Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 673: Thân Mật Vô Gian



Nhớ đến những phù văn khắc trên tấm bia đá, Tử Phong hơi nhíu mày lại, sau đó lấy ra một cuốn sách.

Đây là một cuốn bí tịch có nội dung liên quan đến phù văn chi đạo mà hắn lấy được từ trong Thiên Ma Thánh Cung, hắn vốn không có đủ thực lực để thu lấy Thánh Cung, chỉ có thể tiếc nuối để lại nó ở trong Tử Vong Cốc, nhưng mọi thứ hữu dụng bên trong đều bị hắn không chút ngại ngần nhét hết vào túi mang về, dọn dẹp so với thổ phỉ đánh cướp còn sạch sẽ hơn.
Thiên Ma Nhất Tộc có tạo nghệ về phù văn vô cùng cường đại, thư tịch về phù văn chi đạo lên đến hàng trăm cuốn, vậy mà theo như những gì được ghi ở trong những thư tịch hay ngọc giản đó, những tri thức về phù văn này của Thiên Ma Nhất Tộc chỉ như chín trâu mất một sợi lông, so với phù văn chi đạo chân chính thì kém xa mấy tỷ dặm, có thể thấy được phù văn bác đại tinh thâm đến mức nào.
Cơ mà nói gì thì nói, chỉ là cái chỗ “chín trâu mất một sợi lông” này của Thiên Ma Nhất Tộc để lại đã đủ để cho Tử Phong kiếm đầy bồn đầy bát, hơn nữa cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn học tập được hết những tri thức này.

Không phải là phù văn quá khó để hắn lĩnh ngộ, thực tế cũng không nhất thiết phải lĩnh ngộ từng phù văn sau đó phải tự tay vẽ ra được mới tính là hợp cách, mà là lượng tri thức thực sự con mẹ nó quá nhiều, nhất thời bán hạ hắn căn bản không thể nào học được hết, dù chỉ là học vẹt nhớ được cái vẻ bề ngoài.
Hiện tại cũng không có việc gì làm, chi bằng tranh thủ lúc nhàn rỗi tiếp tục học tập phù văn chi đạo, dù sao thì thứ này cũng thực sự rất hữu dụng, không có gì là sai khi bỏ bê tu luyện để học tập nó cả.

Nghĩ như nào liền làm như thế, hắn rất nhanh liền chìm đắm vào trong tri thức khổng lồ của phù văn chi đạo.
Cơ mà trông có vẻ như Tử Phong đang tập trung đến mức vong ngã, không biết gì đến thế giới bên ngoài, nhưng kể cả ở trong trạng thái này, dù chỉ là một tia thần thức nhỏ nhất của hắn lơ đãng thả ra ngoài, nhất cử nhất động trong bán kinh mấy trăm mét đều không thể thoát khỏi cảm quan của hắn, đủ để biết tinh thần lực của hắn đã trở nên khủng bố đến mức nào.
Còn đang tập trung vào cuốn bí tịch trước mặt, Tử Phong chợt nghe thấy một tiếng động khẽ khàng, sau đó là một làn gió nhẹ thoảng qua, mang theo một mùi hương ngọt ngào say lòng người rất đỗi quen thuộc tràn vào trong mũi hắn.

“Lạch cạch….”
Nghe thấy tiếng động phát ra, Tử Phong tạm thời ngừng việc đọc sách lại, đưa mắt liếc nhìn về phía phát ra động tĩnh.

Chỉ thấy ngay bên cạnh hắn là một bóng hình xinh đẹp đến mức khiến nhật nguyệt phải lu mờ, khó có thể sử dụng một ngôn ngữ nào để mô tả sự quyến rũ của nàng.
Một thân y phục màu đen đơn giản nhưng không kém phần cao quý, lớp vải mỏng manh không đủ để che đi dáng người thướt tha ngạo nhân với tỉ lệ hoàn mỹ của nàng.

Khuôn mặt xinh đẹp dường như phát sáng dưới ánh trăng khiến thiên địa trở nên ảm đạm khi đem ra so sánh, đôi mắt mỹ lệ như ngàn vạn vì sao trên thiên không vô tận, lông mi cong vút tinh tế, đôi môi đỏ hồng tựa như cánh sen ướt át kiều diễm khiến lòng người phải xao động.
Tử Phong nhìn Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng cúi người xuống đặt lên trên chiếc bàn nhỏ bên cạnh chỗ hắn đang nằm một tách trà, động tác cẩn thận nhu hòa như sợ phát ra tiếng động đánh gãy sự tập trung của hắn, bàn tay mảnh dẻ thon nhỏ với làn da trắng muốt mịn màng ở bên dưới ánh trăng màu bạc giống như một khối bạch ngọc hoàn mỹ tỏa ra quang mang lộng lẫy rạng rỡ vô ngần.
Thực tế thì không cần nhìn Tử Phong cũng biết người đến là ai, cũng không cần phải dùng thần thức cảm nhận khí tức.

Chỉ có đúng ba người là có thể thoải mái tiếng vào trong cái đình viện nho nhỏ này mà không cần hỏi đến sự cho phép của hắn trước.

Nhạc Tư Kỳ sau khi hắn trở lại liền nói rằng mình có cảm ngộ, cần phải bế quan gấp, hiện tại đã tự mình trở về hoàng cung.
Mai Thường Hi căn bản không có thời gian rảnh, tin rằng lúc này nàng đang bận bịu bù đầu, chỉ đạo thủ hạ khắp đông tây nam bắc lan truyền tin tức về Diêm La Đế Quân, người duy nhất có thể xuất hiện vào cái thời điểm này chỉ có thể là Hồ Tâm Nguyệt mà thôi.
Hồ Tâm Nguyệt cảm nhận thấy có chút gì đó khác thường, ngẩng đầu lên liền trông thấy một cặp nhãn đồng màu tử sắc đang nhìn chằm chằm vào mình không chớp.

Nàng cũng không ngạc nhiên, chung quy lại thì nàng không tận lực che giấu sự hiện diện của mình, mà kể cả nếu nàng thực sự làm thế, tin rằng với thực lực khủng bố của Tử Phong cũng sẽ dễ dàng phát hiện ra nàng.
“Uống chút trà đi.” Hồ Tâm Nguyệt nhẹ nhàng nói.
Nàng đang định đứng lên rời đi, không muốn quấy rầy Tử Phong thanh tu, chỉ là ngay khi nàng vừa mới thoáng nhúc nhích một chút, cái ghế dài nơi hắn đang nằm ngả người lên chợt vặn vẹo sau đó kéo dài ra, vừa đủ chỗ trống để thêm một người nữa nằm bên cạnh.
Từ không thành có, một thân tạo hóa chi lực xuất thần nhập hóa lại chỉ để dùng để khiến một cái ghế nằm lớn hơn đôi chút.

Trước cảnh Tử Phong bừa bãi dùng năng lực mà đáng lẽ ra vô cùng ngưu bức của mình để làm chút chuyện lông gà vỏ tỏi, Hồ Tâm Nguyệt cũng không có phản ứng gì đặc thù, vô cùng thoải mái điều chỉnh một chút y phục của mình, sau đó nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Tử Phong, thân thể dán sát vào người hắn.
Cảm nhận thấy một cơ thể nóng ấm mềm mại áp vào người mình, mùi hương ngọt ngào thơm ngát dịu nhẹ thoang thoảng bên mũi, Tử Phong thoáng cảm thấy tâm tình trở nên buông lỏng, những cảm xúc tiêu cực vẫn luôn bùng cháy trong lòng dần dần lắng đọng xuống, thậm chí cả những cơn đau đớn chưa từng ngưng nghỉ hành hạ hắn cũng không còn quá mức rõ ràng nữa.
Hồ Tâm Nguyệt cảm thấy nam nhân trước mặt giống như trở nên khoan thai thư giãn hơn rất nhiều, cơ bắp trên người vốn luôn căng cứng run rẩy dần dần buông lỏng mà trở nên mềm mại, ánh mắt của nàng thoáng xuất hiện một chút vẻ phức tạp cùng với vui vẻ.
Nàng chợt thấy Tử Phong quay đầu lại nhìn mình, đúng hơn là nhìn lên trên đỉnh đầu mình, gương mặt anh tuấn đến cực điểm kia không để lộ ra quá nhiều cảm xúc, chỉ là bên trong ánh mắt lạnh nhạt của hắn ẩn ẩn có chút mong chờ nho nhỏ.

Hồ Tâm Nguyệt hiểu ý thở dài một tiếng, sau đó một luồng sáng nhẹ từ trên người nàng xuất hiện.
Thời gian mấy hơi thở trôi qua, ánh sáng biến mất, trên đầu Hồ Tâm Nguyệt lúc này là một cặp tai cáo màu đen mềm mềm, từ sau lưng nàng xuất hiện sáu chiếc đuôi hồ ly to lớn, lúc này cả sáu chiếc đuôi đang nhẹ nhàng phủ lên trên người Tử Phong giống như một chiếc chăn nhung mềm mại trơn mượt đến cực điểm.
Tử Phong đưa tay nhét vào trong mấy chiếc đuôi, lớp lông đen nhánh bóng bẩy mang đến xúc cảm tuyệt vời khiến hắn thích đến mức không muốn buông tay, hắn cũng vứt luôn thể diện của mình ra sau lưng, trực tiếp đem mặt úp vào trong cái “chăn nhung” mềm mại đó, mùi hương thơm ngát động lòng người quen thuộc tràn ngập khoang mũi làm hắn không nhịn được mà hít sâu mấy hơi.
Trông thấy Tử Phong giống như đang lên cơn nghiện mà úp sấp vào trong mấy chiếc đuôi lớn của mình, Hồ Tâm Nguyệt không khỏi dở khóc dở cười, rốt cuộc là cái tên này thích hồ ly đến mức nào vậy, lúc trước khi nàng biến trở lại thành bản thể, hắn yêu thích đến độ không muốn làm bất kỳ chuyện gì khác ngoại trừ đem mình như con mèo mà vuốt.
Về sau nàng cảm thấy bị vuốt ve khắp toàn thân mặc dù có chút thoải mái, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có điểm không hay, nên biến thành dạng bán nhân như hiện tại, chỉ để phát hiện ra rằng so với dạng bản thể hồ ly nho nhỏ, Tử Phong lại càng thích đám đuôi bông xù mềm mại của nàng hơn rất nhiều, biểu hiện yêu thích của hắn rõ ràng đến mức nếu nói Tử Phong ôm đám đuôi cáo của mình ngủ một giấc mười ngày mười đêm không tỉnh dậy nàng cũng có thể tin tưởng không chút nghi ngờ.
Bình thường, đừng nói là để một nam nhân chạm vào đuôi mình, đến cả việc hiện ra hình dáng bán nhân loại này nàng cũng sẽ không làm, chỉ là nếu người đó là Tử Phong, Hồ Tâm Nguyệt chính là nguyện ý, dù hắn có làm ra chuyện quá phận hơn nữa nàng cũng không có ý định phản kháng.
Mỗi lần ở bên cạnh hầu hạ Tử Phong, trông thấy hắn trở nên buông lỏng cùng thư giãn hơn bình thường rất nhiều, đáy lòng nàng cảm thấy mềm mại, đồng thời cũng hơi có chút đau lòng.

Nam nhân này thực sự quá khổ, càng là hiểu rõ hơn những gì hắn đã trải qua, hiểu rõ hơn về con người hắn, nàng càng cảm thấy thương tiếc thay cho hắn.
Bất kể bên ngoài oai phong mạnh mẽ như thế nào, Hồ Tâm Nguyệt biết rằng sâu thẳm bên trong Tử Phong, hắn chỉ là một linh hồn vỡ nát đọa lạc, khiếm khuyết mà không đầy đủ, tựa như một con thú nhỏ cuộn mình ở trong góc tối, yên lặng mà liếm lấy vết thương chồng chất trên khắp cơ thể mình, chỉ có một chấp niệm cường đại duy nhất chống đỡ cho cái tâm hồn tàn tạ này không sụp đổ, hóa thành cát bụi mà tiêu tán vào trong hư vô.
Thời gian chung sống với Tử Phong không dài, chỉ vài tháng mà thôi, nhưng Hồ Tâm Nguyệt lại có cảm giác giống như đã nhiều năm trôi qua.

Từ ban đầu sợ hãi, chán ghét nam nhân, cho đến hận thù, căm tức hắn vì không thể bảo vệ Hồ Phi Nguyệt, cho đến cảm thông và thấu hiểu sự thống khổ của hắn, rồi về sau quyết định dành cả đời mình, thay muội muội mà chăm sóc, an ủi hắn.

Tất cả đều diễn ra vô cùng tự nhiên, tới mức mà đến chính nàng cũng không nhận ra được mọi thứ chỉ xảy ra trong thời gian chóng vánh có mấy tháng trời.
Thấy Tử Phong dường như đã tạm thỏa mãn được “cơn nghiện” mà ngả người ra sau nằm xuống, Hồ Tâm Nguyệt khẽ nhích sát vào người hắn, thân hình mềm mại uyển chuyển trực tiếp lọt thỏm vào trong lòng, đầu gối lên hõm vai hắn, hơi ngọ nguậy một chút tìm kiếm tư thế thoải mái rồi mới yên ổn mà nằm, cánh tay vắt ngang ôm lấy lồng ngực rắn chắc của Tử Phong.
Nếu là lúc trước, Hồ Tâm Nguyệt chỉ cần hơi lại gần một chút đã đủ để dọa Tử Phong bỏ của chạy lấy người, nhưng qua một thời gian dài, dưới sự cố gắng của Hồ Tâm Nguyệt, hành động thân cận tới mức này đều trở thành chuyện thường ngày, thậm chí cả hai đều không cảm thấy có chút gì không ổn với nó, dường như không ôm lấy nằm cùng một chỗ mới là bất thường.
Chỉ là nhìn từ ngoài vào thấy hai người vô cùng thân mật với nhau, nhưng trong lòng cả hai đều rất rõ ràng, căn bản sẽ không tồn tại cái gì gọi là ý loạn tình mê mà đi quá giới hạn, nằm ôm nhau ở cùng một chỗ đã là tối đa rồi.
Đấy là nói thế, chứ trên thực tế, quan hệ giữa nam và nữ tựa như tờ giấy mỏng, bất kỳ lúc nào cũng tồn tại nguy cơ bị đâm thủng, mà thường nam nhân luôn là người đi quá giới hạn trước.
Nhưng lẽ thường và Tử Phong là hai cụm từ gần như không đi chung với nhau, trong khi Tử Phong vẫn giữ được lí trí hoàn hảo, tỉnh táo trong mọi trường hợp, thì Hồ Tâm Nguyệt lại thực sự có chút “ý loạn tình mê”.
Lúc trước cái tên Lý An của Thái Diễn Thánh Địa có nói xấu Hồ Phi Nguyệt, nói nàng là hồ ly tinh dụ người, bản tính tao lãng nam nhân nào cũng có thể lấy làm chồng.

Chuyện đó về cơ bản là không đúng, nhưng có một điều mà hắn nói đúng sự thực, Cửu Vĩ Yêu Hồ tuy mị hoặc nhưng không hề phong tao, ngược lại vô cùng trung trinh, chỉ là cơ thể bọn họ có chút……nhạy cảm hơn bình thường.
Hồ Tâm Nguyệt mặc dù rất rõ ràng rằng mình không hề có tình cảm nam nữ với Tử Phong, nhưng mỗi lần thân cận với hắn, nàng đều không tự chủ được mà có chút tâm hươu ý vượn, cơ thể xuất hiện chút phản ứng sinh lý.

Thực ra đó chỉ là phản ứng thông thường, đừng nói là yêu hồ nhạy cảm như nàng, dù có là nữ nhân bình thường cũng khó mà không cảm thấy chút gì khi đối diện với mị lực của hắn.

Cơ mà mỗi lần như vậy vẫn khiến nàng xấu hổ không thôi, nhưng nhìn lại thấy Tử Phong căn bản không hề bị kích thích, nàng lại có chút không phục, đến một nam nhân còn có thể kìm chế được dục vọng nguyên thủy, chẳng lẽ Hồ Tâm Nguyệt nàng lại còn không bằng một nam nhân ư?
Đó cũng là lí do mà hành động của nàng càng ngày càng trở nên thân mật với Tử Phong hơn, đến thời điểm hiện tại thì không biết từ lúc nào, ngoại trừ trực tiếp lên giường, ôm hôn hay chạm vào mấy chỗ tư mật, cái cử chỉ gần gũi không có khoảng cách nam nữ nào nàng cũng đã làm rồi, còn quen thuộc nữa là đằng khác.
Tử Phong vừa mới đột phá xong, hơn nữa phương pháp đột phá lại là sử dụng sinh mệnh lực cùng huyết khí chi lực, mặc dù đều được chuyển hóa thành nguyên lực tinh thuần, nhưng vốn dĩ hắn cũng có thể coi như là võ giả thể tu, ít nhiều vẫn hấp thu được một phần huyết khí chi lực.
Hậu quả chính là lúc này, khí tức cương dương trên người Tử Phong trở nên vô cùng mãnh liệt, xông tới Hồ Tâm Nguyệt một trận váng đầu, hai mắt lơ mơ, gương mặt kiều diễm đỏ lựng lên như táo chín, đôi môi căng mọng hơi hé ra mà thở hào hển, cơ thể nóng lên, không ngừng dí sát hơn vào người Tử Phong, mấy chiếc đuôi cũng di động, ôm lấy hắn chặt chẽ hơn.
Tử Phong hiển nhiên nhận ra cái tình trạng “lên cơn” này của Hồ Tâm Nguyệt, hắn hơi suy nghĩ một chút liền biết được tiền căn hậu quả, chênh lệch thực lực giữa cả hai quá mức khổng lồ, chỉ là một chút khí tức của hắn bị rò rỉ ra ngoài cũng vượt quá sức chịu đựng của nàng, Hồ Tâm Nguyệt có trực tiếp bị mê hoặc tới mơ hồ cũng là chuyện dễ hiểu.
Hắn khẽ đảo mắt một cái, sau đó nhẹ nhàng búng tay, một luồng sóng gợn vô hình lan tỏa, trong nháy mắt đánh vào tận sâu trong linh hồn của Hồ Tâm Nguyệt, vô cùng ôn hòa đánh tan chút cảm giác choáng váng của nàng.
Hồ Tâm Nguyệt ngay lập tức liền tỉnh lại, vẻ mặt có chút phát mộng mà chớp chớp mắt mấy cái, sau đó thì ký ức ùa về, nàng xấu hổ tới mức muốn trực tiếp đào một cái hố dưới đất sau đó chui vào, không bao giờ ló mặt lên nữa.
Trông thấy Hồ Tâm Nguyệt giống như giận dỗi mà xoay lưng lại với mình, nhưng vẫn để nguyên mấy chiếc đuôi gác lên trên người mặc cho Tử Phong vuốt ve thỏa thích, hắn không khỏi bật cười thành tiếng, khẽ đưa tay ra kéo lấy nàng ôm vào trong lòng, miệng khẽ nói
“Không sao, chuyện thường tình mà thôi, nàng đừng để trong lòng.”
Bị Tử Phong chạm vào, Hồ Tâm Nguyệt cũng không nổi đóa lên mà xù lông, chỉ hơi giãy giụa một chút sau đó ngoan ngoãn quay người lại, một lần nữa rúc vào trong ngực hắn, miệng lẩm bẩm
“Nói thì hay lắm….dù sao ngươi cũng không phải là người bị chiếm tiện nghi….”
“Phải phải, tất cả đều là lỗi của ta, mong đại tỷ rộng lượng mà tha thứ cho kẻ tội nhân này.” Tử Phong có chút cưng chiều mà nhận lỗi, cãi nhau tranh thắng thua với nữ nhân chưa bao giờ là một ý hay, hơn nữa hắn cũng không cảm thấy xin lỗi sẽ mất đi bao nhiêu mặt mũi, miễn người thân của hắn vui vẻ là được.
Hồ Tâm Nguyệt nghe thấy cái giọng điệu dỗ dành của hắn mà không khỏi ngẩng đầu lên liếc xéo Tử Phong một cái, trong đáy mắt có chút ý vui vẻ, chỉ là một cái liếc xéo này, kết hợp với dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của nàng, chiếu vào trong mắt Tử Phong liền biến thành một cái mị nhãn phong tình vạn chủng.
Nhìn khuôn mặt giống y đúc Hồ Phi Nguyệt kia, Tử Phong có ảo giác giống như là nàng đã trở lại, đúng hơn là nàng chưa từng ra đi, vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với hắn bấy lâu nay.

Cơ mà rất nhanh hắn liền tỉnh lại, tận lực đè nén hô hấp có chút hỗn loạn của mình, coi Hồ Tâm Nguyệt giống như là một vật thay thế cho Hồ Phi Nguyệt chính là không công bằng với cả hai người, Tử Phong hắn không làm được như thế.
Để khỏa lấp bối rối cũng như tự đánh lạc hướng bản thân, Tử Phong nâng cuốn bí tịch ban nãy lên, đưa mắt đọc tiếp nội dung còn đang dang dở.
“Ừm, ngươi vẫn đang học tập phù văn?!” Hồ Tâm Nguyệt nghi vấn hỏi.
————-
P/s: lão tử comeback mà không viết chút cơm tró liền cảm thấy cả người ngứa ngáy, trong lòng bồn chồn không yên, đây không biết có thực sự tính là cơm tró hay không nhưng đại khái là ta đỡ nghiện rồi a.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.