Trong phòng bệnh, một đứa bé bốn năm tuổi im lặng nằm, ở bên dụng cụ vang tít tít, vừa mới sử dụng thuốc an thần, Vương Trọng cuối cùng có thể dần dần tiến vào giấc mộng đẹp.
Thật ra Vương Trọng cũng không thích ngủ lắm, tỉnh tuy thống khổ, nhưng không cô độc, nó thích thế giới sinh cơ bừng bừng này, mà ngủ rồi nó chỉ có thể cảm nhận được vô biên vô hạn bóng tối và cô tịch.
Nhưng tất cả cái này không thể ngăn cản, theo tiếng hít thở của Vương Trọng trở nên bình ổn, tất cả chung quanh đều an tĩnh lại, hồi lâu sau, dụng cụ một bên lóe lên một lần, mí mắt Vương Trọng giật giật.
Từ lúc hiểu chuyện tới nay ở trong mơ Vương Trọng chỉ có bóng tối, nó cái gì cũng không làm được, nhưng hôm nay tựa như có chút khác biệt, trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên biến thành màu đỏ… Điều này cho tiểu Vương Trọng sự kinh hỉ rất lớn, ốm đau tra tấn đã sớm khiến không ngại sinh tử, nó sợ là tịch mịch không có điểm cuối, theo sát đó màu đỏ biến thành màu cam… màu vàng… Điều này làm tiểu Vương Trọng phi thường vui vẻ, thế giới tĩnh lặng của nó rốt cuộc có màu sắc, loại chuyện này người thường có thể không thèm để ý, lại mang đến sự sung sướng thật lớn cho Vương Trọng.
Sau khi màu sắc chung quanh dừng hình ảnh là màu tím, sắc thái trong đó giống như cầu vồng nở rộ, ở trung tâm sắc thái xuất hiện một bóng người.
Một… chú hề màu sắc sặc sỡ!
Chú hề cũng tỏ ra đặc biệt vui vẻ, “Ây, Ây, đứa nhỏ, ta là sứ giả may mắn của ngươi, Simba đẹp trai, Simba vô địch, Simba vĩ đại!” Chú hề liên tục nhào lộn lơ lửng trên không trung, bày một cái tạo hình khoa trương, còn không quên hất tóc giống như cà rốt một phát, thuận tay kéo ra một dải cầu vồng đẹp đẽ.
“Simba? Hình như là tên con chó nhỏ.” Vương Trọng nhịn không được cười nói, bất cứ một đứa nhỏ nào nhìn thấy chú hề đều là phản ứng không sai biệt lắm, càng đừng nói là Vương Trọng.
Mặt chú hề lập tức xị xuống, “Chó nhỏ cái gì, ta là chú hề chơi đùa số mệnh Simba, trêu đùa vận mệnh, không gì không làm được. Đứa nhỏ, ngươi dính vào đại sự rồi!”
Vẻ mặt Simba phi thường hung ác, muốn làm Vương Trọng khuất phục, mà tiểu Vương Trọng thì cười tủm tỉm đánh giá Simba, thậm chí chủ động đi qua muốn sờ sờ hắn. Đối với tiểu Vương Trọng mà nói, đừng nói là một chú hề đáng yêu, dù là quái thú cũng là tồn tại đáng yêu nhất của thế giới bóng tối.
Simba lui lại hai bước, sờ sờ cái mũi đỏ bừng của mình, không ngờ gặp phải một đứa nhỏ ngốc. Thôi, chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại không so đo với nó.
“Đứa nhỏ, ngươi tên là gì!”
“Vương Trọng, ngươi thật sự tên Simba sao, thật đáng yêu!”
“Không, nhãi con, vĩnh viễn đừng dùng đáng yêu từ ngữ này hình dung chú hề chơi đùa số mệnh vĩ đại, ta là tồn tại vĩ đại siêu thoát vận mệnh!”
Hiển nhiên Simba đối với phi thường không hài lòng từ đáng yêu này.
“Vậy ngươi gọi ta Vương Trọng, ta gọi ngươi Simba, cũng có thể gọi ngươi Simba đẹp trai.” Ánh mắt Vương Trọng lóe lên linh tính, vẫn tò mò đánh giá chú hề, nó ý đồ tới gần chú hề, nhưng phát hiện khoảng cách giữa hai người từ đầu tới cuối chưa từng thay đổi, thật muốn… Sờ sờ mũi hắn.
Chú hề chơi đùa số mệnh cân nhắc một phen, phát hiện thủ đoạn đối phó đứa bé này của hắn cũng không nhiều.
“Được rồi, Vương Trọng, phúc khí của ngươi đã đến, ngươi muốn trở thành một anh hùng vĩ đại không, ngươi muốn trở thành vương giả nổi tiếng thiên hạ không, ngươi muốn trở thành chúa tể vạn người chú ý không?”
Thanh âm chú hề chơi đùa số mệnh phi thường cao vút trào dâng giống như hắn chính là anh hùng vạn người chú ý đang tiếp nhận vô số người sùng bái, phối hợp hào quang đủ mọi màu sắc cùng ngôn ngữ cơ thể khoa trương, vẻn vẹn một đứa con nít, ở dưới hắn kêu gọi giàu sức kích động như thế còn không lập tức khóc lóc muốn làm anh hùng!
“Không muốn.” Thưởng thức xong ngôn ngữ cơ thể khoa trương của chú hề, Vương Trọng thuận miệng nói, sau đó vươn tay, muốn sờ sờ chú hề, rất muốn xoa bóp mũi hắn, giống giả quá.
……
Trường hợp có chút xấu hổ, chú hề không thể tưởng tượng nhìn Vương Trọng, vẻ mặt vân đạm phong khinh của đứa bé này kích thích hắn cực sâu, thằng nhóc này là kẻ ngốc sao? Vận Mệnh Thạch sao có thể lựa chọn nó?
“Vì sao không muốn, ngươi là kẻ ngốc sao!” Simba sốt ruột nói, nếu Vương Trọng từ chối, ý nghĩa hắn sẽ không có giá trị tồn tại.
“Không muốn chính là không muốn!” Vương Trọng giảo hoạt nói, “Thực ngốc, ngươi muốn giảng đạo lý với trẻ con sao?”
Chú hề ngây dại, gãi gãi đầu, tựa như có chút đạo lý… Nhưng mà… Đúng vậy, không giảng đạo lý!
Vì sao phải giảng đạo lý với con nít!
“Phi thường tốt, quả nhiên có được tinh thần nổi loạn, chúng ta phi thường phù hợp, vận mệnh chính là cái chày gỗ, để chúng ta cùng nhau vui vẻ gõ đi!” Chú hề hoàn toàn không cho Vương Trọng cơ hội phản đối, bô lô ba la một hơi nói xong, ngay cả quyết định cũng đã làm thay Vương Trọng.
Toàn bộ thế giới thoáng cái an tĩnh lại, giống như thời gian dĩ vãng.
Hồi lâu sau, Vương Trọng nghiêm túc nhìn chú hề, “Ngươi có thể làm bạn của ta không?”
“Thằng nhóc, muốn trở thành bạn của Simba cần phải trả giá rất nhiều rất nhiều!” Chú hề trịnh trọng gật gật đầu.
“Ta không sợ!” Vương Trọng kiên định nói.
“Vậy chúng ta liền thử chút đi!” Chú hề nói, ai bảo thằng nhãi này là Vận Mệnh Thạch lựa chọn chứ.
“Thành giao, ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi!” Vương Trọng vươn tay, chú hề cũng rất cao hứng vươn tay, xúc cảm có chút kỳ quái, giống như da…
Chú hề chơi đùa số mệnh chưa chú ý tới nụ cười khóe miệng Vương Trọng, một đứa trẻ trước giờ sinh bệnh lúc nào cũng đối mặt tử vong là khát vọng có một người bạn cỡ nào, huống chi còn là một chú hề thú vị như vậy. Nó sở dĩ từ chối là vì sợ hãi, sợ hãi vừa đáp ứng chú hề xong, chú hề sẽ biến mất giống nhân vật câu chuyện thiếu nhi dì Tuyết Lỵ kể, không có gì so với vô biên vô hạn bóng tối càng làm cho người ta thống khổ hơn nữa.
Một giây tiếp theo vẻ mặt chú hề liền sụp đổ, bởi vì Vương Trọng thế mà… Thế mà nhân cơ hội nắm mũi hắn!!!
Hắn cao quý, vô cùng đẹp trai, quan trọng nhất là cái mũi!
Trong bóng đêm truyền đến nụ cười sung sướng của Vương Trọng, đây là một khắc vui vẻ nhất từ khi nó hiểu chuyện tới nay, đương nhiên theo đó là chú hề Simba phi thiên độn địa thét chói tai…
Sống, thì ra là chuyện vui vẻ như thế này.
Năm xxxx526, thành phố Thiên Kinh, một trong trăm thành phố lớn của liên bang Tự Do, học viện Thiên Kinh Anh Hồn lấy kỹ thuật phù văn nổi tiếng, mùa khai giảng hàng năm nhất định là náo nhiệt phi phàm.
“Bạn học, bạn học, đi qua xem chút, phân viện chiến sĩ đỉnh cấp xã đoàn bất hủ hàng rào xã, tuyển nhận học viên mới!”
“Đi qua đừng bỏ lỡ, thành tựu quan chỉ huy tương lai, doanh địa của thiên tài, trọng tài xã chiêu mộ người mới. Nè, bạn học, xem phần tư liệu kia một chút, nơi này chính là bước đầu tiên ngươi bước về phía huy hoàng!”
“Phân viện phù văn một trong mười đại xã đoàn, Thần Mục xã chiêu mộ người mới, chỉ cần có thiên phú, ngu xuẩn đi sang một bên, đến đến đến!”