Cuồng Huyết Thiên Ma

Chương 50: Một quyền kinh thiên



Nam tử mặt sẹo vừa mới định nhấc chân rời đi, hắn bỗng nghe thấy một tiếng nói hỗn độn khó nghe, giống như là giọng nói của mấy chục người trộn lẫn vào với nhau, vang lên đằng sau lưng: “Ngươi nói ai là tên hèn nhát cơ?”, Bất ngờ, hắn quay mặt lại, sau khi nhìn rõ cái thứ vừa phát ra âm thanh đó, con mắt không khỏi trợn trừng lên.

Chỉ thấy cái tên mặc áo choàng vừa bị hắn giết chết, lúc này đã đứng dậy, quần áo rách nát tả tơi, chiếc mặt nạ đã bị vỡ mất một nửa, để lộ ra một nửa khuôn mặt vằn vện phù văn cùng với một con mắt đen kịt giống như màn đêm, lỗ thủng trên bụng hắn vẫn còn đó, máu vẫn chảy ra, nam tử mặt sẹo không thể hiểu được làm thế nào mà tên này vẫn chưa chết.

Trong lúc hắn đang kinh ngạc, thân ảnh trước mắt biến mất, trong tích tắc xuất hiện trước mặt hắn, một nắm đấm xé gió vung tới, nam tử mặt sẹo giơ tay lên đỡ, chỉ thấy cánh tay hắn tê rần, cả người lui lại đằng sau mấy bước mới đứng vững. Còn chưa kịp ổn định thân hình, ngực hắn liền có cảm giác bị một cái chùy đập trúng, hộc ra một ngụm máu, thân hình hắn văng ngược về sau. Lăn mấy vòng trên mặt đất, nam tử mặt sẹo lợi dụng quán tính đẩy người đứng đậy, ngực vẫn cảm thấy khó thở, dùng con mắt không thể tin được mà nhìn Tử Phong, trong đầu một mảnh hỗn loạn: “Cái quái quỷ gì đây, làm thế nào mà hắn chưa chết, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả lúc trước nữa!”

Lại nói Tử Phong sau khi trúng đòn liên hoàn của nam tử mặt sẹo, bụng hắn ăn một trọng kích liền nổ tung thành một lỗ hổng lớn, may nhờ có chiếc mặt nạ là một kiện Hoàng giai trung phẩm Huyền khí nên mới giữ được đầu hắn còn lành lặn, nhưng chiếc mặt nạ cũng đã vỡ nát mất một nửa, có thể thấy được lực đạo của nam tử mặt sẹo mạnh ra sao. Ngay lúc hắn ngã xuống đất, kĩ năng Tái sinh siêu tốc ngay lập tức phát huy tác dụng của nó.

Tái sinh siêu tốc (bị động): Tăng tốc độ hồi phục thể lực, linh lực. Có thể tái sinh mọi loại vết thương, chủ thể không thể tử vong trừ khi cạn kiệt sinh mệnh lực, linh lực, hoặc đầu và trái tim đồng thời bị phá hủy.

Mặc dù bụng hắn bị đục thủng một lỗ lớn, nội tạng bên trong đã nát thành vụn cám, nhưng linh lực hắn vẫn còn, hơn nữa tim cùng đầu hắn vẫn lành lặn, vậy nên hắn không thể chết được. Từ lúc xuyên việt tới nay, đây là lần đầu tiên Tử Phong bị thương nặng tới như thế này, thương thế này đối với người bình thường hẳn phải chết không nghi ngờ. Hắn đã từng dùng một điểm tiến hóa để nâng cấp cho kĩ năng Tái sinh siêu tốc, tốc độ hồi phục tăng lên, cùng với việc Tử Phong có thể lựa chọn việc kĩ năng này ngưng việc hồi phục vết thương cho hắn. Ngay khi ngã xuống đất, đầu óc hắn xoay chuyển rất nhanh, ngay lập tức không để cho kĩ năng này hồi phục vết thương cho hắn, chỉ giữ nguyên khả năng giúp hắn không mất mạng mà thôi, bởi vì hắn nghĩ đến một kĩ năng mà hắn chưa từng được thể nghiệm qua, đó là Thị huyết.

Thị huyết (bị động): Tăng cường chỉ số cơ bản khi bị thương, chỉ số cộng thêm tăng tỉ lệ thuận với thương tổn.

Vết thương nơi bụng của hắn là một vết thương chí mạng, dưới tác dụng của Thị huyết, Tử Phong hắn có thể cảm nhận được một luồng khí nóng như lửa đang chảy trong kinh mạch của bản thân, cả người hắn trở nên khô nóng, tràn đầy lực lượng, tâm trí hắn lúc này không còn được tỉnh táo như bình thường nữa, thay vào đó là một cảm giác điên cuồng như muốn phá hủy mọi thứ trước mắt, giống như có một giọng nói ở trong đầu hắn, thúc giục hắn phải chiến đấu, phải giết chết cái tên vừa mới đả thương mình. Nghe thấy câu nói trào phúng của nam tử mặt sẹo, dưới tác dụng phụ của kĩ năng Thị huyết, Tử Phong liền bật dậy, gằn giọng nói: “Ngươi nói ai là tên hèn nhát cơ?”, sau đó thì lao vào tấn công.

Nhìn nam tử mặt sẹo bị mình đánh bay, Tử Phong lấy lại được một chút thanh tỉnh, vô cùng kinh ngạc trước sự mạnh mẽ của kĩ năng Thị huyết, hắn vừa trực tiếp, mặt đối mặt đánh bay một Tướng cấp tứ phẩm, người có chỉ số gần gấp đôi bản thân đó, không thể tin được. Cảm giác lực lượng mạnh mẽ đang tuôn trào trong cơ thể, Tử Phong gầm lên một tiếng, cả người hóa thành một cái bóng, lao thẳng về phía nam tử mặt sẹo, tay phải co lại thành quyền, nhằm thẳng vào ngực hắn mà công tới.

“Không được, mau chạy đi, ngài bây giờ không phải là đối thủ của Tướng cấp đâu!” Tiểu Linh hét lớn, chỉ tiếc rằng đầu óc của Tử Phong lúc này đang vô cùng điên cuồng, nào có chịu nghe lời khuyên của nàng đâu.

Nam tử mặt sẹo ngạc nhiên nhìn thân ảnh đang điên cuồng lao về phía mình, ngay khi quyền đầu sắp chạm tới ngực, hắn nở một nụ cười lạnh, giơ một bàn tay ra. Chỉ thấy quyền đầu của Tử Phong va chạm với một bàn tay, sau đó thì không thể nhúc nhích được nửa phân. Nam tử mặt sẹo mặc dù đỡ được một quyền của Tử Phong, nhưng thân hình cũng lui lại mấy bước, hai bàn chân dẫm vỡ cả nền đất bên dưới, hắn cười lạnh: “Nghĩ đánh bay được ta là ngon hả, chết đi!” nói đoạn bàn tay nắm lấy quyền đầu của Tử Phong kéo ngược lại, tay còn lại liền ra một quyền.

Quyền đầu của Tử Phong cảm giác như bị một gọng kìm nắm chặt, sau đó cả người hắn không tự chủ được mà bị kéo về phía trước, sau đó ngực hắn ăn một quyền trực diện của nam tử mặt sẹo, cả người hắn thêm một lần nữa giống như đạn pháo bắn ngược về đằng sau. “Ầm!” một tiếng, Tử Phong đập xuống đất, tạo thành một chiếc hố lớn thứ hai trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, hắn khó nhọc thở từng ngụm một, chầm chậm đứng dậy, lồng ngực hắn lúc này đã lõm hẳn vào, phổi của hắn đã rách, tim thì đã vỡ tung ra thành vài mảnh, nếu không nhờ kĩ năng Tái sinh siêu tốc biến thái đến cùng cực thì hắn đã chết đến mấy lần rồi.

“Đã nói rồi mà, chủ nhân ngốc, không lo chạy đi, ngài mà chết thì Tiểu Linh biết làm sao đây, hức hức…” Tiểu Linh thút thít khóc, nghẹn ngào trách mắng.

Ăn một đòn đau, Tử Phong lấy lại được tỉnh táo, tạm thời thoát khỏi cái trạng thái điên cuồng do kĩ năng Thị huyết gây ra, do phổi của hắn đã bị rách, hắn vô cùng khó khăn hít vào từng chút một, không trả lời Tiểu Linh. Nam tử mặt sẹo nhìn thấy Tử Phong vẫn có thể đứng dậy sau đòn vừa rồi của mình, liền động nộ, hắn hét lớn một tiếng, lao về phía Tử Phong với tốc độ tối đa.

Sau đó, tràng cảnh được tất cả mọi người xung quanh nhìn thấy đó là nam từ mặt sẹo tàn nhẫn đánh đập ngược đãi Tử Phong, nhưng hắn giống như con gián vậy, một lần ngã xuống là một lần đứng lên, thương thế trên người càng ngày càng nặng, tùy tiện chọn một vết thương cũng khiến người khác chết vài lần, vậy mà cái tên quái vật trước mắt vẫn còn sống, thật là không thể tin nổi mà.

Nam tử mặt sẹo càng đánh càng phát sợ, hắn thừa biết lực đạo của bản thân ra sao, nhìn cái tên trước mắt bị mình tay đấm chân đạp không ngừng nghỉ, tiếng xương gãy vang lên răng rắc, máu thịt văng ra khắp nơi, toàn thân trên dưới tàn tạ giống như chiếc giẻ rách, ấy vậy mà vẫn chưa chết, hắn không khỏi cảm thấy lạnh cả sống lưng, rốt cuộc cái thứ hắn đang đánh có còn là con người hay không, một cảm giác bất an dâng lên trong lòng hắn.

“Tại sao ngươi lại không chết con mẹ nó đi chứ hả!!!” hét lớn một tiếng che đi sự sợ hãi, nam tử mặt sẹo tung ra một cước cuối cùng, đạp bay Tử Phong ra ngoài, há miệng thở dốc, liên tục công kích như vậy, đến trâu cũng còn mệt chứ đừng nói là hắn, đưa tay vuốt mồ hôi trên trán, hắn nói thầm: “Hi vọng là con quái vật kia đã ….”. Chữ “chết” còn chưa thoát ra khỏi miệng, mắt hắn đã trừng lớn lên, miệng há hốc ra đến mức có thể nhét vào đó vài quả trứng gà cũng vừa.

Tất cả mọi người đang quan sát xung quanh cũng không hẹn mà cùng hít vào một ngụm lương khí, sau lưng ai nấy đều đầy mồ hôi lạnh, chỉ thấy thân ảnh tàn tạ trước mắt đang từ từ đứng dậy, giống như là đánh mãi không chết vậy. Tử Phong lúc này vô cùng thê thảm, cả người không còn chỗ nào lành lặn, cánh tay phải đã bị nam tử mặt sẹo giật đứt lìa khỏi cơ thể, bị ném đi đâu không rõ, hai chân đã gãy, bụng vẫn một lỗ thủng từ trước, ngực thì không khác gì miếng thịt bị dần nát nhừ, cả người chỉ còn mỗi cánh tay trái là còn lành lặn.

Tử Phong nghe tiếng Tiểu Linh khóc lóc ở trong đầu, hắn cắn răng chịu đựng cơn đau đớn đang giày xéo cơ thể hắn, còn sống tới giờ cũng chỉ nhờ vào kĩ năng Tái sinh siêu tốc mà thôi, nhưng hắn cũng sắp đến cực hạn rồi, dù gì thì tim hắn đã vỡ nát, giờ thì chỉ cần đầu hắn bị làm sao là coi như đi đời nhà ma, nhưng việc hắn thừa nhận thương thế khủng bố mà không chịu hồi phục cũng đã đến lúc phát huy tác dụng của nó.

-Tên: Tử Phong

Chủng tộc: Bán Thiên Ma (đã thức tỉnh)

Sát thủ level 9

Nhanh nhẹn: 11251

Thể lực: 9652

Lực lượng: 13568

Tinh thần: 6873

Linh lực: 420

Nhìn chỉ số bản thân tăng lên vùn vụt nhờ kĩ năng Thị huyết, thậm chí đã ngang ngửa với nam tử mặt sẹo, Tử Phong phun ra một ngụm máu, nở một nụ cười so với quỷ còn khó coi hơn, miệng lẩm bẩm: “Ai nói ta hiện tại không phải là đối thủ của Tướng cấp hả? Đột phá cực hạn!”. Ngay lập tức kĩ năng Đột phá cực hạn được thi triển, hắn cảm thấy một luồng sức mạnh kinh khủng trào dâng trong cơ thể, cơ thịt toàn thân hắn căng lên như muốn nổ tung, con mắt bên trái của hắn vẫn một màu đen tuyền, nhưng con mắt phải đã đỏ ngầu, thất khiếu hắn đổ máu. Há miệng gầm lớn một tiếng kinh thiên động địa, Tử Phong mặc kệ đôi chân đã gãy của mình, Thuấn bộ được triển khai, tốc độ của hắn tăng lên tới mức tận cùng, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tất cả mọi người.

Nam tử mặt sẹo nhìn tên quái vật trước mắt tiếp tục đứng dậy, tâm thần không khỏi hoảng sợ đến tột cùng, nhìn thân hình thê thảm trước mắt, hắn ngược lại có linh cảm không tốt về việc này, vừa nảy ra ý định thối lui trong đầu, hắn nghe thấy một tiếng gầm lớn, con quái vật trước mắt đã biến mất, chớp mắt một cái đã xuất hiện trước mắt hắn, cánh tay trái lành lặn vung lên. Hắn phản ứng cực nhanh, đưa cả hai tay lên che chắn trước mặt, dồn trọng tâm xuống hai chân, cả người trở nên vững vàng như tường đống vách sắt, chỉ tiếc cho hắn đó là, Tử Phong lúc này không phải là Tử Phong lúc trước.

Cánh tay trái của hắn mạnh hơn tay phải đến 5-6 lần, Tử Phong hiện tại lại sử dụng Đột phá cực hạn, không cần phải tưởng tượng một quyền này của hắn kinh khủng tới mức nào. Quyền đầu của Tử Phong va chạm với hai cánh tay của nam từ mặt sẹo, một tiếng nổ lớn vang lên. “Bùm!!Ầm!!”, mặt đất dưới chân hai người nổ tung, tung đầy đất cát lên trời, nhất thời khiến mọi người không nhìn thấy gì cả. Người đứng ở xa cũng có thể cảm thấy mặt đất thoáng rung rinh, không khỏi khiếp sợ trước một kích long trời lở đất của Tử Phong.

Một lát sau, khói bụi tan đi, mọi người mới nhìn rõ được tràng cảnh ở bên trong, thân ảnh Tử Phong đã biến mất không dấu vết, trên mặt đất là một chiếc hố lớn sâu tới vài mét, nam từ mặt sẹo vẫn giữ nguyên tư thế phòng thủ ban đầu, đang đứng ở giữa hố. Một cơn gió thổi qua, có tiếng “crắc” vang lên, cả người nam tử mặt sẹo bỗng vỡ vụn ra thành vô số mảnh nhỏ, giống như một bức tượng đá bị mài thành bột mịn vậy, chỉ khác ở đây không có bột mịn, chỉ có một đám máu thịt bầy nhầy không rõ hình thù mà thôi. Tiếng kinh hô vang lên khắp nơi, lực đạo phải mạnh đến cỡ nào thì mới có thể dùng một quyền nghiền nát cả người một Tướng cấp võ giả thành thịt vụn như vậy cơ chứ.

Ở trên lầu các phía xa, Mạc Thương Lan trừng mắt nhìn đống máu thịt bầy nhầy ở xa, miệng lẩm bẩm: “Cái con mẹ nó vụ gì đây, từ lúc nào trong Thiên Ưng thành chúng ta xuất hiện quái vật vậy hả?” Sau đó hắn quay sang thân ảnh đứng bên cạnh còn đang choáng váng mà ra lệnh: “Ngay lập tức tìm hiểu xem tên đó là ai, ta chưa từng gặp chuyện nào thú vị như thế này, khà khà…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.