướm xăm trên cổ tay trái, đeo một loạt khuyên nụ đá đen đắt tiền dọc vành tai từ trên xuống.
Vẻ long lanh của màu đá đen trên khuyên tai càng làm nổi bật màu trắng nhợt của làn da, nhìn vừa đẹp, vừa yêu dị.
Cậu liếc mắt nhìn thiếu niên đầy vẻ người xấu trong gương, quay người thay quần áo đua xe, xuyên qua bóng đêm, ra khỏi biệt thự.
Lúc Tín Túc đến bãi đua xe, người xem đã tới không ít.
Mấy phụ nữ giàu có dẫn theo mấy cậu trai mặt trắng, mấy thiếu gia ăn chơi trác táng ôm thiếu nữ xinh đẹp, có đôi, có cặp.
Thậm chí, có nơi còn có ba người tụ cùng nhau, rất náo nhiệt.
Tín Túc bỏ chìa khóa vào túi, tay đút túi quần đi đến.
Trước kia, cậu thường tới bãi đua xe này, còn để một chiếc xe motor đua đã được độ trong gara ở đây.
Mỗi khi rảnh rỗi, cậu liền tới chạy vài vòng.
Có điều, từ sau khi chuẩn bị vào Cục Công an, cậu không đến đây nữa.
Tín Túc quen thuộc tới chỗ xe đua của mình, chân dài chống lên đất, cúi đầu đội mũ bảo hiểm, nổ xe chạy vào trường đua.
Mọi người trên sân không nhận ra Tín Túc đã được trang bị kín mít nhưng cơ bản đều nhận ra chiếc xe đua màu đen hầm hố, lóa mắt của cậu.
Có mấy nam thanh niên nhà giàu mới nổi lại gần, chủ động chào hỏi, “Thiếu gia Tín, đã lâu không gặp! Hôm nay cậu cũng đến đây chơi à?”
Tín Túc hơi bị mù mặt.
Cậu không có thói quen nhớ kĩ mấy đồ vật không có giá trị nên đã sớm quên những người này là ai, vì thế, lạnh lùng gật đầu một cái, “Khi nào bắt đầu?”
“Thiếu gia Trịnh nói bọn họ tới ngay đây!”
Không biết do ai tuyên truyền, hai bên đường đua xe, người càng ngày càng nhiều.
Đại đa số là tới xem Tín Túc.
Dân nhà giàu chơi xe cơ bản đều là sở thích nghiệp dư, trình độ kém xa các tay đua chuyên nghiệp.
Thật sự không có gì đáng xem.
Trong vòng chơi xe này, nổi tiếng chỉ có Tín Túc.
Chiếc xe kia của Tín Túc được cậu tìm người chuyên nghiệp cải tạo, tính năng so xe đua chuyên nghiệp quốc tế chỉ có hơn, tốc độ khởi động nhanh kinh người.
Ngay tích tắc cuộc thi bắt đầu, cả người và xe của cậu nháy mắt vụt qua thành một điểm xa tít, nhanh đến mức thị giác cũng khó có thể bắt giữ.
Tròng mắt người xem còn chưa kịp chuyển, chỉ nghe tiếng động cơ gầm rú, xe đã liền mất bóng.
Người xem chỉ có thể nhìn hình bóng cậu trên màn hình toàn cảnh.
Tín Túc một đường tăng tốc, một mình một đường dẫn đầu phía trước.
Cho đến khi tới khúc cua đầu tiên, chiếc xe mới dán sát vào sườn phía trong đường đua để bẻ góc.
Chiếc xe gần như ngả rạp trên đất, lốp xe dùng góc độ khó tưởng tượng vững vàng bám đất, cả người Tín Túc gần như hoàn toàn song song với mặt đất.
Qua khỏi khúc cua, chiếc xe lại lần nữa tăng tốc.
Bằng kỹ thuật lái xe hoa lệ lóa mắt của cậu, chỉ cần có một sai lầm nhỏ, cả người và xe sẽ bị văng khỏi đường đua, cho dù có mặc quần áo bảo hộ cũng có khả năng tạo thành gãy xương.
Điên đến mức này, hoặc là không sợ chết, hoặc là tuyệt đối tự tin vào kỹ thuật của bản thân.
Nơi Tín Túc vọt qua, thậm chí có người hét lên.
Sau ba vòng, Tín Túc dẫn đầu xa xa phía trước.
Lại cán qua vạch đích, cậu chống chân xuống đất, cúi đầu tháo mũ bảo hiểm, kéo khóa áo bảo hộ xuống.
Mồ hôi từ sợi tóc đen nhánh nhỏ xuống, dọc theo cổ trắng nõn, tiếp tục chảy xuống dưới.
Người gọi điện cho Tín Túc chạy tới, vỗ nhẹ sau lưng cậu, “Mẹ ơi! Nhìn từ xa đã biết là cậu! Sao cậu đến mà không gọi tớ một tiếng? Tớ còn đang chờ cậu đây!”
Tín Túc bị đối phương vỗ một cái hơi đảo về phía trước, lạnh lùng nhìn, tức giận nói: “Lần sau nhớ dán biểu ngữ huỳnh quang trên người, tôi đến là có thể lập tức thấy cậu!”
Thôi Chí Bằng nói cợt nhả: “Được, được, được.
Lần sau nhất định!”
Tín Túc ở trong vòng này thật ra cũng không có mấy người bạn.
Cậu luôn khiến người khác thấy rất khó lại gần.
Mặc dù cậu có khuôn mặt ôn nhu như nước, lại có một đôi mắt nhìn chó cũng thấy nồng nàn cảm xúc, rất dễ khiến người khác có suy nghĩ “có phải người này có tình ý với mình không”, nhưng chỉ cần hơi tiếp xúc một chút lập tức có thể cảm nhận được vẻ lạnh nhạt và ngạo mạn hơn người in hằn trong xương cốt.
Giống như, có thể cảm giác được việc cậu chán ghét tất cả các sinh vật di chuyển bằng hai chân.
Mà thanh niên nhà giàu đời thứ hai họ Thôi này vì quá không có mắt, không biết nhìn sắc mặt người khác, nghe không hiểu mấy lời mỉa mai, chỉ có một tấm lòng nhiệt tình cháy bỏng, đánh bậy đánh bạ mà có thể qua lại khá tốt với Tín Túc.
Thôi Chí Bằng hơi buồn bực: “Sao cậu mới đi ba vòng đã dừng? Mấy cô gái nhỏ xung quanh đều nói còn chưa đã nghiền.
Cậu nhìn mấy người kia đua kìa, khác gì mấy người già đi xe thay đi bộ!”
Tín Túc vẫy vẫy tay, lười biếng nói: “Đau thắt lưng.”
Thôi Chí Bằng nghe vậy nhìn thắt lưng cậu, muốn nói lại thôi trong hai giây, cuối cùng vẫn là khong nói gì, chỉ lặng yên đưa cậu một chiếc khăn mặt.
Tín Túc dùng khăn ướt lau mặt, lông mi dày dính nước gần như chụm lại thành một đám.
Cậu thuận miệng hỏi một câu: “Lát nữa còn có hoạt động gì khác không?”
Thôi Chí Bằng lập tức tỉnh táo tinh thần: “Lát nữa mọi người chuyển chiến trường đến quán karaoke.
Cậu muốn đi không?”
“Ừm, gọi giúp tớ một người”.
Tín Túc cười cười với đối phương đầy ẩn ý, “Tốt nhất là trẻ tuổi một tí”.
Thôi Chí Bằng ban đầu không hiểu ý Tín Túc lắm, sau đó, kinh ngạc, chần chờ nói: “Tổng giám đốc Tín…!Không phải không thích thứ này à?”
Trong tình huống bình thường, con người sau khi vận động cực hạn sẽ trở nên vô cùng phấn khởi, thần kinh não rơi vào trạng thái hưng phấn nhất, các loại k1ch thích của cơ thể sẽ tăng mạnh, vì thế, sẽ rất muốn làm mấy chuyện vận động kịch liệt.
Nhưng Tín Tức chưa bao giờ ở lại tham gia mấy “hoạt động xã giao” kiểu này.
Bình thường, cậu luôn là người rời đi sớm nhất.
Hôm nay, sao lại đột nhiên có hứng thú với mấy hoạt động giải trí cấp thấp của bọn họ?
Tín Túc không để ý, trả lời: “Ngẫu nhiên cũng muốn nếm thử khẩu vị mới.”
Thôi Chí Bằng lập tức lộ ra một nụ cười hiểu chuyện chuyên nghiệp, vỗ vỗ ngực, nói: “Không thành vấn đề.
Để tớ giới thiệu cho cậu mấy cô em xinh đẹp.
Đảm bảo mặt mũi sẽ khiến cậu vừa lòng”.
Tín Túc nghe xong tự hỏi một lúc, lãnh đạm cau mày, giọng nói tẻ nhạt, vô vị: “Bỏ đi.
Tớ vẫn thích tự mình hủy đóng gói”.
Thôi Chí Bằng nhất thời không kịp phản ứng, đầu óc xoay nửa ngày mới nghe ra ý “ghét bỏ” vòng vo của đối phương, cười mỉa một tiếng, nói, “Chưa bị người chạm qua cũng có.
Nhưng…”
“Tớ chỉ là nghe nói, nghe nói thôi nhé”, Cậu ta nhấn mạnh, nhỏ giọng nói, “Chuyên cung cấp loại dịch vụ này, giá đều rất cao, hơn nữa, cũng rất khó hẹn”.
Tín Túc giống như cười một tiếng.
Thôi Chí Bằng nói đến đây, như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt bí bí hiểm hiểm, nói: “Tổng giám đốc Tín, nói nhỏ cho cậu một tin tức bên lề, cậu tuyệt đối không được nói là tớ nói với cậu nhé.
Phu nhân nhà họ Lục, Lý Tử Viện…”
“Trước đây, cô ấy cũng là hàng kiểu này.”
Tín Túc rõ ràng ngẩn ra.
Cậu ta thế mà biết chuyện Lý Tử Viện.
Còn có bao nhiêu người biết?
Thôi Chí Bằng hoàn toàn không phát hiện vẻ khác thường của Tín Túc, tiếp tục hứng thú bừng bừng buôn chuyện với cậu, “Có một lần tớ nghe bố tớ nói, một đối tác nhà học Lục muốn bàn một hợp đồng lớn với Lục Văn Trạch, kết quả vì tỉ lệ chia chác có vấn đề nên bàn mãi không xong.
Cuối cùng, họ đã dùng đến kế mỹ nhân, đưa Lý Tử Viện đến trên giường ông ấy”.
“Kết quả, Lục Văn Trạch vừa gặp đã yêu cô gái này, không chỉ không cưỡng ép cô ấy phát sinh quan hệ mà còn nói chuyện yêu đương nghiêm túc với cô ấy.
Cuối cùng, hai người còn kết hôn!” Thôi Chí Bằng nói với giọng không thể tưởng tượng, “Lý Tử Viện kia đúng là muốn gì cũng được, còn mang theo cái đuôi nhỏ.
Cũng không biết đã ngủ với bao nhiêu người…!Cũng không biết tổng giám đốc Lục coi trọng gì ở cô ta”.
Tín Túc rũ mắt nghe, trên mặt vô cảm, chỉ nghe cậu nói nhàn nhạt: “Loại chuyện này, hẳn có người giật dây phía sau”.
“Nhất định là thế,” Thôi Chí Bằng hoàn toàn không phát hiện chính mình bị dụ nói ra mọi chuyện, nói không cần nghĩ, “Việc này không phải tính chất giống thanh lâu thời xưa à? Muốn rời đi phải nộp phí chuộc thân.
Tớ cảm thấy ít nhất cũng phải đến một triệu”.
“Còn việc ai là người ở phía sau giật dây, tớ cũng không biết”.
Cậu nhún vai, “Dù sao, tớ cũng thấy rất thiếu đạo đức.
Loại chuyện này chú trọng ở việc hai người đồng tình.
Ép mua, ép bán rất không thú vị…!Tớ nghe nói, lần đầu tiên Lý Tử Viện bị mang đi ra ngoài, còn chưa thành niên”.
Nghe Thôi Chí Bằng nói, hầu kết Tín Túc hơi chuyển động, một vài hình ảnh không ngừng chớp lóe trong đầu cậu.
Cậu dùng sức nắm chặt ngón tay, ngoài mặt lại không để lộ ra sơ hở nào.
Thậm chí, khóe môi cậu còn hơi cong lên.
Quen biết Tín Túc thời gian dài như vậy còn chưa từng thấy cậu tỏ ra hứng thú với loại việc này, Thôi Chí Bằng không muốn đả kích hứng thú “hoàn tục” của đối phương, gãi gãi đầu, nói: “Có điều, nếu cậu muốn tìm, tớ có thể hỏi thăm giúp cậu.
Loại chuyện này trong vòng vẫn rất phổ biến”.
Tín Túc hơi rũ mi xuống, con ngươi chợt thoáng qua vẻ lạnh nhạt.
Cậu nh ỏ giọng nói, mang theo ý cười: “Rất tốt”..