Dịch giả: lamlamyu17
Ào ào ào…
Hạt mưa lớn chừng như hạt đậu rơi xuống dày đặc. Đập vào thân trúc xanh ngắt trên lầu, phát ra tiếng vang giòn.
Trong hồ nước trước lầu gác, mặt nước bị mưa đánh vào, cá ở trong hồ vui sướng mà bơi qua bơi lại, thủy tảo ở đáy ao chập chờn.
Bầu trời u ám, toàn bộ tầm nhìn đều bị một màn mưa dày đặc che phủ.
Trong căn phòng có phần mờ tối, cửa sổ mở ra, Phương Nguyên lặng lẽ nhìn cơn mưa lớn này, trong lòng thở dài xa xăm: “Đã ba ngày ba đêm.”
Đêm ba ngày trước, hắn mang theo hai vò rượu, ra khỏi sơn trại, tiếp tục tìm kiếm ở xung quanh.
Nhưng lúc đêm khuya đến, mưa to như trút nước nổi lên.
Hắn bị giội thành ướt sũng không nói, quan trọng là tình hình như vậy thì không thể tìm kiếm xung quanh nữa.
Nước mưa có thể đem mùi rượu nhanh chóng rửa sạch, đồng thời nếu đi vào mưa cưỡng ép tìm kiếm, sẽ khiến người hoài nghi.
Lúc trước là ngụy trang thành hình dạng nản lòng say rượu, để che đậy động cơ thật sự. Nhưng ngàn vạn lần không nên đánh giá thấp trí tuệ người ngoài, thường thường chỉ có đồ ngu mới cho rằng người khác ngu xuẩn.
Cho nên rơi vào đường cùng, Phương Nguyên cũng chỉ có thể ngưng hẳn việc tìm kiếm.
Mà trận mưa này đến, còn kéo dài, lúc lớn lúc nhỏ, lúc lưa thưa lúc dày đặc, nhưng vẫn không ngừng.
“Cứ như vậy, trong khoảng thời gian ngắn không tìm được Tửu Trùng, chỉ có thể trước tiên bắt tay vào luyện hóa Nguyệt Quang Cổ. Trong quá trình luyện hóa, có thể tìm được Tửu trùng là tốt nhất, còn không có được cũng đành chấp nhận như vậy. Chẳng qua việc này cũng bình thường, trời có mưa gió bất trắc. Thế gian này nào có làm việc luôn xuôi chèo mát mái, thập toàn thập mỹ?” Tâm tình Phương Nguyên rất bình tĩnh, năm trăm năm từng trải, đã sớm gột rửa tính tình nông nổi của hắn.
Hắn đóng cửa sổ và cửa chính, ngồi xếp bằng trên giường. Từ từ nhắm hai mắt lại, sau khi hô hấp điều hòa, thì đem tâm thần chìm xuống.
Sau một khắc, trong đầu cho thấy cảnh tượng Không khiếu của bản thân.
Không khiếu tuy rằng ký thác trong cơ thể, thế nhưng huyền diệu dị thường, vô cùng lớn cũng vô cùng bé.
Bên ngoài Không khiếu là một lớp quang mô. Quang mô màu trắng cho cảm giác rất mỏng manh, nhưng lại thật sự chống đỡ Không khiếu.
Trong Không khiếu là một mảng hải dương chân nguyên.
Nước biển hiện lên màu đồng xanh, mặt biển yên tĩnh như gương, mực nước khoảng chừng phân nửa chiều cao Không khiếu. Toàn bộ thể tích nguyên hải, chiếm bốn phần bốn Không khiếu.
Đây là Thanh Đồng Nguyên Hải của Cổ sư nhất chuyển, mỗi một giọt nước biển, đều là chân nguyên. Là sinh mệnh lực của Phương Nguyên, là ngưng kết tinh khí thần của Phương Nguyên.
Mỗi một giọt chân nguyên đều quý báu, bởi vì nó là căn bản, là nguồn gốc của sức mạnh của một Cổ sư. Chính là dựa vào chân nguyên, Cổ sư mới có thể luyện hóa và thúc giục Cổ trùng.
Tâm thần từ trong nguyên hải lui ra ngoài, Phương Nguyên mở hai mắt ra, lấy ra con Nguyệt Quang Cổ kia từ trong ngực.
Nguyệt Quang Cổ lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay Phương Nguyên, trông giống như một mặt trăng cong cong màu lam, nhỏ nhắn lung linh, óng ánh trong sáng.
Phương Nguyên tâm niệm chuyển đổi, ngay lập tức nguyên hải trong Không khiếu quay cuồng, một dòng chân nguyên phá tan mặt biển, điều động đến bên ngoài cơ thể, dũng mãnh đi vào trong Nguyệt Quang Cổ.
Nguyệt Quang Cổ tỏa ra ánh u lam, hơi rung rung trong lòng bàn tay Phương Nguyên, kháng cự chân nguyên của Phương Nguyên dũng mãnh tiến vào.
Cổ là tinh hoa thiên địa, mật mã đại đạo, vật dẫn pháp tắc. Nó cũng là sinh linh, trời sinh tự do tự tại, tồn tại ý chí của bản thân. Hiện tại Phương Nguyên muốn luyện hóa nó, chính là muốn xóa đi ý chí của nó, cảm ứng được nguy cơ này, Nguyệt Quang Cổ tự nhiên là muốn phản kháng.
Quá trình luyện hóa vô cùng gian nan.
Nguyệt Quang Cổ giống như một mảnh trăng non cong cong, chân nguyên màu đồng xanh rót vào giữa mảnh trăng non, trước hết đem hai mũi nhọn của mảnh trăng non nhuộm thành màu xanh.
Sau đó màu xanh đồng này, bắt đầu lan về đoạn giữa của mảnh trăng non.
Không được ba phút, vẻ tái nhợt hiện ra trên mặt Phương Nguyên. Số lượng chân nguyên không ngừng dũng mãnh tiến vào trong Nguyệt Quang Cổ, dẫn đến từng trận cảm giác suy yếu, liên miên không dứt kéo đến đánh về phía hắn.
Một phân, hai phân, ba phân…tám phân, chín phân, một thành.
Mười phút sau, nguyên hải của Phương Nguyên tiêu hao hết tròn một thành chân nguyên. Thế nhưng mặt ngoài Nguyệt Quang Cổ giống như lam thủy tinh, ở hai bên mũi nhọn hình trăng khuyết có màu xanh thanh đồng, nhưng chỉ hướng về đoạn giữa mở rộng một chút diện tích.
Lực kháng cự của Nguyệt Quang Cổ vô cùng ương ngạnh.
Cũng may Phương Nguyên đối với lần này sớm đã có dự liệu, cũng không bất ngờ, kiên trì quán thâu chân nguyên về phía Nguyệt Quang Cổ.
Một thành, hai thành, ba thành.
Lại qua hai mươi phút, trong cơ thể Phương Nguyên, nguyên hải chỉ còn lại một thành bốn phân, trên Nguyệt Quang Cổ màu xanh thanh đồng mở rộng ra thêm một chút, hai mảng xanh nếu cộng lại mà tính, khoảng chừng một phần mười hai toàn bộ bề mặt Nguyệt Quang Cổ.
Về phần còn lại, vẫn là màu lam nhạt của bản thân Nguyệt Quang Cổ.
“Luyện Cổ gian nan.” Thấy cảnh này, Phương Nguyên thầm than một tiếng, cắt đứt cung cấp chân nguyên, không tiếp tục luyện hóa Nguyệt Quang Cổ này.
Đến thời khắc này, luyện Cổ tròn nửa tiếng đồng hồ, nguyên hải không khiếu đã tiêu hao hơn một nửa, chỉ còn lại một thành bốn phân chân nguyên. Mà Nguyệt Quang Cổ vừa mới luyện hóa một phần mười hai.
Hơn nữa, càng khiến người khó chấp nhận là, Nguyệt Quang Cổ vẫn tản ra quầng sáng u lam như trước. Phương Nguyên tuy rằng ngừng luyện hóa, thế nhưng nó lại không ngừng việc phản kháng ở khu vực thanh đồng chân nguyên của Phương Nguyên như trước.
Phương Nguyên có thể cảm thấy rõ ràng, chân nguyên tiến vào Nguyệt Quang Cổ, đang từng chút bị Nguyệt Quang Cổ đuổi ra, tiêu tán ra ngoài cơ thể. Mặt ngoài của Nguyệt Quang Cổ, hai mũi nhọn trăng non màu xanh thanh đồng cũng đang từ từ nhỏ lại.
Tính theo tốc độ giảm đi này, khoảng sáu tiếng sau, Nguyệt Quang Cổ có thể đem chân nguyên của Phương Nguyên hoàn toàn loại bỏ. Đến lúc đó trở lại luyện hóa Cổ trùng này, so với bắt đầu tế luyện cũng không khác gì nhau.
“Mỗi một lần luyện Cổ, giống như là hai quân giao chiến, trận địa chiến, tiêu hao chiến. Cổ trùng chỉ tế luyện một phần mười hai, mà chân nguyên của ta tiêu hao tròn ba thành. Cổ sư luyện Cổ phải nhất định vừa bổ sung chân nguyên trong nguyên hải, vừa liên tục duy trì không ngừng mà tế luyện, củng cố thành quả thắng lợi. Luyện Cổ khảo nghiệm không chỉ có kỹ xảo điều động chân nguyên, mà còn là lòng kiên trì kéo dài.”
Phương Nguyên vừa nghĩ vừa từ trong túi tiền lấy ra một khối nguyên thạch.
Cổ sư muốn bổ sung tiêu hao chân nguyên, thông thường có hai loại phương pháp.
Một loại là khôi phục tự nhiên. Mỗi khi qua một khoảng thời gian, nguyên hải sẽ tự động bổ sung chân nguyên. Loại tư chất Bính đẳng này như Phương Nguyên, khoảng chừng một giờ sẽ bổ sung bốn phân chân nguyên. Sáu giờ là có thể khôi phục tổng cộng hai thành bốn phân chân nguyên.
Loại phương pháp thứ hai, chính là hấp thu nguyên lực tự nhiên trong nguyên thạch.
Nguyên thạch là báu vật của thiên nhiên, ngưng tự chân nguyên thiên nhiên, có thể bị Cổ sư hấp thụ.
Phương Nguyên tay cầm nguyên thạch, liên tục không ngừng hấp thu chân nguyên thiên nhiên từ bên trong, tập hợp đến bên trong nguyên hải không khiếu của mình.
Ánh sáng mỏng manh của mặt ngoài nguyên thạch, từ từ mờ xuống, mực nước nguyên hải của Phương Nguyên lại lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường không ngừng dâng lên.
Khoảng chừng sau nửa giờ, nguyên hải lần nữa khôi phục đến thể tích bốn thành bốn. Đến mức độ này, xu thế mặt biển dâng lên hơi ngừng lại. Tuy rằng Không khiếu vẫn còn không gian, thế nhưng Phương Nguyên rốt cuộc cũng không tích trữ thêm nhiều chân nguyên được nữa. Đây chính là cực hạn tư chất Bính đẳng của hắn.
Vì vậy, ngay lập tức thể hiện ra tác dụng trọng yếu của tư chất tu hành.
Tư chất càng cao, trong Không khiếu tích trữ chân nguyên càng nhiều, đồng thời tốc độ khôi phục chân nguyên tự nhiên cũng càng nhanh.
Đối với Phương Nguyên mà nói, muốn luyện hóa Cổ trùng, củng cố thành quả, phải hấp thu nguyên thạch, bởi vì tốc độ khôi phục chân nguyên tự nhiên của hắn so ra còn kém tốc độ Nguyệt Quang Cổ bài trừ chân nguyên.
Thế nhưng đối với Phương Chính tư chất Giáp đẳng mà nói, hắn mỗi giờ có thể bổ sung tám phân chân nguyên. Sáu giờ, có thể tổng cộng khôi phục bốn thành tám phân chân nguyên. Mà Nguyệt Quang Cổ cùng lúc trong sáu giờ chỉ có thể khu trục ba thành chân nguyên.
Hắn thậm chí không cần trợ giúp từ bên ngoài như nguyên thạch, cứ như vậy luyện hóa, nghỉ ngơi vài lần, qua vài ngày, là có thể luyện hóa thành công Nguyệt Quang Cổ.
Cho nên, Phương Nguyên từ khi vừa mới bắt đầu đã biết, trong trận khảo hạch luyện hóa Nguyệt Quang Cổ, bản thân vốn không thể đoạt được đệ nhất. Điều này không liên quan đến thực lực, mà tư chất mới là nhân tố thứ nhất trong này.
Nhân tố thứ hai còn lại chính là nguyên thạch.
Nếu là nguyên thạch dư thừa, không tiếc tổn hao, người tư chất Ất đẳng, cũng có thể vượt qua Giáp đẳng, đoạt được đệ nhất.
“Trong tay ta chỉ có sáu khối nguyên thạch, so ra kém Cổ Nguyệt Mạc Bắc, Cổ Nguyệt Xích Thành, loại người phía sau có trưởng bối ủng hộ. Tư chất của ta chỉ có Bính đẳng, cũng so ra kém tư chất Giáp đẳng của Cổ Nguyệt Phương Chính. Trận khảo hạch này vốn không có một chút phần thắng, còn không bằng phân chia sức lực, đi tìm Tửu Trùng. Nếu có thể luyện hoá Tửu Trùng thành bản mệnh Cổ, so với Nguyệt Quang Cổ còn tốt hơn. Hử? Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ đã nhỏ rồi, hình như có dấu hiệu dừng lại. Trận mưa lớn này đã ba ngày ba đêm, cũng nên ngừng rồi.”
Phương Nguyên thu hồi Nguyệt Quang Cổ, đang muốn mở cửa sổ, lúc này lại có tiếng đập cửa vang lên.
Ngoài cửa truyền đến thanh âm của thiếp thân nha hoàn Trầm Thúy: “Phương Nguyên thiếu gia, là nô tỳ. Ba ngày nay mưa rơi liên tục, nô tỳ mang cho ngài một ít rượu và thức ăn, thiếu gia ăn một chút, cũng có thể hóa giải phiền muộn.”