(*Ngã xuống 陨落 = thân vẫn 身陨, trong truyện tu tiên, tác
giả thường sử dụng từ “ngã xuống” để ám chỉ cái chết của tu sĩ. Theo tớ
nghĩ thì bởi tu sĩ đang bước trên con đường đại đạo thành tiên, chết
tương đương thất bại và rơi khỏi con đường này, chính vì vậy nên mới có
từ “ngã xuống“.
Ví dụ: Chưởng môn, ta nghe nói năm ngoái Tử Hà chân nhân đã ngã xuống rồi!
Câu này tương đương với: “Chưởng mô, ta nghe nói năm ngoái Tử Hà chân nhân thân vẫn rồi!”
Giờ tớ vẫn chưa biết nên để từ “thân vẫn” hay “ngã xuống” thì hợp hơn, t lo dùng “thân vẫn” thì không thể hiện được nét đặc biệt của truyện tu
tiên, nhưng nếu dùng “ngã xuống” lại lo các bạn không hiểu. Nếu các bạn
có lý giải các dùng từ chính xác hơn thì làm ơn comment chia sẻ để tớ
được biết với nhé!)
Vì sao trong cốc lại xuất hiện yêu tu?!
Lòng Tiêu Dao trầm xuống, nàng nhanh chóng có quyết định, thân hình lập
tức nhoáng lên một cái, trực tiếp nhảy vào trong bán cầu hồng quang.
Đối phương cũng kinh ngạc không kém, thấy Tiêu Dao chạy còn nhanh hơn
chuột, trong lòng Cơ Hạo Nhiên cũng trăm chuyển ngàn hồi. Phải biết rằng yêu tu trước kì biến hóa có thể so với Nguyên Anh vô cực, hơn nữa yêu
tu tu luyện khó khăn, dưới tình huống ngang bằng cảnh giới, yêu tu còn
lợi hại hơn nhân tu một tầng. Trong mắt bọn họ tu sĩ Trúc Cơ kì ngay cả
con kiến hôi cũng không bằng, giờ phút này hắn tuyệt đối không thể chọc
vào. Cứ tiếp tục đứng ngoài này thì chỉ có đường chết, chẳng bằng xông
liều một phen may ra mới có đường sống, thôi đành bất chấp vậy.
“Chúng ta cũng vào!”
Từ suy nghĩ đến hành động cũng chỉ trong thời gian chớp mắt, nhưng đám người Bạch Trạch và Tất Phương đã thấy hết từ lâu.
Tất Phương nhìn bốn người nhanh chóng trốn vào bán cầu, khinh thường nói:
“Không ngờ mấy con sâu tép riu này cũng thông minh đấy. Thế nào? Bạch
Trạch huynh, có cần tiểu đệ ra tay thanh tẩy một phen không?”
“Hiền đệ, bỏ đi.”
Bạch Trạch lắc đầu hừ lạnh một tiếng.
“Hừ, chẳng qua chỉ là mấy con sâu nhỏ mà cũng dám trực tiếp tiến vào vực Phượng Hỏa, đúng là tự tìm đường chết! Không cần quản nhiều, bọn chúng ở trong cũng không chịu được lâu đâu, sớm muộn gì cũng bị Phượng Hỏa đốt
thành tro bụi. Mục tiêu của chúng ta chỉ có Phượng Hỏa, chớ vì chuyện
này mà lãng phí thời gian. Huống hồ, hơi thở nơi này có vẻ không đúng
lắm. Hơi thở của Phượng Hỏa hẳn là viêm khí bạo ngược, vì sao nơi này
giống như còn một hơi thở khác khiến người ta sợ hãi không kém? Xem ra
ta và đệ phải cẩn thận hành động mới được.”
Tất Phương gật đầu nói
“Quả thật là như vậy! Hơi thở này hình như còn bạo ngược hơn cả viêm khí của Phượng Hỏa, nhưng giống như bị thứ gì đó phong ấn, phạm vi ảnh
hưởng không lớn, bên ngoài rất khó cảm thấy được. Nơi này hẳn là còn thứ gì khác tồn tại.”
“Cứ đứng đây đoán cũng chẳng ra được kết quả, thay vì thế chúng ta tiến vào rồi nói.”
Nói xong, hai người trực tiếp tiến vào bên trong bán cầu màu đỏ.
Bên ngoài nội cốc, linh khí thô bạo tàn sát bừa bãi khắp nơi, các đệ tử
tham gia lịch lãm thấy cấm chế sụp đổ đều nhanh chóng rời xa khu vực
trung tâm bạo ngược, hướng về phía ngoài cốc.
Nửa khắc sau, hơi thở của Phượng Hỏa đã khuếch tán khắp nơi, toàn bộ bầu trời trong nội cốc đều nhiễm đỏ. Liêu Phong tay cầm một túi trữ vật mới tìm được trên bộ hài cốt tu sĩ thượng cổ, nhíu mày nhìn bầu trời, thầm
nghĩ nơi này không thể ở lâu. Hắn thu lại túi trữ vật, liếc mắt nhìn
Trọng Dĩnh đang lộ ra vẻ tham lam, mặt không chút thay đổi nói.
“Tại hạ muốn đi ra ngoài, Trọng đạo hữu chớ tiếp tục đi theo, bằng không tại hạ sẽ nghĩ Trọng đạo hữu có lòng đoạt bảo. Nếu còn gặp lại trong
cốc thì đó sẽ là trận chiến địch ta, lúc đó chớ trách tại hạ vô tình.”
Trọng Dĩnh cắn muốn nát hàm răng. Nàng thật hận vô cùng. Dọc đường này
gần như phần lớn bảo vật đều rơi vào tay hắn còn mình thì thu hoạch ít
ỏi. Tốt xấu gì thì mình cũng hỗ trợ giải quyết yêu thú dọc đường, nam
nhân này cũng quá keo kiệt mà.
Nhìn bóng dáng hắn dần đi xa, nàng thật sự rất muốn tiến lên băm hắn ra
thành trăm mảnh. Nhưng khổ nỗi kẻ này thật sự quá mạnh, tuy đều là tu sĩ Trúc Cơ kì tầng bảy nhưng thực lực của mình kém hắn quá nhiều. Một
đường theo đuôi này, hắn mới chỉ phát huy hơn nửa thực lực nhưng đã đủ
khiến mình kinh hãi. Giờ phút này, hai người tuyệt đối không thể trở
thành địch.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể oán độc nhìn thêm một cái, cười lạnh
“Họ Liêu!! Ta nhớ kỹ rồi, cứ chờ xem!”
Trong lúc phần lớn tu sĩ đều bắt đầu rút ra ngoài cốc, tại một nơi cách
vực Phượng Hỏa không xa có hai người im lặng đối đầu, ngoảnh mặt làm ngơ trước dị cảnh xung quanh, giống như lúc này thiên địa chỉ là hư không,
trong mắt chỉ có đối phương.
Trương Phàm lạnh lùng nhìn Trình Tử Vụ đối diện.
“Trình sư huynh, vật này đã vào túi trữ vật của ta, bảo ta xuất ra là
tuyệt đối không thể. Đánh tiếp vài hiệp sư huynh cũng không chiếm được
tiện nghi gì, nếu ở lại nơi này lâu thêm chút nữa chỉ sợ cả ta và huynh
đều khó thoát. Không bằng sư huynh thu tay lại, nể mặt tình nghĩa đồng
môn hai bên thả cho nhau một con đường sống, thế nào?”
Trình Tử Vụ giống như không nghe thấy, chỉ hùng hồn phun ra một chữ:
“Chiến!”
Trương Phàm cười lạnh
“Được, sư huynh quả nhiên là một kẻ cứng đầu. Nếu sư huynh cứ cố cướp
bảo vật của ta thì chỉ sợ hôm nay hai ta chỉ có một người còn sống ra
khỏi nơi này.”
Dứt lời, hắn vẫn bình tĩnh nhìn Trình Tử Vụ nhưng sâu trong đôi mắt lộ
ra chiến ý cùng thị huyết, khiến khí thể cả người trở lên sắc bén, giống như một thanh lợi kiếm vận sức chờ phát động. Sau đó, hắn lớn tiếng hô:
“Ứng chiến!”
Hồng quang và kim quang va chạm kịch liệt, phát ra tiếng nổ thảm thiết,
ánh quang sáng ngợp bầu trời. Chỉ tiếc, giờ phút này sắc đỏ trên không
trung quá mãnh liệt, chói mắt hoàn toàn che đi ánh sáng của trận chiến
nơi này.
Kết cục, không ai biết.
Mặt khác, trong vòng hồng quang, Tiêu Dao trợn mắt há mồm nhìn biển lửa
trước mặt, nơi nơi đều là lửa đốt. Tiên khí và viêm khí trộn lẫn cùng
một chỗ, từng cột sóng nhiệt bốc lên ép chặt đến người nàng. Cho dù thân thể nàng mạnh mẽ hơn thường cũng khó mà đứng vững ở nơi này, không ngờ
Phượng Hỏa lại lợi hại đến vậy!
Nhìn nàng cắn răng chống đỡ, Báo Nanh Kiếm không thể không nhắc nhở: “Tiêu Dao! Dùng tiên khí hộ thể!”
Tiên khí hộ thể là biện pháp bất đắc dĩ, tiên khí dùng một phần có nghĩa là ít đi một phần, hơn nữa phàm giới không có tiên khí cho nàng hấp
thu,mà tiên khí nơi này quá bạo ngược nàng cũng không thể hấp thu, chỉ
sợ lúc tiên khí trong cơ thể hao hết cũng là lúc nàng thân tẫn nhân
vong!
Nơi này thần thức gần như không thể sử dụng, Tiêu Dao chỉ đành cắn răng
dựa vào cảm ứng của bản thân tiến về khu vực trung tâm nơi tiên khí bạo
ngược nhất.
Cách nàng không xa, ba người Cơ Hạo Nhiên đứng trong bình phong Lưu Ly
cũng nửa bước khó đi. Nay bọn họ chẳng ai còn tâm tư đi tìm pháp bảo
thượng giới gì đó, vốn tưởng tiến vào còn có đường sống, ai ngờ tình
cảnh bên trong còn bết bát hơn, biết vậy chẳng thà ở lại bên ngoài đối
mặt với yêu tu trước kì biến hóa còn hơn.
Trước mắt, ba người bị nhốt ở nơi này, không có biện pháp nào khác. Bốn
phía đều là hỏa diễm bạo ngược, không chỉ vậy còn một hơi thở không rõ
lai lịch khác liên tục đánh thẳng vào bình phong Lưu Ly của bọn họ, sắc
xanh trên bình phong đang dần nhạt đi, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ biến
mất hoàn toàn.
“Công tử, chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lục Liễu dựa sát vào người Cơ Hạo nhiên, sợ hãi lên tiếng. Lúc này nàng
sớm không còn dáng vẻ kiêu ngạo bễ nghễ chúng sinh của tu sĩ mà giống
như một cô gái yếu đuối không nơi nương tựa chỉ có thể nắm chặt lấy
người mình yêu, hy vọng hắn có thể bảo vệ mình.
Cơ Hạo Nhiên tối mặt nhìn bình phong dần dần biến mất; bình phong Lưu Ly trong tay hắn từ lâu đã xuất hiện những vết rách không thể chữa trị,
Lục Liễu không nhìn ra hắn đang suy nghĩ điều gì.
Một lát sau, hắn nắm chặt lấy hai tay nàng, nhẹ giọng dịu dàng gọi tên nàng “Lục Liễu, nàng có thích ta không?”
Lục Liễu nghe vậy lập tức rơi lệ, thời điểm nguy nan đối phương lại giơ
tay về phía nàng, khiến cho nàng giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng,
thì thào nói:
“Thích, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy công tử, trái tim Lục Liễu đã
thuộc về công tử từ lâu, có thể đi theo công tử, Lục Liễu không oán
không hối.”
Cơ Hạo Nhiên tươi cười dịu dàng hôn thái dương nàng, thấp giọng thủ thỉ bên tai:
“Lục Liễu…”
Nàng tựa vào trong lòng hắn, đắm chìm trong nỗi dịu dàng mà không hề
phòng bị, ngay sau đó, vẻ mặt hắn đột nhiên dữ tợn, mạnh mẽ đẩy một cái, Lục Liễu lập tức bị rớt ra khỏi tầm bảo vệ của bình phong.
“Công tử!!!”
Một khắc ngã ra khỏi bình phong, Lục Liễu mang theo tuyệt vọng và khó
tin, nháy mắt đã bị hỏa diễm cắn nuốt, nhìn lại lần nữa chỉ thấy một
mảng biển lửa, giống như chưa từng phát sinh chuyện gì.
“Ngươi đã thích ta như vậy, thì để cho ta sống đi.”
Bớt một người, bình phong có thể duy trì thêm một lúc, Cơ Hạo Nhiên vừa
lòng gật đầu, ánh mắt lạnh băng lại rơi xuống người Tử Y.
“Tử Y, bản công tử cho ngươi lựa chọn, muốn bản công tử tiễn ngươi một đoạn đường hay là tự mình đi ra?”
Vẻ mặt Tử Y vẫn như thường, chẳng hề có nửa điểm kinh hoảng, nàng giơ tay phải lên, hé ra một lá bùa đang cháy.
“Đương nhiên là tự đi, ta cũng chẳng phải kẻ ngốc như Lục Liễu. Công tử
tâm ngoan thủ lạt, ta đã sớm tìm đường lui cho mình. Chuyện ở nơi này ta sẽ về báo lại thiếu chủ, chỉ mong công tử có thể an toàn thoát thân.”
Nói xong, bùa cháy gần như không còn, hồng quang chợt lóe, cả người nàng nhanh chóng biến mất khỏi bình phong.
“Là truyền tống phù! Thiếu chủ quả nhiên ưu ái nàng ta!”
Cơ Hạo Nhiên vừa đố kị vừa hận. Nàng ta mang theo chí bảo đào thoát
nhưng lại che giấu sâu như vậy, chẳng trách từ lúc vào cốc nàng ta vẫn
giữ nét mặt thản nhiên! Loại truyền tống phù này tuy rằng có thể truyền
tống vạn dặm nhưng tiêu hao linh lực cực lớn, tu sĩ Trúc Cơ kì sử dụng
một lần ít nhất sẽ rớt hai tiểu cảnh giới.
Tử Y! Chỉ cần ta còn sống trở về tuyệt đối sẽ không cho ngươi sống tốt!
Bình phong Lưu Ly chỉ có thể duy trì một thời gian ngắn, hắn phải nhanh chóng tìm đường ra ngoài mới được!
Lúc này, tính mạng như mành chỉ treo chuông, hắn vận khởi linh khí toàn
thân cấp tốc thoát về phía hơi thở bạo ngược suy yếu nhất. Nhưng nơi này không thể sử dụng thần thức, hắn dựa vào cảm giác mà mãi chưa tìm được
đường ra, mắt thấy ánh sáng của bình phong ngày càng ảm đạm, có xu hướng vỡ vụn thành mảnh nhỏ, hắn đang lúc tuyệt vọng, lại mơ hồ nhìn thấy
bóng người phía trước.
Hắn nheo mắt nhìn kĩ, hóa ra là nữ tử vừa rồi gặp ngoài hồng quang! Bất chấp cả người chật vật, hắn hô lớn:
“Đạo hữu! Cứu mạng!”
Tiêu Dao nghe tiếng nhìn lại, lập tức thở dài, vừa rồi hắn còn muốn giết nàng, bảo nàng sao có thể buông bỏ đề phòng giúp hắn? Chưa nói tới
chuyện ngay cả bản thân nàng cũng khó bảo toàn, lấy đâu ra bản lĩnh giúp hắn một phen, về tình về lý nàng đều không có nghĩa vụ đi quản việc
không đâu này.
Nàng chỉ có thể nói:
“Cơ đạo hữu, bước trên con đường tu đạo, nên sớm giác ngộ chuyện bỏ mạng thân vong bất cứ lúc nào mới phải, kiếp sau tu lại đi!.”
Hai mắt Cơ Hạo Nhiên đỏ bừng, diện mạo vặn vẹo đâu còn dáng vẻ tuấn lãng như ánh mặt trời lúc trước, lúc đối mặt với tử vong sợ hãi hay vặn vẹo
chỉ là trò hề.
Hắn gắt gao nắm chặt hai đấm, không cam lòng vùng lên đánh về phía Tiêu
Dao. Nhất định nàng ta mang trong người dị bảo, nếu không không thể nào
vẫn giữ được dáng vẻ bình an như hiện tại, chỉ cần hắn cướp được thứ đó
nhất định có thể sống sót!
“Đưa bảo vật cho ta!!!”
Hắn gào thét gọi ra pháp bảo của mình.
Tiêu Dao lắc lắc đầu, sau đó lui vài bước, chỉ cách nhau vài bước thôi
nhưng bình phong không cách nào chịu đựng thêm nữa, lập tức hóa thành
bột phấn.
Ngay trong lúc hắn bị đại hỏa bao lấy, Tiêu Dao nhanh tay lẹ mắt giật lấy túi trữ vật bên hông hắn.
Nụ cười phá hoại, động tác ngoan chuẩn của nàng khiến Báo Nanh Kiếm trố mắt.
Quả nhiên! Thiên hạ này không ai khốn kiếp hơn Tiêu Dao này!