Làm việc tốt không để lại tên
Trong khi cậu vẫn còn ở trạng thái mộng bức, Cố Khế đã ôm cậu đi vào phòng làm việc ở tiểu thế giới thú nhân.
Vì phải đi làm báo cáo, Cố Khế lo lắng để một mình Đằng Đông ở lại thế giới thú nhân sẽ gặp nguy hiểm.
Cho dù Đằng Đông đã tốt nghiệp mầm non, nhưng giá trị vũ lực của cậu ở thế giới thú nhân vẫn không đủ dùng, chọn đại một giống đực nào đó đều có thể dễ dàng chế trụ cậu.
Trong lúc Cố Khế đứng trước truyền tống trận chọn tiểu thế giới tiếp theo cho cậu, cậu nhìn qua làn đạn trong phòng phát sóng, trực tiếp cạn lời.
[Chúc mừng]
[Chúc mừng]
[Chúc mừng]
[Xin chúc mừng xin chúc mừng]
[Cố nam thần có thích một người, đáng tiếc không phải tôi]
[Đằng chủ bá [trái tim] Cố nam thần]
[Vì sao mắt tôi luôn rưng rưng nước, bởi vì tôi luôn bị buộc xem người ta phát cẩu lương]
[Tôi cũng muốn được Cố nam thần tỏ tình]
Đằng Đông phát hiện khán giả trong phòng phát sóng đều có tố chất rất cao, tuy không ít người tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hờn, nhưng không ai nói lời khó nghe cả.
“Được rồi.” Cố Khế chọn xong thế giới, cầm tay Đằng Đông đi đến truyền tống trận, “Thế giới này không khác địa cầu lắm, em ở đây hẳn là không có nguy hiểm gì.”
“Ân.” Đằng Đông gật đầu, ánh mắt chuyển loạn xung quanh, thủy chung không đối diện với Cố Khế, lúc trước đại khái còn trong trạng thái ngốc lăng nên lá gan đặc biệt lớn đi, đợi đến khi kịp phản ứng lại, Đằng Đông lần đầu tiên phát hiện mình cư nhiên còn có tâm hồn thiếu nữ! Cậu không rõ mình có thích nam hay không, nhưng cậu rất rõ ràng là bản thân không hề ghét Cố Khế, thậm chí khi đối phương nói ra danh tính ở địa cầu, muốn cùng cậu nói chuyện yêu đương.
Cố Khế buồn cười nhìn cậu, y đem điện thoại của đại thế giới nhét vào tay Đằng Đông: “Đây là điện thoại của anh, bây giờ em cứ cầm trước, có chuyện gì thì dùng nó gọi cho anh.”
“Hảo.” Đằng Đông nắm tay Cố Khế.
Cố Khế dừng một chút, giơ tay lên chuyển hướng màn hình phát sóng sang chỗ khác, nhìn động tác này của y, Đằng Đông lập tức biết đối phương muốn làm gì.
Đằng Đông nhắm mắt lại, quả nhiên Cố Khê đem môi y dán lên môi cậu.
Khác với nụ hôn ôn nhu như chuồn chuồn lướt nước lần trước, sau khi Cố Khế đem màn hình chuyển sang hướng khác xong, đưa tay niết cằm Đằng Đông, cậu theo bản năng hé miệng ra, đầu lưỡi của Cố Khế liền tiến vào.
Dây dưa một lúc lâu Cố Khế mới rời khỏi môi Đằng Đông, y đ è xuống nút rời khỏi ở truyền tống trận, ánh sáng trắng lóe lên, bóng dáng Đằng Đông liền biến mất.
Thế giới trước mắt thay đổi, Đằng Đông không có tâm tư quan sát hoàn cảnh xung quanh, hay là cùng tám chuyện với khán giả, hai tay ôm đầu, ngồi chồm hổm tại chỗ một hồi lâu mới hoàn hồn.
Cảm xúc rụt rè qua đi, trong lòng Đằng Đông liền xoát đầy hai chữ — Thực thích.
Thật vất vả đ è xuống độ cong quá mức rõ ràng nơi khóe miệng, Đằng chủ bá mới nhớ tới những khán giả vừa bị uy một bát cẩu lương lớn của cậu.
Đằng Đông đem màn hình bị Cố Khế quay qua hướng khác xoay trờ về.
[Woa mặt chủ bá tràn đầy mùa xuân a]
[Bộ dạng chủ bá rất thích nha]
[Gâu gâu gâu]
[Chủ bá tiện thể có thể mở tiệm buôn bán cẩu lương nha, nhất định rất đắt khách]
[Tôi là ai, tôi đang ở đâu, tôi đang làm gì gâu gâu gâu]
[Chủ bá chủ bá mới cùng Cố nam thần làm gì nha?]
[Nhìn môi của Đông Đông, mọi người nghĩ đi?]
[Khà khà khà khà khà]
[Không làm bước tiếp theo sao?]
[Chuyến xe đổi chủ đề khởi hành ô ô ô ô ô ô]
[Thời gian ngắn như vậy, làm sao được, khả năng kéo dài của Cố nam thần khẳng định siêu dài]
Thấy đề tài này mọi người càng nói càng đi xa, Đằng Đông ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, xin chào mọi người, hoan nghênh mọi người tiến vào phòng phát sóng của Đằng Đông, chúng ta đã đến một tiểu thế giới mới, không biết sẽ có những điều gì đang chờ đợi chúng ta ở thế giới này, chúng ta hãy đi khám phá xem nhé.”
Đằng Đông đi ra từ sau lùm cây, cảnh vật trước mặt đều rất quen thuộc với cậu, những chiếc ghế dài, hàng người vội vàng đi qua đi lại, các cụ ông cụ bà nhàn nhã ngồi đó, ở phía xa là những tòa kiến trúc xinh đẹp, cậu hiện tại đang đứng trong một công viên thuộc khu dân cư.
Đằng Đông cảm giác bản thân lại được trở về địa cầu, nhưng trước đó Cố Khế đã nói qua sẽ lựa chọn cho cậu một tiểu thế giới giống địa cầu, cho nên đây khẳng định không phải địa cầu.
“Xin hỏi…..” Một âm thanh nhỏ nhỏ vang lên từ sau lưng, Đằng Đông quay đầu lại, thấy hai nữ sinh cầm điện thoại trong tay, hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm cậu, “Bạn là cosplayer* sao?”
* Cosplay là từ kết hợp của cụm từ “costume play” (costume-trang phục/role play-nhập vai). Cosplay chỉ những người thích nhập vai, hóa trang thành một nhân vật cụ thể bằng cách mặc trang phục, trang điểm và cả phụ kiện thời trang làm sao cho bản thân giống với nhân vật đó từ ngoại hình đến biểu cảm. Người tham gia cosplay được gọi là các “cosplayer”.
Đằng Đông nhìn trường bào mình đang mặc, gật gật đầu: “Đến đây chụp ngoại cảnh cùng bạn.”
“Tụi mình có thể chụp bạn vài tấm được không?” Một nữ sinh hỏi.
Đằng Đông sảng khoái gật đầu, hai cô gái liền giơ điện thoại lên chụp cậu, sau khi nói cảm ơn liền vừa nói vừa cười rời đi.
Tuy rằng bây giờ cậu rất muốn tìm hiểu những điều thú vị về thế giới này, đối với khán giả trong phòng phát sóng có thể không có gì, nhưng hiện tại việc cậu cần làm nhất chính là —- thay một bộ đồ khác.
Khi đến nhà vệ sinh công cộng của công viên, Đằng Đông đóng màn hình trực tiếp lại, đi ra khỏi nhà vệ sinh, màn hình mới được mở lại, lúc này Đằng Đông đã không còn mặc cổ trang như trước, thay vào đó là một bộ thường phục, chân mang một đôi giày thể thao, kết hợp với khuôn mặt của cậu, nhìn qua lập tức nhỏ hơn vài tuổi, cậu đứng ra nói mình năm nay mười bốn tuổi khẳng định có người tin.
Đằng Đông quyết định tham gia vào một đoàn du lịch bản địa, như vậy tốt hơn nhiều so với cậu mù quáng chạy loạn khắp nơi.
Lúc thay quần áo cậu phát hiện trong hầu bao của mình được bỏ vào thêm rất nhiều đồ vật, ngẫm đi ngẫm lại cũng chỉ có thể là do Cố Khế bỏ vào, không biết y để vào khi nào.
Bên trong có không ít tiền, lúc đi ngang qua quầy bán báo trên phố cậu đã xác nhận được những thứ này là tiền của thế giới này, tất cả đều là mệnh giá lớn nhất, một sấp dày như này cũng đủ để cậu sống sung sướng trong một thời gian ngắn.
Ngoài tiền còn có rất nhiều sách, tất cả đều là sách cho cậu học, trên quyển sách <<Giáo án giáo dục trẻ mẫu giáo đại thế giới>> còn có dòng chữ tuấn dật tiêu sái do Cố Khế lưu lại: Cố gắng học tập, anh sẽ kiểm tra.
Đằng Đông thật muốn quỳ với Cố Khế.
Khán giả trong phòng phát sóng cũng thấy cảnh này.
[Cố nam thần thật tri kỷ]
[Nam thần quốc dân hiện tại trở thành bạn trai quốc dân]
[Nếu Cố nam thần dạy học cho tôi thì tốt rồi, thành tích học tập của tôi khẳng định sẽ tiến bộ vượt bậc]
[Ngươi nghĩ nhiều, Cố nam thần là của Đông Đông, Khế Đông muôn năm]
[Sau này mỗi khi chủ bá học bài tôi cũng sẽ học, giả vờ như là Cố nam thân đang kèm tôi học]
[Năng lực bạn trai của Cố nam thần thật tuyệt a]
Đằng Đông: “…….” Cậu không tài nào hiểu được, việc nhìn chằm chằm cậu học bài thì có liên quan gì đến “Bạn trai tốt” và “Năng lực bạn trai”.
Nếu nói vậy, toàn bộ thầy giáo đều là bạn trai vượt tiêu chuẩn.
Mới bắt đầu nói chuyện yêu đương, Đằng Đông thật sầu về vấn đề trong việc giao lưu nói chuyện giữa mình với người ở đại thế giới.
“Công ty du lịch à……” Ông chủ sạp báo trả tiền lẻ lại cho Đằng Đông, suy nghĩ vài giây, “Chắc là ở con đường bên kia, cậu thấy cái hẻm nhỏ đó không, chạy hết hẻm nhỏ, sẽ đi ra đường lớn, sau đó quẹo phải đi một đoạn nữa là thấy công ty du lịch.”
“Cảm ơn.” Đằng Đông quơ quơ tay, đem chai nước khoáng nhỏ mới mua cất vào trong hầu bao.
Ngã tư này cũng không phồn hoa, trong hẻm cũng không có bao nhiêu người, tiếng xe trên đường như bị ngăn cách lại, xung quanh cực kì yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy âm thanh bước chân của mình.
Lúc sắp đi hết cái hẻm này, Đằng Đông chợt nghe thấy một tiếng hét chói tai: “Cứu mạng a —– cứu mạng—–!”
Đằng Đông không chút suy nghĩ thật cẩn thận đi đến chỗ phát ra âm thanh, nó phát ra từ trong một con đường tắt chật hẹp tối tăm, đến nơi rốt cuộc cậu cũng thấy rõ được chuyện gì đang xảy ra.
Một cô gái mặc chiếc váy dài đang ôm chặt cái túi của chính mình chạy như điên, đôi giày cao gót hơn 10cm cũng không thể làm chậm lại tốc độ của cô, một người nam nhân nghiêng ngả lảo đảo chạy đuổi theo cô gái.
Thân là đại diện cho thanh niên tốt của thế kỷ 21, Đằng Đông làm sao có thể đứng yên không quản, tuy giá trị vũ lực của cậu không đủ dùng ở thế giới thú nhân, nhưng tiểu thế giới này gần giống với địa cầu, trong trường hợp đôi bên đều không dùng vũ khí, với sức mạnh của cậu lấy một địch mười đều không thành vấn đề.
Đằng Đông bước nhanh tới, nghiêng mình tránh đi cô gái, nhấc chân lên, đá vào vai nam nhân, nam nhân bị cậu đá té ngã xuống đất.
Cô gái dừng lại, thở hồng hộc nói với người giúp đỡ mình: “Cảm ơn…….cảm ơn…….rất rất……cảm ơn cậu…..”
Nam nhân chống hai tay lên mặt đất, định đứng lên, Đằng Đông đề phòng hắn chạy trốn, cậu dùng chân đạp lên bả vai hắn, nhấn hắn nằm lại trên mặt đất.
“Gọi cảnh sát.” Không biết số cảnh sát thế giới này là số mấy, Đằng Đông chỉ có thể nhờ cô gái này.
“Nga nga, được.” Cô gái mở túi mình tìm kiếm nửa ngày mới run rẩy lấy được chiếc điện thoại ra, gọi điện cho cảnh sát báo nguy.
[Từ từ, Đông Đông, người này có gì đó rất lạ!]
[Tui cũng thấy thế, chẳn lẻ tinh thần hắn có vấn đề?]
[Tui lại thấy hình như là hắn bị trúng độc]
[Một phiếu cho trúng độc]
[Trúng độc +1]
Thấy làn đạn trong phòng phát sóng Đằng Đông dời lực chú ý về phía nam nhân bị cậu giẫm nãy giờ, theo lý mà nói nếu là người bình thường, khi bị người khác giẫm lên, đều sẽ đẩy chân của người kia ra, còn người nam nhân này cứ quơ quơ tay chân lung tung, giống như cá bị vớt khỏi nước vậy.
Nhìn kỹ lại, hai mắt nam nhân vô hồn, miệng mở to ra, khóe miệng còn dính nước miếng, da vàng như nến, nhìn thế nào cũng giống tinh thần có vấn đề.
Nhưng Đằng Đông cảm thấy nam nhân này dường như không phải bị điên, một là ngày càng nhiều khán giả đồng ý với ý kiến hắn bị trúng độc, hai là bộ quần áo trên người nam nhân này hoàn toàn không giống đồ người điên mặc.
Khác với gương mặt dại ra của hắn, toàn thân hắn đều là hàng cao cấp, giày da bóng lưỡng, đồng hồ trên tay cũng tản đầy hơi thở thổ hào.
[Chủ bá có thể thử dùng [Thuốc kháng sinh không chết được], độc bình thường ở đại thế giới nó đều có thể tiêu diệt hết, chắc chắn độc ở tiểu thế giới cũng không làm khó được nó.]
[Đúng đúng đúng, tui cũng tiến cử [Không chết được]]
Đằng Đông mở trang mua sắm ra, tìm lọ thuốc kháng sinh không chết được kia, 102 đại thế giới tệ một lọ.
Giống như lần trước, mua nhiều một chút đề phòng sau này sẽ cần dùng đến, Đằng Đông mua một hơi mười lọ.
Chờ khoảng một phút, một chú mèo vàng nhàn nhã bước tới, nó dừng trước mặt Đằng Đông, nâng cầm lên: “Meow meow.”
Đằng Đông mở túi gấm nhỏ được đeo trên cổ nó, lấy mười lọ thuốc kháng sinh không chết được ra, sau đó đeo túi gấm lại trên cổ mèo, để nó đi về, nó cũng không bảo cậu đánh giá, vung vẩy cái đuôi chạy đi mất.
Cô gái cầm điện thoại đứng một bên, trợn mắt há mồm nhìn một màn trước mắt.
Đằng Đông mở lọ thuốc ra, đem nó đổ vào trong miệng nam nhân, nam nhân run rẩy một lát, từ từ khép miệng lại, hai mắt cũng dần trấn tỉnh, làn da vốn dĩ màu vàng nến cũng khôi phục bình thường.
Đằng Đông: “Đúng là trúng độc, không nghĩ tới trong thế giới hiện đại cũng tồn tại loại thuốc độc như trong thế giới võ hiệp.”
Đột nhiên nghe được tiếng bước chân đuổi dần tới đây, Đằng Đông đánh bất tỉnh nam nhân đang khôi phục lại bình thường kia, đối cô gái đứng đó nãy giờ làm một thủ thế “Đừng lên tiếng”, phi nhanh biến mất trước mắt cô gái.
Đằng Đông mỉm cười với màn hình: “Tối đa là 100 điểm, tự cho mình 120 điểm, không sợ bản thân kiêu ngạo, lúc nãy tạo hình tượng thế ngoại cao nhân làm việc tốt không để lại tên rất thành công đó!”
======================================
Nhân viên giao hàng thế giới này ^^