Quả cầu
Ngọn lửa lặng lẽ bùng cháy.
Cố Khế đi đằng trước, Đằng Đông đi theo sau y.
Trong màn đêm tâm tối, bọn họ đang ở trong hành lang của một lâu đài cổ, đáng lẽ phía trước phải là một mảnh tối thui không nhìn được gì, nhưng cửa của lâu đài này có treo một cây đuốc, trong lâu đài thì cứ cách một khoảng cách nhất định lại trang trí một cái đèn lồ ng lộng lẫy, cũng không biết trong đó đặt cái gì, mà có thể phát ra ánh sáng nhẹ nhàng không chói mắt.
Trên đường đi, bọn họ gặp không ít người canh gác, có điều những người đó chưa kịp lên tiếng hay làm động tác gì, chỉ cần người đó xuất hiện trong tầm mắt bọn họ, giấy tiếp theo đầu gối kẻ đó liền bịch quỳ xuống, rồi nằm yên trên đất luôn.
Nếu đã không ngủ được, Đằng Đông quyết định sẽ phát sóng trực tiếp bây giờ luôn.
Số lượng khán giả là cú đêm không ít, vốn dĩ những người này có cuộc sống ngày đêm lộn tùng phèo, trong buổi tối đen như mực nhàm chán, không nghĩ tới lại nhận được thông báo Đằng Đông đang phát sóng trực tiếp.
[666666 tui tưởng chủ bá không sống về đêm]
[Điều này chứng tỏ cuộc sống về đêm của chủ bá rất phong phú]
[Nửa đêm không ngủ được, bắt được một vị chủ bá hoang dã]
[Đây là nơi nào? Lúc Đông Đông nói tạm biệt không phải đang ở trong phòng ngủ sao?]
[Vài giờ không thấy đã xảy ra chuyện gì vậy?]
[Ha ha nói Đông Đông không có cuộc sống về đêm, đồng nghĩa với việc nói Cố nam thần không có cuộc sống về đêm đó]
[Cầu chủ bá nói tiền căn hậu quả về việc vì sao ở chỗ này, mới vào]
[Chủ bá phát sóng bao lâu rồi? Đừng nói là tui đã bỏ lỡ rất nhiều thứ rồi nha]
[Không, mới phát sóng]
[Tụi tui cũng không biết, chờ Đông Đông nói cho chúng ta biết đi]
Đằng Đông hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói cho khán giả chuyện ma thú bạo động, đương nhiên ngôn ngữ đã qua gia công.
Nhưng chỉ câu “Báo thù” của Cố Khế, cũng đủ để nhiệt huyết của khán giả sôi trào rồi.
[Cố nam thần dẫn Đằng chủ bá lên con đường báo thù]
[666666]
[Bạn trai tốt của đại thế giới]
[Ngồi chờ cảnh tượng Cố nam thần đè bẹp con kiến]
[Nam lưu manh có biết gã đang tự tìm đường chết không?]
[Không làm sẽ không chết, đã làm chắc chắn chết]
[Tự làm bậy không thể sống]
Bọn họ càng đi vào sâu bên trong lâu đài, số lượng kẻ địch cũng ngày càng nhiều, tuy nhiên có Cố Khế mở đường, Đằng Đông chỉ cần đi theo phía sau nói chuyện với khán giả là được rồi.
Người ở cổng cậu còn có thể đánh lại một chút, người trong này cậu đối phó không được, cậu không phải loại người cậy manh, nên bản thân không đối phó được, vậy giao cho Cố Khế là được.
Cố nam thần không gì không làm được.
Vòng qua hành lang dài ngoằn nghoèo, cuối cùng Đằng Đông cũng đi theo Cố Khế tới được trung tâm của lâu đài cổ.
Trung tâm của lâu đài cổ là một khu vườn ngoài trời cực kì rộng, căn cứ vào phong cách của lâu đài cổ, khu vườn có thể phối hợp với nó đương nhiên cũng theo phong cách xinh đẹp rực rỡ, nhưng mà thứ Đằng Đông thấy lại là một khu vườn bị tàn phá.
Hoa cỏ bên trong như bị một trận gió vô cùng lớn cuốn qua, nghiêng ngả, xiêu vẹo, có cái còn bị nhổ tận gốc.
Mà mục tiêu chuyến đi lần này của bọn họ – Fedi lại đang đứng chính giữa khu vườn, dưới chân gã là một cái đồ án hình tròn đỏ như máu vô cùng lớn, Đằng Đông nghĩ cái món đồ chơi kia có lẽ là một loại ma pháp trận nào đó.
Ở mỗi gốc của ma pháp trận đều có một cổ thi thể, tổng cộng 8 gốc 8 thi thể, máu tươi từ trong người bọn họ chảy ra, từ từ nhuộm hết toàn bộ ma pháp trận, chỗ gốc ma pháp trận gần Đằng Đông nhất, người nằm ở đó quả thật chính là một trong 32 vị mỹ nữ cậu đã gặp trong rừng rậm ma thú.
Fedi cũng nhận ra có người lạ tới, gã nghiêng đầu sang, nhìn chằm chằm Cố Khế và Đằng Đông, hai mắt đỏ ngầu: “Ha ha ha ha ha ha, không kịp rồi, thần Hắc Ám đã sắp xuất hiện, mà ta chính là chúa tể duy nhất của thế giới này!”
“Vận khí này, nói thế nào cũng là sắp xếp dành cho nhân vật chính.” Đằng Đông thở dài, “Thế nhưng lại biến thành boss phản diện, ai….”
[Chủ bá quên rồi sao, đây gọi là “Kịch bản cũ” trước đó cậu nói á]
[Quang Minh tính là gì, đi theo Hắc Ám mới ngầu!]
[Tui tưởng tượng một chút ha. Trạch nam Fedi không biết hiểu sao lại xuyên tới thế giới Tây huyễn! Dẫn dắt giáo đình Hắc Ám thống trị thế giới! Tay trái cầm vũ khí cấp thần, tay phải cầm ma thú cấp thần, hung hăng vả mặt đám thiên tài, tát vào mặt những đứa nhị thế tổ, đùa giỡn mỹ nữ các tộc!]
[Đầu năm này ở chung với giáo đình Quang Minh đều không được ưa chuộng, nhân vật chính phải xấu xa mới hot]
[Bình thường người giáo đình Quang Minh mới là nhân vật phản diện…. đi theo giáo đình Hắc Ám là lộ tuyến của nhân vật chính]
Đằng Đông sờ sờ cằm: “Xem ra thiết lập thiếu niên năm tốt của tui khá lạc hậu, vì để sau này có thêm càng nhiều người yêu thích, tui quyết định sẽ xuất phát hướng về phía nhân vật tà ác, trước hết, có phải tui nên luyện tập mỉm cười tà mị không?”
Đằng Đông yên lặng suy nghĩ, sau đó nhìn vào màn hình khóe môi lộ ra một nụ cười tự nhận là tà mị.
[……]
[……]
[Chủ bá tha mạng, chúng ta là người một nhà]
[Người một nhà!]
[Không cần ngộ thương quân mình!]
Đằng Đông tám chuyện với khán giả cũng không quên chú ý động tác của Cố Khế.
Cố Khế đứng bên cạnh ma pháp trận, nhìn chằm chằm vào ánh sáng đỏ mà ma pháp trận phát ra, chau mày, giống như đang lo lắng việc gì đó.
Fedi siết chặt quả cầu đỏ trong tay, cười quái dị, ngữ khí châm chọc không chút che dấu: “Cho dù ngươi có lợi hại như thế nào đi nửa, thần Hắc Ám chỉ cần dùng ngón út thôi là đủ để ngươi chết rồi!”
“Ngươi biết mình đang làm gì không?” Cố Khế không thèm để ý tới lời khiêu khích của tên Fedi không có não kia, y chỉ lạnh nhạt mở miệng, ngữ khí không chút phập phồng.
“Ta đang làm gì?!” Biểu tình vốn tự tin của Fedi có chút biến đổi, “Vốn chỉ còn thiếu một bước nữa, nếu không có các ngươi, ta càng có thể thoải mái triệu hồi thần Hắc Ám ra, trở thành người lợi hại nhất thế giới, trở thành người thống trị chân chính!”
Ngữ khí Cố Khế vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ có điều nội dung trong đó lại làm cho Fedi kinh ngạc: “Thứ ngươi triệu hồi ra không phải là thần Hắc Ám gì đó, mà là tiểu thế giới khác.”
Fedi không hiểu tiểu thế giới là gì, nhưng ý tứ trong đó gã có thể đoán ra vài phần.
Mà hiểu được – Đằng Đông ho khan mãnh liệt vài tiếng: “Triệu hồi tiểu thế giới?”
[Ôi trời ơi!]
[Cái này là ma pháp trận thần kỳ gì thế?]
[Thế giới cũng có thể bị triệu hồi sao?]
[Ngồi chờ vào giờ học lớp tiểu học của Cố nam thần]
Cố Khế nghiêng đầu nhìn Đằng Đông một cái, kiên nhẫn giải thích, đương nhiên là y nói cho cậu Đằng Đông nghe: “Ma pháp trận này có thể mở ra thông đạo với một tiểu thế giới khác trong một thời gian nhất định.”
Đằng Đông bừng tỉnh đại ngộ: “Giống truyền tống trận trong phòng làm việc.”
Cố Khế: “Đúng.”
Đằng Đông: “Vậy gã mở ra tiểu thế giới nào?”
Cố Khế: “Một tiểu thế giới không tốt lắm, tiểu thế giới này bị mọi người gọi là Vị diện vong linh.”
Đằng Đông: “Ngầu.”
Fedi nghe không hiểu toàn bộ nội dung cuộc đối thoại của Cố Khế và Đằng Đông, nhưng gã nghe cực kì rõ cụm từ Vị diện vong linh, gã đã thấy nó trong tài liệu lịch sử ở thế giới này.
Dù sao gã cũng là người xuyên không, không sợ hãi vị diện vong linh, đối với gã hình tượng của nó cũng giống mấy pháp sư vong linh trong game mà thôi.
Cũng chả có gì kh ủng bố. Fedi không quan tâm, gã cười lạnh một tiếng: “Cho dù là vị diện vong linh thì sao! Sinh vật được triệu hồi ra cũng chỉ biết nghe theo lệnh của ta, ta sẽ….”
Cố Khế lấy quả cầu màu đỏ, xoay xoay trong tay, lẩm bẩm: “Cũng khá đẹp.”
Không biết tay trống không từ lúc nào, Fedi: “…..Sao có thể! Sao ngươi có thể tiến vào trong ma pháp trận được chứ! Trả lại cho ta!”
“Nhận lấy.” Cố Khế ném qua cho Đằng Đông.
Đằng Đông đang cười đùa với khán giả, không kịp phản ứng, lúc vươn tay ra, quả cầu đỏ xượt qua tay cậu, đáp xuống mặt đất, rơi nát bấy.
Đằng Đông: “A hả, ngại quá, không sao đâu ha.”
Cố Khế: “Không sao, thấy nó đẹp muốn đưa cho em mà thôi.”
Đằng Đông: “May quá.”
Fedi: “……”
Fedi: “Ta muốn giết các ngươi!!!!!!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~